Thượng Đế nói, bi kịch của nhân loại, cũng không phải chỉ một người có bi kịch.
Vì thế, Chu Chú với Đường Kiều, cùng bi kịch rồi.
Hai người chỉ nghĩ đến thịt, cũng thực hiện ăn thịt, hoàn toàn quên đây là nhà của bà ngoại cô.
Cho nên, cô phải lẻn vào phòng của cậu nhỏ Đường trộm một bộ quần áo ra?
"Nếu không tự anh đi lấy đi?"
Đường Kiều có chút vô lực ghé vào trên người Chu Chú, cảm thấy bản thân thật bi thống, nghiêm túc mà nói, cô mới là người bị ăn sạch sành sanh mà, vì sao cô còn phải đi hầu hạ anh nữa?
"Em muốn anh khỏa thân mà đi hay sao?"
Đường Kiều lập tức giơ cờ trắng đầu hàng, cô đi!
Cử động thân mình, Đường Kiều bọc drap từ trên giường xuống dưới, lại kinh hô một tiếng, quỳ rạp trên mặt đất. Không phải chân nhuyễn, là chân đau! Chân đau! Nhất thời đắc ý, nhưng lại đã quên bản thân vẫn một người bị thương.
Chu Chú vừa muốn từ trên giường nhảy qua, Đường Kiều kêu một tiếng giận giữ: "Anh nằm yên đó cho em!"
Chu Chú nháy mắt mấy cái, có chút hoang mang, còn không rõ ồn ào cái gì. Chỉ thấy Đường Kiều từ dưới đất bò lên, kéo kéo drap, vừa lắc đầu lắc đầu vừa bụm mặt thì thào tự nói khập khiễng tiêu sái đi vào phòng tắm.
"Phi lễ chớ nhìn, thực là sắc mà. . . . . . Phi lễ chớ nhìn, thực là sắc mà. . . . . ."
Phốc!
Đường Kiều tùy ý vọt đi tắm rửa, đương nhiên là, dè dặt cẩn trọng tránh cái chân đau kia. Lúc mặc quần áo xong đi ra, Chu Chú nửa người tựa vào trên giường, hai tay gối lên sau đầu, gặp Đường Kiều đi ra, nhướng nhướng mày, tầm mắt hai người giao nhau.
Dáng vẻ thật là tốt mà. . . . . . Mĩ nam ngủ không mặc đồ!
Đường Kiều què chân đến gần, ném drap giường trên tay lên người Chu Chú, sau đó nhìn trần nhà trợn trừng mắt, tay phải làm dấu cái kéo.
"Kiều Kiều, làm người không thể như vậy."
Đường Kiều vừa chuẩn phòng bị trợn trắng mắt, đáng tiếc, còn chưa kịp làm gì, Chu Chú đã nhanh chóng chặn lại nói: "Em không thể dùng xong liền vứt đi nha."
Chính xác, loại hành vi này của Đường Kiều đúng là qua cầu rút ván, nhưng mà, dùng từ ngữ như thế. . . . . . Ai dùng ai cơ chứ, cái này cũng thật khó nói.
Nhịn xuống! Cô cần phải giác ngộ, nói ví dụ như, lát nữa đến phòng cậu nhỏ Đường mượn quần áo, cậu nhỏ Đường nếu dám cười cô, cô sẽ đâm đầu chết luôn.
Đường Kiều thay đổi thần sắc trên mặt, nuốt khẩu khí, "Anh đi tắm rửa đi, em đi lấy quần áo cho anh." Sau đó xoay người cứng ngắc, tiếp tục tư thế khập khiễng đi ra cửa.
Hai ngày trước cô còn cười nhạo Ngu Châu là người què, không nghĩ nhanh như vậy đã bị báo ứng rồi, quả nhiên, làm người không thể quá cặn bã!
Đường Kiều gõ cửa tượng trưng hai tiếng rồi đẩy cửa vào, đứng ở bên ngoài nhìn vào trong thăm dò, cậu nhỏ Đường không có ở trong phòng. Thở phào một hơi, hoàn hảo hoàn hảo, không cần đâm đầu chết rồi.
Lục ra một bộ quần áo trong tủ của cậu nhỏ Đường, Đường Kiều lấy tốc độ thi chạy 100m nhanh chóng rời đi, đương nhiên, động tác không phải là tao nhã, cái đầu ở trong không khí, lúc cao lúc thấp.
Khi Chu Chú đỡ Đường Kiều xuống lầu, nhìn thấy Chu Du đang giúp mợ cả Đường dọn bữa tối ra bàn, hai người đều sửng sốt một chút.
Chu Du cũng sửng sốt một chút, Chu Chú trong lòng dựng lên hai ngón tay, chị ấy hẳn là tìm đến bọn họ đi, thất thần cái gì mà thất thần chứ.
Chu Du nhanh chóng lấy lại tinh thần, coi thường Chu Chú, hướng về phía Đường Kiều vẫy vẫy tay.
"Kiều Kiều, mau tới mau tới, đây là rượu đỏ nướng cánh (gà) tôi làm, không phải cô thích ăn nhất à, mau tới nếm thử đi."
Cũng nói, từ lần Chu Du hại Chu Chú quá chén, chị em tốt các cô cũng chưa có ngồi một chỗ trò chuyện, nguyên nhân là Đường Kiều tiến hành "cắt đứt hành động" với cô, chính là đơn phương hành động chặt đứt quan hệ ngoại giao.
Kế sau Chu Chú, Đường Kiều cũng dựng hai ngón tay ở trong lòng.
Cô cũng không phải Thũng Gia nhà cô ấy, vẫy vẫy cái gì chứ, nhưng mà. . . . . . Rượu đỏ nướng cánh?
Ừ, cái này đáng giá tha thứ.
"Kiều Kiều, mau tới ngồi xuống, chờ bà ngoại xào xong đồ ăn, là có thể ăn cơm rồi."
Mợ cả Đường cũng hướng về phía Đường Kiều vẫy tay, vì thế, Đường Kiều đầu đầy hắc tuyến kéo chân lê đến bàn ăn.
"Chân của cô sao rồi?"
"Thân thể đều là nghiệp chướng."
Trò gì đây?
Chu Du đang bày đũa ra trên trán đầy dấu chấm hỏi, đối với lời nói của Đường Kiều nghe đều không hiểu gì cả.
"Ý tứ của cô ấy là, có thể nói đơn giản như vậy hiển nhiên là gặp chuyện rồi."
Không thấy được sao, chính là bị thương.
Chu Chú đỡ Đường Kiều, kéo ghế ra đỡ cô ngồi xuống, vì thế, lúc mọi người bận rộn, cô đã ngồi xuống bàn chờ ăn cơm rồi, bát luận như thế nào, hành động này, vẫn bị chị cả Chu gia khinh bỉ, tuy rằng là cô đưa tới cho cô ấy.
Vì thế, nơi nơi đều là ngón tay.
Chu Du phải xuống bếp, nhưng một năm phải xuống bếp chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Về điểm này mẹ Chu từng đã khuyên nhủ cô rất nhiều lần.
"Chu Du à, ở nhà ăn thật tốt, ở nhà ăn sạch sẽ vệ sinh, ăn uống cũng yên tâm hơn."
Bất quá, chị cả Chu trả lời là: "Con cảm thấy con làm còn không sạch sẽ bằng ở khách sạn, con cũng không biết con có rửa đồ ăn không, cũng không biết có rửa nồi hay không, cũng không biết dầu rửa bát để lâu như vậy, còn có hạn sử dụng nữa không. . . . . ."
Mẹ Chu ngã xuống đất, buông tay, "Con không rửa nồi thêm lần nào nữa sao?"
"Cuống cuồng ăn cơm làm gì có thời gian để ý đến việc này nữa." Chu Du nói như là điều đương nhiên, cô là thành phần tri thức, thành phần tri thức! Bề bộn nhiều việc.
Về điểm này, Đường Kiều cũng từng khuyên nhủ cô ấy.
"Ở nhà ăn thật tốt, tiết kiệm tiền."
"Lão nương không có thiếu tiền, tiêu tiền của mình, mua cơm cho mình, muốn nấu cơm thì đi làm người giúp việc cho rồi. . . . . ."
Vì thế, chị hai yên lặng không nói gì nữa.
Mà hôm nay, Chu Du lại có thể tự mình xuống bếp!
Quả nhiên, ma lực của tình bạn, vẫn không thể khinh thường được.
"Đừng ăn trước, đợi mọi người rồi cùng ăn đi."
Chu Chú vỗ đầu Đường Kiều, ý đồ không để ý đến tướng tham ăn của cô.
"Em. . . . . . Đói bụng."
Đường Kiều nuốt nuốt nước miếng.
"Cứ để con bé ăn trước, không sao đâu."
Ông ngoại Đường đang xem Hoàn Châu Cách Cách quay mặt lại, nói một câu.
Đường Kiều như thấy được ánh sáng thần thánh phía sau lưng ông ngoại Đường, kết quả ngay sau đó ông ngoại Đường nói một câu: "Tiểu Yến Tử mỗi lần ăn cơm chung quy cũng đều tranh ăn trước."
Đường Kiều: ". . . . . ."
Mọi người gật đầu, thì ra chân tướng là như thế.
Vì thế Đường Kiều chống đỡ thân mình, đối với đầy bàn cao lương mỹ vị nuốt vài ngụm nước miếng, cứng rắn biện bạch một câu: "Ăn cơm không tích cực, đầu óc có vấn đề."
Câu này của Đường Kiều đích thị là khẩu âm phương Nam, chính là cái kiểu, ta là gà mái . . . . . .
Hai chị em Chu gia bên bàn ăn thiếu chút ngã xuống đất không dậy nổi.
"Con đói bụng thì ăn trước đi."
Cậu cả Đường cũng lên tiếng, Chu Chú không nói gì, đại gia này, đối với chị hai cũng quá dung túng rồi.
"A, Chu Chú, quần áo này cũng không phải của cậu đi."
Chu Du chậc chậc hai tiếng, quét một lượt quanh người Chu Chú, thẩm mĩ của Chu Chú, cách xa không bằng người kia, nhìn một thân trang phục này, quả nhiên là người phải dựa vào ăn mặc.
"Phiền toái chị lúc nói câu này, không cần dùng miệng YY."
Sau khi Chu Du nói như vậy, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Chu Chú, ngay cả bà ngoại Đường đang ở trong bếp xào rau cũng tắt bếp đi ra xem náo nhiệt.
Đợi đến khi nhìn thấy quần áo trên người của Chu Chú đều là của cậu nhỏ Đường, lại tỏ vẻ hết sức hài lòng.
Cảm tình tốt thế này, xem ra sắp được ôm chắt trai rồi.
Chu Chú vuốt trán, anh có thể ngăn cản được một người YY, nhưng anh không ngăn được một đám người YY.
"Con thật đói. . . . . ."
Đường Kiều tiếp tục đáng thương tội nghiệp, hoàn toàn không nhìn mọi người YY, cùng với người nào đó bị YY.
"Tốt lắm tốt lắm, có thể ăn rồi, ba, ăn cơm, cơm nước xong lại xem đi."
"Nhưng mà, lúc này là tập cuối rồi."
Ông ngoại Đường có chút lưu luyến không rời.
"Ba, không sao đâu, dù sao nghỉ hè sang năm lại chiếu lại mà."
Lông mi cậu cả Đường giật giật, đại khái gần đây phong thuỷ không tốt đi, một nhà già trẻ, không có một người bình thường.
"Con đi gọi cậu nhỏ ăn cơm."
Chu Chú cũng chịu đựng xúc động co rút, hi vọng có thể nhanh nhanh thoát khỏi hiện trường.
"A Chú, đừng gọi, lão nhị nhìn qua rất mệt, cứ để chú ấy nghỉ ngơi trước đi, mẹ, người giữ lại cho lão nhị chút đồ ăn, chờ nó tỉnh ngủ ăn sau cũng được."
"Ừ vậy cũng tốt."
Ánh mắt Chu Du lóe lóe, liếc mắt nhìn cầu thang một cái, lại cúi đầu, tiếp tục bày đồ ăn, tuy rằng cũng đã dọn xong rồi.
Mọi người lục tục ngồi vào bàn, ông ngoại Đường cũng thôi không xem Hoàn Châu Cách Cách nữa, năm sau xem lại cũng giống nhau, cũng không biết đến lúc đó còn nhớ nội dung tập trước nữa không, cùng lắm thì lại xem lại một lầm nữa.
"Kiều Kiều, ăn chén canh này đi, đây là cậu nhỏ cố ý dặn làm cho con."
Mợ cả Đường múc cho Đường Kiều chén canh, để ở trước mặt cô.
"Hắc hắc, cám ơn mợ."
"Chu Du cũng uống một chút đi?"
"Không cần, cám ơn mợ, con không thích ăn canh."
Từ trước đến nay cô đều không thích ăn canh.
Mợ cả Đường cũng không ép, xoay người đi vào phòng bếp, giúp bà ngoại Đường dọn nốt đồ ăn lên bàn.
"Tốt lắm, có thể ăn cơm rồi."
Ông ngoại Đường ra lệnh một tiếng, mọi người liền bắt đầu chuyển động.
Có người không tim không phổi ăn, có người ăn không biết ngon.
Một người nào đấy ăn không biết ngon vừa ăn vừa nghĩ, người nào đó vẫn là đồ ngốc, cái gì cũng vô dụng không cầm suy nghĩ.
Trên bàn ăn, mọi người cũng không nói chuyện nhiều đó là thói quen im lặng khi ăn cơm.