• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi, tuyết đã tan.

Lăng Thanh Vân một mình ở lại quân doanh suốt một ngày cùng với mẫu thân ruột.

Ta rất khó tưởng tượng ra tâm trạng của hắn.

Những đứa trẻ bị bán khi còn nhỏ, lớn lên biết được cha mẹ ruột vẫn còn sống, sẽ có tâm trạng thế nào?

Mối quan hệ máu mủ, liệu có xua tan được những rào cản thời không hay không?

Người xa lạ thân quen nhất, liệu có gánh vác được tình mẫu tử bản năng hay không?

Ta không biết...

Ta chỉ thấy, khoảnh khắc Lăng Thanh Vân bước ra, vết thương trên tay chân đã được thoa thuốc, băng bó rất cẩn thận. Đôi mắt lúc nào cũng cong cong đã sưng như hai quả hạch đào.

Ngoại trừ mấy đương sự, không một ai biết, doanh trướng ngày hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Mọi người chỉ thấy, người Dạ đến như thủy triều đen cuồn cuộn, rút cũng nhanh như thủy triều, bỏ về chỉ trong một đêm.

Triều đình công bố với bên ngoài, Lăng Thanh Vân một mình cưỡi ngựa vượt ngàn dặm, đàm phán với thủ lĩnh Dạ tộc, ký kết hiệp nghị ngay trước cửa Hiệp Thủy.

Nhận được tin này, phản ứng của Phong Gian Nguyệt là trợn tròn hai mắt, đôi mắt to như cái chuông đồng, tựa như có sét đánh giữa trời quang:

Đàm phán? Nói trắng ra không phải chỉ múa miệng thôi sao?

Múa miệng mà cũng có thể khiến hàng ngàn hàng vạn người Dạ rút lui, ngươi đùa ta à?

Nhưng hắn không phục cũng chẳng được, người Dạ quả thực đã rút quân.

Chuyện lan tới chợ, tự dưng lại thành một cảnh tượng khác.

Lăng Thanh Vân hoàn toàn biến thành nhân vật chính trong miệng các thuyết thư tiên sinh ở tiệm trà quán rượu, thậm chí họ còn đồn đại hắn là hóa thân của thần thú thượng cổ, vừa mở miệng đã có thể triệu hồi mười vạn thiên binh thiên tướng... Nói ngắn lại, truyện xuân cung tục tĩu đã bị ghẻ lạnh, ngược lại là thoại bản huyền huyễn, được bán hết sạch.

Đúng rồi, còn vụ ôn dịch nữa.

Không có ngoại địch xâm lăng, chỉ cần chú trọng vào nội bộ, đương nhiên xử lý dễ hơn nhiều.

Ta tìm tới Dạ nữ, thu thập một lượng máu, hoặc là mảnh móng tay, đốt cháy y phục mà các nàng từng mặc—— sau khi thí nghiệm, mới phát hiện máu là hữu hiệu nhất. Nhưng cho dù chỉ có hỗn hợp tro từ tóc, móng tay và y phục cũng có tác dụng kháng bệnh nhất định, có thể rút ngắn thời gian và giảm bớt bệnh trạng.

Ta giữ bí mật cách điều phối thuốc, phong tỏa thông tin, để nó được bảo mật cao nhất. Đồng thời ban pháp lệnh, trên dưới cùng phối hợp, liên tục tuyên truyền triệu chứng ôn dịch, khuyến khích bách tính giữ thông thoáng, rửa tay dưới nguồn nước chảy; đào tạo các y giả lang trung, trọng thưởng hậu hĩnh những dũng phu đến vùng dịch; cách ly người bệnh, sau đó dùng phương thuốc ta cung cấp, chẩn trị cho họ.

"Không ngờ, mọi việc có thể giải quyết như thế này..." Lăng Thanh Vân cảm thán. Mấy ngày nay, hắn đã trở thành nguồn cung cấp sống của ta, cơ thể hắn dường như có hiệu quả trị liệu gấp đôi, thế là mỗi lần móng tay vừa mới mọc một chút, đều bị ta cắt hết sạch.

Ta vừa bứt tóc hắn, vừa nói: "Mấy ngày hôm nay, ta vẫn luôn suy nghĩ một chuyện."

"Chuyện gì?"

"Trăm năm trước, có lẽ ôn dịch quả thực không phải do Dạ tộc phát tán."

Lăng Thanh Vân nhìn ta bằng vẻ mặt "nàng đang nói cái gì vậy".

"Hoa kính uy lực như thế, tất nhiên sẽ có kẻ bí mật gieo trồng, chỉ là không ngờ, phấn hoa của nó, đối với người không có huyết thống Dạ tộc, chẳng khác gì thuốc độc." Ta nói tiếp, "Ôn dịch càn quét trên đại lục, chỉ có người Dạ không bị nhiễm bệnh. Kẻ khởi xướng thuận nước đẩy thuyền, úp cái nồi này lên Dạ tộc. Bách tính bình thường đâu biết chuyện gì, chỉ ôm suy nghĩ "không phải tộc mình", nên cuối cùng, mọi việc mới mất khống chế. Mọi người đều rỉ tai nhau cho rằng người Dạ đầu độc, khai quan quất xác công chúa Dạ tộc, bắt đầu chém giết, mở ra trăm năm chiến hỏa, kết thành huyết hải thâm thù... Trận chiến năm đó cũng giống như bây giờ, tất cả mục đích, đều vạ lên người thê tử, nhi nữ, thân nhân và bằng hữu của mình. Vốn dĩ chẳng đáng khai chiến."

Lăng Thanh Vân kinh ngạc nhìn ta, dường như đã bị suy nghĩ của ta làm cho kinh hãi.

Ta khẽ cười: "Suy đoán mà thôi. Không phải sự thật."

Dịch bệnh trong Lăng thị được bình ổn nhanh nhất, sau đó ta tiếp tục tới An quốc, lấy kinh nghiệm vốn có trợ giúp bọn họ. An thị hiện giờ tạm thời được vài vị trưởng bối thay phiên chấp chính, nhưng sau khi xử lý ôn dịch, ta cũng bắt đầu hiểu biết dần dần nội vụ An gia, để lộ năng lực của mình. Có người đột nhiên đề xuất, luận theo huyết thống, ta có huyết mạch kề cận với Tiên quốc chủ nhất. Ta vội vàng nói, chuyện này không thể xem nhẹ, ta thân là Phu nhân Lăng thị, đương nhiên phải bàn bạc với phu chủ trước.

"Cho nên nàng mới hỏi tới ta?" Ta trở về kinh Nam Hải, Lăng Thanh Vân chỉ nhìn rồi cười tủm tỉm.

Ta gật đầu.

"Đứng trên lập trường của ta, đương nhiên là ta không hy vọng nàng đi, nhưng vẫn phải xem ý định của nàng thế nào." Hắn cười nói.

"Chẳng phải ta vẫn chưa nghĩ ra sao."

"Đừng nóng vội, cứ từ từ suy nghĩ, tham dự tiệc mừng trước đã."

Ánh nắng tươi đẹp, đến làn gió cũng thật ấm áp, xích anh ngũ sắc bay khắp buổi. Yến hội được tổ chức ở cung Bích Lan, trước sảnh treo một bộ câu đối: Hội thiên hạ danh sĩ, yến vạn lý tân bằng. Ta chú ý đến, không ít tiểu thành liên bang thuộc phe An thị và Phong thị cũng tới tham gia tiệc mừng của Lăng quốc hôm nay, rõ ràng đã coi Lăng thị là bá chủ mới của thiên hạ.

Phong Gian Nguyệt vẫn chưa xuất hiện, nhưng lúc vào tiệc mừng, bọn ta đã nhận được một bức thư dài của hắn. Lời lẽ trong thư cẩn thận khéo léo, xem chừng rất trang trọng, khiến ta suýt nữa không dám tin đây là do cái tên Phong Gian Nguyệt kia viết. Nửa đầu đại khái là mấy câu chúc mừng, nửa đoạn tiếp theo, làm ta kinh ngạc rớt cả cằm.

Trên thư viết, hắn và Sở Đinh Lan sắp thành hôn, đến lúc đó sẽ mời bọn ta tham dự hôn lễ.

Đã như vậy, hắn vẫn có thể cưới Sở Đinh Lan sao? Giữa hai người bọn họ chính là mạng của ca ca hắn...

"Chẳng lẽ, cái tên Phong Gian Nguyệt này, đến bây giờ vẫn còn não yêu đương?" Ta cất giọng khe khẽ, than thở với Lăng Thanh Vân bên cạnh.

Lăng Thanh Vân cũng nhìn bức thư, rất lâu mới đáp: "Không, hắn không phải não yêu đương."

Nghe Lăng Thanh Vân nói vậy, ta đột nhiên phản ứng lại.

Thiếu niên là gì?

Thiếu niên khí phách, ân oán rõ ràng, khổ chính là khổ, ngọt chính là ngọt.

Nếu là Phong Gian Nguyệt của quá khứ, cho dù không đi trả thù Sở Đinh Lan, cũng khó mà chấp nhận nữ nhân từng hại chết ca ca mình trở thành thê tử, ngày ngày xuất hiện ở bên cạnh.

Nhưng hiện tại, vậy mà hắn đã chấp nhận, giống như vừa uống rượu đắng, nhưng vẫn có thể cười nói ngọt ngào vậy—— như thế không giống Phong Gian Nguyệt, mà giống cách hành sự của Lăng Thanh Vân hơn.

Mục đích của hắn là gì chứ?

Gióng trống khua chiêng đón Dạ cơ về, nếu quân chủ Dạ tộc không muốn tự vả mặt, thì sẽ phải ép khô chút giá trị cuối cùng. Nàng ta vẫn có thể liên hôn chính trị, sinh con đẻ cái, mặc dù không phải công chúa thật sự, nhưng vẫn có một nửa dòng máu thuộc về Dạ tộc.

Phong gia đang tổn thất nghiêm trọng, muốn ôm một cây đại thụ, đối đầu với Lăng thị, thanh thế đang như mặt trời ban trưa. Hiện tại, hắn chỉ muốn cưới "Dạ cơ" trên danh nghĩa, chứ không phải Sở Đinh Lan mà hắn từng yêu thời niên thiếu.

Hai bên đều ôm ý xấu, ăn nhịp với nhau, quân cờ của mình sống hay chết, căn bản chẳng quan tâm.

Sở Đinh Lan ở bên Phong Gian Nguyệt, mỗi phút mỗi giây đều nhắc nhở Phong Gian Nguyệt, ca ca hắn đã chết như thế nào.

Ta đã mơ hồ nhìn thấy kết cục của Phong Tuyên Nhược trên người nàng ta.

Một chiếc lồng vàng ngọc cầm tù con chim, rồi nhổ từng sợi lông.

Lăng Thanh Vân thở dài thật sâu.

Ta không biết hắn thở dài là vì hình như Phong Gian Nguyệt sắp trở thành một đối thủ đen tối khó chơi, khó đối phó; hay đơn thuần chỉ cảm thán, muốn mua hoa quế, rượu mang cùng; chỉ là không còn qua lại thời thiếu niên.

...

Một ngày đón rước trôi qua, buổi tối, ta và Lăng Thanh Vân mới trở lại tẩm điện.

Hai tháng nay, vì bận rộn tới mức trời đất quay cuồng, nên cả hai vẫn chưa có thời gian ở riêng. Ta đã sụt tới năm cân, hắn nhìn qua cũng gầy đi không ít. Chỉ còn hương quýt ở trên người, len vào trong mũi khiến người ta cảm thấy tràn đầy sức sống.

Ta tiến lên, giúp hắn cởi mũ miện rồi đặt lên chiếc tủ cạnh mép giường.

Hắn mỉm cười nhìn ta: "Còn muốn trở về hiện đại không?"

Tâm trạng ta rất phức tạp, cảm xúc dâng trào mãnh liệt.

Mấy ngày nay, nhờ có sự trợ giúp của ta, rõ ràng ôn dịch đã yếu dần, bách tính trở về nhà, khi ta rời đi, bệnh nhân vừa hồi phục cũng vui vẻ đứng đầy hẻm đưa tiễn, nước mắt liên tục trào ra.

Ta cuối cùng cũng cảm thấy, ở trên thế giới này, bản thân không phải là khán giả lạnh lùng, mà thật sự đã tham gia vào câu chuyện, nói không chừng, nơi này mới là thế giới của ta.

Nhưng ta vẫn muốn trêu chọc Lăng Thanh Vân, cố tình bảo: "Muốn."

Lăng Thanh Vân cười hì hì, đáp: "Được thôi, thỉnh thoảng cũng nên nghỉ ngơi một thời gian, đợi ta luyện phép thành thục, ta sẽ cùng nàng tới thế giới đó."

Ban đầu ta sửng sốt, sau đó mỉm cười: "Thật sao?"

"Thật," Hắn nói, "Ta đã lên hẳn lộ trình du lịch rồi. Ta muốn đến Universal Studios và Disney!"

Ta: "..."

Đại ca à, có thể thực tế một chút không, trông ta giống kẻ có tiền đến nước Mỹ lắm sao?

...

Cả hai lải nhải nói chuyện tới nửa ngày, cuối cùng, ta thấy sắc trời không còn sớm, bèn hành lễ định cáo từ, rời khỏi tẩm cung Lăng Thanh Vân.

Hắn đứng ở phía sau, đột ngột tóm lấy cánh tay ta: "Vẫn còn chính sự."

Ta nghĩ hắn muốn nhắc tới vấn đề bên An thị, bèn nhanh nhẹn xáp lại gần, ra vẻ chăm chú lắng nghe.

Hắn ghé sát tai ta, giọng thì thầm: "Nhiều năm như vậy, ta vẫn lo kháng thể của nàng không đủ, có muốn nhận thêm một chút hay không?"

Ta mất tới ba giây mới hiểu tên xấu xa này đang nói chuyện gì, vành tai nhất thời đỏ bừng lên.

A a a... Nếu hắn đã không phải con trai ruột của Lăng Hải Lưu, thì tất nhiên cũng không có quan hệ huyết thống với An Khả Tâm. Gông cùm xiềng xích bọn ta bất tri bất giác đã bị phá vỡ, nhưng thời gian gần đây quả thực quá bận, ta căn bản không nghĩ tới phương diện này...

Trong lúc nghĩ ngợi, hắn đã xáp lại gần, ta chưa bao giờ nhìn thấy đôi đồng tử kim sắc, lúc nào cũng cong cong gần như vậy, trong mũi tràn ngập hương quýt.

"Này này... Cái đó... Chẳng phải chàng nói... Chính sự sao..."

Hơi thở nóng bỏng từ bên tai trái, lướt sang tai phải, dường như còn mang theo giọng điệu trêu chọc.

"Đây không phải chính sự giữa... Phu thê... Hợp pháp sao... Ưm?"

-----Hoàn Chính Văn-----

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK