Mỗi ngày Phó Bạc Yến cũng tới thăm Hùng Cách Cách một lát. Anh sẽ tặng hoa, cũng thể hiện sự thương cảm và cũng sẽ dùng vẻ mặt muốn nói lại thôi để nhìn cô.
Trong lòng Hùng Cách Cách biết rõ, Phó Bạc Yến muốn giải thích cái gì, nhưng cô cũng im lặng, không nói với Phó Bạc Yến: không cần phải nói gì cả, tôi hiểu hết mà.
Hiểu cái gì? Hiểu cái peep ấy!
Thật ra thì Hùng Cách Cách chính là một người cứ tự mình từ từ nhấm nháp cho qua mọi chuyện. Cô cho rằng khơi lại chẳng để làm gì, nếu như dùng ngôn ngữ không biểu đạt được chính xác ý tứ, chi bằng không nói cho xong.
Được rồi, cô thừa nhận cô chính là cái loại người có tư tưởng đen tối, lại thiếu thốn ngôn từ để diễn đạt là được chứ gì?
Nếu đem so sánh với Phó Bạc Yến thì Tô Hàng rõ ràng là người trong sáng hơn nhiều.
Hùng Cách Cách biết rằng Tô Hàng đối xử với cô rất tốt. Nhưng cô nhất định phải nói rõ, cô thật không có ý định nhận lời làm bạn gái của anh, mà là trong hoàn cảnh không hoàn toàn tỉnh táo đã nhận lời anh.
Tô Hàng cảm thấy Hùng Cách Cách như có lời muốn nói, trực giác cảm thấy không ổn, dứt khoát buông cô ra, nói: “Anh đi tắm đây.”
Hùng Cách Cách không biết do cô thật không có cảm giác hay là Tô Hàng quá tùy ý, thế nên quên tìm một miếng vải che cửa phòng tắm, để cho nó mở hoàn toàn!
Hùng Cách Cách thấy Tô Hàng thuần thục đem lấy đồ trên người cởi ra sạch sẽ, sau đó dùng tay mở vòi nước, đứng ở vòi hoa sen phía dưới.
Anh rửa mặt động tác rất nhanh, lấy tay thoa thoa trên người thật nhanh, sau đó… động tác đột nhiên dừng lại, toàn thân bắp thịt cũng săn lại. Anh tựa như một bức tượng điêu khắc hoàn mỹ, sừng sững ở đó.
Qua khoảng chừng mười giây, tay anh siết thành quả đấm (haha! sư huynh quên đem đồ sạch vào phòng tắm để thay đây mừ!), mặt hướng về phía tường lần bước đi ra ngoài, từng bước một nhích đến khung tranh gần đấy. Lại qua một lúc sau, bức tranh bắt đầu di chuyển đến tủ treo quần áo mới ngừng lại. Một cánh tay thon dài trắng nõn từ sau bức tranh chìa ra lấy quần áo. Sau tiếng sột soạt mặc đồ, Tô Hàng lại từ sau bức tranh bước ra.
Anh cố gắng trấn định nhìn lướt qua Hùng Cách Cách, sau đó nghênh ngang ngồi vào trên ghế, cầm bút vẽ lên, bắt đầu vẽ tranh một cách bực dọc.
Hùng Cách Cách rất muốn nhịn không để cho mình cười ra tiếng. Nhưng cô nhịn thật vất vả. Nhất là khi cô nhìn thấy cặp lỗ tai ửng hồng của Tô Hàng thì liền không nhịn được nữa.
“Ha ha… Ha ha ha ha…” Cô cười nghiêng ngả.
Tô Hàng vứt bút vẽ, giả bộ bất cần, lãnh đạm nói: “Tôi đi ra ngoài mua chút đồ dùng hàng ngày.” Nói xong, anh liền xoay người đi, lại không cẩn thận đụng vào khung tranh, đau đến mức cắn răng nhăn mặt cũng không la lên tiếng nào.
Hùng Cách Cách cười đến chảy cả nước mắts.
Cái anh Tô Hàng này giống như con nít quá!
Rõ ràng thẹn thùng như thế, vành tai đỏ ửng còn giả bộ bình tĩnh; rõ ràng đau đến nhăn nhó mặt này lại vẫn nhịn đau, không chịu rên một tiếng. Trước mặt cô, anh thật để ý đến hình tượng nha.
Hùng Cách Cách nhìn ra ngoài cửa, nơi đó có một chậu hoa đang nở.
Lúc Tô Hàng quay trở lại, trong tay anh xách năm cái túi lớn. Trong đó chỉ có một túi là của anh, còn lại toàn bộ là anh mua cho Hùng Cách Cách: quần áo, giày, nón và các vật dùng hàng ngày. Nhưng điều gây bất ngờ nhất chính là trong đó có một túi lớn chất đầy băng vệ sinh!
Trong khi Hùng Cách Cách trợn mắt há mồm, Tô Hàng lại cau mày nói: “Nhìn cái gì vậy? Anh chỉ là không muốn em làm bẩn giường anh thôi!”
Hùng Cách Cách ôm lấy túi băng vệ sinh, rũ mí mắt xuống, cười.
Tô Hàng đỏ lỗ tai.
Sau khi ăn cơm tối xong, Tô Hàng tiếp tục công việc.
Những bản vẽ kia vốn đã hoàn thành được một nửa, nhưng lại bị trận hỏa hoạn thiêu cháy hết cả rồi. Anh phải làm lại từ đầu. Tuy anh đã thuộc nằm lòng từng nét vẽ, nhưng thật khó lấy lại sự hào hứng như lúc đầu. Bản vẽ của mình bị cháy hết cả, nếu như nói anh không đau lòng thì chính là nói dối.
Vì để cho Hùng Cách Cách nghỉ ngơi, Tô Hàng tắt tất cả đèn lớn, chỉ bật một chiếc đèn bàn ở góc tường.
Đèn bàn chiếu thẳng đến tờ giấy, vầng sáng vẽ ra một mảnh sắc thật hài hoà.
Hình ảnh Tô Hàng trong lúc làm việc rất thu hút.
Anh tập trung, không nói một lời, con ngươi đen như mực ánh lên sự nghiêm túc và tự tin. Dưới tay anh, từng tờ giấy trắng đã biến đổi, làm cho manga trở nên hết sức sống động. Những ý tưởng tuyệt vời đó, những tình tiết đó, vẻ mặt của những nhân vật đó, lối vận dụng chữ viết như thế đó, không có chỗ nào mà không sinh động, làm người ta si mê.
Hùng Cách Cách lặng lẽ xuống giường, mở đèn lớn, yên lặng ngồi ở bên cạnh Tô Hàng, nhìn anh tuỳ ý vẽ loạn vài nét thì mới hiểu được cái gì gọi là ‘Diệu bút sinh hoa’.
Đêm hãy còn dài, đêm cũng rất yên tĩnh. Vậy mà không biết vì sao Hùng Cách Cách lại mất ngủ.
Kể từ khi Phó Khương không từ mà biệt, cô ngủ không ngon giấc. Đây là chuyện chưa từng có. Trước đây, cô chỉ cần đầu dính gối là có thể ngủ ngon lành, hôm nay lại…
Haizzz…
Có lẽ bởi vì Phó Khương không làm cho người khác cảm thấy yên tâm về anh ta. Nhưng mấy ai có thể ăn hiếp được người như Phó Khương được chứ?
Kể từ sau khi trận hoả hoạn kia xảy ra, Hùng Cách Cách mơ hồ ý thức được, Phó Khương có chút gì đó đặc biệt đối với cô. Nhưng loại này đặc biệt này cũng không đặc biệt đến nỗi khiến cô trở thành con thiêu thân, hay khiến cô phải bận lòng suy tư.
Phó Khương như gần như xa, Phó Khương đối xử dịu dàng, Phó Khương thần thần bí bí, Phó Khương tính tình lười biếng, tất cả mọi thứ về Phó Khương đều không điểm nào vừa mắt Hùng Cách Cách. Suy nghĩ cảm tính của Hùng Cách Cách nói cho cô biết: đây là một nam nhân có sức quyến rũ cực kỳ lớn; còn suy nghĩ lý tính nói cho cô biết, người đàn ông này là một kẻ gieo họa, phải cách xa!
Một người đàn ông thường xuyên vào ở trong bệnh viện tâm thần thì có thể mang lại cho phụ nữ cái gì? Một người đàn ông hoàn toàn không có cảm giác an toàn thì có thể mang lại cho phụ nữ cái gì? Một người đàn ông bị đá bỏ thì có thể mang cho phụ nữ cái gì? Một người đàn ông ‘phóng điện’ với phụ nữ lại đi thích người đàn ông khác thì có thể mang cho phụ nữ cái gì? Con người Phó Khương như một mê trận khó hiểu. Còn tình cảm của Hùng Cách Cách cũng là một ẩn số.
Mặc dù Hùng Cách Cách trời sinh ngờ nghệch, đầu óc lúc nào cũng mơ mơ hồ hồ, cô cũng biết cân nhắc thiệt hơn, biết ứng phó một cách thô bỉ đối với người thô bỉ. Nhưng dù sao, việc lựa chọn chồng không giống việc đi chợ chọn lựa bắp cải, hôm nay mua phải rau không ngon, ngày mai còn có thể mua lần nữa.
Hùng Cách Cách cảm thấy việc yêu một người rất quan trọng nhưng… cô rất có lòng thương người, có thể thích rất nhiều người có dáng dẻ đẹp. Cho nên, khi chọn chồng chủ yếu xem ai là người đối với cô tốt nhất, ai là người hiểu cô rõ nhất, cô sẽ thích anh ta!
Nếu đem Phó Khương so sánh với Tô Hàng thì dù tình cảm của cô nghiêng về Phó Khương nhưng lý trí lại nói cho cô biết: Tô Hàng là người đáng tin cậy hơn.
Phó Khương ơi là Phó Khương… Haizzz…
Hùng Cách Cách không biết mà cũng không muốn suy nghĩ rốt cuộc quan hệ giữa cô và anh ta là gì nữa.
Mà thôi, bọn cô chỉ coi như là những người bạn gái với nhau đi.
Trong lúc vô tình, Hùng Cách Cách suy nghĩ rất nhiều, nhưng dường như lại chẳng suy nghĩ gì.
Đến lúc trời sáng, Tô Hàng đứng dậy, xoay cổ. Lúc quay đầu, anh nhìn thấy Hùng Cách Cách đang sửa sang lại các bản vẽ. Sau khi có chút kinh ngạc, lòng anh lại sinh ra loại tâm tình dịu dàng. Tay anh vuốt vuốt mái tóc ngắn của Hùng Cách Cách, dùng âm điệu dịu dàng đến chính mình cũng không phát hiện ra, hỏi: “Sao không nghỉ ngơi?”
Hùng Cách Cách thở dài: “Không ngủ được.”
Tô Hàng cũng khó được mấy khi quan tâm săn sóc nói: “Không ngủ được cũng nên nằm nghỉ ngơi. Em để mấy bản vẽ xuống, đi nằm nghỉ đi.” Bị Tô Hàng thúc ép, Hùng Cách Cách đành phải quay lại giường nằm.
Tô Hàng đắp kín mền cho Hùng Cách Cách, chuẩn bị đi vẽ tiếp các bản vẽ thì Hùng Cách Cách nghiêng đầu sang chỗ khác, buồn bực nói: “Xin lỗi anh.”
Tô Hàng dừng bước, quay đầu lại nhìn Hùng Cách Cách.
Hùng Cách Cách nhấp môi, lẩm bẩm: “Nếu như ngày đó tôi đem được mớ bản vẽ của anh ra ngoài thì bây giờ anh không phải vẽ lại gấp như vậy rồi.”
Tô Hàng hơi sững sờ, tựa hồ nghĩ ra điều gì. Anh đi tới bên giường, nắm lấy tay trái của Hùng Cách Cách, nhìn lên vết phỏng đã tốt hơn bảy tám phần, giọng nói có chút run rẩy hỏi: “Ngày biệt thự bị cháy, cái mớ bùi nhùi em ôm ra ngoài đó có phải là… bản vẽ của tôi không?”
Hùng Cách Cách bóp cổ tay nói: “Đáng lẽ tôi đã lấy được chúng ra rồi, đáng tiếc là lúc tôi chạy ra ngoài lại bị lửa cháy tiêu, tức thật! Đúng rồi, Tô Hàng, anh nói, biệt thự đột nhiên bị cháy, là tình cờ hay có người gây ra? Gần đây tôi cảm thấy rất không yên lòng. Đầu tiên là Bạc Yến và tôi bị bắt cóc, sau đó là cháy nhà, sau đó nữa là Phó Khương mất tích! Anh nói xem, tất cả không là một âm mưu kinh thiên động địa thì là cái gì? Nhưng nguyên nhân là gì mới được chứ?”
Tô Hàng chăm chú nhìn vào mắt của Hùng Cách Cách, nghiêm túc nghe từng lời cô nói. Giờ khắc này, trong mắt của Hùng Cách Cách, anh nhìn thấy chính mình, tìm thấy được vị trí của chính mình.
Anh đã từng cho rằng Hùng Cách Cách lại vọt vào biệt thự, cứu ra cái rương da của Phó Khương giữa lửa lớn như thế thì trong lòng cô nhất định là có chú ấy. Nhưng thật không ngờ, thứ Hùng Cách Cách muốn cứu, ngoài cái rương da chết tiệt kia, còn có mớ bản vẽ của anh.
Hùng Cách Cách đang quan tâm anh.
Nhưng nếu vì mớ bản vẽ của anh mà cô đẩy mình vào tình thế nguy hiểm thì quả thật không đáng!
Nếu như nói một phút trước, Tô Hàng còn vì Hùng Cách Cách cứu bản vẽ của mình mà đắc chí thì chỉ một giây kế tiếp trong lòng anh phát khí giận lên tới não.
Nếu bản vẽ bị thiêu hủy, anh còn có thể vẽ lại. Nhưng nếu Hùng Cách Cách vì thế mà bị thương thì anh không cách nào đau thay cho cô được!
Cô gái ngốc nghếch này, chẳng lẽ cô không biết quý trọng bản thân mình sao?
Cô gái ngốc nghếch này, chẳng lẽ cũng không biết phải tránh xa nguy hiểm sao?
Cô gái ngốc nghếch này là của anh.
Cả đời này anh sẽ bảo vệ cô.
Tâm tình của Tô Hàng không ngừng chuyển đổi, cuối cùng chỉ còn lại sự dịu dàng. Anh nguyện ý vì Hùng Cách Cách mà rộng mở cánh cửa lòng mình, để cho cô chạm tới nơi mềm mại nhất trong đáy lòng.
Anh cúi đầu, hôn nhẹ lên trán Hùng Cách Cách. Một nụ hôn rất thuần khiết và cũng rất ấm áp. Anh nói: “Hùng Cách Cách, em nên ngủ đi.”
Hùng Cách Cách không có thói quen thân mật với Tô Hàng như thế nên mất tự nhiên gãi gãi ót, ngoan ngoãn đáp một tiếng, “Ừ.”