Trong trường học rất xem trọng học sinh cuối cấp, sau kỳ thi tháng đầu tiên sẽ lập tức tổ chức họp phụ huynh. Khương Tân Tân cũng xem như là phụ huynh đến họp sau cùng, rất nhiều phụ huynh còn bận hơn cô nhưng mọi người cũng đều đã đến đông đủ, chủ nhiệm Trần phát thành tích thi tháng lần này xuống cho phụ huynh bọn họ xem.
Điều khiến Khương Tân Tân ngạc nhiên nhất chính là, Chu Diễn tiến bộ vô cùng lớn!
Vốn dĩ trong lớp có hai mươi tư học sinh, lần này thêm một học sinh chuyển trường tổng cộng có hai mươi lăm người.
Chu Diễn xếp thứ mười ba trong danh sách.
Cô vẫn còn nhớ rõ lần họp phụ huynh vào cuối kỳ trước, Chu Diễn xếp hạng ngược từ dưới lên, bây giờ đã tiến bộ hơn mười bậc.
Từ khi cậu học tập lại lần nữa đến giờ, cũng chưa đến hai tháng, cậu có thể tiến bộ được như thế này đương nhiên Khương Tân Tân cũng thấy rất hãnh diện.
Những phụ huynh khác khi nhìn phiếu điểm đều nhìn sang Khương Tân Tân.
Hết người này đến người khác nói ra mấy lời nịnh nọt cô ---
"Bà Chu này, Chu Diễn tiến bộ thật nha, tôi nghe nói thằng bé học tập rất nghiêm túc, ôi, thật khiến người ta hâm mộ quá đi, nhìn con của tôi này, lần này vẫn ở vị trí hai mươi đấy."
"Nghe nói thành tích hồi cấp hai của Chu Diễn rất tốt, muốn tốt lên lần nữa cũng dễ dàng, nhưng mà, bà Chu này cô chắc chắn tốn rất nhiều thời gian nhỉ?"
Tất cả mọi người đều biết, mối quan hệ của cậu và mẹ kế mình rất tốt.
Trong một tháng ngắn ngủi cậu đã biến hóa lớn thế này, đột nhiên hăng hái học tập, chuyện này nói không nói mẹ kế anh cố gắng thì ai cũng không tin.
Khương Tân Tân cũng cảm thấy chuyện này không có bao nhiêu liên quan đến mình.
Cô vốn dĩ cũng chưa từng cho cậu ăn chút canh gà nào.
Hơn nữa, Chu Diễn cần chút canh gà này sao? Giống như Chu Minh Phong nói, mặc dù Chu Diễn rất bình thường, chỉ cần cậu không phạm pháp gì thì tương lai cậu sẽ rạng rỡ hơn bất cứ ai khác.
Chu Diễn hoàn toàn nghĩ thông suốt rồi.
Ai là người khiến cậu có chí hướng rộng lớn thế này?
Sau khi họp phụ huynh xong, Khương Tân Tân cũng không vội vàng rời đi giống như những bậc phụ huynh khác, mà đưa Chu Diễn đến căn tin để ăn cơm trưa.
Hai người ngồi ở vị trí gần cửa sổ. Vẻ mặt Chu Diễn trông rầu rĩ không vui.
"Làm sao thế?" Khương Tân Tân thấy cậu dùng nĩa chọc chọc miếng thịt bò trong dĩa, mở miệng hỏi.
Chu Diễn không nói gì.
Thịt bò có lỗi với cậu à.
Khương Tân Tân nghĩ: "Là vì chuyện thành tích thi tháng sao?"
Chu Diễn bị nói trúng tâm tư, cũng không buồn, cúi đầu bới một muỗng cơm: "Thi kém quá."
So với tưởng tượng của cậu còn kém hơn nhiều.
Vốn dĩ còn tưởng mình có thể lọt vào top mười của lớp.
Khương Tân Tân vô cùng ngạc nhiên: "Kém lắm sao?"
Nếu không phải trông cậu rất không vừa lòng, thì cô còn nghĩ cậu đang khoe khoang đó.
Dù sao cậu là người không tầm thường nhỏ của người không tầm thường lớn đó ~
Khương Tân Tân lại thấy cậu không nói gì, dứt khoát lấy trong túi ra bảng danh sách. Cô quen từng bạn học trong lớp của Chu Diễn, bởi vì cô và những bậc phụ huynh này cũng quen nhau, cho nên đối với tình huống của đối phương hiểu rất rõ: "Vốn dĩ lớp của cậu có hai mươi tư người, có chín người là trường học miễn học phí cho học, những người này đều là học sinh giỏi khi còn học cấp hai, thành tích đương nhiên không cần nhắc đến, tôi nghe thầy Trần nói, chín người này chỉ cần phát huy bình thường, ổn định 985, 211, mười lăm người khác đều là những người đóng học phí bình thường, cho nên thành tích cũng không tốt lắm, đương nhiên mười lăm học sinh này cũng không muốn thi đại học..."
"Bây giờ Kiều Tố vừa mới chuyển đến này..." Khương Tân Tân nhìn học sinh xếp thứ ba: "Cô ấy cũng là học sinh mũi nhọn ở trường trung học số bốn, cho nên, hai người học trung lớp có tận mười học sinh có thành tích tốt, cậu có thể đứng hạng mười ba, nói thật, đã vượt qua suy nghĩ của tôi rồi đấy."
Cô không chút khách sáo nói: "Trước đó tôi còn nghĩ cậu thi được hạng mười lăm là rất giỏi rồi."
Chu Diễn ngẩng đầu, tức chết cậu rời. Lại giở thói trẻ con ngăn cô không được lấy thịt bò trong dĩa của mình.
"Lời này là tôi nói thật đấy, cũng không phải chỉ có mỗi cậu cố gắng học tập." Khương Tân Tân nói: "Những người khác thời gian cũng không phải đứng yên, cậu cũng rất thông minh, họ cũng giống thế, hơn nữa cậu thật sự rất lợi hại, trong thời gian ngắn có thể thi tốt như thế..."
Sau đó, Khương Tân Tân còn có chút ghen tị nữa.
Đầu óc của Chu Diễn lớn như thế nào thế!
Trước khi cô xuyên sách cũng không phải chưa từng cố gắng, cấp ba có thể tăng lên năm bậc đã khóc lên vì vui sướng rồi.
Quả nhiên Chu Diễn đã được Khương Tân Tân an ủi xong.
Ăn xong cơm thịt bò, trở lại phòng học, cậu lại trở thành một cường giả cường tráng, năm trăm năm có thể tiếp tục lao vào biển học.
Khương Tân Tân thấy Chu Diễn nản lòng như thế, buổi tối còn nói với Chu Minh Phong để anh đến cổ vũ cậu một chút.
Kết quả Chu Minh Phong đứng bên giường, nhận lấy phiếu điểm trong tay cô nhìn thoáng qua, trầm ngâm một lát, nói: "Mẹ hiền có nhiều đứa con thất bại."
Khương Tân Tân: "???"
Mẹ hiền?
Cứu mạng, cô năm nay mới hai mươi bảy thôi, từ miệng anh nói ra những lời này cô cảm thấy mình ít nhất cũng già hơn hai mươi tuổi rồi.
"Anh không đi an ủi nó đâu." Giọng Chu Minh Phong bình tĩnh nói: "Anh đi an ủi nó, chắc chắn nó sẽ nghĩ anh đang chọc quê nó."
Khương Tân Tân bị chọc cười: "Vậy anh biết trước kia anh đối với cậu ấy không ổn..."
"Vẫn là câu nói kia. Anh chưa từng đả kích hay châm chọc nó, anh chỉ nói lời thật."
Khương Tân Tân nghĩ đến khuôn mặt trầm tĩnh của anh, nghĩ một chút, nếu anh nói mấy lời cổ vũ hay an ủi của Chu Diễn, có thể Chu Diễn càng tức giận hơn...
Con người này thật sự không thích hợp làm một người ba dịu dàng. Cũng không thích hợp diễn vai ba con thâm tình.
"Thôi quên đi!" Khương Tân Tân vung bàn tay to lên: "Anh phụ trách kiếm tiền, em với con anh đều là con thú nuốt vàng đấy."
Chu Minh Phong từ từ tháo nút tay áo ra, nghe thấy thế thì nhìn cô một cái.
"Chăm sóc em là đạo lý hiển nhiên." Chu Minh Phong lạnh nhạt nói: "Chăm sóc nó? Khoảng cách đến sinh nhật mười tám tuổi của nó chỉ còn chưa đến hai năm nữa."
Khương Tân Tân: "..."
Không phải mấy lời lúc đó Chu Diễn nói anh đã coi thật đó chứ? Còn so đo nữa.
Hai ba con nhà này thật rất khó đối phó mà, chuyện cố chấp cũng không khác nhau nhiều lắm.
Chu Diễn cũng giống thế. Thỉnh thoảng lại nói mấy chuyện sau mười tám tuổi hoàn toàn tự lập đặt ở bên miệng, Khương Tân Tân có lòng giảng giải với cậu một chút về giá phòng bây giờ, đều bị cậu cắt ngang, còn lại bị cậu nói là tầm thường.
"Dì Khương, cho nên sau này đừng keo kiệt quá, tôi không cần một phân tiền của ba tôi, vậy cuộc sống sau này phải liều mạng tiêu tiền, nếu không tiền ba tôi không ai tiêu đâu."
Chu Diễn nói: "Cho dì một mục tiêu, khi nào tiêu tiền của ba tôi xong rồi, đến lúc đó sẽ cho dì tùy ý khâu quần cho tôi."
Giọng nói như đang giả vờ hy sinh rất nhiều, dù thế nào, may vá quần áo là đang chịu khổ hình gì thế??
Tôi khâu nút cho ba cậu còn phải tốn tận nửa ngày trời đấy!
Khương Tân Tân: "?"
*
Điều khiến Khương Tân Tân ngạc nhiên nhất chính là, bà Nghiêm chủ động gọi điện cho cô, hẹn một nhà ba người họ đi đến nhà ăn cơm.
Lúc đầu Khương Tân Tân vẫn chưa hiểu nhưng sau đó lại biết được, trong khoảng thời gian này Chu Diễn một lòng vào học tập, mà thái độ học tập này đã ảnh hưởng tới Nghiêm Chính Phi, gần đây Nghiêm Chính Phi đã cầm những bài học trước kia lên, nhưng mà từ nhỏ cậu ta đã không phải học sinh giỏi bởi thế khi học tập phải cố gắng hết sức, nhưng mà, cậu ta có thái độ như thế có thể làm được hành động như vậy, cũng đã khiến hai vợ chồng nhà họ Nghiêm ngạc nhiên lắm rồi.
Gia cảnh nhà Nghiêm Chính Phi cũng rất tốt, ở thành phố Yến nhà giàu khắp nơi thế này cũng có thể gọi là phú nhị đại rồi.
Khương Tân Tân rất thích nhiều chuyện.
Chủ yếu là trong khoảng thời gian này mỗi ngày đều đến trường học, tần suất đến trường nhiều như thế nhưng chưa bao giờ gặp Vân Hinh.
Ngồi ở vị trí phó lái, cô quay đầu nhìn Chu Diễn đang ngồi đằng sau, tò mò hỏi: "Gần đây sao không thấy Vân Hinh đi cùng mấy cậu thế?"
Chu Diễn liếc mắt nhìn cô một cái: "Không phải dì biết rõ rồi à hỏi chi nữa thế."
Bây giờ Vân Hinh nhìn thấy Khương Tân Tân, giống như chuột thấy mèo, trốn còn không kịp sao có thể trực tiếp gặp mặt được chứ.
"Thế xong rồi." Khương Tân Tân phụng phịu: "Cô ấy chắc chắn sẽ càng chán ghét tôi."
Vốn dĩ lúc học lớp 11, Chu Diễn và Vân Hinh học cùng một lớp, nhưng lần khai giảng này, không biết sao Vân Hinh lại chuyển lớp.
Bây giờ lớp của cô ta và Chu Diễn thậm chí còn không ở cùng một tòa nữa.
Khương Tân Tân nghĩ, chắc là do ông Vân và bà Vân quyết định.
Chu Diễn không nói gì: "Sao tôi lại cảm thấy dì đang rất đắc ý thế."
"Đương nhiên rồi, con người của tôi rất thích mang thù."
Chu Minh Phong đang tập trung lái xe đột nhiên nói: "Lần trước ông Vân có đến tìm anh."
Nói đến đây, bệnh cũ anh lại tái phát, cũng không nhiều chuyện nói thêm nữa.
"Đây là mưu kế của anh hả?" Khương Tân Tân nói: "Em gọi điện thoại, anh mau nói rõ mọi chuyện đi, đừng có thừa nước đục thả câu như thế."
Chu Diễn ngồi phía sau vội vàng cúi đầu, che dấu ý cười vui sướng khi người khác gặp họa, giờ phút này trên mặt cậu phải dùng một gói biểu cảm: Đánh đi đánh đi.jpg để diễn tả.
Đột nhiên cậu nghĩ đến mong muốn trước đây.
Thần tiên có thể trị ba cậu cuối cùng đã đến rồi.
Cũng chỉ có cô Khương mới quái gở tổn thương ba cậu, mà ba cậu cũng không tức giận, vẻ mặt còn vô cùng thích chí.
Quả nhiên Chu Minh Phong không thừa nước đục thả câu, giọng nói ổn định nói: "Chắc là đến giải thích cho hành động của Vân Hinh và vợ của ông ta. Ông ta đã từng đưa ra lời mời chúng ta đến nhà làm khách, nhưng anh từ chối. Đúng rồi, ông ta cũng hỏi anh một chuyện, hỏi anh, có phải A Diễn và Vân Hinh đang yêu nhau không."
Chu Diễn: "...?"
Khương Tân Tân vội vàng hỏi: "Anh trả lời thế nào."
Chu Minh Phong nói: "Anh nói, anh kiên quyết phản đối hành vi yêu sớm."
Đầu Khương Tân Tân hiện lên một vòng sáng.
Lập tức đã tìm ra những gấp khúc bên trong, tuy Chu Diễn và Vân Hinh đều chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi đều là trẻ vị thành niên cả, nhưng trong vòng luẩn quẩn này cũng không phải không có những ví dụ về chuyện sau khi thành niên thì đính hôn ngay. Nhà họ Vân phát triển không tồi nhưng so với nhà họ Chu mà nói vẫn kém hơn rất nhiều. Chu Diễn lại là con trai duy nhất của Chu Minh Phong, nhà họ Vân bên kia chẳng có chút suy nghĩ nào đương nhiên chắc chắn không có khả năng.
Chẳng qua, ngày đó ở bữa tiệc bà Vân vẫn chưa nghĩ ra những chỗ gấp khúc trong chuyện này cho nên không thể khống chế tốt biểu cảm, đã làm mất lòng Chu Minh Phong rồi.
Sau đó ông Vân lại đến tìm Chu Minh Phong nhận lỗi, ý nghĩa sau xa chính là, ông Vân còn đặc biệt hỏi thêm một câu như thế nữa.
Chu Minh Phong trả lời đúng hay không đúng cũng đều không ổn thỏa.
Có thể nghĩ là, nếu trả lời "Không phải", thì ông Vân nhất định sẽ có cơ hội tố khổ sở này nọ một chút, vì dụ, nói con gái mình một lòng với Chu Diễn như thế nào.
Thế chẳng phải đang cho người ta cơ hội cầm gậy đánh mình sao?
Nhưng nếu anh nói anh kiên quyết phản đối chuyện yêu sớm, thì thái độ của anh chắc cũng rất rõ ràng và trong sáng. Bất luận là gì, đều không phải, anh vẫn luôn phản đối.
Cũng khó trách ông Vân lại đổi lớp cho Vân Hinh.
Không hổ là người đàn ông Khương Tân Tân thích, chính là người có lời nói sắc bén thế này đây.
Mà hiển nhiên Chu Diễn vẫn còn chưa hiểu những suy nghĩ của chu Minh Phong, nghe xong còn vô cùng lo lắng mà nói: "Con cùng cậu ấy nhiều nhất chỉ là bạn bè thôi, đâu có yêu đương gì!"
Cậu cảm thấy, chắc ba cậu biết rõ.
Thế vì sao không vì cậu làm sáng tỏ, để cho người ta hiểu lầm cậu và Vân Hinh có loại quan hệ kia chứ?!
Còn nghĩ đến chuyện Khương Tân Tân bênh vực cậu trong bữa tiệc tối hôm đó nên cũng không có đau lòng gì nhiều, muốn bao nhiêu thì làm bấy nhiêu.
Kết qua đến chỗ ba cậu...
Không so sánh sẽ không đau thương.
Chu Diễn tức giận nói thầm: "Thật cạn lời mà."
Bây giờ lá gan của cậu cũng rất lớn, ít nhất dám ở trước mặt ba mình, nhẹ nhàng nhỏ giọng mà mắng.
Khương Tân Tân: "..."
Chu Minh Phong: "..."
Thôi quên đi.