Nói qua nói lại thì sáng hôm sau anh thức dậy sớm như mọi khi, lúc ra ngoài vẫn ngại ngùng.
Anh cảm thấy có chút… có chút miễn cưỡng, không phải nói anh mà là nghĩ cho Tần Chấn.
Tuy làm theo mấy lời kia có thể lấy lòng Tần Chấn, nhưng bị người mình không thích đi theo lấy lòng chắc không vui vẻ gì, chưa kể tim Tần Chấn còn không được khỏe.
Cho nên Lê Dạ suy nghĩ một hồi thì quyết định không đi ra ngoài.
Anh cũng ngại ngủ nướng nên đi vào nhà bếp, phát hiện má Lưu đang bận việc nên đi lại phụ giúp.
Tuy nhà họ Tần giàu có nhưng không chú trọng quá nhiều, khoảng thời gian trước khi Tần Chấn bị tai nạn có khi còn đích thân xuống bếp, Tần Liệt Dương sau khi tan học cũng thích làm đủ thứ như cắt cỏ, lau dọn hồ bơi,… có khi hắn còn vào bếp phụ má Lưu nấu cơm nữa.
Vì vậy má Lưu không ngăn cản, chỉ nghĩ anh muốn lấy lòng người nhà họ Tần.
Bà chỉ sợ Lê Dạ giống Tần Phù, làm gì cũng hỏng, nhưng bà cũng không chỉ trỏ Lê Dạ phải làm thế nào, có thể do anh tự lập từ nhỏ nên trình độ nấu ăn khá tốt, thấy anh làm việc cũng rất ra dáng người có nghề, bà mới yên tâm.
Lúc mọi thứ được chuẩn bị gần xong, Tần Chấn ra khỏi thang máy.
Từ khi ông bị tai nạn không thể đi lại, trong nhà đã sửa chữa lắp đặt thiết bị để ông có thể thuận tiện di chuyển khắp nhà, thấy Tần Chấn xuống nhà, má Lưu rất tự nhiên đưa khay đựng ly nước trái cây cho Lê Dạ, “Cậu đưa cho ông đi, ngày nào cũng phải uống một ly.”
Lê Dạ lắc đầu, “Không cần đâu, má Lưu đưa đi, chú Tần chắc không muốn nhìn thấy tôi, không khéo mới sáng ra lại làm hỏng tâm trạng tốt của ông.” Má Lưu chỉ là người ở tất nhiên không thể ý kiến chuyện kết hôn của Tần Liệt Dương, nhưng bà rất thân thiết với Tần Liệt Dương nên cũng hi vọng Lê Dạ tốt.
Khuyên thêm vài câu nhưng thấy cậu vẫn không muốn, bà mới tự đưa đi.
Tần Chấn thấy má Lưu bưng nước ra có hơi ngạc nhiên, ông hiểu rõ Đường Đỉnh Hân, tối qua cô nhất định sẽ nói với Lê Dạ làm sao để ông vui, sao hôm nay không thấy cậu đâu?
Nhưng ông sẽ không hỏi, má Lưu đã quen chuyện biết cái gì nên hỏi cái gì không, tự nhiên sẽ không tự nói, cứ vậy bỏ lỡ.
Chờ Lê Dạ phụ giúp xong xuôi trở về phòng thì Tần Liệt Dương đã tỉnh, thấy Lê Dạ lập tức vẫy tay, để anh lại gần cho hắn ôm.
Lê Dạ ngại quần áo ám mùi ở nhà bếp nên cởi ra xong mới nằm xuống giường.
Đầu tiên Tần Liệt Dương xoa vuốt eo Lê Dạ, ừm, rất mềm, Lê Dạ trước kia ăn uống không đầy đủ, lái xe tải có đôi khi còn phải tháo dỡ hàng hóa, cơ thể vừa gầy vừa cứng, bây giờ coi như được hắn chăm cả người mềm mại.
Hắn rất thích cảm giác này, vừa trơn vừa mịn, rờ cảm giác rất đã.
Tay hắn không thành thật, Lê Dạ bị hắn sờ đến chỗ dễ nhột, nhịn không được cựa quậy, vừa nghĩ cách chặn lại cái tay đang châm lửa của hắn, giọng kìm nén thở dốc nói, “Đừng, đừng làm ở đây, dễ bị nghe.”
Tất nhiên là muốn làm rồi, mặc dù trước kia bọn họ không có ấy ấy, nhưng hai người là đàn ông trẻ tuổi khỏe mạnh, mấy chuyện này một khi đã làm rất dễ nghiện đó.
Lê Dạ cũng không phải Liễu Hạ Huệ, thật ra thỉnh thoảng anh rất chủ động nữa kìa.
Chỉ là chỗ này không tiện.
Anh nói nhỏ, “Hay để anh tuốt cho em?”
Tần Liệt Dương tất nhiên nhìn ra suy nghĩ của Lê Dạ, so với dục vọng thì hắn càng cố kỵ Lê Dạ, tuy gian phòng này cách âm rất tốt, nhưng hắn càng không muốn khiến cho Lê Dạ không thoải mái.
Chỉ có thể cúi đầu gặm ngực của Lê Dạ, ép mình ngừng lại.
Có điều vẫn kéo tay Lê Dạ qua ngắm nghía, so với thân thể thì đầu ngón tay và lòng bàn tay Lê Dạ vẫn còn cứng lắm, vết chai tạo thành qua nhiều năm làm việc nặng không dễ gì biến mất được, có điều nói thật lòng thì để bàn tay đó chơi đùa cậu nhỏ của hắn, chậc, cảm giác đó đã không cần phải nói.
Hắn lập tức có chút nhộn nhạo.
Lê Dạ cảm giác được, nhỏ giọng nói, “Anh giúp em vuốt, em đừng có lên tiếng đó.”
Tần Liệt Dương muốn từ chối nhưng cơ thể lại quá thành thật, chỉ có thể đồng ý.
Sau đó hai bàn tay có chút thô ráp bắt đầu vuốt ve chầm chậm, Tần Liệt Dương cảm thấy máu huyết toàn thân, toàn bộ cảm giác của hắn đều tập trung xuống hai lạng thịt kia, cả người căng cứng, Lê Dạ không khỏi cười, cảm thấy sao hắn có thể đáng yêu vậy chứ, cúi người hôn lên bụng Tần Liệt Dương…
Chờ hai người thu dọn xong đi ra ngoài, Tần Phù va Đường Đỉnh Hân cũng xuống nhà, tự nhiên Phương Mai cũng có mặt.
Ngày hôm qua bà chỉ nghĩ đến việc của Phương Hải Đông, vốn không nghĩ Lê Dạ sẽ ở đây, vừa nhìn thấy anh thì giật mình.
Cũng may tu dưỡng của bà còn tốt, không nói ra câu sao cậu còn chưa đi? Chỉ nhìn lướt qua, không tiếp tục để ý bọn họ.
Tình hình này Tần Liệt Dương đã sớm đoán được, mới nãy hắn đã tiêm liều thuốc an thần cho Lê Dạ rồi, bảo anh cứ ở đây, tự nhiên là hi vọng anh có thể hòa nhập vào nhà họ Tần, nhưng điểm quan trọng nhất là hắn sắp phải ra tay chỉnh đốn Phương Hải Đông rồi.
Bản thân Tần Liệt Dương tựa như con sói cô độc, hắn hiểu rõ cậu hắn hơn người khác nhiều.
Trong mắt hắn, thái độ làm người của người cậu này quả thật không đáng tin.
Dã tâm của lão rất lớn, không biết ơn mà chỉ nhớ ghi thù, nếu thật chọc lão nóng nảy, e là chuyện gì lão cũng dám làm.
Từ xấp hình ảnh kia có thể nhìn ra được, cậu hắn đã sớm nhìn chằm chằm vào Lê Dạ, nghĩ cũng đúng, chỉ sợ đây là nhược điểm duy nhất của hắn mà mấy năm nay Phương Hải Đông mới tìm được, sao có thể không lợi dụng cho tốt?
Lê Dạ ở nhà, hắn thường xuyên tăng ca, chung quy sẽ có chỗ mà Phương Hải Đông có thể đụng tới, nhưng nếu Lê Dạ ở nhà họ Tần, Phương Hải Đông chắc chắn là không có cách nào có thể chạm tay vào.
Đây cũng là nguyên nhân Tần Liệt Dương muốn Lê Dạ ở đây.
Phương Mai không lên tiếng, Tần Liệt Dương và Lê Dạ cũng không đi chọc bà làm gì, việc Lê Dạ ở đây Tần Liệt Dương đã nói chuyện với ba hắn rồi, người một nhà ngồi chung bàn ăn sáng một cách lặng lẽ, sau đó chia ra ai làm gì thì làm nấy.
Tần Liệt Dương muốn chở Lê Dạ đi nên phải đi sớm, hắn nhắn nhủ cho Tần Phù đang đi dạo trong vườn hoa mà chưa cần đi làm, “9:30 tới phòng làm việc của anh một chuyến.”
Tối qua Tần Phù đã biết ba cậu cho cậu tham dự vào chuyện lần này, sao có thể từ chối được, lập tức đồng ý.
Trước tiên Tần Liệt Dương đưa Lê Dạ đến chỗ đại sư Ninh Thành Sơn.
Chỗ đó không gần, cũng may Tần Liệt Dương đi sớm, lúc đến nơi khoảng tám giờ rưỡi rồi, ông cụ đã đi dạo được một vòng trên núi, dựng râu trừng mắt bắt bẻ Lê Dạ, “Sao muộn vầy mới tới, thái độ học tập vậy hả? Từ hôm nay ở đây luôn đi!”
Người thật thà như Lê Dạ vừa nghe xong thì đỏ mặt, Tần Liệt Dương muốn nói đỡ vài câu nhưng đã thành tinh như Ninh Thành Sơn, làm sao không nhìn ra đây là kiêu căng phách lối, chỉ cần tên này còn ở đây e là Lê Dạ không thể học tốt được, trực tiếp nói, “Cậu đi đi!”
Tần Liệt Dương bị nghẹn lại trong cổ họng, ai ngờ Lê Dạ người ta cũng nói với anh, “Em đi nhanh đi, còn phải đi làm nữa.”
Không còn lý do để ở lại, Tần Liệt Dương không còn cách nào, phải đi về thôi.
Nhưng vẫn quay lại dặn Lê Dạ, “Luyện vừa phải thôi.”
Sau khi Tần Liệt Dương đi, Ninh Thành Sơn mới dẫn Lê Dạ đi vào cái sân có đình đài lầu các, vụt qua trên mặt nước, tới một gian phòng bên trái, mở cửa ra.
Hiện giờ đang là thời điểm ánh mặt trời tốt nhất vào buổi sáng, ngay giây phút cửa phòng mở ra, ánh sáng mặt trời rực rỡ như chiếu sáng cả căn phòng.
Lê Dạ không biết có phải mình hoa mắt hay không, chỉ cảm thấy tất cả đồ sơn mài bên trong giống như có sinh mạng, con cá kia giống như bơi khỏi mặt nước, đóa hoa kia tươi cười nở rộ… Đúng vậy, ba vách tường trong phòng đều là kệ trưng bày, trên kệ bày đầy đồ sơn mài.
Ninh Thành Sơn nói một câu, “Học nhiều nữa cũng không bằng thấy nhiều, hôm nay cậu ở trong này xem một mình đi.
Trưa mười một giờ rưỡi ra nấu cơm, chiều một giờ rưỡi tiếp tục, bốn giờ chiều cậu tới nói cho ta biết, cậu thấy được gì.”
Nói xong, Ninh Thành Sơn xoay người đi.
Lê Dạ không nhịn được xoay đầu nhìn theo động tác ông, ông mặc cái áo trắng tà dài giống với đạo bào, râu tóc bạc phơ, đi lại trong đình đài thủy tạ*, khiến Lê Dạ cảm thấy sư phụ của anh thật sự là tiên phong đạo cốt.
* Đình thai thủy tạ: kiến trúc cổ đại, công trình kiến trúc thường có đình, đài, hành lang, lầu các, mái hiên, bàn ghế, phòng chờ.
Thường xây dựng trên mặt nước hay sát mép ao hồ.
Chờ đến khi Ninh Thành Sơn tiến vào gian phòng ở phía Bắc, anh mới quay đầu lại, cung kính lễ độ nhìn thoáng qua các món đồ sơn mài trên kệ, lúc này mới cẩn thận từng tí bước chân, chậm rãi đi vào trong.
Từ hôm nay trở đi, anh chính thức trở thành học đồ, bất kể Tần Liệt Dương cho anh cuộc sống ưu đãi cỡ nào thì cuối cùng, anh cần phải tự nuôi sống mình mới được, từ giờ bắt đầu sinh mệnh lần thứ hai của anh, anh vô cùng trân trọng.
Ninh Thành Sơn đứng ở đằng xa nhìn, thấy Lê Dạ không suồng sã không hấp tấp mà biết cung kính, gật đầu hài lòng.
Đường trở về có chút kẹt xe, lúc Tần Liệt Dương tới công ty Tần Phù đã đợi được mười phút.
Nghe thấy hắn tiến đến Tần Phù đứng dậy, thật ra nãy giờ ngồi ở đây, cậu sẵn tiện đánh giá phòng làm việc này, nó có chút nhỏ không tương xứng với thân phận của anh cậu.
Căn phòng được bày trí theo thói quen sinh hoạt, đồ tốt trong phòng rất nhiều, nhưng nhiều nhất vẫn là sách.
Trước kia Tần Phù từng lướt qua phòng này mấy lần, đều cho anh cậu chỉ làm bộ thôi, đầu năm nay ai có thời gian đọc sách nữa.
Nhưng vừa rồi cậu nhìn trộm, mấy cuốn sách chuyên ngành cao cấp này có ghi chú đọc sách thật sự.
Nửa chừng Ninh Trạch Huy có tới đưa đồ, thấy cậu còn nói, “Ban đêm hắn thường mất ngủ, thời gian đó không làm việc thì đọc sách.”
Ninh Trạch Huy không nói vì sao ngủ không được nhưng Tần Phù biết, cậu thấy hơi ngại, may mà Ninh Trạch Huy không nói tiếp, nếu không quả thực cậu thật khó xử.
Lúc anh cậu vừa bước vào, cậu lập tức đứng dậy chào, “Anh.” Thật ra cậu cũng không nghĩ ra phải làm sao bây giờ, cậu hai tuy có hiềm nghi nhưng lão vẫn còn cổ phần công ty, anh hai có thể tự tiện xử trí lão sao?
Tần Liệt Dương thấy cậu chỉ gật đầu, cởi áo vest ngoài treo lên móc, ngồi vào ghế của hắn, Tần Phù cảm thấy hình như từ lúc anh cậu tiến vào, cả người cậu đều bị bao phủ bởi khí thế của hắn.
Tần Liệt Dương không hề có ý định trò chuyện nhàn thoại với cậu, gọn gàng dứt khoát nói, “Năm năm trước, Phương Hải Đông lợi dụng chức vụ, sai khiến Phó tổng giám đốc Tưởng Vĩ Hiền trong lúc đấu thầu nhận hối lộ.
Hiện tại Phòng pháp lý tập đoàn đã báo cảnh sát, cũng chuẩn bị đưa ra tố tụng, Tưởng Vĩ Hiền cũng đồng ý làm chứng.
Toàn bộ chức vụ của Phương Hải Đông từ giờ trở đi lập tức đình chỉ.
Ngoài ra, Phương Dương, Phương Vĩ, Lã Ái Hoa, Lã Thủ Nghiệp, Trương Ngọc Văn, còn có Chu Tĩnh, Lưu Xuân Dân, Trương Xuân Ba, tám người này toàn bộ đình chỉ công tác ngay lập tức chờ thông báo, cậu đi thông báo.”
Tần Phù ngạc nhiên đến đờ người ra, chuyện này cậu biết.
Người nhà họ Tần cũng biết.
Bởi sai lầm lần đó của cậu hai bị ba cậu bắt được, nhưng vì quan hệ thân thích nên mẹ cậu đã cầu tình, chuyện này đã áp xuống rồi, chỉ cho cậu hai lui xuống tuyến sau không còn quyền điều hành trực tiếp, giao ra hai công ty chi nhánh trong tay.
Chuyện đó coi như giải quyết xong.
Vì chuyện đó mà cậu hai ở ẩn rất lâu, năm trước vì ba cậu bị tai nạn xe, tranh thủ lúc ba cậu chưa tỉnh mượn cơ hội này xuống núi, lấy cớ giúp đỡ Tần thị vượt qua khó khăn đã triệu tập đại hội cổ đông, muốn một lần nữa tuyển chọn và bổ nhiệm Chủ tịch mới.
Không ngờ Tần Liệt Dương cường thế xuất kích, lấy yếu làm ưu thế đánh bại cậu hai, vì vậy cậu hai trở thành thành viên Hội đồng quản trị.
Theo lý thành viên Hội đồng quản trị trong công ty có quyền can thiệp quản lý, ngoài công ty thì thực hiện chức trách tiến hành hoạt động kinh tế, nhưng hết lần này tới lần khác anh cậu cường thế không giống người thường, cậu hai lại không có quyền hành gì thực tế.
Cậu cảm giác cậu hai có điểm quá đáng nhưng việc đó đã được tha thứ, đã nói không tính toán nữa, lần này làm vậy có chút giống như không giữ lời hứa.
Tần Liệt Dương nhìn cái mặt tuấn tú kia là hiểu rõ cậu đang nghĩ gì, híp mắt hỏi cậu, “Vậy sau khi ba nói không truy cứu lão từng bảo đảm sẽ không bao giờ tái phạm nữa.
Lão có giữ lời không?”
Cái này… Tần Phù hiểu được, cậu hai rõ ràng là không giữ lời trước.
Cho nên Tần Phù lại bị anh hai dạy dỗ, “Trên thương trường lừa gạt nhau hằng ngày, đừng mãi ngây ngốc như vậy, bản lĩnh chơi xỏ anh đây lúc trước sao không thấy tăm hơi đâu rồi.”
Tần Phù có chút xấu hổ, có điều coi như việc này là do cậu hai làm, vậy còn Phương Vĩ thì sao? “Anh, mấy anh em Phương Dương Phương Vĩ là anh em họ, còn có người họ Lã, Trương Ngọc Văn, đều là họ hàng cũng không cho họ làm tiếp hả?”
Tần Liệt Dương không nói chuyện, chỉ yên lặng nhìn Tần Phù.
Tần Phù nhất thời không biết nên đi làm hay nên kiên trì, cậu do Tần Chấn nuôi lớn tất nhiên là đứng về phía ba cậu.
Nhưng trước giờ Phương Hải Đông vẫn luôn ủng hộ cậu, quan hệ của cậu với Phương Vĩ và nhà họ Lã cũng rất tốt, nếu như chuyện này do cậu đi làm thì nói rõ cậu đứng về phía nào, sợi dây liên kết giữa cậu và họ sẽ đứt.
Tuy cậu hai không tốt, nhưng nhiều năm như vậy cậu hai đều thiên vị cậu, Tần Phù biết mình là người nhà họ Tần, nhất định phải đứng về phía nhà họ Tần, có điều cảm giác bỏ đá xuống giếng thế này không được tốt.
Tần Liệt Dương khôn khéo thế nào chứ, làm sao không nhìn ra đấu tranh nội tâm của Tần Phù, nhưng hắn cố ý đấy.
Chuyện này không nhất định phải do Tần Phù đích thân làm, bản thân chuyện này đã đủ chấn động rồi, tùy tiện tìm ai đó đi thông báo hiệu quả sẽ không kém hơn.
Nhưng hắn không muốn để Tần Phù lưu lại bất kỳ lỗ hổng nào ―― Tránh để sau này Phương Mai tới năn nỉ cậu lại mềm lòng.
Một hồi sau, Tần Liệt Dương nói cho Tần Phù một câu không khác gì định hải thần châm, “A Phù, cậu có từng nghĩ tai nạn xe của ba xảy ra như thế nào không?”
Hai mắt Tần Phù lập tức mở lớn, cậu không dám tin, “Là Phương Hải Đông?” Giọng cậu cao hẳn lên, hai chữ cậu hai cũng không gọi, gọi thẳng tên, trong đầu tràn đầy không dám tin và phẫn nộ, nhìn thấy vẻ mặt thế này Tần Liệt Dương mới yên tâm, ít ra Tần Phù còn có lương tâm.
Hắn nói, “Không chắc chắn 100%, lúc điều tra Lưu Thành vô tình xuất hiện một người đáng nghi, đang điều tra cùng.
Nhưng mà A Phù, em suy nghĩ lại đi, nếu không phải do anh cường thế thì bây giờ Tần thị là của ai.
Em nên tỉnh rồi.”
Chuyện này từ ngày đầu tiên Tần Chấn bị tai nạn hắn đã nghi ngờ, nhưng điều tra lại không có gì bất ngờ, một chút manh mối cũng không có, hắn không có ai có thể bàn bạc, chỉ có thể buồn bực trong lòng.
Hai ngày trước khi nhận được tin, hắn đã tính nói với Tần Chấn, nhưng sợ ba hắn giận quá chịu không nổi nên quyết định giấu đi.
Nhưng hắn lựa chọn thời cơ này, dùng chuyện này kéo Tần Phù về phía hắn hoàn toàn.
Hắn thấy Tần Phù hai mắt đỏ hoe, nghẹn khuất phẫn nộ đứng ở đó.
Dù không lên tiếng nhưng Tần Liệt Dương chắc chắn cậu giận điên rồi..
Danh Sách Chương: