Đình Hạo Nguyên đi theo đúng địa chỉ mà Bội San đã nói, nhưng trên bản đồ chỉ dẫn đến được một con hẻm nhỏ, cũng may là gần đó có bãi đổ xe nên anh không cần phải chạy đi tìm chỗ đậu.
Ở thị trấn nhỏ thế này, sự xuất hiện của những chiếc ô tô sang trọng như xế hộp Audi của Đình Hạo Nguyên là vô cùng hiếm hoi, nên ít nhiều cũng đã thu hút được sự chú ý của hàng xóm xung quanh.
Xe vừa đổ vào đúng vị trí, Đình Hạo Nguyên đã nhanh chóng xuống xe, đầu tiên anh mở cop lấy ra chiếc ô sau đó mới mở cửa cho Bội San.
Cửa vừa mở anh đã đưa tay vào trong tỏ ý muốn được nắm tay dìu cô ra ngoài, nhưng Bội San đã từ chối.
Đối với cô thì chuyện mang thai là thiên chức mà bất cứ một người phụ nữ nào cũng cần trải qua, cho nên cô không muốn phụ thuộc vào đàn ông, dù cho người đó có là ai thì cô cũng không muốn dựa dẫm vào.
Chỉ trừ khi chuyện gì đó nằm ngoài khả năng của cô mà thôi.
Cho nên ngay lúc này cô đã từ chối bàn tay của người đàn ông ấy mà tự lực xuống xe.
"Từ đây về tới nhà em có xa không? Trời nắng thế này mà đi bộ thì mệt lắm..."
"Ba yên tâm đi, nhà mình cách đây chỉ một đoạn ngắn thôi, mỗi ngày mẹ và bảo bảo đều cùng đi bộ đến trường rồi buổi chiều lại trở về nhà y như vậy, cửa hàng hoa cách đây cũng không có xa cho nên con và mẹ thường xuyên đi bộ nên quen rồi ba ơi."
Hôm nay những câu hỏi mà Bội San nhận được, hầu như đều không cần trả lời mà đã có hai con người khác thay phiên đối đáp.
Lúc này là cô nhóc Bội Sam lém lỉnh lên tiếng, sau đó thì mặc kệ sắc mặt khó nhìn của mẹ mình như thế nào mà thong thả đi vào con hẻm.
"Bảo bảo, lại ba bế này, con đi một mình nắng lắm."
Nói xong Đình Hạo Nguyên lại giao cho Thế Thành một chiếc ô rồi nhanh chân đi theo Bội Sam, bế cô bé lên.
Sỡ dĩ anh không đích thân che ô cho Bội San là vì còn có Thế Thành đứng đó, nếu cô đã nói cậu là chồng của cô thì anh không nên đi quá giới hạn, dù cho anh không hề tin tưởng mối quan hệ của hai người họ là thật.
Đúng như lời Bội Sam đã nói, nhà của họ chỉ cách đầu hẻm một đoạn rất ngắn nên còn chưa mất tới ba phút Đình Hạo Nguyên cùng bé con đã đứng trước cửa nhà.
Theo sau hai ba con là Bội San và Thế Thành cũng đã đi đến, Đình Hạo Nguyên hoàn toàn không bất ngờ khi thấy Bội San là người mở cửa nhà, qua mỗi một sự việc thì anh càng thêm chắc chắn về suy đoán của mình.
Căn nhà mà Bội San sinh sống chỉ nhỏ gọn vừa đủ cho hai người, bên trong đồ đạc ngăn nắp, sạch sẽ, nhìn vào đã biết ngay người phụ nữ trong nhà là một người gọn gàng, giỏi giang.
Đình Hạo Nguyên vừa bước vào đã nhìn xung quanh không gian bên trong, từ kệ giầy, cho tới những giá treo quần áo, sau khi đã quan sát xong anh bất giác lại mỉm cười.
"Anh đi thẳng rồi nhìn sang trái là thấy phòng bếp."
Bội San vừa nói với Đình Hạo Nguyên xong thì quay qua phía bên cạnh nói tiếp với Thế Thành:
"Chồng à, anh phụ anh ấy một tay nha, nấu xong nhớ lau dọn hộ em đó."
"Bảo bảo, con theo mẹ về phòng tắm rửa thay quần áo cái đã."
Nói xong cô nắm tay bé con đi một mạch về phòng, bỏ bữa trưa lại cho hai người đàn ông kia tự giải quyết.
Rất nhanh, Đình Hạo Nguyên đã bắt tay vào việc.
Nấu ăn cho hai người phụ nữ ấy đã là một trong những công việc không còn xa lạ với anh nữa nên bàn tay anh đã trở nên điêu luyện.
Còn Thế Thành, một cậu thanh niên tuổi đời non nớt, cậu lại thuộc tuýp người ăn chưa no lo chưa tới nên những việc trong gia đình căn bản cậu không hề biết nhiều.
Cùng Đình Hạo Nguyên vào bếp nhưng cậu chỉ biết nhìn rồi lại nhìn, đứng lóng ngóng mãi cậu mới e dè lên tiếng:
"Anh là đầu bếp sao?"
"Không.
Tôi chỉ là một nhân viên bình thường trong tập đoàn ở Thượng Hải thôi.
Sao lại hỏi vậy?"
"Trong tay nghề của anh thành thạo quá."
Thế Thành nhìn động tác thái thịt sắc lẻm của Đình Hạo Nguyên mà không thể không buông lời khen ngợi.
"Trước đây hay nấu ăn cho cô ấy, lâu ngày nên quen tay thôi.
Vậy chứ anh không thường xuyên nấu ăn cho mẹ con cô ấy sao?"
"Tôi làm gì biết nấu, bình thường còn hay chạy qua đây ăn ké cơm chị ấy nấu nữa ấy chứ..."
Giấu đầu lòi đuôi, cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra, và dĩ nhiên những lời nói dù vô cùng nhỏ của Thế Thành vừa nói ra cũng không thể nào lọt qua khỏi tai Đình Hạo Nguyên.
Thái độ đầu tiên của anh là hơi cong môi cười hài lòng, sau đó là quay sang nhìn Thế Thành, nghiễm nhiên hỏi tiếp:
"Thế cơm của cô ấy có phải rất ngon?"
"Dĩ nhiên, chị San San nấu ăn rất rất ngon."
Thế Thành chưa hề nhận ra vấn đề nên vẫn thản nhiên trả lời, và cho đến khi thấy nụ cười khóai chí của nam nhân đối diện thì cậu mới ngỡ ngàng nhận biết được bản thân vừa lọt vào một cái hố lớn.
Mà cái hố này nếu để Bội San biết được thì đời cậu coi như xong, nhưng lộ thì cũng lộ rồi, cậu có muốn cứu chửa cũng không còn kịp nữa nên chỉ còn cách thành thật khai báo.
"Thật ra thì tôi không biết tại sao chị ấy lại nhờ tôi đóng giả làm chồng để nhầm mục đích gì nữa.
Nếu mà là vì không muốn anh theo đuổi thì tôi lại càng không hiểu."
"Không hiểu chuyện gì?"
"Tôi là con trai còn nhận ra anh rất quan tâm chị ấy, nhìn ánh mắt lúc anh nhìn chị ấy thôi cũng đủ biết anh yêu người ta đến mức nào rồi.
Vậy cho nên tôi mới không hiểu vì sao chị San San lại từ chối anh."
"Vì tôi từng phạm phải một lỗi lầm rất lớn.
Tôi đã tìm cô ấy suốt năm tháng qua với hi vọng có thể hóa giải hiểu lầm rồi bù đắp cho cô ấy, nhưng cậu cũng thấy rồi đó, tiểu San vẫn còn rất giận tôi."
Nhắc đến chuyện của mình, Đình Hạo Nguyên vẫn không thể giấu được nỗi buồn qua lời nói, cả trong ánh mắt của anh cũng hiện rõ những tia khổ sở.
"Tuy tôi không biết anh phạm lỗi gì nhưng tôi lại rất muốn ủng hộ anh, tôi nghĩ chị San San vẫn còn tình cảm với anh đấy.
Có lần tôi vô tình nhìn thấy ảnh của anh trong điện thoại của chị ấy, hôm nay được gặp ở ngoài rồi mới biết anh còn đẹp trai hơn cả trong ảnh."
"Thật sao?"
"Thật." Thế Thành gật đầu chắc nịch rồi mới nói tiếp:
"Thấy chị ấy bụng mang dạ chửa như thế còn phải chăm lo cho bé tiểu Sam, một thân một mình vất vả tôi cũng thương lắm.
Nhiều lần hỏi chị ấy về ba của đứa bé trong bụng nhưng chị ấy đều cố tình lảng sang chuyện khác nên tôi cũng không hỏi nữa."
"Chị ấy đúng là số khổ, không biết là tên cặn bã nào làm người ta có thai rồi lại không nhận, để một mình chị ấy khổ sở như thế chứ."
Lần đầu tiên bị sỉ vã, bị cho là kẻ vô trách nhiệm không ra gì, nhưng Đình Hạo Nguyên lại rất bình tĩnh, không chỉ vậy anh còn cong môi cười, sau đó lại trầm giọng lên tiếng:
"Tên cặn bã đó là tôi."1.
Danh Sách Chương: