Thụy đại thần không ngờ An Nhu sẽ nói thẳng ra như vậy, anh ta dừng lại ba giây, rồi mới nhớ ra nội dung An Nhu đăng trên Weibo.
Dường như thiếu niên đã công khai chuyện mình có đối tượng rồi.
“Chính là vị Mạc tiên sinh kia mà cậu đã đăng lên Weibo sao?” Thụy đại thần hỏi, cũng coi như làm rõ cho các fan.
“Vâng.” An Nhu ngượng ngùng gật đầu, còn không quên hỏi lại một câu, “Ảnh chụp siêu đẹp đúng không ạ?”
Thụy đại thần dở khóc dở cười, tuy anh ta còn chưa xem kỹ ảnh chụp, nhưng vừa nhận mười căn biệt thự mèo rồi, phải đẹp thôi.
Sau khi livestream cùng Thụy đại thần hơn hai tiếng, số người xem đã lên tới hơn 5 triệu, làn đạn gần như đã phủ đầy màn hình, còn có fan bị lag tới mức out ra khỏi phòng live.
Đối với An Nhu, đây là một sự kiện rất lớn, cậu không khỏi hơi hồi hộp, nhưng Thụy đại thần đã dẫn dắt cậu rất tốt, anh khống chế tiết tấu rồi dẫn An Nhu tổ đội chơi game, có vẻ rất quen thuộc.
An Nhu nhớ số người xem live của Thụy đại thần trên Mizuo rất cao, đã từng vượt quá con số 35 triệu, phá kỷ lục về số lượng người xem live trên Mizuo, nghe nói còn lag luôn máy chủ.
Thụy đại thần chỉ mới tới Mizuo có một tháng mà lập trình viên Mizuo muốn rụng hết cả tóc, quả thực là vừa yêu vừa hận.
Giờ có cơ hội học tập, An Nhu vô cùng quý trọng, cậu đi theo tiết tấu của Thụy đại thần rồi học theo thao tác của anh ta.
Một buổi livestream xong, An Nhu được lợi không ít, cậu học được rất nhiều thứ, đồng thời số fan cũng tăng vọt, không chỉ vượt quá 300.000 mà đã gần tới con số 400.000 rồi.
Được đại lão dẫn dắt một buổi còn hơn hai tháng chăm chỉ livestream, mà đối với chủ bá bình thường, đó đã là lượng tăng trưởng cho một năm rồi.
Sau khi kết thúc livestream, An Nhu nhắn tin Wechat cảm ơn Thụy đại thần, Thụy đại thần nhiệt tình bảo An Nhu có thời gian thì qua chơi, còn nói Thụy tẩu cứ nhắc cậu mãi.
Cất điện thoại, tâm trạng An Nhu quả thực hơi lâng lâng, cứ một lát bấm F5 lại thấy fan của mình tăng thêm vài chục, thực sung sướng.
Mãi tới khi sắp đến giờ ngủ, An Nhu mới nói cho chú Mạc biết chuyện trường mình yêu cầu chạy thể dục buổi sáng.
“Ngày mai chắc em phải dậy sớm và ăn sáng sớm hơn chút.” An Nhu hơi áy náy nói, thời gian biểu của mình thay đổi, có lẽ chú Mạc sẽ chưa quen.
Nhưng vẻ mặt Mạc Thịnh Hoan vẫn rất đạm nhiên, anh xoa xoa đầu An Nhu rồi gỡ đồng hồ treo tường xuống chỉnh nhanh lên hai mươi phút rồi lại treo lên.
Vừa lúc An Nhu muốn sớm hơi hai mươi phút.
Cậu không nhịn được mím môi, lòng hiểu chú Mạc sẽ theo thời gian của mình.
Chỉ còn mười phút là tới giờ ngủ, Mạc Thịnh Hoan mở điện thoại của mình, đưa cho An Nhu xem vài mẫu giày thể thao.
An Nhu nhận điện thoại, trong lòng mềm nhũn, trước đây chú Mạc vẫn luôn để ý tới mình, giờ lại càng chu đáo hơn.
An Nhu dùng tám phút để chọn một đôi giày thể thao, Mạc Thịnh Hoan nghiêng người dựa vào An Nhu, thấy thiếu niên đã chọn xong, anh cũng chọn một đôi giống vậy nhưng theo kích cỡ của mình.
“Hay là…..chúng ta mua thêm mấy bộ đồ đôi nhé?” Mắt An Nhu sáng lên, “Để cuối tuần ra ngoài chơi thì mặc.”
Mạc Thịnh Hoan nhìn An Nhu, nhẹ nhàng hôn trán thiếu niên.
Sáng sớm hôm sau, An Nhu tỉnh dậy sớm hơn hai mươi phút trong ngực Mạc Thịnh Hoan, lúc xuống lầu đúng lúc thấy phòng bếp riêng đang chuyển đồ tới.
An Nhu giúp dì Dương bưng đồ lên bàn, còn nói với dì Dương chuyện sau này mình sẽ phải dậy sớm chạy bộ, dì Dương nghe mà đau lòng.
“An thiếu gia, cậu không ở ký túc, bình thường chạy tới chạy lui đã đủ mệt rồi, giờ lại còn phải chạy bộ ở trường, ngủ ít đi tận hai mươi phút.”
An Nhu bất đắc dĩ buông tay, sau đó cậu nghe có tiếng động trên lầu, có thể chú Mạc vẫn chưa quen việc phải xuống lầu sớm hai mươi phút nên đôi mắt còn hơi buồn ngủ.
“Xem ra tôi cũng phải điều chỉnh thời gian thôi.” Dì Dương suy tư, “Còn phải nhắc phòng bếp riêng bên kia sau này mang đồ tới sớm chút.”
Hôm nay cháo nóng hơn mọi ngày, An Nhu ăn sáng xong còn khịt khịt mũi, cậu đúng giờ vào sân thể dục, nhìn thấy mọi người đang điểm danh, sau khi chạy xong vài vòng trở về rồi điểm danh thêm lần nữa là kết thúc.
Rất nhiều sinh viên vẫn còn buồn ngủ nên không muốn chạy, điểm danh lần đầu xong họ nghịch điện thoại một chút rồi lại quay về ký túc ngủ tiếp.
Bài tập chạy này chẳng có ý nghĩa gì ngoài việc khiến mấy tên đó dậy sớm hơn 20 phút.
“Hôm qua chơi game xong tôi kích động tới mức cả đêm không ngủ được.” Mắt Tề Trừng như dính cả vào nhau, “Sáng sớm hôm nay tôi đã gọi điện cho ba mẹ, cảm thấy việc này phải viết vào gia phả mới được.”
An Nhu bó tay cười cười.
“Mà nói mới nhớ, đây là lần đầu tiên tôi thấy Thụy đại thần livestream với chủ bá khác đấy.” Tề Trừng nhìn An Nhu, “Đến cùng thì cậu có quan hệ gì với Thụy đại thần hả, sao anh ta lại tốt với cậu như vậy?”
“Chúng tôi chỉ tình cờ gặp nhau ở Tam Á thôi.” An Nhu nghĩ lại cũng cảm thấy hơi không tưởng tượng nổi, đời trước mình cũng chưa từng thấy Thụy đại thần livestream với chủ bá nào cả, sao mình lại may mắn như vậy?
Cho dù có duyên gặp mặt thì chắc cũng không phải mỗi mình mình gặp anh ta chứ nhỉ, nhưng Thụy đại thần có dẫn ai live cùng đâu.
Càng nghĩ càng thấy lạ, An Nhu cân nhắc hồi lâu rồi nhắn Wechat hỏi thẳng Thụy đại thần.
Rất nhanh, Thụy đại thần đã nhắn lại, câu đầu tiên anh ta đã đề cập đến chuyện cơ mật của Mizuo rồi.
[Có chính sách mới đó, cậu nằm trong danh sách những người mới cần nâng, cậu không biết sao?]
An Nhu không ngờ lại nhận được thông tin như vậy, cậu còn hỏi Thụy đại thần xem anh ta có nhầm lẫn gì không.
[Không nhầm đâu.] Thụy đại thần lập tức rep, [Có lẽ cậu không biết, sau lưng Mizuo là Công ty TNHH Công nghệ thông tin Đại Miêu, trước đó không lâu, họ có một vị đại cổ đông mới, ông ta đã chi hơn 200 triệu USD để mua lại 39% cổ phần thường loại B và 57% cổ phần biểu quyết. Sau khi biến động về cổ quyền thì nền tảng mới đưa ra chính sách mới nói trên.]
An Nhu không nhịn được nhướn mày, việc này nói thẳng ra là sau lưng Mizuo có ông chủ mới đó sao?
Mình quả là gặp may đúng lúc nha!
[Hơn nữa, vị đại cổ đông này cũng rất kỳ quái, những người khác mới tiếp quản kiểu gì cũng phải ầm ĩ một hồi, nhưng ông ta không những không chỉ định Giám đốc ở Đại Miêu mà sau khi khống chế được cổ phần lại vẫn để Đại Miêu hoạt động độc lập, giống như chỉ đơn giản muốn đầu tư tiền thôi vậy.]
An Nhu không nhịn được phụ họa, [Đúng thế, lạ ghê.]
[Anh cũng có một người bạn là cổ đông ở Đại Miêu, trước đây cậu ta cũng từng nhắc tới chuyện này, vị đại cổ đông kia không tham gia đại hội cổ đông, ông ta chỉ tham dự một lần duy nhất qua video, nghe nói thoạt nhìn rất trẻ, còn vô cùng lạnh lùng, hơn nữa ông ta không hề nói câu nào trong suốt quá trình đó, cứ như một người ngoài cuộc.]
Nhìn tin nhắn dài của Thụy đại thần, không hiểu sao An Nhu cứ thấy quen quen.
Không tham gia đại hội cổ đông, trong video không nói câu nào, thoạt nhìn còn trẻ, lạnh lùng.
Sao lại…..giống chú mình vậy chứ?
An Nhu trầm tư.
Thực ra muốn xác minh xem chú Mạc có phải đại cổ đông của Đại Miêu không cũng rất đơn giản, chỉ cần nhìn điện thoại của anh ấy là được, nhưng An Nhu không muốn lén xem điện thoại của Mạc Thịnh Hoan.
Đó là quyền riêng tư của chú Mạc.
Anh ấy cũng không bao giờ xem điện thoại của mình mà.
[An Nhu, tôi cũng không phải vì chính sách mới mà dẫn cậu livestream cùng đâu.] Thụy đại thần tiếp tục nhắn tin giải thích.
[Thụy tẩu của cậu rất thích cậu, tôi cũng thế, coi như chúng tôi quen được một bạn nhỏ mới đi.]
Trước đó Thụy đại thần bị bạn bè bán đứng, bị cắt hợp đồng với nền tảng trước, còn bị bôi đen rất nhiều, tuy sau đó Mizuo đã ký hợp đồng với anh ta, nhưng anh ta cũng sẽ không vì vậy mà đồng ý dẫn người mới.
Lưu lượng của cấp đại thần vô cùng có sức nặng, dù Mizuo không ký thì cũng sẽ có nền tảng khác ra giá cao để ký hợp đồng với anh ta, chẳng qua Mizuo là bên đầu tiên tung cành oliu, hơn nữa giá cả cũng khá ổn mà thôi.
Lần quay video đầu tiên kia có thể là do duyên phận, là nể mặt chính sách của hội đồng cổ đông mới, nhưng lần livestream tiếp sau chỉ có thể là do Thụy đại thần thực sự cảm thấy có thể kết bạn với An Nhu.
An Nhu định thần rep lại, [Em biết rồi, rất cảm ơn Thụy đại thần cùng Thụy tẩu, chờ khi có thời gian, em sẽ đưa nhà em tới chơi ạ.]
[Luôn hoan nghênh.] Thụy đại thần nhắn lại, đằng sau còn thêm cả emo con thỏ.
An Nhu càng nhìn emo kia càng thấy quen mắt, không nhịn được hỏi lại một câu.
[Thụy đại thần, emo này siêu moe nhỉ?]
[À, người bạn cổ đông kia của tôi thường xuyên dùng emo này.] Thụy đại thần đáp.
[Hắn nói ban đầu khi vị đại cổ đông mới kia giao lưu với bọn hắn, ông ta chỉ dùng emo thôi, cho nên họ cũng down về.]
Nói xong Thụy đại thần còn gửi một emo bé thỏ trắng ngồi dưới đất ngoan ngoãn gật đầu.
An Nhu nhìn emo, cậu nhận ra đây chính là bộ emo đầu tiên mình đã down khi cậu bắt đầu dạy Mạc Thịnh Hoan dùng điện thoại giao lưu.
Chú Mạc chỉ có hai bộ emo, một bộ là thỏ trắng, một bộ là mèo trắng cùng phong cách.
Thật là anh ấy sao?
Tâm trạng An Nhu rất phức tạp, khi ấy chú Mạc giao lưu với người khác cũng khó khăn, vì sao anh ấy lại muốn mua cổ phần của Mizuo?
Là vì thấy mình livestream vất vả quá sao?
Và muốn giúp mình một tay?
Đời này mình livestream trên Mizuo quả thực là xuôi gió xuôi nước, ký hợp đồng rất nhanh, thậm chí đã hơn một lần được đề cử trên các hội nhóm.
Sau đó lại trả lại đồ Mạc Thành Hoàn tặng nữa, ban đầu admin không chịu nhưng sau đó lại đồng ý rất nhanh, bình thường phải kéo dài đến ba ngày làm việc, thế mà mình gần như chỉ xin xong là đã được trả lại.
Còn cả hiện tại gặp Thụy đại thần, rồi được đại thần kéo đi livestream.
An Nhu đã từng nghĩ là do mình gặp may, nhưng hiện tại xem ra, tất cả đều do Mạc Thịnh Hoan đứng sau thầm lặng giúp mình.
Khi đó mình nghĩ thế nào nhỉ, lại còn mỗi ngày khoe với anh ấy chút tiền ít ỏi mà mình kiếm được chứ.
Mạc Thịnh Hoan mua cổ phần Đại Miêu, tốn hơn 200 triệu USD!
An Nhu cúi đầu nhìn emo thỏ trắng đáng yêu kia, đầu óc quay cuồng.
Vì sao anh ấy lại đối tốt với mình như vậy.
Cảm xúc cứ không ngừng xáo trộn nên chiều hôm đó sau khi tan học, An Nhu chạy về biệt thự, lúc thấy Mạc Thịnh Hoan trong thư phòng liền không nhịn được tiến đến ôm chầm lấy anh.
Mạc Thịnh Hoan cúi đầu, nhìn xoáy tóc đáng yêu trên đỉnh đầu bé Nhu của mình, anh cũng buông sách trong tay rồi ôm chặt lấy cậu.
Về sau lúc livestream chính là làm công cho chú Mạc rồi, nhất định phải cố gắng làm thật tốt, không thể cô phụ USD của anh ấy được.
An Nhu cọ cọ trong ngực Mạc Thịnh Hoan, đột nhiên có giác ngộ của kẻ làm công rồi.
“Mạc tiên sinh, cảm ơn anh.” An Nhu ngẩng đầu, không biết nói sao mới có thể biểu đạt lòng biết ơn của mình nữa.
Mạc Thịnh Hoan xoa xoa đầu thiếu niên, cúi đầu hôn lên trán cậu.
An Nhu chạy bộ được hơn nửa tháng, cũng do sinh viên liên tục ý kiến nên cuối cùng nhà trường cũng đặt ra quy định mới.
Không bắt buộc học sinh dậy sớm chạy bộ nữa, nhưng phải down một app về, một học kỳ phải chạy đủ 80km ở sân thể dục.
Tuy rõ ràng cũng là chạy, nhưng cách này được lòng người hơn nhiều.
An Nhu về nhà, cậu còn chưa kịp nói tin tốt này cho chú Mạc thì đã thấy Thư ký Lý đang đứng bên cạnh anh.
Mạc Thịnh Hoan đã thay quần áo thường ngày mặc nhà bằng một thân tây trang, tóc chải ngược ra sau, vầng trán cùng khuôn mặt thanh lãnh đều hiển lộ, một thân tây trang màu đen càng tôn lên nét trầm ổn, quần tây ôm trọn đôi chân dài thẳng của chú Mạc, khí thế bức người.
Nhìn người đàn ông trước mặt, An Nhu chớp mắt thật lâu cũng không dời đi nổi.