Khúc Duyệt chỉ mới nghi ngờ, Nguyên Hóa Nhất đã xác định được vị trí của đối phương.
Có lẽ ngay lúc cánh cửa vừa mở ra, trong khoảnh khắc đối phương không nén được kích động đã để lộ khí tức.
Nàng mơ hồ cảm thấy tu vi của người này ở đỉnh cấp ba, có Nguyên Hóa Nhất cấp tám ở đây, nàng không lo lắng.
Nhưng khi ba gã tà tu cấp tám xoát xoát xoát rơi xuống trước mặt, Khúc Duyệt giật mình.
Một trong số đó đúng là người bán Bướm Mỹ Nhân ngày đó.
"Là ngươi!" Huyễn Ba kinh ngạc, nhưng với một người khác, "Các ngươi cùng một giuộc với nhau?"
Không cần Huyễn Ba giải tích, Khúc Duyệt đã đoán được người này là ai, chính là người Huyễn Ba đã theo dõi, người tìm bảo vật đã mua Bướm Mỹ Nhân.
Xem ra lúc Huyễn Ba xuất hiện ở Thiên Phố, đám người này đã nhận ra hắn là Tịch yêu nên cố ý cầm Bướm Mỹ Nhân diễu qua trước mặt họ, cố tình thu hút sự chú ý của Huyễn Ba.
Sau khi dẫn dụ hắn đến đây, kẻ nọ giả vờ tìm bảo vật mấy ngày rồi thất vọng bỏ đi, để hắn thả lỏng cảnh giác, tập trung nghiên cứu guồng chở nước.
"Thật đáng ghét!" Huyễn Ba ghét nhất bị lừa gạt, đặc biệt vừa rồi hắn còn mắng Khúc Duyệt và Nguyên Hóa Nhất bôi xấu nhân tâm người ta.
Hắn vô cùng buồn bực, đến nỗi Khúc Duyệt bảo hắn trốn vào khuyên tai cũng không nghe, biến ra chiếc dù xương cá của mình, gấp lại thành một chiếc xương cá sắc nhọn, nắm chặt trong lòng bàn tay, dáng vẻ như muốn xông lên cùng liều mạng với bọn người kia..
Ba kẻ cấp tám nào dễ đối phó, Khúc Duyệt tránh phía sau Nguyên Hóa Nhất, căn bản không có ý định ra tay, đồng thời nắm chặt Huyễn Ba.
Nguyên Hóa Nhất xoa xoa hộ giáp trên ngón út, nhìn ba kẻ kia với ánh mắt khinh thường: "Ổ tông chủ, Quỷ Phù Tông các người tuy là tà tông nhưng cũng có thể xem như luôn hành sự quang minh lỗi lạc.
Bây giờ vì một bảo bối không biết là cái gì, các ngươi lại dùng thủ đoạn hạ cấp như vậy."
Người đứng giữa, dáng vẻ mới ngoài hai mươi, gương mặt non nớt, chắp tay nói: "Quốc sư đại nhân, thủ đoạn nhỏ này so với âm mưu quỷ kế ngày thường của ngài nào đáng gọi là hạ cấp chứ?"
Nguyên Hóa Nhất không tỏ ra khó chịu: "Bổn tọa lười nói nhảm, nói đi, các ngươi muốn giải quyết thế nào?"
Ổ tông chủ cười nói: "Bướm Mỹ Nhân do bọn ta phát hiện trước, cơ quan guồng nước cũng là bọn ta phát hiện trước, bảo vật đương nhiên thuộc về bọn ta."
Huyễn Ba cả giận: "Nhưng cửa do ta mở!"
Ổ tông chủ đã vào thế sẵn sàng, lửa đen nhàn nhạt tỏa ra quanh thân, trên mặt hắn vẫn treo nụ cười như cũ.
Hắn đang định lên tiếng, Nguyên Hóa Nhất không kiên nhẫn cắt lời: "Trên lãnh thổ Thiên Phong, trước mặt bổn tọa, đến phiên người dị quốc các ngươi thảo luận chuyện sở hữu bảo vật sao?"
Ngụ ý rằng ngay cả một cây lúa non nơi đây cũng thuộc về Thiên Phong, thuộc về Nguyên Hóa Nhất.
Quỷ Phù Tông không thuộc về bất kỳ nước nào, Ổ tông chủ thấy thái độ Nguyên Hóa Nhất cứng rắn, nụ cười trên mặt kém tươi đi vài phần: "Nghe nói vừa rồi quốc sư bị thương, cho dù tu vi đã vào cấp tám nhưng ngươi thật sự cảm thấy có thể thắng tông chủ ta đây và hai vị trưởng lão?"
Nguyên Hóa Nhất đáp thản nhiên: "Thử xem xem."
Khúc Duyệt do dự có nên lấy tỳ bà ra không.
Hiện giờ đã qua bốn mươi tám tiếng, phong ấn của Cửu Hoang hẳn đã được ổn định xong.
Hắn là chuyên gia trong chiến đấu với tà tu, còn có thể trực tiếp chuyển sức mạnh của đối thủ tà tu thành chất dinh dưỡng cho bản thân.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nàng từ bỏ ý định này, quá trình ổn định phong ấn vô cùng vất vả, nên để cho hắn nghỉ ngơi đi.
Tam Ca và Thiên Hiền kiếm có hiềm khích với nhau từ lâu, chạm trán nguy hiểm lần này có lẽ sẽ giúp cả hai vứt bỏ bất hòa, nắm tay ngăn địch và thuận thảo như trước.
Sau khi cân nhắc, Khúc Duyệt túm Huyễn Ba lui lại mấy bước.
"Bắc Mạch, để ý đến nàng." Nguyên Hóa Nhất truyền âm phân phó, sau khi nghe được hộ vệ điều khiển xe trả lời "vâng" lập tức ngưng khí rút kiếm, gọn gàng tấn công ba kẻ tà tu.
Bùa chú quanh thân ba kẻ tà tu hóa thành tấm chắn, vừa ngăn cản kiếm thế tấn công đến, vừa liên tục xuất ra âm quỷ lao vào tấn công Nguyên Hóa Nhất bằng sát khí.
"Mặt Trăng Nhỏ, để bọn họ đánh nhau, chúng ta đi lấy bảo vật." Huyễn Ba đề nghị.
"Đừng!" Khúc Duyệt lắc đầu.
Họ làm vậy sẽ khiến ba kẻ tà tu kia càng tấn công bừa bãi tàn nhẫn hơn, nàng sợ Tam Ca không ứng phó được.
Huyễn Ba nghiêng đầu, nghẹn đến đỏ mặt, xương cá trong tay chọc chọc về phía ba kẻ kia: "Nhưng nhìn thấy bọn chúng ta tức, tức, tức, thật muốn đâm chết bọn chúng!"
Khúc Duyệt chăm chú quan sát trận chiến: "Vậy nhắm mắt lại, hay là đưa lưng về phía họ không phải được rồi sao?"
"A, biện pháp hay!" Huyễn Ba liền xoay người mặt hướng ra sông, nhìn mặt nước phản chiếu lấp lánh, tâm trạng bình tĩnh lại một chút.
Và đương nhiên, sự bực bội còn sót lại phải được thể hiện bằng một bài thơ.
Ba tên yêu quái già
Cha không xót mẹ không yêu
Vợ không chung thủy, còn tuyệt hậu
Bế quan thăng cấp nổ Khí Hải
Chết rồi chôn trong quan tài mỏng không nắp
Chuyển thế đầu thai sai
Vận mệnh cứ thế lặp lại
Cha không xót mẹ không yêu
...!
Bài thơ cứ thế lặp đi lặp lại, nguyền rủa hết đời này đến kiếp khác.
Khúc Duyệt nghe mà giật mình, hôm nay mới biết được thơ lúc trước Huyễn Ba mắng Quân Chấp và Hạ Cô Nhận vẫn còn rất nhân từ.
Nghe Huyễn Ba liên tục niệm thơ, ba kẻ tà tu bị kí/ch thích rất lớn, mỗi người đều nghiến răng nghiến lợi hận không thể lập tức cho Huyễn Ba một chưởng nát nhừ.
Bởi vì Nguyên Hóa Nhất che chắn kín mít không một khe hở.
Tuy nhiên Khúc Duyệt rất lo lắng.
Tam Ca là kiếm tu, có thể chống đỡ ba kẻ tà tu bùa quỷ ở cùng cảnh giới này, song rất nhiều bùa chú lợi hại trong tay bọn chúng sẽ khiến huynh ấy tiêu hao sức lực.
Tam Ca chưa khôi phục trí nhớ, vẫn đang dùng Bắc Nho kiếm pháp, mà thanh kiếm phù hợp trước đây đã bị gãy.
Trong khi đó Thiên Hiền kiếm giắt bên hông không phản ứng gì, không hề có ý giúp đỡ.
Cứ tiếp tục như vậy không được, Khúc Duyệt quyết liều một phen đập nồi dìm thuyền: "Tiền bối đừng mắng nữa, ta thấy quốc sư không chịu nổi nữa rồi, chúng ta đi vào phá hủy bảo vật đi, không để ai đoạt được."
"Được." Huyễn Ba đã mắng thống khoái, gương mặt tươi tắn kéo Khúc Duyệt nhảy vào vòng xoáy do guồng nước mở ra.
Ba kẻ tà tu vốn còn giữ lại chút dự phòng, thấy tình cảnh này liền gấp gáp xuất hết bản lĩnh.
Quỷ hồn liên tục bay ra từ bùa chú, thậm chí có cả lệ quỷ trung cấp, âm sát khí bao quanh Nguyên Hóa Nhất, dần dần thâm nhập vào lồng bảo vệ do kiếm khí kết thành, khiến hắn rùng mình một cái.
Đã dùng hết toàn lực chống cự nhưng vẫn vô năng đột phá đám quỷ vật này.
Nguyên Hóa Nhất không khỏi mắng thanh kiếm thờ ơ nằm im trong vỏ: "Ngươi thật vô tích sự!"
Hắn mơ hồ nhớ lại lúc mình là Khúc Nguyên, vẫn thường xuyên không cách nào triệu hồi thanh kiếm này ra khỏi ý thức hải, cho dù triệu ra được cũng không phối hợp.
Nguyên Hóa Nhất lại tức giận mắng: "Ngươi chướng mắt bổn tọa, tưởng rằng bổn tọa coi trọng ngươi sao? Nếu là thanh kiếm bản mệnh khi trước, bổn tọa đã thắng rồi!"
Xoẹt!
Kiếm xương ra khỏi vỏ, âm sát khí xung quanh tản bớt vài phần.
Nguyên Hóa Nhất lạnh lùng cười, đẩy lùi địch quan trọng hơn, bỏ qua hiềm khích với thanh kiếm, vươn tay bắt lấy chuôi của nó.
Nhưng Thiên Hiền lắc sang một bên tránh khỏi tay hắn.
Đang lúc Nguyên Hóa Nhất định mắng thêm tiếng nữa, Thiên Hiền xoay một cái, mũi kiếm hướng lên, chuôi kiếm hướng xuống, nhắm ngay trán hắn gõ một phát.
Nguyên Hóa Nhất trợn mắt.
Thiên Hiền gõ cái nữa, rồi lại một cái nữa, cứ thế gõ lên trán hắn như gõ mõ.
Hắn giận đến mức không để ý đến ba kẻ tà tu, giơ tay chộp lấy Thiên Hiền muốn bẻ gãy, đập nát nó thành từng mảnh nhỏ!
Nhưng lạ thay, trong cơn tức giận, kiếm khí quanh thân Nguyên Hóa Nhất càng tăng lên, sức mạnh của hắn nhân lên gấp đôi.
- -- ---
Dù lo lắng cho Nguyên Hóa Nhất nhưng tin tưởng vào thực lực của hắn, Khúc Duyệt bước qua cửa cơ quan đi vào một không gian nhỏ hẹp.
Nơi này chật chội khép kín như một phòng giam, bên trong trống rỗng, chỉ có một bộ hài cốt nam nhân quỳ trên mặt đất.
"Có phải hắn chết trong tư thế quỳ không?" Huyễn Ba ngồi sụp xuống nhìn bộ xương, thổi một hơi, rồi dùng ngón tay đụng nhẹ nhẹ, bộ xương vẫn bất động, "Xem tuổi xương cũng đã một ngàn rồi.
Ở đây kín bưng không thể nhìn ra đã chết bao lâu."
Khúc Duyệt kiểm tra cẩn thận bên trong phòng giam, không có chỗ nào khác khả nghi, nên dời mắt về phía bộ xương: "Có lẽ bị giam cầm ở đây?"
Bị giam cầm còn chết đi trong tư thế sám hối?
Nàng cũng nâng tay sờ lên bộ xương, vừa rồi Huyễn Ba không dùng chút pháp lực nào khi đụng vào, người này làm sao có thể duy trì tư thế quỳ trên đất như vậy?
Ngay khi ngón tay nàng chạm vào bộ xương, một dòng điện đột ngột truyền vào trong thân thể nàng.
Trước mắt Khúc Duyệt tối sầm, nàng cố gắng giữ cho mình tỉnh táo, bỗng nhiên nghe được giọng nói truyền vào tai: "Ngươi không phải thiên nhân, cũng không phải hậu duệ thiên nhân, vì sao có thể giải trừ cấm chế của ta lưu lại?"
"Vãn bối vô tình mạo phạm ngài..." Khúc Duyệt nhận ra tiếng nói là một đạo ý thức còn sót lại của bộ xương này, nàng vốn không đến đây săn bảo vật, chỉ tình cờ gặp phải nên vào nhìn một cái mà thôi, "Ngài là thiên nhân?"
Vì sao thiên nhân lại ở bên trong thế giới ma chủng?
Giọng nói kia không đáp, lại có một luồng điện xẹt qua, nàng hít một hơi rồi tỉnh táo lại.
"Cẩn thận!"
Khúc Duyệt nhìn thấy bộ xương hơi lắc lư, lập tức đứng dậy kéo theo Huyễn Ba đang ngồi trên đất.
Sau khi khẽ run, bộ xương đột nhiên phân rã, hóa thành vô vàn điểm sáng nhỏ.
Nàng liền chắp tay trước ngực, niệm một đoạn kinh siêu độ.
Huyễn Ba vô cùng kinh ngạc cảm thán: "Hôi phi yên diệt thế này, thật đúng là đẹp quá!"
Khúc Duyệt cảm thấy vị tiền bối này sinh thời có lẽ giống Huyễn Ba, tha thiết yêu cái đẹp, luôn tìm kiếm niềm vui.
Nàng từng kể cho Huyễn Ba nghe câu chuyện về nàng tiên cá, cứ tưởng hắn sẽ xúc động thương tâm nhưng hóa ra điểm thu hút sự chú ý của hắn lại là hóa thành một đám bọt biển sau khi chết thật quá đẹp.
Nếu sau này hắn chết đi, cũng muốn hóa thành bọt biển, còn là một đám bọt biển hình trái tim thể hiện tình yêu của hắn với đại dương.
Cạch!
Một quyển sách do nhiều phiến ngọc kết thành rơi xuống nền đất.
Bụp!
Lại rơi xuống một chiếc túi da to cỡ lòng bàn tay.
Không vội vàng nhặt, Khúc Duyệt chờ đợi những điểm sáng dần dần hòa tan biến mất trong không trung.
Nàng cúi người bái một bái trước khi nhặt quyển sách ngọc lên.
Trên phiến ngọc đầu tiên khắc những ký tự cổ xưa mà Khúc Duyệt hoàn toàn không hiểu được.
Lật sang mặt sau, vẫn là loại ký tự ấy nhưng nét chữ đã thay đổi, hiển nhiên không của cùng một người.
Ở những trang sau chữ viết cũng nhiều lần thay đổi.
Tuy rằng không nhận ra, nhưng nàng mơ hồ đoán được đây là một quyển kiểu "nhật ký công tác", chu kỳ ghi chép rất dài, mấy chục năm mới ghi một lần.
Lúc sắp lật đến cuối, đột nhiên nàng nhìn thấy hai hàng chữ có thể đọc hiểu.
"Ma khí bên trong tháp nước chứa đựng một thế giới."
"Hậu duệ Thiên Công chúng ta rốt cuộc là người bảo vệ hay người hủy diệt?"
Chỉ hai câu ít ỏi nhưng dựa vào những gì Chi Kỳ từng kể, nàng đoán được ngọn nguồn.
Vào thời thượng cổ, khi thiên nhân rời khỏi Phàm Nhân Cảnh, vì không yên tâm về năm thần khí nên để lại một vài người Thiên Công tộc phụ trách bảo vệ chúng.
Hoặc có thể nói là giám sát ma chủng giam bên trong thần khí.
Theo lời Chi Kỳ, khu vực bị ma hóa nặng nề chủ yếu tập trung ở Thiên Võ và Thiên Linh tộc, Thiên Công tộc số lượng ít và Thiên Nữ tộc nhân số cực thưa thớt chỉ bị ảnh hưởng nhỏ.
Người Thiên Công tộc ở lại Phàm Nhân Cảnh phân chia trách nhiệm rõ ràng, mỗi người giữ một nơi, cưới vợ sinh con, dùng hình thức truyền thừa gia tộc để canh giữ cho đến khi ma chủng hoàn toàn bị triệt tiêu.
Cũng không biết đã truyền qua bao nhiêu đời, khi hậu duệ Thiên Công tộc canh giữ hỏa ma chủng ở Thập Cửu Châu vô tình phát hiện bên trong hạt ma chủng tồn tại một thế giới, giữa những người canh giữ đã xảy ra mâu thuẫn thật lớn.
Cuối cùng, người này quyết định vi phạm tổ huấn, "biển thủ bạc công", cứu hạt hỏa ma chủng ra khỏi thủy lao.
Vì vậy không phải Quân Chấp may mắn mà nhờ vào sự giúp đỡ ít nhiều của người này.
Nhưng nội tâm người này luôn ray rứt bèn lập một nhà giam tại đây, tự nhốt chính mình và quỳ xuống sám hối cho đến lúc chết.
Nhất thời, Khúc Duyệt không rõ mình cảm thấy thế nào, nàng lật đến trang sách ngọc cuối cùng nhưng không còn dòng ký tự có thể đọc hiểu nào nữa.
Nàng cất sách ngọc vào vòng trữ vật, xoay người nhặt di vật thứ hai trên đất, một chiếc túi da màu nâu sẫm.
.
Danh Sách Chương: