Gã thật là giáo đồ Ma giáo, nhưng căn bản không phải thủ hạ của tả hộ pháp, mà chỉ là một tiểu tốt bé nhỏ không đáng kể mà thôi, là vận khí không tốt bị thủ hạ của Ngọc Thiên Lưu bắt được, vì mạng sống, mới không thể không phối hợp Ngọc Thiên Lưu diễn một vở kịch này, tới vu hãm Ngọc Thiên Cơ.
Dưới sự bày mưu đặt kế của Ngọc Thiên Lưu, gã cũng đã chuẩn bị đầy đủ, thuộc làu làu tình huống trong Ma giáo cùng thói quen của tả hộ pháp, lại không ngờ không quen thuộc lò luyện đan, liền bị đối phương bắt thóp.
"Nếu lời nói dối đã bị vạch trần, ngươi cũng không cần cố sức chống đỡ." Lý Việt Bạch ho nhẹ một tiếng: "Chuyện bày đặt trước mặt các đại tiên môn, nói đi, là ai sai sử ngươi?"
"Tiểu nhân không thể nói! Không thể nói!" Chướng Miệt hoảng sợ,vội vàng lắc đầu cự tuyệt.
"Nếu ngươi không nói, vậy thì đối với chúng ta, ngươi chẳng có chút giá trị nào cả." Lý Việt Bạch ngắc ngón tay, sai người đem kiếm nhắm vào gã: "Bỉ nhân sẽ không để ý đến thể diện của Thiên Lưu quân, lập tức giết người."
"Ta nói! Là... Là..." Chướng Miệt cắn chặt răng, không thể không lựa chọn, gã run rẩy nâng tay mang xiềng xích lên, muốn chỉ về phía Ngọc Thiên Lưu, không ngờ đột nhiên kêu thảm một tiếng, hai mắt trừng lớn, ngã xuống mặt đất không ngừng giãy dụa, nguyên bản làn da ngăm đen hiện lên từng đạo hoa văn đỏ như máu, càng thêm đáng sợ.
"Trúng độc?" Lý Việt Bạch vội vàng sai người tiến lên cứu trị.
Nhưng độc hiệu phát tác quá nhanh, y giả còn chưa kịp tiến lên, Chướng Miệt đã ngừng giãy dụa, không hề nhúc nhích nằm cuộn tròn trên mặt đất, đi đời nhà ma.
Lý Việt Bạch xuyên qua kết giới đột nhiên trừng mắt nhìn Ngọc Thiên Lưu một cái, phát hiện đối phương mặt không biểu tình, thậm chí có thể nói là khí định thần nhàn.
Thật rõ ràng, nhất định là Ngọc Thiên Lưu hạ độc thủ để khống chế Chướng Miệt, bắt gã ngoan ngoãn nghe lời, nếu không sẽ phải chết.
Chỉ là, tại sao thời gian phát độc lại chuẩn xác như vậy? Không sớm một khắc, cũng không muộn một khắc, cố tình ở thời điểm Chướng Miệt sắp chỉ ra Ngọc Thiên Lưu, độc tính phát tác.
Không có khả năng, nếu có thể khống chế tinh chuẩn như vậy, vậy hắn đã sớm giết chết Chướng Miệt trước khi bại lộ.
Có lẽ không phải độc, mà là cổ.
Đặc điểm của cổ là, nó sẽ phát tác khi người gieo cổ hành động.
Rất có khả năng là ngay từ đầu Ngọc Thiên Lưu đã hạ cổ lên người Chướng Miệt, điều kiện cổ phát tác là: Bán đứng Ngọc Thiên Lưu.
Mà chỉ cần có cổ, nhất định sẽ có cổ trùng ở trong cơ thể.
Chỉ cần tìm ra cổ trùng, liền có nhiều hơn một cái chứng cứ.
Mọi người nhìn xác chết trên mặt đất, âm thầm bàn bán, kết hợp với điểm đáng ngờ Lý Việt Bạch đưa ra, càng thêm cảm thấy Ngọc Thiên Lưu thập phần khả nghi.
Nếu Chướng Miệt đã chết, kết giới cũng không cần phải duy trì, mọi người thu hồi pháp thuật, triệt bỏ kết giới.
Sau khi triệt bỏ kết giới, phản ứng đầu tiên của Ngọc Thiên Lưu là trực tiếp phái vài tu sĩ vọt lên, niệm một cái hỏa quyết, ý định dùng lửa thiêu hủy thi thể.
"Khoan đã." Lý Việt Bạch vội vàng quát dừng, phái người tiến lên ngăn trở: "Ý của Thiên Lưu quân là gì? Muốn hủy thi diệt tích?"
"Hủy thi diệt tích? Mục tiên sư nói thế không khỏi lòng dạ hẹp hòi, cần gì phải hoài nghi tại hạ." Ngọc Thiên Lưu nghiêm mặt: "Kẻ này đột ngột tử vong, nhất định là thi thể có độc, nếu độc tính khuếch tán, ở đây nhiều tu sĩ như vậy chẳng phải đều lâm vào nguy hiểm hay sao?"
Trong lòng Ngọc Thiên Lưu cũng âm thầm tính toán --- trải qua tràng biện luận vừa rồi, mọi người rất khó tin mình, nếu hiện tại bị Mục Thanh Ninh phát hiện cổ trùng trong thi thể, vậy càng thêm bất lợi với mình... Tên cáo già Mục Thanh Ninh này, giống như có thể bắt lấy bất kỳ sơ hở gì để lật tẩy chân tướng.
Bởi vậy, hắn mới phái tu sĩ tiến lên, định hủy diệt thi thể.
Lý Việt Bạch đương nhiên không cam lòng yếu thế, đồng dạng càng phái nhiều người lên bảo vệ thi thể.
Hai tốp tu sĩ tinh nhuệ nhất Côn Luân tiên sơn hiện nay lại ở trong tình trạng giương cung bạt kiếm, trước mắt thấy sắp đánh đến ngươi chết ta sống, mục đích cư nhiên là bởi tranh đoạt thi thể của một tên Ma giáo tiểu tốt, cảnh tượng ly kỳ như vậy sợ là ngàn năm khó gặp.
Người đứng xem trong lúc nhất thời đều có chút kinh ngạc: Từ lúc bắt đầu, hai huynh đệ chỉ là chỉ trích lẫn nhau, thời điểm chỉ trích kịch liệt nhất cũng không hề động thủ, hiện tại như thế nào...
Đừng nói người xem, ngay cả những tu sĩ dưới trướng Lý Việt Bạch cũng có chút mê man, bọn họ chỉ được huấn luyện rút kiếm che trước người, bảo vệ cỗ thi thể kia, lại chậm chạp không chịu ra tay.
Dù sao, bên động thủ trước là bên thiếu lỹ lẽ, bên ra tay lại có thể nói theo lý là tự vệ.
Dù sao, đối phương là huynh trưởng của Tiên Chủ, là người nên kế thừa vị trí Tiên Chủ.
"Lên!" Lý Việt Bạch trầm giọng hạ lệnh: "Thay Côn Luân thanh lý môn hộ, giết không tha!"
"Cái gì??" Trong nháy mắt, các đại tiên môn đều kinh ngạc.
Mọi người đều biết Mục Thanh Ninh là người ôn hòa lễ độ, rất coi trọng mạng người, tại sao lại đột nhiên hạ mệnh lệnh tàn khốc như vậy? Lại là trước mặt mọi người... Hắn điên rồi?
Trong nhất thời, các tu sĩ Côn Luân cũng không thể lý giải, do dự trong nháy mắt, họ vẫn rút kiếm trong tay ra.
Nhóm thủ hạ dưới trướng Ngọc Thiên Lưu không ngờ đối phương đột nhiên hạ tay ngoan độc, hấp tấp ứng chiến, khí thế so ra kém hơn nhiều, rất nhanh liền bị thương.
"Dừng tay! Chẳng lẽ trước mặt các đại tiên môn, các ngươi lại tàn sát người nhà sao?" Có vài Tiên Chủ không thể tin được, vội vàng cao giọng hét, ý định ngăn cản.
"Ngọc Thiên Lưu và thủ hạ của hắn táng tận thiên lương, tội ác chồng chất, không giết không thể rửa sạch danh tiết của Côn Luân!" Lý Việt Bạch cả giận: "Ngày trước ở trại Cửu Lê, Ngọc Thiên Lưu tàn sát mấy nghìn người dân vô tội, ở đây bỉ nhân có chứng cứ rõ ràng!"
"Chứng cứ rõ ràng?" Tuy Ngọc Thiên Lưu mắt thấy thủ hạ của mình bị giết, lại vẫn duy trì bình tĩnh, nói: "Chứng cứ rõ ràng gì? Chỉ sợ là bịa đặt lung tung đi."
Đúng là hắn tại trại Cửu Lê tàn sát tứ phương, nhưng rất tự tin không lọt đi chút tiếng gió nào.
Thẳng đến tối hôm qua, mới từ nơi Ngụy Tỉnh Hào biết được, một tu sĩ trẻ tuổi dưới trướng Ngọc Thiên Cơ tên là Khương Thiếu Anh thần không biết quỷ không hay thấy tất cả.
May mắn, Ngụy Tỉnh Hào đã phái Ngụy Thiên Thiên giết chết Khương Thiếu Anh, chết không đối chứng.
Lại nói, cho dù Ngụy Thiên Thiên nhất thời nương tay, không giết chết Khương Thiếu Anh... Nhìn từ tình huống hiện tại, Khương Thiếu Anh vẫn không xuất hiện... Có thể là bị Ngụy Thiên Thiên trộm nhốt ở chỗ nào đó, tóm lại là, không có khả năng đứng ra làm chứng.
Trong một mảnh đao quang kiếm ảnh, chỉ thấy một nữ hài đi ra từ sau lưng Mục Thanh Ninh.
Diện mạo nàng phi thường trẻ con, dáng người tinh tế nhỏ xinh, thoạt nhìn chỉ mười một mười hai tuổi, trong ngực còn ôm một chiếc gương đồng.
"Thiên Lưu quân, ngươi không khỏi tự tin quá mức đi." Nữ hài kia mở miệng, thanh âm non nớt, lời nói ra lại có chút bén nhọn: "Chẳng lẽ ngươi cho rằng, người thấy hành vi phạm tội của ngươi chỉ có một mình sư huynh sao?"
Nàng nói xong lời này, cũng không để ý tới Ngọc Thiên Lưu, lập tức đi về phía các tu sĩ thuộc các đại tiên môn đứng giữa, giơ gương đồng trong ngực lên.
Loại gương đồng này lúc Lý Việt Bạch xuyên qua không lâu đã thấy từ tay Tô Hủ, về sau cũng nhìn qua vô số lần, lại nói, thứ này cùng thiết bị truyền tin trong xã hội hiện đại không khác nhau là mấy.
Hình ảnh gương đồng phát ra có chút mơ hồ, có chút nhòe nét, nhưng cực kỳ chân thực.
Là cảnh Ngọc Thiên Lưu sai thủ hạ tàn sát nhân dân trong trại Cửu Lê, máu chảy thành sông.
"Trại Cửu Lê đời đời thế thế phụ thuộc vào Côn Luân tiên sơn, lão Tiên Chủ phái Thiên Lưu quân đi Cửu Lê, bổn ý là đi hàng phục kẻ ác nơi đó, không ngờ, sau khi đi, Thiên Lưu quân thu rất nhiều hối lộ, cùng thông đồng làm bậy với ác tặc, tàn sát người dân vô tội bốn phương." Lý Việt Bạch trầm giọng.
"Đây... Đây..." Các tu sĩ nhìn cảnh tượng trong gương, mỗi người đều trợn mắt há mồm, khó có thể tin.
"Thời gian Ma giáo tiến công Côn Luân, ta đã phái người đi trại Cửu Lê, tìm Thiên Lưu quân cầu viện." Lý Việt Bạch nói: "Không ngờ lại thấy hết thảy... Chư vị, hôm qua Thiên Lưu quân còn luôn miệng nói, là Côn Luân chưa từng hướng hắn cầu viện, nhưng tình hình thực tế là, hắn dã tâm bừng bừng, bận việc tàn sát, căn bản sẽ không bận tâm đến tính mạng của mấy vạn người trong Côn Luân, thậm chí còn âm thầm hy vọng Côn Luân cùng Ma giáo có thể lưỡng bại câu thương, hắn lại dẫn người trở về làm ngư ông đắc lợi."
Tay Tiểu Ngải gắt gao nắm chặt gương đồng, nắm đến mức ngón tay trắng bệch, nàng dùng sức nhắm mắt, nhớ lại cảnh thượng thê thảm lúc ấy, trong lòng tràn đầy sợ hãi cùng phẫn nộ, tất cả đều hiện lên trên mặt, nàng cắn chặt răng, cả giận: "Tình cảnh này, đều là ta cùng sư huynh tận mắt chứng kiến, chúng ta dám lấy tính mạng đảm bảo, tuyệt đối không có nửa câu hư ngôn!"
Ngọc Thiên Lưu sắc mặt xanh mét, không nói một lời.
Các tu sĩ dưới trướng hắn mắt thấy đã bị vạch trần, tất cả đều hoảng hốt, càng thêm kiệt lực chém giết.
Nhưng phía bên Ngọc Thiên Cơ vẫn chiếm ưu thế, từng bước tiến sát, từng bước chiến thắng.
Lý Việt Bạch lợi dụng khe hở giữa đao quang kiếm ảnh, dùng phi kiếm xông thẳng lên thi thể Chướng Miệt, cầm kiếm phanh xác chết, một trận máu đen tanh hôi phun ra khắp nơi, Lý Việt Bạch không hề để ý, dùng kiếm cẩn thận tìm kiếm --- ở gần ngực thi thể, tìm thấy một con cổ trùng màu đen.
Một lần nữa bay trở về tế đàn, Lý Việt Bạch giao cổ trùng cho mọi người, nói: "Trùng này tên là Cấm Thanh, người bị hạ cổ không thể nói ra tên người sai sử phía sau, càng không thể chỉ ra người này là ai, chỉ cần nói, sẽ bị cổ trùng cắn ngực, đi đời nhà ma."
"Chướng Miệt kia quả nhiên là bị người hạ cổ." Mọi người cẩn thận xem xét cổ trùng, liên tiếp gật đầu.
"Không sai, trùng này sống ở Cửu Lê." Lý Việt Bạch nói.
"Nếu trùng này sống ở Cửu Lê, Thiên Lưu quân lại vừa từ Cửu Lê tới đây..." Mọi người càng nghĩ càng cảm thấy, cổ trùng này mười phần là bút tích của Thiên Lưu quân.
"Cho nên, chư vị hẳn là có thể hiểu rõ, vì sao vừa rồi ta hạ lệnh giết không tha." Lý Việt Bạch trầm giọng: "Đây là chuyện riêng của Côn Luân, mong chư vị tiền bối không cần nhúng tay. Ngọc Thiên Lưu tội ác chồng chất, ngàn lần chết cũng không thể hết tội."
"Đúng, đúng..." Các đại tiên môn chỉ đành nói: "Tiên Chủ Côn Luân thanh lý môn hộ, đương nhiên chúng ta sẽ không nhúng tay."
Hành vi phạm tội của Ngọc Thiên Lưu hiện tại coi như đã bị vạch trần, nhưng các đại tiên môn nhất thời chưa thể tiếp thu sự thật này, vẫn còn ôm vài tia hoài nghi, sợ nghi oan cho Ngọc Thiên Lưu, vì vậy cũng không tác chiến cùng Ngọc Thiên Cơ, chỉ đành hứa hẹn sẽ không giúp Ngọc Thiên Lưu.
"Ký chủ, thật sự có thể giết Ngọc Thiên Lưu ở chỗ này sao?" Hệ thống nhảy ra.
"Đã làm hết sức rồi." Lý Việt Bạch thở dài.
Hệ thống nói: "Theo tính toán của hệ thống, chỉ số khó khăn của lần này cực cao, Bạch Ngọc than cực kỳ trống trải, tình thế hỗn loạn, tốc độ phi kiếm của Ngọc Thiên Lưu và thủ hạ cực kỳ nhanh... Nếu tùy tiện truy kích, chúng ta sẽ bị trọng thương... Các đại tiên môn không nắm chắc mười phần, cũng sẽ không tùy tiện ra tay tương trợ."
Như để chứng minh cho tính toán của hệ thống, Ngọc Thiên Lưu ánh mắt rét lạnh, thừa dịp tình thế hỗn loạn, rút kiếm khỏi vỏ, phi thân nhảy lên, đạp lên thân kiếm, trong phút chốc đã bay ra mấy chục trượng.
Mà những thủ hạ đang chém giết của hắn thấy chủ tử đã rút lui cũng không dám tham chiến, không xem xét tình thế, cũng chạy trốn theo.
Trong nhất thời, trên bầu trời lần nữa lại che kín bóng người ngự kiếm phi hành, giống như lúc họ tới ngày hôm qua, y quyết phiêu phiêu, màu giống như mây.
Chỉ là lần này, phương hướng bất đồng.
Các tu sĩ dưới trướng Ngọc Thiên Cơ cũng bị thương, nhưng đã giết đỏ cả mắt, thấy địch nhân tẩu thoát, cũng niệm pháp quyết muốn đuổi theo chém giết.
"Không cần đuổi theo!" Lý Việt Bạch vội quát bảo ngưng lại: "Đều trở về đi."
"Mục tiên sư ngài..." Các tu sĩ không thể không nghe theo mệnh lệnh của hắn, kiềm chế xúc động trong lòng.
"Thời gian còn nhiều." Lý Việt Bạch nói: "Tiếp theo là thời điểm bắt hết một lưới."