• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước đây Tô Ngự cứ nghĩ việc hiện thực hóa những thứ được sản xuất trong các bộ phim về đề tài thế giới tương lai còn rất xa, cũng cảm thấy cả đời mình chắc sẽ không chờ đợi được một dịp trọng đại như vậy.

Nhưng bây giờ Tô Ngự đã nhìn thấy.

  …

Khi được nghỉ đông, cậu được Tống Quân Ngật đưa đến một nơi trống trải. Khi cậu còn đang thắc mắc sao họ lại đến đây vào đêm khuya như vậy, thì trên bầu trời dường như có một vết nứt mở ra, một cơn gió mạnh từ khe nứt thổi xuống, làm rung chuyển toàn bộ cây cỏ xung quanh. Ngay cả Tô Ngự cũng suýt chút nữa té ngã, may mà Tống Quân Ngật đã ôm chặt lấy cậu.

Theo cơn gió mạnh, một phi thuyền khổng lồ từ từ đi ra từ bên trong khe nứt.

Cây cối xung quanh bị gió mạnh lay động, gần như đổ rạp.

Khi phi thuyền dừng lại trước mặt họ, những vết nứt và cơn gió mạnh biến mất.

Tô Ngự nhìn phi thuyền, kinh ngạc đến không nói nên lời.

Thấy bé cưng ngơ ngác, Tống Quân Ngật trực tiếp bế bé cưng lên.

Đột nhiên lơ lửng trên không trung, Tô Ngự ôm chặt cổ Tống Quân Ngật, chân quấn quanh eo anh. Tống Quân Ngật ôm mông cậu và đi về phía phi thuyền.

Đi tới trước phi thuyền, cánh cửa biến mất trong không khí.

Tô Ngự mở to mắt.

Tống Quân Ngật bế cậu bước vào, một lúc sau cánh cửa lại xuất hiện.

Tô Ngự: “!!”

Thật thần kỳ!

Thấy bé cưng tò mò, Tống Quân Ngật liền thả cậu xuống.

Phi thuyền có rất nhiều cửa sổ. Tô Ngự nhìn ra ngoài, phát hiện phi thuyền đã cất cánh, mà nếu không phải cảnh vật bên ngoài thay đổi thì cậu cũng không biết gì luôn.


Tô Ngự nằm bò ở cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy vết nứt lại xuất hiện, lần này không phải mang theo gió mạnh, mà là lực hút! Đang trong phi thuyền nên cậu không cảm nhận được, nhưng cậu thấy cây cối bên dưới đều bị hút vào vết nứt!

Khi phi thuyền hoàn toàn tiến vào vết nứt, thế giới bên ngoài lại bị bóng tối thay thế. Dường như thời gian đã đứng yên.

Tô Ngự thất vọng quay mặt đi.

Sau đó, cậu chạy vòng vòng quanh phi thuyền để thăm quan, trông hệt như một nhóc nhà quê vừa mới vào thành phố.

Tống Quân Ngật nhìn đồng hồ, nghĩ đã tới lúc phải nhắc Tô Ngự đi ngủ rồi, nhưng đi tới thì thấy Tô Ngự đang ra ra vào vào một căn phòng.

Thấy Tống Quân Ngật tới, cậu mở to mắt nhìn anh: “Cánh cửa này thần kỳ quá!”

Cánh cửa này sẽ biến mất đó!

Bé cưng như vậy thật đáng yêu, khiến lòng Tống Quân Ngật ngứa ngáy.

Anh nghiêng người nói vào tai nhóc: “Còn có thứ thần kỳ hơn nữa đấy. Em có muốn thử không?”

Mắt Tô Ngự sáng ngời: “Em muốn!”

Tống Quân Ngật mỉm cười ôm bé cưng vào phòng.

Chuyện xảy ra tiếp theo đã khiến Tô Ngự phải hối hận.

Làm xong, Tô Ngự mệt mỏi không cử động nổi, thậm chí không mở mắt được.

Phi thuyền dừng lại.

Tô Ngự được Tống Quân Ngật ôm vào lòng.

Có rất nhiều người đang đợi bên ngoài phi thuyền. Với tư cách là Quốc vương đế quốc, Khương Mặc Bạch nhất thời ngạc nhiên khi thấy Tống Quân Ngật bế một người bước ra.

Gương mặt anh đầy vẻ dịu dàng mà trước nay y và Hạc Xuyên chưa từng thấy…

“Tống Quân Ngật…” Hạc Xuyên đang định nói gì đó, lại bị ánh mắt Tống Quân Ngật chặn lại. Vẻ mặt Hạc Xuyên liền có vẻ như đã hiểu.

Sau khi kinh ngạc, Khương Mặc Bạch cũng cảm thấy thú vị. Y nhìn thiếu niên đang được Tống Quân Ngật ôm chặt trong lòng, rồi ngẩng đầu nhìn Tống Quân Ngật, cười nhẹ nói: “Ta vốn tưởng anh sẽ không trở lại, không ngờ khi trở về, anh còn mang theo một người.”

Mất công trước kia y còn thương tâm như vậy.

Tống Quân Ngật không nói gì.

Khương Mặc Bạch tiếp tục nói: “Anh không giới thiệu chút sao?”

“Đứa trẻ còn đang ngủ, lát nữa.”

Nói xong, Tống Quân Ngật bế bé cưng đi ra ngoài.

Khương Mặc Bạch nhìn anh, rồi dựa vào Hạc Xuyên, kinh ngạc nói: “Đứa nhỏ đang ngủ sao? Từ khi nào mà Tống Quân Ngật lại quan tâm đến người khác như vậy? Thật sự là khiến người ta kinh ngạc.”

“Đúng là đáng kinh ngạc.” Hạc Xuyên cười nói, “Nhưng nếu em lại chú ý đến anh ta nhiều như vậy, anh sẽ ghen đấy.”

Khương Mặc Bạch xoay người vòng tay qua cổ Hạc Xuyên, kề sát vào hắn: “Anh ghen tị với đồ đầu gỗ Tống Quân Ngật kia sao? Tên đầu gỗ đó làm sao bằng anh được?”

Hơi thở phun lên mặt Hạc Xuyên, khiến hắn hơi nhột.


Khi Tô Ngự tỉnh lại, bài trí trong phòng đã thay đổi, quan trọng hơn là cạnh giường có mấy robot đang đứng. Lúc ngủ dậy, cậu cứ ngây ra.

Đây là gì vậy!?

Chẳng lẽ là tổ chức bí ẩn nào đó muốn giết người diệt khẩu!?

Đúng lúc Tô Ngự đang suy nghĩ lung tung thì Tống Quân Ngật bước vào.

Khoảnh khắc Tô Ngự nhìn thấy Tống Quân Ngật, cậu gần như bật khóc. Tống Quân Ngật vẫn bưng bát cháo tới như thường lệ, Tô Ngự cũng không biết anh học được ở đâu.

“Nào, ăn cháo nhé.” Tống Quân Ngật nói.

Tô Ngự tủi thân: “Em không ăn cháo đâu!”

“Sao em bé của anh không vui vậy?” Tống Quân Ngật đặt cháo vào tay robot bên cạnh.

Tô Ngự cẩn thận nhìn robot xung quanh, hỏi: “Đây là gì vậy?”

Vừa rồi cậu đã rất sợ hãi…

Tống Quân Ngật liếc nhìn robot bên cạnh giường, có hơi không vui cau mày nói: “Đây là robot mà đế quốc gửi tới cho em chơi.”

Tống Quân Ngật nghĩ trẻ con sẽ thích nên đã nhờ Khương Mặc Bạch và Hạc Xuyên gửi những con robot cũ trông không giống người thật tới, không ngờ lại khiến bé cưng của anh sợ hãi.

Cho mình chơi hả? Tô Ngự nuốt nước bọt, nhìn kỹ những robot này, trông cũng thú vị đó chứ…

“Những robot này dùng để làm gì?” Tô Ngự hỏi.

“Quét nhà, giặt giũ các loại.” Tống Quân Ngật trả lời.

Tô Ngự: “…”

“Cũng… thú vị ghê.” Tô Ngự mỉm cười.

“Không thích thì đừng ép buộc mình.” Tống Quân Ngật xoa đầu bé cưng.

“Không phải là em không thích.” Tô Ngự giải thích, “Đây là lần đầu tiên em thấy một con robot như vậy, còn cảm thấy nó khá thú vị nữa.”

Cậu thường xem rất nhiều thứ tưởng tượng về thế giới tương lai trên Internet, chẳng hạn như robot chiến đấu gì gì đó, cho nên cậu hơi thất vọng khi biết đó là robot dọn nhà.

Tống Quân Ngật lấy một con chip ra đặt lên mu bàn tay Tô Ngự, một lúc sau nó tan vào trong tay cậu.


Cái này là Khương Mặc Bạch cùng Hạc Xuyên đưa tới.

“Đó là cái gì?” Tô Ngự kinh ngạc mở to mắt.

“Quang não, bên trong chứa thông tin nhận dạng của em.”

Quang não! Là quang não trong truyền thuyết đó sao?

“Là loại có thể truy cập Internet đúng không ạ? ” Tô Ngự hưng phấn.

Tống Quân Ngật nhìn đứa nhỏ hưng phấn, mỉm cười.

“Ừm.”

Tô Ngự vui vẻ lắm.

Tống Quân Ngật bắt đầu dạy Tô Ngự cách sử dụng quang não.

Tô Ngự đã rất ngạc nhiên khi lần đầu tiên tiếp xúc với loại công nghệ siêu cao này.

Quang não này không chỉ có thể mua sắm mà còn có thể làm được rất nhiều việc. Nó tương tự như điện thoại di động nhưng nhiều tính năng hơn điện thoại di động nhiều. Thật đáng ngạc nhiên.

Đế quốc thật tuyệt vời nha!

Quang não có một thiết bị thống nhất, tương tự như phần mềm chat trong WeChat, chỉ khác là phần mềm này là phần mềm chat đi kèm với hệ thống, ai có quang não đều sẽ có một tài khoản, và tài khoản này cũng chính là số quang não.

Tô Ngự bấm vào tài khoản này, trong danh sách đăng ký thêm bạn bè có ba người.

Một người là Tống Quân Ngật, hai người còn lại thì Tô Ngự không biết là ai.

Cả hai cái tên đều khá trung nhị, nhìn là biết rõ ràng là một cặp đôi, một là “Quốc vương bệ hạ” và một là “Thỉnh an Quốc vương bệ hạ”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK