• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mẹ ~”

Nhan Họa mơ màng tỉnh dậy, tiếp đó liền bị bánh bao nhỏ hung bạo đột kích ngực =. =

Tiểu Duệ Duệ à, con đã cai sữa rồi mà, sao còn mò ngực mẹ thế hả?

Nhan Họa đành phải bế con trai lên để phân tán sự chú ý của cậu nhóc, cúi xuống hôn mấy cái, còn cắn lên khuôn mặt nhỏ nhắn kia nữa. Tuy vậy động tác trừng phạt của cô không mạnh nên cậu nhóc không thấy đau, ngược lại còn cho rằng mẹ đang đùa với mình nên vui vẻ cười rất sảng khoái.

Người đàn ông đứng bên ngoài nghe thấy tiếng cười đùa bên trong thì liền đi tới gõ cửa, sau khi nhận được tiếng đáp lại thì mới nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Bên trong là hình ảnh hai “mẹ con” đang ôm ấp nhau.

Hôm nay là thứ bảy nên Nhan Họa mười năm trước lại tới, nhìn cô chơi với Tiểu Duệ Duệ trông cũng chẳng khác gì đứa trẻ to xác. Kỳ Trạch âm thầm lắc đầu, đi tới bế con trai lên, vỗ cái mông nhỏ như tỏ ý phạt vì sáng sớm đã bò dậy đánh thức mẹ, sau lại nói với Nhan Họa: “Hôm nay có chuyện gì không?”

Nếu như không có chuyện gì thì sau khi xuyên tới Nhan Họa sẽ đi ngủ lại luôn để quay về, không nấn ná lâu ở đây. Đối với chuyện này anh rất ủng hộ, mặc dù là cùng một người, nhưng chung quy vẫn khác biệt, nếu ở lại lâu sẽ làm ảnh hưởng đến cuộc sống của đối phương.

Về điểm này, Nhan Họa đã xử lý rất tốt.

Nhan Họa nhìn anh, gương mặt có phần ngượng ngùng, rõ ràng có thể nhận ra sự vui sướng lẫn trong đó, nhưng cô vẫn cố gắng kiềm chế lại, cầm lấy một con gấu bông chơi với Tiểu Duệ Duệ, giả bộ thờ ơ nói: “Kỳ Trạch đã ước định chuyện tương lai với em rồi. ”

Kỳ Trạch nhướn mày, suy nghĩ một chút, thấy cũng không có gì lạ với lựa chọn của cậu nhóc Kỳ Trạch kia. Nhìn dáng vẻ của cô, anh buồn cười nói: “Em vui thì cứ cười lên, anh sẽ không trêu em đâu. ”

Nhan Họa lập tức trở nên nghiêm túc, nói: “Nhưng mà em cảm thấy, Kỳ Trạch có phải đã nghĩ xa quá rồi không?”

“Có vấn đề gì chứ? Em nên biết rằng, hai đứa học khác chuyên ngành nhau, e rằng tương lai sẽ không cùng học một trường đại học. Cho nên, chuyện ước định này đối với cậu ta mà nói thì rất quan trọng, rất cần thiết.” Kỳ Trạch phân tích cho cô hiểu về tâm lý của mình thời còn trẻ, thấy cô tỏ ra thông suốt thì trong lòng lại không kìm được mà cười một tiếng.

Nhìn cuộc sống của hai người họ hoàn toàn khác biệt so với mình, nhìn bọn họ từ chỗ xa lạ trở nên quen thuộc rồi cảm mến nhau, ngày ngày va chạm, từ ngây ngô trở nên thành thục, khiến cho anh cảm thấy rất thú vị, cũng coi như đền bù được chút tiếc nuối trong lòng mình. Có ai mà không có tiếc nuối khi còn trẻ chứ, chẳng qua là mỗi người lại có một nỗi tiếc nuối khác nhau mà thôi.

Tiếp theo, Nhan Họa như thường lệ bị anh tiêm nhiễm cho mấy điều, đành phải tranh thủ thời gian chơi với Tiểu Duệ Duệ. Tiểu Duệ Duệ hiện tại ngày một lớn, cũng không biết cô có thể nhìn bé lớn đến mấy tuổi, cũng không rõ lúc nào thì quy luật xuyên qua này mới kết thúc, cho nên lần này Nhan Họa liền phá lệ ở lại đây thêm một chút.

Kỳ Trạch thấy dáng vẻ yêu thương của cô đối với Duệ Duệ, liền nói: “Em không cần phải vậy, dù sao chỉ cần các em ở bên nhau thì Duệ Duệ sớm muộn gì cũng sẽ được sinh ra thôi. ”

“Nhưng dù sao thì vẫn là chuyện của mấy năm nữa…” Phải đợi nhiều năm nữa Duệ Duệ mới ra đời, Nhan Họa cảm thấy sao mà lâu thế.

Chơi cùng Duệ Duệ cả buổi sáng, Nhan Họa mới lưu luyến không rời giao cậu bé lại cho Kỳ Trạch, còn mình thì trở về phòng đi ngủ.

Trước khi ngủ, Nhan Họa lại theo thói quen giở con ếch giấy trong túi áo ra xem.

Vốn cô cứ tưởng trong giấy lại chỉ ghi thêm mấy chuyện về công việc hay sinh hoạt hàng ngày của Nhan Họa tương lai thôi, không ngờ lần này nội dung ghi trong giấy lại là đáp án cho câu hỏi mà cô đã hỏi từ rất lâu rồi.

Kể từ sau dịp họp lớp, bị Liêu Vinh tương lai làm cho hoang mang, Nhan Họa liền hỏi Nhan Họa tương lai về chuyện chia tay giữa cô và Liêu Vinh, đáng tiếc lúc đó cô ấy không trả lời, hiện tại không biết vì sao mà cô ấy lại quyết định nói cho cô biết chuyện này.

Nhan Họa rất nghiêm túc đọc, sau khi xem xong, tâm trạng của cô bỗng trở nên phức tạp.

Nhan Họa và Liêu Vinh yêu nhau hồi năm nhất đại học, đến năm hai thì chia tay, thời gian vừa vặn tròn một năm.

Một năm, liệu tình cảm có sâu đậm đến mức vì chia tay mà đau khổ hay không? Nhan Họa không biết, chỉ biết rằng nguyên nhân Nhan Họa tương lai quyết định chia tay là vì một lần Liêu Vinh uống rượu say, bị cô bắt gặp trong lúc đang ôm hôn một chị học khóa trên. Một nguyên nhân khác cho chuyện này đó là Liêu Vinh và chị khóa trên kia bình thường cũng rất gần gũi với nhau, mặc dù Liêu Vinh không có ý gì, nhưng lại không hề cự tuyệt mỗi khi người kia cố ý muốn tiếp cận.

Cái loại mập mờ này, ai có bạn trai đều không thể chịu được.

Nhan Họa nhớ tới Liêu Vinh ở lần họp lớp, e rằng đến anh cũng không biết rằng mình đã có thái độ mập mờ với người phụ nữ kia, thậm chí còn không hiểu chuyện gì xảy ra, không rõ tại sao chỉ sau một lần uống rượu say mất đi khống chế liền bị tuyên án tử hình. Anh thật lòng yêu Nhan Họa, trong lòng anh, Nhan Họa là một người nhẫn tâm, chỉ vì một sai lầm mà kiên quyết không chịu tha thứ cho anh.

Cho nên khi thấy đối phương vẫn cố chấp không chịu quay lại với mình, anh liền phiền muộn mà chấp nhận buông tay, nhưng sau này lại hối hận vì khi đó mình đã không kiên trì xin cô tha thứ. Nếu như khi đó hai người đều không ngang bướng cố chấp, thì nhất định anh sẽ giữ được cô lại bên mình, nếu Nhan Họa có thể mềm lòng đi một chút, chấp nhận lời xin lỗi của anh, thì bọn họ chắc chắn sẽ tiếp tục đi được đến cuối con đường.

Nhưng khi đó Nhan Họa không chịu cho anh cơ hội, không phải vì cô cảm thấy thất vọng hay mệt mỏi với tình cảm của hai người, mà bởi vì người đàn ông này không mang đến cho cô cảm giác an toàn, không đạt được yêu cầu của cô. Tránh cho sau này lại vì cãi vã mà không thèm nhìn mặt nhau nữa, không bằng nhân cơ hội thỏa đáng này để chia tay luôn, giữ lại cho nhau những kí ức tốt đẹp nhất của đối phương.

Nhan Họa ngồi nhìn mẩu giấy một lúc, trong lòng có một cảm xúc không nói nên lời, nếu như cô gặp phải chuyện này thì cô cũng sẽ lựa chọn chia tay. Cô là một người sống bằng lý trí, mặc dù đôi lúc cũng suy nghĩ theo cảm tình, nhưng trong chuyện tình cảm thì cô sẽ dùng lý trí nhiều hơn tình cảm, nếu trong chuyện tình yêu mà không chắc chắn thì cô sẽ không dám dùng toàn bộ trái tim mình để đi theo nó.

Khi còn trẻ chúng ta thường không xác định rõ được nhiều chuyện, cũng như với cô vậy, nếu không phải chịu ảnh hưởng của Kỳ Trạch tương lai thì cô thật sự không thể xác định được là cô và Kỳ Trạch sẽ đi được bao xa. Suy nghĩ của một cô bé đang yêu luôn hi vọng có thể ở bên người ấy cả đời, nhưng sau chuyện của Nhan Họa và Liêu Vinh khiến cho cô hiểu ra, có những chuyện không thể chắc chắn là sẽ như ý của mình được.

Bỗng nghĩ đến dáng vẻ kiên định của Kỳ Trạch tối hôm đó, cô liền không kìm được mà bật cười.

Có lẽ vẫn nên hy vọng thì tốt hơn.

*

Sau cái ngày ước hẹn với Kỳ Trạch, bọn họ lại tiếp tục đâm đầu vào kiếp sống bận rộn của những học sinh năm cuối, ngày nào cũng giống như ngày nào.

Thời gian chậm rãi trôi, mùa xuân đã đi qua, mùa hè nóng bức lại tới.

Ngày mùng năm tháng năm, buổi sáng Nhan Họa bước ra cửa đi học, đột nhiên phát hiện hai bên đường đã nở đầy hoa tử kinh, màu tím ngập tràn trong những khóm lá cây, cả thành phố như được tưới mát bởi sự trong trẻo và tinh khiết. Nhìn hoa tử kinh nở, khiến cho tâm trạng của mọi người cũng tốt lên rất nhiều.

Hôm nay vẫn là một ngày bình thường như mọi ngày, Nhan Họa ngồi vào chỗ của mình, lấy đống bài tập đã làm từ tối qua và được phân loại xếp ngay ngắn trong cặp ra, đưa mắt nhìn lên tấm bảng đen, Đàm Minh Thiên đang đứng trên bục giảng viết một đoạn văn mẫu tiếng Anh. Tranh thủ tiết học đầu tiên chưa bắt đầu, cô liền lấy vở tiếng Anh ra ngồi viết một đoạn văn.

Công việc của năm cuối cấp vô cùng bề bộn, thậm chí khiến cho người ta không có thời gian mà suy nghĩ lung tung.

Trời tháng năm sáng rất nhanh, ánh bình minh rực rỡ vô cùng, khiến cho cả phòng học cũng trở nên sáng sủa hẳn lên. Sau khi ánh bình minh biến mất, mặt trời bắt đầu ló dạng giữa không trung, cả bầu trời nhuộm một sắc xanh, không khí cực kỳ nóng bức.

Nhan Họa lúc ngồi học thỉnh thoảng lại lơ đãng ngẩng đầu nhìn bầu trời bao la bên ngoài cửa sổ, lại bị ánh nắng chói chang làm cho giật bắn mình, phải lập tức quay đầu lại tiếp tục ghi chép lời thầy giảng.

Là một học sinh giỏi, cô không chỉ tự mình đặt ra mục tiêu, mà ngay cả Kỳ Trạch cũng đặt ra mục tiêu cho cô, khiến cho cô không thể buông lỏng tinh thần dù chỉ là một giây. Qua mấy ngày, Nhan Họa cũng hiểu cho yêu cầu của Kỳ Trạch đối với cô, cậu ấy hi vọng cho dù có không học cùng một trường đại học, thì ít nhất cũng phải ở cùng một thành phố.

Hôm nay là thứ sáu, tiết cuối cùng là tiết hoạt động tự do. Với những học sinh năm ba, hai ngày nghỉ đã không còn, mỗi tuần lại phải học thêm, buổi tối các học sinh nội trú còn bị cưỡng chế học buổi tối, các học sinh không nội trú thì có thể tự do lựa chọn, không có yêu cầu bắt buộc gì.

Khó có một lần được hoạt động tự do, mặc dù vẫn có nhiều học sinh ngồi trong lớp học, nhưng cũng rất nhiều người rủ nhau đi chơi bóng rèn luyện cơ thể, Nhan Họa cũng bị mấy cô bạn cùng lớp kéo đi đánh cầu lông.

Tuy nhiên, lúc sắp hết tiết tự học thì Chu Dịch đột nhiên chạy đến sân cầu lông tìm Nhan Họa.

“Nhan Họa, mau đi theo mình, Âu Dương với Kỳ Trạch đang đánh nhau. ”

Nhan Họa bị Chu Dịch kéo mà lảo đảo suýt ngã, cô vội vàng đứng vững, quay lại nhờ các bạn cất đồ của mình về lớp hộ, sau đó gấp gáp chạy tới chỗ Chu Dịch.

“Sao lại đánh nhau vậy?” Nhan Họa lo lắng hỏi, Âu Dương Cảnh và Kỳ Trạch rất thân nhau mà.

Chu Dịch thở dài, bất đắc dĩ nói: “Tên Âu Dương ngu ngốc này, vì cậu ta chọc giận Kỳ Trạch nên mới thế. ”

“Sao cơ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK