Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

94: Chào Sư Nương


Không biết chuyện gì xảy ra, Hà Thời Minh nhìn vẻ mặt kích động của Lý Văn Phong trước mắt, chung quy vẫn cảm thấy cái tên này giống như kẻ ngu!
Thằng nhãi này không phải là đồ đần thật chứ?
Đại thiếu gia hàng đầu Lâm An là kẻ ngu?
Tin tức này rất nóng đấy!
Phải giữ khoảng cách với đồ đần này!
Hà Thời Minh ho nhẹ một tiếng, nói: “Tiểu Phong à, có chuyện gì thì chúng ta có thời gian! ”
“Đúng vậy! Là có chuyện!”
Lý Văn Phong hưng phấn nói: “Không nghĩ tới ngay cả chuyện này mà sư phụ cũng có thể tính ra được, thật sự quá lợi hại! Nếu anh Minh đã nói như thế, vậy em trực tiếp nói ra nhé?”
Hà Thời Minh: “!!!”
Cái này cũng được sao?
Anh không còn sức lực phỉ nhổ nữa rồi!
Anh thở dài ra một hơi, nói: “Được thôi, cậu nói đi!”
Lý Văn Phong gật đầu nói: “Là thế này, mấy công tử bọn em chuẩn bị tổ chức một bữa tiệc! Đến lúc đó có rất nhiều trai đẹp gái xinh của Lâm An chúng ta, mà em đây phải muốn hẹn được Tần Lệ Nhã tập đoàn Tần Thương, dù sao Tần Lệ Nhã cũng là chủ tịch mỹ nữ bậc nhất Lâm An chúng ta, anh dạy em tán gái thế nào, nếu như em có thể hẹn được cô ấy đồng thời cua được cô ấy, ba em nói, chỉ cần em có thể thành công sẽ mua cho em một chiếc Lamborghini!”
Hà Thời Minh liếc Lý Văn Phong một cái, nói: “Cậu muốn hẹn Tần Lệ Nhã sao?”
Cái tên lẳng lơ này lại để ý tới Tần Lệ Nhã sao?
Bảo sao ăn mặc lòe loẹt như thế.

Nhưng mà, với khiếu thẩm mỹ của Tần Lệ Nhã chắc hẳn không dậy nổi hứng thú với loại lẳng lơ thế này đâu nhỉ?
Lý Văn Phong thở dài một tiếng, nói: “Đúng vậy, trong thế hệ thanh niên Lâm An chúng ta, Tần Lệ Nhã có thể nói là người lăn lộn thành công nhất! Không biết có bao nhiêu công tử có ý đồ với cô ấy, nhưng mà cô ấy đều chướng mắt, trong đó bao gồm cả em, hẹn cô ấy nhiều lần nhưng mà đều bị cô ấy từ chối! Cho nên em đặc biệt tới để xin sư phụ chỉ bảo, học tập kỹ năng tán gái từ cổ chí kim của anh, không có gì để tạ ơn, tặng anh cái đồng hồ này!”
Nói xong, trực tiếp lấy đồng hồ trên tay xuống, không nói lời nào đeo lên tay Hà Thời Minh.


Hà Thời Minh nhếch miệng nói: “Cậu Lý, không phải tôi không dạy cậu mà tôi thật sự không biết mà, hơn nữa tôi cảm thấy cậu đi cua hot girl còn hơn!”
Nói xong, quay người đi về phía ghế salon.

Ha ha, muốn ra tay với Tần Lệ Nhã?
Đứng một bên chờ đi!
Lý Văn Phong nhanh chóng đuổi theo, nói: “Hot girl không có cảm giác thành công như Tần Lệ Nhã đâu! Không phải anh nói, tán gái quan trọng nhất chính là cảm giác thành công sao? Còn có gì có cảm giác thành công hơn chuyện cua được Tần Lệ Nhã sao? Cho nên em! ”
Còn chưa nói dứt lời, ở cổng đột nhiên vang lên một giọng nói của phụ nữ.

“Cho hỏi, anh Hà có nhà không?”
Lý Văn Phong quay đầu nhìn lại, ngay tức khắc, hai mắt anh ta lập tức trợn tròn.

Nhìn thấy một cô gái xinh đẹp tuyệt sắc tóc dài xõa vai đang đứng ở cửa, váy dài thắt lưng màu đen trực tiếp phác họa lên dáng người hoàn hảo của cô vô cùng tinh tế, đứng ở nơi đó, giống như một đại mỹ nữ như minh tinh đi ra từ poster, so với hot girl anh ta cua được đẹp hơn không biết bao nhiêu lần.

Mấu chốt là, cô gái này anh ta nhận ra!
Tần Lệ Nhã?
Anh ta từng gặp Tần Lệ Nhã không biết bao nhiêu lần.

Thậm chí lúc mới vừa lên tiểu học đã thường xuyên nhìn thấy Tần Lệ Nhã, có thể nói là không thể quen thuộc hơn với Tần Lệ Nhã.

Thậm chí lúc ấy anh ta học cùng trường với Tần Lệ Nhã.


Chuyện anh ta sợ nhất chính là có thành tích cuộc thi Tần Lệ Nhã tham gia!
Bởi vì mỗi lần có thành tích cuộc thi, chính là lúc anh ta bị ăn đòn, không có lần nào ngoại lệ!
Nhưng mà, từ trước đến nay anh ta chưa từng nhìn thấy cách ăn mặc giống như trước mắt của Tần Lệ Nhã.

Tần Lệ Nhã bình thường, nhất là Tần Lệ Nhã sau khi lớn lên, đều là một dáng vẻ nghiêm túc lạnh lùng!
Nhất là sau khi đảm nhiệm chức vụ chủ tịch tập đoàn Tần Thương, càng trở thành mỹ nữ lạnh lùng bậc nhất Lâm An, cho dù là bất cứ lúc nào cũng là một dáng vẻ người sống đừng lại gần.

Nhưng mà Tần Lệ Nhã bây giờ lại là tóc dài xõa trên vai, hiện rõ vẻ thùy mị, váy dài thắt eo, hiện rõ vẻ quyến rũ!
Người này mẹ nó là Tần Lệ Nhã sao?
Lúc anh ta mới nhìn thấy, thậm chí căn bản không nhận ra!
Nếu như không phải anh ta thật sự quá là quen thuộc với Tần Lệ Nhã, quả thật cũng không dám tin tưởng đây là mỹ nữ lạnh lùng bậc nhất Lâm An!
Sự tương phản này cũng quá lớn đi?
Lúc này, Tần Lệ Nhã cũng nhìn thấy Lý Văn Phong, nhướng mày: “Cậu Lý? Sao anh lại ở đây?”
“Tôi! tôi! ”
Lý Văn Phong chớp mắt, vẻ mặt ngẩn ngơ nhìn Hà Thời Minh, lại quay đầu nhìn về phía Tần Lệ Nhã dịu dàng quyến rũ, đột nhiên cảm thấy không ổn.

Mẹ nó!
Đây là!
Sư nương?

Mẹ nó cái này!
Anh ta quay đầu nhìn về phía Hà Thời Minh, mí mắt nhảy lên: “Sư phụ đây chính là nguyên nhân anh không dạy ba mươi sáu kế tán gái cho em sao? Hóa ra anh bắt được Tần Lệ Nhã tới tay từ sớm rồi! Mẹ nó sư phụ trâu bò! Nhận lấy cái cúi đầu của Tiểu Lý! Tiểu Lý Tử buông tay!”
Nói xong liền muốn trực tiếp quỳ xuống với Hà Thời Minh!
Hà Thời Minh nhanh chóng đỡ lấy anh ta, nói: “Cậu làm gì vậy chứ!”
“Em bái anh làm thần!”
“Cậu thôi đi, đừng nghịch nữa, tôi có chút việc với chủ tịch Tần, không phải như cậu nghĩ!” Hà Thời Minh giải thích.

“Em hiểu rõ!”
Lý Văn Phong lập tức ra dấu OK với Hà Thời Minh, nói: “Sư phụ không cần đuổi em, em biết nên làm thế nào! Tạm biệt!”
Nói xong, nháy mắt với Hà Thời Minh.

Sau đó, lập tức chạy ra ngoài.

Đi đến trước mặt Tần Lệ Nhã, Lý Văn Phong cười ha ha với Tần Lệ Nhã, nói: “Chào sư nương!”
Nói xong, lập tức chạy ra ngoài!
Tần Lệ Nhã: “! ”
Cái gì thế cái gì vậy?
Làm cái quỷ gì vậy?
“Khụ khụ!”
Lúc này, Hà Thời Minh ho nhẹ một tiếng, đi đến nói với Tần Lệ Nhã: “Chủ tịch Tần đừng để ý, tôi cũng không biết tên này xảy ra chuyện gì, vừa đến liền nói một đống thứ linh tinh, thật ra tôi cũng không quen thuộc gì với cậu ta, thật đấy!”
Nói xong, theo bản năng nhìn thoáng qua trên dưới Tần Lệ Nhã, trong đầu kết hợp hoàn mỹ dung nhan xinh đẹp trước mắt và bức hình đẹp đẽ mấy ngày trước nhìn thấy lại!
Tần Lệ Nhã cũng phát hiện ánh mắt Hà Thời Minh, nhưng mà cũng không để ý cười nhẹ nói: “Anh Hà không cần giải thích, tôi hiểu rõ anh ta hơn anh! Dù sao tôi cũng đã quen biết anh ta khoảng vài chục năm!”
Hà Thời Minh nghe nói như thế, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nói: “Vậy là tốt rồi!”
Nói xong, nhìn thoáng qua quần áo Tần Lệ Nhã mặc, gật đầu nói: “Trang phục chủ tịch Tần mặc hôm nay nhìn rất đẹp!”

Nói xong, ánh mắt không để lại dấu vết liếc qua phần ngực.

Mặc dù có một lớp vải che đậy phía trên, nhưng mà Hà Thời Minh biết rõ, hai ngọn núi phía dưới hùng vĩ thế nào.

Nhưng mà so sánh với bức hình không mặc quần áo, Tần Lệ Nhã lúc này mặc váy dài thắt eo màu đen, nhìn càng thêm quyến rũ động lòng người, tràn đầy một cảm giác thần bí, cảm giác hoàn toàn không giống với cảm giác nghệ thuật trong bức hình kia.

Tần Lệ Nhã cười khẽ một tiếng, nói: “Trang phục hôm nay tôi chọn lựa rất lâu mới được, hợp với gu của anh Hà chứ?”
“Ừ ừ!”
Hà Thời Minh lập tức gật đầu, ngay sau đó tò mò hỏi: “Bộ đồ này của chủ tịch Tần không phải là cố ý mua cho tôi xem chứ?”
“Đoán đúng rồi! Thế nào, có phải rất cảm động không?” Tần Lệ Nhã cười ha ha.

Hà Thời Minh ho nhẹ một tiếng nói: “Cảm động cảm động!”
Mặc dù nói như thế, nhưng mà lời nói của Tần Lệ Nhã ngay cả một dấu chấm câu anh cũng không tin!
Cố ý mua cho anh xem?
Chuyện hoang đường thế này, cũng chỉ có thanh niên trẻ đơn thuần mới vào xã hội sẽ tin tưởng!
Lúc này, Tần Lệ Nhã cười khẽ, nói: “Anh Hà, đã nói mời anh đi ăn rồi, đi thôi? Chúng ta tìm một chỗ để tâm sự.


Hà Thời Minh đang định đồng ý, bỗng nhiên, anh nhớ ra khách sạn năm sao hệ thống vừa mới ban thưởng!
Đây chính là khách sạn năm sao!
Để khách sạn năm sao đó không đi ăn, đây chính là sự sỉ nhục với khách sạn năm sao mà!
Hơn nữa mình còn chưa dùng bữa tại khách sạn năm sao đâu!.

95: Đưa Tổng Giám Đốc Mỹ Nữ Đi Ăn

Hà Thời Minh khoát tay với Tần Lệ Nhã nói.

“Ừm? Không cho tôi mời? Chẳng lẽ lần này anh Hà định mời tôi sao?” Lông mày Tần Lệ Nhã hơi nhíu.

Hà Thời Minh gật đầu: “Đúng vậy, trước giờ giờ đều là cô đã mời tôi mấy bữa cơm, sao có thể lần nào cũng để cô trả được? Bữa ngày hôm nay để tôi mời cô, tôi biết một quán ăn mùi vị không tệ, hơn nữa giá cả tương đối phù hợp!”

Tần Lệ Nhã trầm ngâm hai giây, sau đó gật đầu nói: “Được thôi! Vậy hôm nay tôi đành ăn nhờ ở đậu anh Hà vậy!”

Một bữa cơm mà thôi, có thể ăn hết mấy chứ?

Không ai để trong lòng, chỉ là cần một thái độ mà thôi.

Ngay sau đó, hai người cùng đi ra ngoài.

Đi tới bên ngoài, Tần Lệ Nhã liếc nhìn sân đầy vũng nước, nghi ngờ hỏi: “Anh Hà, sao nhà của anh nhiều nước vậy?”

“Vừa rồi trời mưa.” Hà Thời Minh trả lời.

“Trời mưa?”

Cái trán trắng nõn của Tần Lệ Nhã hơi nhăn lại nói: “Mưa lúc nào vậy? Sao tôi không biết? Vừa rồi trên đường tôi không gặp mưa mà? Mưa gì chứ?”

Hà Thời Minh nhìn về phía bầu trời, vẻ mặt đau buồn mà nói: “Mưa cá mặn...”

Sau đó, Hà Thời Minh lái Bugatti, đưa Tần Lệ Nhã đi ra ngoài.

Đi ra bên ngoài, Hà Thời Minh nhìn mặt đất sạch sẽ, trên mặt lập tức hiện lên ưu thương lờ mờ.

Quả nhiên, chỉ mưa ở biệt thự của anh.

Hơn nữa lại còn mưa to như trút nước, giống nước tiểu của ông trời vậy!

Ách...

Không đúng, cái này thật là buồn nôn!

Vẫn nên tiếp tục nghĩ về bức tranh đẹp đẽ Tần Lệ Nhã đi.

Bây giờ Hà Thời Minh xem như hiểu rõ một đạo lý.

Giả bộ thật sự dễ dàng gặp sét đánh!

Mình cá mặn trong chốc lát, kết quả là bị chính nghĩa trên trời rơi xuống, thế này nếu như lại tiếp tục giả bộ đoán chừng sấm cũng sắp rơi xuống đầu rồi.

“Đúng rồi anh Hà, chỗ anh nói đến là chỗ nào?”

Tần Lệ Nhã Nhã Nhã ngồi ghế phụ cạnh tay lái tò mò hỏi.

Hà Thời Minh ho nhẹ một tiếng nói: “Khách sạn năm sao, Phúc Nhĩ Hào Thái, cô đã nghe tới chưa?”

Tần Lệ Nhã chớp mắt, chần chờ một lát, hỏi: “Anh dẫn tôi đi khách sạn làm gì?”

Hà Thời Minh: “???”


“Cô đừng hiểu lầm!”

Hà Thời Minh nhanh chóng giải thích: “Khách sạn cũng là nơi ăn cơm mà, tôi nghe nói đồ ăn nơi đó rất ngon, cũng đã nếm thử rồi, nên mới dẫn cô đi đánh giá một chút!”

Tần Lệ Nhã gật đầu nói: “Được thôi! Nhưng anh nói anh đã đi tới đó, tôi cũng không tin lắm, anh có tiền như thế, sao có thể tới Phúc Nhĩ Hào Thái chứ?”

“Công tử gì cứ, tôi là...”

“Đại thiếu gia số một của Lâm An - Lý Văn Phong này có quan hệ gì với anh Hà vậy?” Tần Lệ Nhã ngắt lời của Hà Thời Minh nói.

“Không có quan hệ gì!” Hà Thời Minh trực tiếp trả lời.

Lông mày Tần Lệ Nhã hơi nhíu nói: “Vừa rồi anh ta gọi sư phụ rồi mới xưng tiểu đệ, hơn nữa lại vô cùng nhiệt tình với anh! Anh nói với tôi hai người có quan hệ gì sao?”

Hà Thời Minh: “...”

Lý Văn Phong kia, anh ta thật sự không có quan hệ gì với mình mà!

Chuyện này không thể giải thích rõ ràng!

“Cô tin hay không cũng được, dù sao tôi trong sạch!” Hà Thời Minh nói thẳng.

Tần Lệ Nhã nghe thấy Hà Thời Minh nói vậy, khẽ cười nói: “Được thôi, tất nhiên tôi tin tưởng cách làm người của anh Hà, nếu không cũng sẽ không cố ý tìm đến anh Hà!”

Trên thế giới này, người có thể khiến người ta tin tưởng và nghe theo chỉ trong vài lần gặp gỡ không nhiều.

Nhưng Hà Thời Minh tuyệt đối chính là một trong số đó!

Hà Thời Minh nghe nói như vậy, lúc này mới thở dài một hơi.

Rồi mới lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Lưu Văn Long của khách sạn Phúc Nhĩ Hào Thái, nói với anh ta mình sắp qua ăn cơm, bảo anh ta chuẩn bị một chút.

Rất nhanh, hai người đã tới khách sạn Phúc Nhĩ Hào Thái.

Sau khi Hà Thời Minh đỗ xe tại bãi đỗ xe ngoài trời xong, đi vào trong khách sạn cùng Tần Lệ Nhãn.

Kết quả, vừa đi tới cửa thang máy, đột nhiên nghe thấy một tiếng hô lên kinh ngạc phía sau.

“Lão Hà? Là em sao?”

Hà Thời Minh nghi ngờ quay đầu nhìn lại, sau khi nhìn thấy đối phương, trên mặt lập tức hiện lên vẻ bất ngờ, trả lời: “Anh Cường, sao anh lại ở đây?”

Người này không phải ai khác, chính là người anh em Nhậm Lập Cường sáng hôm qua đã hẹn anh, bảo anh cùng tham gia họp lớp cấp ba.

Nhậm Lập Cường đi lên cho Hà Thời Minh một quyền, cười ha ha nói: “Anh vừa nhìn đã thấy giống, hóa ra thật sự là cậu nhóc em! Không phải em nói không tới sao? Sao vẫn chạy tới?”

Hà Thời Minh nghe nói như thế, lập tức sửng sốt, bất ngờ nói: “Đừng nói với em là mọi người tụ họp tại khách sạn Phúc Nhĩ Hào Thái này nhé!

Nhậm Lập Cường nhướng mày, nghi ngờ hỏi: “Đúng vậy? Lần tụ họp này là lớp trưởng Hồ Hoành Vĩ lớp chúng ta khởi xướng, bây giờ cậu ta làm ăn khá tốt, nói là đưa bọn anh đi nhà hàng khách sạn năm sao, cậu ta mời khách! Em không biết sao? Vậy em tới đây là...”

“Anh Hà!”

Đúng lúc này, Tần Lệ Nhã đi đến trước mặt Hà Thời Minh, mỉm cười nhìn về phía Nhậm Lập Cường nói: “Vị này là...”


Hà Thời Minh trả lời: “Vị này là bạn học của tôi Nhậm Lập Cường.”

Nhậm Lập Cường nhìn về phía Tần Lệ Nhã.

Chỉ một cái liếc mắt, trong nháy mắt liền bị sắc đẹp của Tần Lệ Nhã làm kinh ngạc, trừng lớn mắt nói: “Cái này... Cô ấy... Bạn gái của em?”

Vừa rồi anh ta đã thấy Tần Lệ Nhã.

Nhưng mà còn tưởng rằng chỉ là trùng hợp đứng cùng Hà Thời Minh, người qua đường bình thường chờ đi thang máy mà thôi, cho nên cũng có để ý.

Tần Lệ Nhã nhìn Nhậm Lập Cường mỉm cười nói: “Chào anh, tôi là bạn của anh Hà, rất hân hạnh được gặp anh.”

Nhậm Lập Cường sững sờ nói: “Chào... chào cô, cái kia... tôi đi lên trước đã!”

Nói xong, sau khi ngay lập tức chào tạm biệt Hà Thời Minh, cũng không đợi thang máy, trực tiếp chạy về phía cầu thang bộ.

Hà Thời Minh nhìn thấy cảnh này, lập tức không còn gì để nói.

Tên ngốc này, vẫn cứ giống như trước kia, nhìn thấy gái đẹp liền thẹn thùng không ra bộ dáng gì.

Nhưng mà Hà Thời Minh nhìn Tần Lệ Nhã bên cạnh một chút.

Không thể không nói, sắc đẹp của Tần Lệ Nhãn tuyệt đối có thể xếp vào top 3 trong những người anh quen.

Thậm chí là so sánh với những đại minh tinh trên TV kia, Tần Lệ Nhã cũng không thua kém bao nhiêu.

Cái khác không nói, chỉ nói về khí chất, sao những minh tinh kia có thể so sánh với Tần Lệ Nhã.

Tần Lệ Nhã nhìn thấy Nhậm Lập Cường đi lên tầng, cười nhẹ nói với Hà Thời Minh: “Người bạn này của anh cũng rất thú vị đấy chứ?”

Hà Thời Minh khoanh tay nói: “Tạm được, trước kia lúc đi học rất thú vị, lúc ấy quan hệ với anh ta không tệ, lúc thi tốt nghiệp cấp ba thành tích của anh ta còn tốt hơn tôi, chỉ tiếc ba anh ta không cho anh ta tiếp tục đi học, tốt nghiệp cấp ba xong liền để anh ta đi làm công.”

Nói xong, thở dài bất đắc dĩ một tiếng.

Từ sau khi tốt nghiệp cấp ba, anh cũng có gặp mặt Nhậm Lập Cường, nhưng mà một mực đứt đoạn liên lạc, sau khi Nhậm Lập Cường rời khỏi trường cấp ba liền đi theo những người khác, tới phương nam làm công cho nhà máy điện tử.

Năm đó, lúc tốt nghiệp cấp ba, trong mắt Nhậm Lập Cường chứa ánh sáng, tràn ngập mong chờ với tương lai.

Nhưng mà vừa rồi, Nhậm Lập Cường đứng trước mặt anh, nhìn qua cao thấp toàn thân đã sớm không còn lòng hăng hái, trở nên bình thường vô cùng, trong mắt cũng là một mảnh đục ngầu và mờ mịt.

Nhất là sau khi nhìn thấy Tần Lệ Nhã, càng tự ti trực tiếp tránh khỏi nơi này.

Tất cả những thứ này đều là tiếp xúc với xã hội quá sớm, trước khi tâm trí còn chưa trưởng thành đã phải trải qua những đòn đánh hiểm của xã hội, sau đó làm việc trong một vị trí bình thường mà nhàm chán.

Loại chuyện này rất nhiều.

Dù sao không phải toàn bộ mọi người đều cho rằng văn hóa và tri thức rất hữu dụng, luôn có một nhóm người cho rằng những thứ này căn bản không có tác dụng gì, hoàn toàn chỉ là lãng phí thời gian và tiền bạc mà thôi.

“Đi thôi, lên đi!” Hà Thời Minh nói.

Đi lên lầu trên.

Hà Thời Minh bảo Tần Lệ Nhã chờ mình một lát, rồi mới một mình đi lên trên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK