• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Thầy Fu, chúng ta đội tóc giả thôi." Đồng Đồng cẩn thận chải mượt mái tóc đen dài óng ả, nhìn thoáng qua Tống Phất Chi, sửng sốt: "Anh cười cái gì vậy?"

Tống Phất Chi đã trang điểm xong, tựa vào ghế nhìn chằm chằm màn hình điện thoại rồi bật cười thành tiếng.

Hiếm khi thấy Fufu cười vui vẻ như vậy, Đồng Đồng có hơi sửng sốt.

Thời Chương ngồi bên cạnh vẽ chân mày, nghe Tống Phất Chi cười như thế bèn đặt một tay qua, nhéo nhéo bắp tay y: "Có gì mà em vui vậy?"

"Ha ha ha ha..."

Thầy Tống không kiềm được lại bật cười thêm: "Anh mau đến xem, sạp hàng của học sinh lớp chúng ta...... đặc biệt đỉnh."

Thời Chương ghé mắt nhìn, thấy dòng chữ trên tấm băng rôn và câu đối đầy lời lẽ hàm hồ.

Phải nói là trần trụi đến quần lót cũng tuột.

"Kẽm Oxit à." Thời Chương cũng phì cười, hai ngón tay phóng to tấm poster hai nam chính đồng nhân treo phía trước sạp, nhướng mày: "Cặp đôi mà con bé nấu chính là hai nhân vật chúng ta đang cosplay hôm nay sao?"

Tống Phất Chi "Ồ" một tiếng: "Đúng là vậy."

Y nhìn mình từ đầu xuống chân rồi lại nhìn Thời Chương: "Lúc nãy em chỉ xem băng rôn, giờ mới để ý."

Bó tay, không phải người một lớp không vào cùng một cửa, ăn ý hoàn hảo như thế.

"Con bé chỉnh lại quyền riêng tư rồi, nhanh tay thật." Tống Phất Chi lướt màn hình, vui vẻ nói:" Dù sao em cũng lưu về rồi."

Thời Chương quay lại tiếp tục kẻ chân mày, ung dung nói: "Bọn nhóc cũng đang ở đây, có nghĩa là khả năng cao hai người sẽ gặp nhau đấy, thầy Tống ạ."

"Gặp thì gặp thôi." Tống Phất Chi vô cùng thản nhiên: "Gặp cũng chưa chắc nhận ra, nhận ra cũng không sao, dù sao bọn họ đã tốt nghiệp..."

Nói đến hai chữ "tốt nghiệp", Tống Phất Chi thoáng dừng lại một chút.

"Thật ra, có thể gặp lại cũng là chuyện tốt." Y nhẹ giọng nói: "Bởi vì sau này có lẽ không còn cơ hội nữa."

Mỗi lần học sinh tốt nghiệp là một lần khó khăn đối với Tống Phất Chi, nhất là khi y làm chủ nhiệm từ năm đầu cấp đến năm cuối.

Các học sinh tốt nghiệp, đúng là như trút được gánh nặng ngàn cân, nhưng nếu bảo hoàn toàn không thấy tiếc nuối thì đó là điều không thể.

Thời Chương yên lặng, đầu ngón tay chạm nhẹ vào cổ tay Tống Phất Chi: "Sau này bọn nhỏ sẽ quay về trường thăm em."

Tống Phất Chi cong cong ánh mắt: "Có lẽ vậy."

Y đã dẫn dắt nhiều khóa học sinh, thực ra hầu hết các em sau khi tốt nghiệp đều như những vì sao bay tả lả đầy trời, Tống Phất Chi chưa từng gặp lại.

Giờ các em ấy sống ra sao? Tống Phất Chi không biết, nhưng hy vọng bọn họ đều sống tốt.

"Mấy anh trai chuẩn bị xong chưa đấy!"

Một giọng nữ đầy năng lượng vang lên, Lạc Lưu Ly bước vào khu vực hậu trường với bộ váy Lolita: "Sốc! Ngoài kia đông nghịt người rồi."

Thầy Tống chẳng xa lạ gì với cảnh tượng ấy, y nhớ lại lần đi xem Bạch Tuộc cách đây hai năm, trong sân chen chúc không chịu nổi.

Hôm nay chắc là không đông hơn lúc đó đâu nhỉ?

Thời Chương nhìn đồng hồ: "Vẫn chưa đến giờ."

Tống Phất Chi đứng dậy, bước ra chỗ rộng rãi hơn: "Chúng ta chuẩn bị xong rồi thì ra thôi, đừng để họ phải đợi."

Lúc này Lạc Lưu Ly mới đưa ánh mắt lên người Tống Phất Chi, đánh giá y từ trên xuống dưới mấy lần, mắt trợn tròn: "Đù má! Cậu đù má là ai vậy!"

Tống Phất Chi cười: "Có cần làm quá thế không."

Nụ cười này thật khác lạ, khiến Lạc Lưu Ly suýt chút nữa quay mặt ho khan: "... Nhìn dịu dàng quá, không quen."

Fufu đã hoàn toàn nhập vai, giọng nói cũng trở nên ấm áp nhỏ nhẹ: "Nhân vật này là như vậy mà."

Bên Thời Chương cũng đã xong, chuyên viên trang điểm đã giúp chuẩn bị phần tạo hình quan trọng nhất, Lạc Lưu Ly vừa nhìn anh, lại hít mạnh một hơi.

"Liều thật đấy, chỉ hai người cùng xuất hiện đã đủ bùng nổ rồi, còn nhất định phải chọn tạo hình đỉnh cao như vậy."

Lạc Lưu Ly nhìn thoáng qua đám đông ngoài kia, thở dài đầy mong chờ: "Không biết lát nữa chỗ này có bị lật không đây."

Tống Phất Chi do dự nói: "... Đừng chứ."

Sự thật chứng minh, thầy Tống đã đánh giá thấp sức mạnh của khán giả.

Bọn họ vừa sóng vai bước ra khỏi hậu trường, đám người chen chúc ồn ào lập tức thét chói tai, gần như nhấn chìm tất cả.

Tống Phất Chi chưa từng trải qua chiến trận này, bước chân khựng lại. Thời Chương trấn an bóp lòng bàn tay y, tiếng reo hò bên dưới lại càng rộ lên dữ dội.

Hàng đầu chen chúc những chiếc điện thoại giơ cao và những cái đầu háo hức. Giữa đám đông tầng tầng lớp lớp, Phạm Đồng cố rướn cổ lên, khiếp sợ lặp đi lặp lại: "Trời má, trời má!"

Tô Tô kiễng chân, đẩy vai cậu bạn, sốt ruột hỏi: "Nói gì đi chứ! Thấy cái gì vậy?"

Diêu Hân Hân giơ cánh tay lên chụp một tấm hình. Cô nàng đưa điện thoại tới trước mắt Tô Tô: "Cùng xem."

Họ phóng to ảnh chụp, đồng thanh thốt lên: "Đậu má".

Hôm nay Fufu cosplay một chàng trai dịu dàng với mái tóc dài đen mượt rẽ ngôi giữa, khóe mắt có điểm nốt ruồi, tóc mái vén qua tai một cách tùy ý, tóc dài xõa xuống đầu vai. Trang phục cũng rất nhẹ nhàng, áo quần vải linen màu trắng ngà, dùng từ hiện đại để hình dung chính là "Salt men" - thanh thoát và tinh tế.

Nhưng trong tác phẩm, người đàn ông trông có vẻ dịu dàng này thật ra là một kẻ lòng dạ đen tối.

Bề ngoài bị một con sói lớn bắt vào trong hang, tưởng chừng yếu đuối đáng thương nhưng thực tế tất cả đều nằm trong lòng bàn tay hắn, cuối cùng khiến con thú phải ngoan ngoãn tự nguyện đeo vòng cổ.

Bạch Tuộc cos con chó săn hình người này, điển hình là tâm cơ điên cuồng công.

Tuy hình tượng quá phổ biến nhưng Bạch Tuộc chọn cosplay nhân vật này hoàn toàn vượt quá mong đợi.

Bạch Tuộc khoác lên mình bộ đồng phục đen, dáng người cao lớn mang đậm khí chất đàn ông mạnh mẽ và tràn ngập hormone. Nhưng trên đầu anh là hai chiếc tai thú màu đen lông xù dựng thẳng đầy uy phong, quanh cổ còn đeo một chiếc vòng da màu đen, nó siết lại làm lộ rõ những mạch máu nhô lên.

Trước vòng cổ còn có một sợi xích dài nhỏ màu bạc, một đầu khác bị chàng trai áo trắng nắm trong tay.

"Bà mẹ nó ơiiiiii, anh Bạch Tuộc, anh thế mà mang tai thú!!! Chưa từng có chuyện này bao giờ!"

"Tôi chỉ biết a a a a a a a a a!"

"Đây là thứ tôi có thể xem sao? Đây là thứ có thể xem trực tiếp sao!"

"Bạch Tuộc, chắc chắn là vì đi cùng vợ nên anh mới cosplay tai thú đấy!"

Chỉ thấy Fufu đi tới giữa sân, ngón tay nhẹ nhàng kéo sợi xích bạc làm chú chó to tai thú phía sau liền đi theo sau y.

Tiếng hét từ khán đài thật sự rất đáng sợ, có người còn gào lên gọi "chồng ơi," cũng không biết là đang gọi ai.

Fufu mỉm cười đáp lại, nốt ruồi lệ ở khóe mắt bỗng trở nên sống động.

Chú chó lớn nhìn có vẻ không mấy vui, nhe chiếc răng nanh sắc nhọn hung ác.

Dù là một chàng trai thẳng, Phạm Đồng lúc này cũng đang điên cuồng chảy nước miếng: "Hai người này nhập vai quá đỉnh, diễn cực kỳ hợp vai — Bà Kẽm, đây là CP của bà phải không ây!"

Diêu Hân Hân cảm thấy máu dồn lên đầu, trong lòng dâng trào cảm giác choáng ngợp, ôm lấy Tô Tô hét đậu má không ngừng: "Họ cosplay nhân vật mình đẩy thuyền! Chính là cặp đôi của mình đấy aaaa!"

Fufu cầm micro, đưa sang bên cạnh, Bạch Tuộc hơi cúi xuống, mở miệng nói câu đầu tiên: "Đã lâu không gặp."

Bên dưới khán đài thét chói tai.

Fufu cầm micro về, khẽ mỉm cười: "Lần đầu gặp mặt."

Mọi người hét to hơn.

"Thầy Fu, em muốn làm chó của anh!"

"Anh cười dịu dàng quá, em khóc mất thôi!"

"Aaaa, anh xích em lại luôn đi!"

Bạch Tuộc cau mày liếc qua, lạnh lùng đáp: "Không được."

Rất giống con thú chỉ muốn độc chiếm chủ nhân và còn rất thích ghen tuông.

"Ha ha ha ha, Bạch Tuộc, có phải anh đang diễn chính mình không vậy?"

"Nhìn như Bạch Tuộc đang cosplay, thật ra là đang nói tiếng lòng đấy!"

Hai người tùy ý trò chuyện đôi câu, rồi bắt đầu buổi ký tặng và giao lưu với fan.

Tống Phất Chi không quen với quy trình này lắm, nên hầu hết đều do Thời Chương khéo léo dẫn dắt y.

Cùng fan chào hỏi, chụp hình, ký tên và cảm ơn những món quà fan tặng.

Đây là lần đầu tiên Tống Phất Chi được gặp trực tiếp những người yêu thích mình, phần lớn là người trẻ, tuổi tác xấp xỉ với đám nhỏ trong lớp, cho nên y có một cảm giác bảo bọc đối với họ.

Fan có thể "mạnh miệng" chẳng biết xấu hổ ở trên mạng, nhưng khi gặp mặt trực tiếp mới phát hiện ai nấy đều khá e dè và rất lễ phép.

Mọi người lên tặng quà cho bọn họ, còn đỏ mặt chúc hai người bên nhau thật dài lâu.

Nói thế nào nhỉ, cảm giác này thật sự hạnh phúc.

Tống Phất Chi nhận ra đây thực sự là một công việc tiêu hao sức lực, dòng người phía sau vẫn đông nghẹt, dường như không thấy điểm kết thúc.

Thời Chương đeo tai thú lông xù, thời gian lâu cũng đổ mồ hôi. Tống Phất Chi nhìn thấy, rất tự nhiên lấy một tờ khăn giấy, kéo sợi xích của anh bảo anh cúi đầu, nhẹ nhàng lau mồ hôi giúp.

Động tác này hoàn toàn vô thức, không ngờ lại làm bùng lên làn sóng thét chói tai.

Đúng là cặp "chồng chồng hợp pháp" đỉnh thật, không cần phải diễn gì nhiều, chẳng cần tập trước, chỉ những cử chỉ tự nhiên cũng đủ làm fan phấn khích không thôi.

Dòng người dần di chuyển về phía trước, cuối cùng thì Diêu Hân Hân và Tô Tô cũng không cần kiễng chân mà đã có thể nhìn thấy rõ Bạch Tuộc và Fufu.

Từ góc độ của các nàng, vừa vặn nhìn thấy FuFu cúi đầu ký tên, mái tóc dài màu đen rủ xuống, hàng mi dày che khuất nửa khuôn mặt, khí chất yên tĩnh ôn hòa.

"Đẹp thật sự." Diêu Hân Hân hai tay chống má: "Cosplay giống hệt nhân vật của mình."

"Tớ thì khác, tớ thích Bạch Tuộc." Tô Tô chảy dãi, si mê nói: "Cái vòng sexy quá."

Hai nam sinh bên cạnh bình luận về dáng người của Bạch Tuộc và FuFu, nói Bạch Tuộc quả thật đỉnh, bao năm rồi vẫn giữ phong độ, còn ngày càng nam tính hơn.

Tô Tô vỗ vỗ cái túi căng phồng của mình: "Các cậu chuẩn bị tặng gì cho hai ảnh? Tớ đã đặt sẵn hai con thú bông rồi."

Viên Tuấn là tuýp người thực dụng, cậu gãi đầu: "Tớ chuẩn bị bao lì xì, coi như quà cưới."

Diêu Hân Hân cười anh chàng đơn giản thô kệch, cô nàng lấy từ trong túi ra một quyển gì đó, như thể đang cầm báu vật: "Thật trùng hợp bọn họ cospaly CP của tớ, may mà có mang theo bản phác thảo bên người, tớ muốn tặng bản vẽ này cho bọn họ."

Phạm Đồng cả giận: "Chết tiệt, biết vẽ tốt thật đấy!"

Thời gian xếp hàng rất lâu, cả bọn rảnh rỗi không có việc gì làm bèn vây quanh nghệ sĩ Kẽm, xem lại cuốn sổ của cô nàng.

Tô Tô chỉ vào cơ ngực lõa lồ của chó dữ dưới ngòi bút của Kẽm, hít hà nói: "Trông muốn liếm ngay luôn ấy!"

Diêu Hân Hân cười lật ra sau, lật đến bức tranh mà cô dùng để treo ở quầy, nụ cười trên mặt lập tức cứng ngắc.

"A —— "

Diêu Hân Hân ôm mặt hét lên: "Giờ phải làm sao đây, gian hàng bị thầy Tống nhìn thấy rồi!"

Mấy người khác cười vui sướng khi người gặp họa, Phạm Đồng cười to nhất, Viên Tuấn vụng về an ủi: "Không sao đâu, thầy Tống chắc không để ý kỹ đâu."

Tô Tô phụ họa: "Đúng đấy, anh Rìu đang nghỉ phép bên bờ biển mà, chắc là tiện tay nhấn like thôi."

Phạm Đồng chỉ vào bức vẽ có phần nóng bỏng hơn ở bên trong, cuối cùng cũng nói tiếng người: "Chị Hân, cậu nên thấy may mắn vì ít ra thầy Tống không thấy phần bên trong cuốn sổ của cậu!"

Diêu Hân Hân cảm động vì sự an ủi của đám bạn, gật đầu đồng ý: "Có lý."

  -

Tống Phất Chi vẫy tay chào tạm biệt một fan, mắt nhìn dòng người xếp hàng vẫn đông nghịt, đột nhiên đồng tử co rụt lại.

Mấy thằng nhóc cười càn rỡ kia là ai vậy! Thầy Tống nhắm mắt cũng có thể vẽ ra mấy người bọn họ.

Hôm nay Diêu Hân Hân trang điểm nhẹ nhàng, nhìn chẳng khác ngày thường là bao, trong khi ba đứa còn lại thì cosplay nhân vật trong một bộ anime thể thao, cũng rất gần với hình tượng học sinh, cho nên Tống Phất Chi dễ dàng nhận ra bọn họ ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Tống Phất Chi nhanh chóng kéo ống tay áo Thời Chương, hạ giọng nói: "Em nhìn thấy học sinh lớp mình."

Thời Chương nghe thế liền vui vẻ: "Thật sao? Nói đến là đến."

Tống Phất Chi: "Em phục tụi nó."

Thời Chương nhướng mày: "Vậy các hạ định ứng phó thế nào đây?"

Tống Phất Chi lườm bọn trẻ từ xa, nhấn mạnh từng chữ: "Binh đến tướng đỡ, nước đến đắp đê."

Bọn họ càng ngày càng gần, tim Tống Phất Chi cũng đập càng lúc càng nhanh.

Thầy Tống không ngờ có ngày mình lại hồi hộp trước đám học trò, có lẽ đây là "nhân quả."

Cảm giác giống như trước kỳ thi đại học, mỗi ngày đều trôi qua trong lo lắng nhưng lại rất nhanh.

Chỉ chớp mắt, mấy đứa nhỏ này đã đi tới trước mặt.

Thời Chương nhẹ nhàng nhìn Tống Phất Chi, tiến lên một bước chào hỏi bọn họ: "Hey, chào các em!"

Bốn người Diêu Hân Hân cùng đi lên, nhìn thấy Bạch Tuộc cao lớn đẹp trai bước đến, cả đám không ai nói thành câu, chỉ cảm thấy một loại khí chất nào đó từ anh toát ra khiến họ gần như muốn cúi đầu.

Tô Tô ôm ngực, thậm chí không dám nhìn thẳng: "Tớ run quá, hồi hộp quá!"

Thời Chương cười: "Đừng căng thẳng. Các em có thể chọn một tấm poster, anh và thầy Fu sẽ ký tên cho."

Tống Phất Chi ngồi ở bàn bên cạnh, không nói gì, chỉ mỉm cười gật đầu với bọn họ.

Diêu Hân Hân nhìn y một cái rồi nhanh chóng quay đầu che mặt, kéo Tô Tô lại, hạ giọng phấn khích đến lạc cả giọng: "Nốt ruồi lệ... á, nốt ruồi lệ! Tóc dài nữa! Đẹp trai quá, tớ chết mất!"

Tô Tô chọc chọc cô bạn, động viên: "Không phải cậu muốn đưa sổ sao, lên đi chị Hân!"

Diêu Hân Hân bừng tỉnh.

Cô lấy cuốn sổ từ trong túi xách ra, mạnh dạn tiến lên hai bước, hai tay nâng cuốn bản vẽ đồng nhân, gần như cúi chào.

"Chào hai anh, vừa hay hôm nay các anh cosplay CP của em, lại còn cos đẹp như vậy nữa, em thực sự rất thích!"

Diêu Hân Hân vừa mới bắt đầu còn nhỏ giọng rụt rè, càng nói càng trôi chảy: "Đây là bản vẽ đồng nhân của em, nếu hai anh không chê thì xin hãy nhận đi ạ!"

Thời Chương đứng ở một bên cười không nói, dùng ánh mắt ra hiệu Tống Phất Chi, học sinh em tặng đồ đấy, em tự mình nhận đi.

Tống Phất Chi nhận sổ bằng hai tay, cúi người cảm ơn đầy chuyên nghiệp: "Cám ơn, cám ơn."

Sau khi nhận lấy, y còn lật vài trang bên trong, khen tự đáy lòng: "Vẽ rất đẹp."

Quả thật rất đẹp, cấu trúc hình thể rất chuẩn xác, tương tác giữa nhân vật cũng rất sống động – đơn giản mà nói là rất có sức hấp dẫn.

Hay nói một cách khác, đây là loại tranh mà giáo viên và phụ huynh tuyệt đối không thể nhìn thấy.

Diêu Hân Hân được khen, cũng trả lời: "Cảm ơn!"

So với hai cô gái có phần e thẹn, cậu bạn Phạm Đồng lớn mật hơn nhiều, phải gọi là kích động.

"À à, dáng người thầy Bạch Tuộc còn đẹp hơn cả trên mạng! "Phạm Đồng sùng bái nói.

Thời Chương nín cười, nói: "Cám ơn".

Phạm Đồng trầm trồ khen Bạch Tuộc xong, nhảy một bước đến trước mặt FuFu, mở miệng ra nói ngay: "Thầy FuFu! Từ khi anh mới bắt đầu đăng hình cosplay trên mạng là em đã thấy anh đẹp trai rồi! Lúc anh bị oan trên mạng, em còn cãi nhau với người ta nữa, giận điên người luôn ấy!"

Tống Phất Chi nhìn khuôn mặt quen thuộc gần trong gang tấc, muốn cười lại không dám cười.

Hôm nay y chỉ để tóc dài, điểm thêm nốt ruồi lệ, gương mặt đánh khối sắc nét hơn, khí chất cũng dịu dàng hơn thôi, đến gần như vậy còn không nhận ra là thầy sao?

Thầy Tống hơi bị tổn thương rồi đấy.

Nhưng đáng tiếc, Phạm Đồng hoàn toàn không nhận ra điều đó, còn hăng hái lấy ra một tấm poster, đặt trước mặt FuFu, hào hứng hỏi: "Thầy Fu, anh có thể viết cho em một cái To-sign được không?"

Theo quy định của hoạt động này, mỗi người có thể tìm coser xin chữ ký một lần.

To sign nghĩa là ký tên gửi cho một người cụ thể nào đó, sau đó viết thêm lời nhắn mà mình muốn. Thông thường, fan đều sẽ xin coser ký cho mình.

Tống Phất Chi gật đầu.

Tống Phất Chi cầm bút lên, nhẹ nhàng hỏi: "Em tên gì?"

Phạm Đồng lắc đầu: "Không phải cho em, em muốn tặng cho người khác."

Xin chữ ký giúp bạn bè cũng rất bình thường, Tống Phất Chi "Ừ" một tiếng: "Vậy bạn của em tên là gì?"

"Cũng không phải cho bạn bè, em muốn tặng thầy em." Phạm Đồng vui vẻ hớn hở nói: "Anh cứ viết —— 'To: Anh Rìu' đi!"

Ngón tay Tống Phất Chi khựng lại, suýt chút nữa làm rơi bút.

Phạm Đồng vô tư, chẳng hề chú ý tới sự dừng lại thoáng qua của thầy Fu, tự mình nói liên miên: "Thầy Fu, em nói anh nghe, giáo viên chủ nhiệm lớp em thực ra có chút giống anh đấy. Haha! Vừa đẹp trai, vừa thích văn hóa 2D —— tuy bị tụi em tình cờ bắt gặp thôi, hôm đó buồn cười lắm."

Câu này lập tức thu hút ba người còn lại, Tô Tô vừa cười vừa xen vào: "À, hahaha, chắc phải một hai năm trước rồi ấy nhỉ? Cả đời em cũng không quên ngày đó! Hôm đó thầy tụi em vừa chạy vừa hát, đáng yêu cực kỳ."

Tống Phất Chi nghĩ thầm, cầu xin các ngài hãy mau chóng quên đi.

Viên Tuấn nhỏ giọng nói: "Thầy Fu đúng là trông rất giống giáo viên chủ nhiệm của bọn em thật."

Tống Phất Chi muốn ngừng thở, cũng chẳng viết thêm chữ nào, chỉ mỉm cười lặng lẽ nghe họ lảm nhảm.

"Nói quá, cũng không giống lắm đâu!"

Phạm Đồng bẻ ngón tay, quả quyết nói: "Thầy Fu trông trẻ hơn thầy Tống, mà còn dịu dàng hơn nhiều!"

  ......

Thầy Tống nở một nụ cười thâm sâu khó tả.

Thời Chương đứng cạnh suýt bật cười thành tiếng, nhưng cố nhịn lại.

Tống Phất Chi hít sâu hai lần, bình ổn cơn sóng trong lòng, rồi lên tiếng với chút run nhẹ: "Ừm, vậy em muốn viết gì trong chữ ký To này?"

Phạm Đồng suy nghĩ một chút, cười nói: "Hay là anh viết thế này —— 'To anh Rìu: Có muốn thử cosplay không? Chúc thầy mỗi ngày đều vui vẻ nhé!'"

Tống Phất Chi ngẩn người, bút lại dừng một lần nữa.

Tô Tô bật cười trêu: "Ai mà lại viết kiểu khuyên người ta thử cosplay trong ký tặng chứ, nghe kỳ cục thật!"

"Vậy hả?" Phạm Đồng ngẫm nghĩ, giọng nói nhỏ đi một chút: "Thật ra là hồi lớp 11, có lần trong buổi tự học buổi tối, em đã đề nghị giáo viên chủ nhiệm cùng chơi cosplay với tụi em. Thầy giận lắm. Giờ nghĩ lại cũng thấy mình đúng là làm chuyện ngu ngốc, khụ... Nhưng sau đó nhìn thầy rất thích màn biểu diễn của tụi em, em lại nghĩ chắc thầy cũng muốn thử những thứ mới mẻ, chỉ là vì là giáo viên nên ngại không dám."

Tống Phất Chi im lặng nhìn chăm chú vào ngòi bút, trong lòng có chút nóng lên.

Phạm Đồng nói xong một tràng, lại trở nên hăng hái, mặt mày sáng bừng: "Vậy nên em mới muốn nhờ coser nổi tiếng ký tặng một câu cho thầy ấy. Khi nào về trường thăm thầy, em sẽ đưa cho thầy. Biết đâu thầy nhìn vào, nghĩ rằng: Ồ, người ta đẹp trai như thế, mình cũng có thể đẹp trai như thế! Rồi thầy bắt đầu chơi cosplay thì sao."

Nói đến đây, Viên Tuấn cũng không nhịn được vỗ tay: "Không ngờ Phạm Đồng còn rất có nhân tính."

Thấy Tống Phất Chi vẫn chưa ký, Phạm Đồng nghĩ lời mình nói đã đả kích coser nổi tiếng này, vội vàng cười nói thêm: "Thầy Fu yên tâm, dù giáo viên chủ nhiệm của tụi em có chơi cosplay, thầy ấy cũng không thể giỏi hơn anh đâu!"

Thời Chương hoàn toàn không nhịn được nữa, khẽ bật cười một tiếng.

Mấy học sinh đồng loạt nhìn về phía anh, Thời Chương nhìn thầy Tống đã nghẹn cười đến run rẩy, đề nghị: "Mọi người có muốn chụp ảnh chung không?"

Lũ trẻ như bừng tỉnh: "Ồ ồ, được ạ, được ạ!"

Tống Phất Chi ngẩng đầu lên, nhìn Phạm Đồng, chìa tay ra, hắng giọng, giọng điệu bình tĩnh mà lạnh lùng: "Điện thoại."

Đám học trò như phản xạ có điều kiện, lập tức ngồi thẳng dậy, ánh mắt thoáng vẻ sợ hãi.

Giọng điệu và khí chất này, quá quen thuộc rồi!

Cảm giác như đang quay lại cảnh giáo viên chủ nhiệm đột ngột bước vào lớp và thu điện thoại của học sinh.

Một giây sau Tống Phất Chi trở lại vẻ ôn hòa, mỉm cười: "Có ai cho anh mượn điện thoại không? Không có điện thoại thì sao mà chụp selfie được?"

Diêu Hân Hân càng nghĩ càng thấy không đúng, lập tức liếc qua cuốn đồng nhân mình vừa tặng, mồ hôi lạnh túa ra sau lưng.

Trong lòng gào thét không thành tiếng: Không thể nào, không thể nào, không thể nào...

Phạm Đồng đưa điện thoại của mình ra, bật chế độ selfie. Thời Chương nhận lấy, duỗi dài cánh tay, tạo dáng chụp.

Mọi người cùng nhìn vào màn hình. Ngũ quan của FuFu lần đầu tiên hiện rõ ràng đến thế trong tầm mắt mọi người.

Phải nói rằng, đây là một người đàn ông đẹp trai hàng thật giá thật.

Đẹp trai đến mức khiến Diêu Hân Hân rùng mình.

Ba kẻ ngốc còn lại nhìn thẳng vào màn hình, nụ cười ai nấy cũng rạng rỡ.

"Ba hai một —— "

Tách tách!

"Yay!"

Phạm Đồng cầm lại điện thoại, chỉ vào tấm poster còn trống: "Ơ, thầy Fu ơi, anh vẫn chưa ký To cho em."

Tống Phất Chi "Ừ" một tiếng, đề bút xác nhận: "To: Anh Rìu?"

"Rìu trong Băng đảng cây Rìu đó." Phạm Đồng thân thiết giải thích: "Bởi vì thầy của tụi em rất hung dữ, lớp 10 tụi em gọi thầy ấy như vậy."

Diêu Hân Hân hít thở không thông, tim đập loạn nhịp.

"Ra vậy, thú vị thật."

Chỉ thấy FuFu mỉm cười, gật gật đầu, chỉnh lại poster. Nhưng ngòi bút của y không viết chữ "Rìu," cũng chẳng phải lời mời cosplay, mà là một câu hoàn toàn mới ——

To: cậu bạn Phạm Đồng,

Chúc em bình an vui vẻ, vạn sự thuận lợi.

  —FuFu

Từ lúc hai chữ "Phạm Đồng" được viết ra, đồng tử mấy đứa nhỏ đã bắt đầu chấn động.

Đến khi y viết xong, buông bút, cả nhóm đều kinh ngạc đến há hốc miệng.

Phạm Đồng hoàn toàn lắp bắp: "Anh, anh, sao anh biết tên em ——"

FuFu mỉm cười nhẹ nhàng: "Bởi vì tên em được viết trong danh sách hồi lớp 10."

Bọn nhỏ quay đầu, ánh mắt ngơ ngác nhìn thẳng Tống Phất Chi, thời gian dường như đọng lại.

Bịch! Là tiếng cậu bạn Phạm Đồng ngã xuống.

Bịch! Bịch! Là tiếng Tô Tô và Viên Tuấn đồng loạt ngã gục.

Diêu Hân Hân run rẩy, len lén vươn tay, muốn lấy lại cuốn đồng nhân mình vừa tặng ra ngoài.

Nhưng người đàn ông tóc dài dịu dàng và lịch sự, chặn lại đường lui của cô, nở nụ cười nhàn nhạt: "Gian hàng của em ở D035 phải không? Mở đến mấy giờ?"

Diêu Hân Hân nuốt nước miếng, đáp lại như cái máy: "Năm, năm giờ..."

Thầy Tống gật đầu lịch sự: "Được, lát nữa gặp lại."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang