• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dù cho luôn trực chờ, một tháng qua trại trẻ mồ côi không nhận thêm bất kì một đứa trẻ nào hợp với tiêu chí của anh và cậu. Vốn muốn đứa bé thật sự coi mình là một gia đình thực sự, nhận nuôi ở độ tuổi ngây ngô không biết gì là hoàn hảo nhất.

Một tháng nữa lại trôi qua, trời không phụ lòng mong ước của cậu, không phụ sự thỉnh cầu của anh, hôm nay, trại trẻ mồ côi đã gọi đến và báo với hai người một tin mừng.

Vào lúc sáu giờ sáng ngày hôm nay, trại trẻ mồ côi nhận nuôi thêm một lũ nhóc, trong đó có trường hợp hai anh em sinh đôi đồng tính vừa vặn với những gì anh và cậu mong muốn.

Thủ tục nhận nuôi nhanh hoàn thành, ngay sau đó, hai đứa bé chính thức trở thành con hợp pháp của anh và cậu, từ giờ chính thức là một gia đình. Câu chuyện về tổ ấm của gia đình nhỏ cũng bắt đầu từ đây.

***

Hai năm sau, hai nhóc tì năm nào đã hai tuổi, hôm nay là sinh nhật của chúng. Một ngày nắng ráo, mưa sa, gió dìu dịu, bữa tiệc sinh nhật diễn ra suôn sẻ, ngàn lời chúc tốt đẹp đều dành cho hai bé cưng.



“Cháu của bà, bé Hàn, mau lại xem này, hai đứa nó nhìn ta rồi cười đấy nhé. Đáng yêu quá đi!”

G.Arimako Theo mỉm cười pha trò trêu chọc hai thằng cháu đáng yêu, hai đứa nhóc nhìn người chúng yêu quý cười tươi cũng liền cười theo. Nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt của chúng làm tim Theo loạn nhịp, hệt như lúc bà yêu đương với Duệ Khâm, nụ cười này rất giọng, là một nụ cười tỏa nắng. Bà tự hào quay sang khoe với cậu, trên cơ hai đứa cháu chính là chàng dâu cưng của bà, Duệ Khâm cũng ghen tị vì không được nhiều tình cảm từ Theo như tình cảm Theo dành cho cậu.

Cậu mỉm cười với bà, đã quá hiểu lòng cậu, bà cũng nhìn cậu mỉm cười.

Tiến đến ôm lấy cậu từ sau lưng, anh hạ giọng: “Mẹ, có phải ba mẹ nên ở cùng cháu nội một thời gian không? Nếu ba mẹ muốn có thể mang về nhà vài hôm...Khụ, mẹ biết con muốn nói gì mà.”

Theo bật cười, ý của anh đã quá rõ ràng, bản thân muốn có không gian riêng với cậu nhưng không muốn nói thẳng liền lấy bà ra làm lá chắn.

“Ừm, mẹ hiểu.” Theo lại quay sang nhìn cậu, bà nói tiếp: “Bé Hàn, mẹ đem hai thằng nhóc về nhà chơi một thời gian nhé. Đừng lo về vấn đề khác, thằng nhóc thối nhà ta từng rất khó, mẹ cũng kể cho con nghe rồi, cứ thế yên tâm nghỉ ngơi vài hôm đi đấy.”

***

Tiễn người nhà anh về, hai người thở phào, có con rất vui, cảm giác lúc trông trẻ cũng rất vui, nhưng cũng không tránh khỏi mệt mỏi, đêm khuya mất sức. Sáng dậy sớm pha sữa cho con, tối con ngủ lại bị ba lớn hành, cũng kích thích nhưng lại quá tổn hao sức lực.



***

Ngày dài trôi, tháng cũng trôi, một tháng, hai tháng rồi lại ba tháng, thoáng chốc lại trôi qua hai năm ròng, hai đứa trẻ ngày nào nay đã đến tuổi đi nhà trẻ. Dù không yên tâm lắm nhưng cậu biết chúng sẽ tự biết chăm sóc cho bản thân, và ngay khi đến đó, không khí vui tươi nơi đó làm chúng rất háo hức, cậu cũng không muốn chúng buồn, cuối cùng chỉ đành cam.

“Ba nhỏ, chúng con rất rất nhớ ba...Ba có nhớ chúng con không?”

Hai đứa bé chạy đến ôm chặt lấy cậu, luôn miệng nói nhớ cậu. Cậu cũng mỉm cười đáp lời chúng.

“Mộ Hàn, em xem đi! Sao cùng chăm sóc mà hai nhóc nhà ta chỉ nhớ có mình em?”

“Sun, Even, ba lớn cũng biết tổn thương đó!”

Anh giận dỗi nói với Sun và Even(Đây là tên thân mật ở nhà của hai bé cưng. Tên khai sinh của Sun là Duệ Chu Minh Thiên, còn tên khai sinh của Even là Duệ Chu Tư Vũ.), quá khó để chấp nhận việc hai đứa con mà anh phải cắn răng nhường thời gian yêu thương của cậu, tình yêu của cậu bây giờ lại chẳng chút nhớ anh.

Dùng ánh mắt nhìn thấu hồng trần nhìn ba lớn, chốc chốc đã nghe thấu tương tư trong lòng anh. Lúc này, Even mới cười thầm.

Sun bước đến “chóc” lên má anh, nhỏ giọng thủ thỉ: “Ba đừng để bụng, Sun và anh Even cũng rất yêu ba lớn ó, ba lớn tốt lắm lắm luôn.”

“Chồng em, anh đừng như thế chứ. Hai bé cưng nhà ta không thương anh thì mỗi khi đi chơi đều sẽ đá anh đi, anh còn không hiểu hai đứa nhóc tì này sao?”

Mộ Hàn dắt Even đến chỗ anh, cậu nhìn anh nói dăm ba câu rồi lại bật cười. Chồng cậu lắm lúc lại trẻ con đến mức đứa trẻ mẫu giáo cũng phải thua, nhưng cũng rất đáng yêu, những lúc như vậy cậu chỉ muốn cưng chiều.

“Ông xã đáng yêu của em, hai bé cưng thương anh, em cũng thương anh. Thế nên anh đừng giận dỗi nữa nhé, anh giận em và hai bé cưng sẽ rất buồn.”

Đối diện với màn thao túng tâm lý của cậu, anh chỉ có thể vui vẻ mỉm cười. Không thể cưỡng lại, mọi lời nói của cậu đều xuất phát từ tình yêu cậu dành cho anh, anh rất yêu cậu.

Cả nhà bốn người vui vẻ ra về, trên gương mặt đều là nụ cười hạnh phúc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang