Lúc này thì Thiết Thủ cũng không khỏi khẽ thở dài, đến giờ chàng mới biết Tập nhị công tử Tập Thu Nhai chẳng những thiếu lịch duyệt giang hồ, mà còn chưa từng hiểu người con gái luôn ở bên cạnh y là Tiểu Trân.
Chỉ nghe một người vừa vỗ tay vừa cười cười bước vào: “Sáng nay khi tại hạ và hai vị đại nhân Thiết, Lãnh thảo luận chuyện lạm dụng quyền uy, tiền trảm hậu tấu. Lúc ấy Thiết đại nhân còn khẳng định rằng sẽ hành sự theo phép công, nhưng giờ đây dường như Thiết đại nhân đã coi việc hại người vô tội trong lúc chấp pháp là chuyện hết sức bình thường như cơm ăn ngày ba bữa vậy, thế thì thử hỏi, đối với quan gia, chữ pháp này có tác dụng gì không?”.
Người vừa lên tiếng chính là Tập Anh Minh, người này thân cao sáu thước, râu hùm hàm én, vô cùng uy nghi. Thiết Thủ trầm giọng nói: “Pháp trị vốn là quan trị chứ không phải dân trị”.
Chàng cố muối mặt nói câu này, song trong lòng lại thầm kêu một tiếng hổ thẹn.
Tập Anh Minh chầm chậm lại gần, liếc xéo Thiết Thủ nói: “Vậy thì, Thiết đại nhân vì lập công mà coi thường tính mạng người khác rồi”.
Tập Thu Nhai đứng bên kêu lên: “Không, Thiết đại nhân, Tiểu Trân không thể chết, không thể hi sinh Tiểu Trân...”.
Thiết Thủ mặc kệ y, chỉ trầm giọng nói: “Sát nhân phóng hỏa không phải ta, mà là các ngươi”.
“Kỳ thực ai chẳng giống nhau?” Tập Anh Minh cười lên ha hả: “Bức tử người ta và giết người đem so với nhau, chỉ thiếu một đao mà thôi!”.
Thiết Thủ lạnh lùng nói: “Nói như vậy, nhị quản gia và tam quản sự chính là hai tên đầu sỏ còn lại rồi?”.
“Trở lại chính đề rồi hả?” Tập Anh Minh cười lớn nói: “Đến nước này thì bọn ta đương nhiên cũng không cần phủ nhận nữa”.
Thiết Thủ nhạt nhẽo nói: “Tại sao vai chính không cùng xuất hiện một lượt, đỡ tốn công động thủ của ta”.
“Vai chính luôn luôn hiện thân sau cùng”.
Tập Anh Minh vẫn hào khí can vân như một chủ nhân hiếu khách đang chiêu đãi khách nhân từ phương xa: “Cũng như đạo lý những người ăn cơm công môn các vị khi tra án giết một hai người, có thể giải thích là tự vệ hay sát nhân vì công sự, không hề phải nhận bất cứ trách nhiệm nào vậy”.
Thiết Thủ nghe câu này của y, trong lòng cảm thấy thực sự nặng nề. Sự thực thì đích thực có không ít công sai lấy công sự ra làm cái cớ để bức hại những lão bách tính vô tội, cho dù là họ thật sự có tội đi chăng nữa, kỳ thực cũng không đến mức phải chết.
Con số những người bị chết oan như vậy, chỉ sợ không ít hơn số lượng những kẻ thực sự đáng chết là mấy.
Vì thế, trong lòng tuyệt đại đa số dân chúng, bộ khoái sai dịch không chỉ là cứu tinh duy trì chính nghĩa, mà còn là sát tinh áp bức bóc lột bọn họ nữa.
Tập Lương Ngộ thấy Tập Thu Nhai muốn xông tới cứu Tiểu Trân, ngũ chỉ bàn tay tả liền bóp lại. Tiểu Trân cố nhịn đau không kêu lên, nhưng chỉ cần nhìn sắc mặt nàng xám lại, rồi trở nên trắng bệch là biết nàng đang cố nhịn nỗi đau không phải người nào cũng chịu đựng nổi.
Thiết Thủ đưa tay ra, đặt lên vai Tập Thu Nhai.
Tập Thu Nhai vừa dãy dụa vừa dẫm chân hét: “Bỏ ta ra!”
Nhưng bàn tay Thiết Thủ, cơ hồ như đã ghim chặt y xuống đất, bất luận y có dãy dụa thế nào cũng không thoát ra nổi.
Thiết Thủ lắc đầu nói: “Nhị thiếu gia, làm như vậy không phải là cứu nàng, mà là hại nàng”.
Tập Thu Nhai vẫn kêu gào: “Ta phải cứu nàng, ta phải cứu nàng...”. Trông y lúc này giống như một đứa trẻ đang giận dỗi người lớn vậy.
Tập Anh Minh liếc nhìn y rồi nói: “Đúng đó, Tập nhị thiếu gia, nếu ngươi muốn cứu tiểu cô nương này, thì hãy giết vị Thiết đại nhân này trước... giết được Thiết đại nhân, thì sẽ cứu được tiểu cô nương”.
Tập Thu Nhai nhìn Tiểu Trân, rồi lại nhìn Thiết Thủ, sắc mặt lộ vẻ cực kỳ phẫn nộ, chỉ tay vào mặt Tập Lương Ngộ và Tập Anh Minh quát: “Các ngươi... các ngươi là người của Tập Gia Trang, làm như vậy làm sao xứng đáng với Tập Gia Trang chứ?”.
Y tưởng rằng cao giọng chất vấn như vậy sẽ làm hai người hổ thẹn, chẳng ngờ Tập Anh Minh vẫn cười cười như cũ, mà hỏi ngược lại: “Nhị thiếu gia, trang chủ của chúng ta, đại ca của ngươi, hiện giờ không phải đang làm chuyện trái với lương tâm của mình đấy hay sao?”.
Y nói câu này, khiến Tập Thu Nhai trợn mắt lên không biết đáp trả thế nào.
Nhưng cuộc chiến giữa Tập Tiếu Phong và Lãnh Huyết đã có thay đổi bất ngờ.
Bởi vì công thế của Tập Tiếu Phong với Lãnh Huyết bất ngờ dừng lại. Lúc y tấn công thì vừa nhanh vừa gấp, nhưng vừa mới dừng lại thì đao đã trở vào trong vỏ, đặt trên đùi, người đã ngồi xếp bằng xuống, hơn nữa còn ngồi đúng vào chiếc ghế ban đầu, cả người cũng tỏa ra một thứ khí chất ôn nhu văn nhã, giống như kẻ vừa rồi tấn công Lãnh Huyết như cuồng phong bạo vũ hoàn toàn không hề liên quan đến y vậy.
Chỉ nghe Tập Tiếu Phong thở dài nói: “Phải, ta làm trái với lương tâm, nhưng là do các ngươi bức ta phản bội lại lương tâm của mình”.
Tập Anh Minh cười gằn: “Phàm là những kẻ làm trái lương tâm, kẻ nào cũng đều có thể nói là mình bị người khác bức bách”.
Tập Tiếu Phong nói: “Nhưng ta bị các ngươi bức hại đã có ba năm hơn rồi”.
Gân xanh nổi lên trên gương mặt đã trở nên kích động của y, nhưng y vẫn ngồi yên bất động, rõ ràng là đang dùng một sức mạnh cực kỳ to lớn để trấn định lại bản thân.
“Từ ba năm trước, sau khi tiên phụ qua đời, ta đã phát hiện, Tập Gia Trang chỉ là một cái vỏ rỗng, quyền lực thực sự đã nằm trong tay các ngươi từ lâu rồi”.
Tập Lương Ngộ vội nói: “Ta làm sao xứng chứ? Là đại tổng quản, nhị quản gia lãnh đạo đúng đường thôi”.
Tập Anh Minh cũng nói: “Ta cũng chỉ bất quá là người được đại tổng quản cảm hoá, ra sức vì người mà thôi”.
Không hiểu sao hai kẻ này thanh minh đưa đẩy, tựa hồ như sợ rước họa vào thân vậy.
Đúng lúc này thì chợt nghe một giọng nói đều đều vang lên: “Kỳ thực trang chủ vẫn là trang chủ, Tập trang chủ hơi nặng lời rồi”.
Người lên tiếng chính là vị đại tổng quản anh hoa nội liễm, thần định khí nhàn của Tập Gia Trang, Đường Thất Kinh. Y đang chậm rãi bước ra, tay phải còn dắt một đứa trẻ chừng sáu bảy tuổi.
Thiết Thủ nhạt nhẽo nói: “Nhân vật phía sau cuối cùng cũng xuất hiện rồi”.
Tập Tiếu Phong thấy hài tử đó, cơ thịt trên mặt như giật giật, nhưng cũng vẫn không đứng dậy. Tập Thu Nhai, Tập Mai Hồng trông thấy, đều không khỏi kêu lên thất thanh: “Cầu Nhi, làm sao con lại ở đây?”.
“Cầu Nhi, không phải con đã...”.
Câu thứ hai, coi như là đã kịp thời ngưng lại, nhưng thấy tiểu hài tử thần thái trơ ra như gỗ, song mục nhắm nghiền, rõ ràng là đã bị chế trụ huyệt đạo.
Tập Tiếu Phong chua chát nói: “Đại tổng quản, ngươi muốn ta làm gì thì cứ nói ra là được, kỳ thực đâu cần bắt Cầu Nhi như thế...”.
Đường Thất Kinh cười khan một tiếng đáp: “Trang chủ, chúng ta chính vì sơ ý mà suýt chút nữa để ngươi giả điên gạt mất, ngươi bảo chúng ta còn có thể không cẩn thận được nữa hay sao?”.
Tập Tiếu Phong cười khổ: “Cuối cùng cũng đâu có giấu nổi ngươi”.
Thanh âm của y tuy đã hết sức đè nén, song vẫn có thể nghe ra được tiếng nghẹn nào như muốn khóc. Một người nếu không phải rơi vào cảnh bi thương cực độ thì không thể nào phát ra thanh âm như thế này được.
Đường Thất Kinh cười cười nói: “Chúng ta có thể nhìn ra được mưu kế của ngươi, kỳ thực cần phải cảm tạ hai vị đây”.
Thiết Thủ chợt nói: “Đại tổng quản!”.
Đường Thất Kinh gật đầu: “Thiết huynh cứ nói!”.
Thiết Thủ mỉm cười: “Đã đến nước này, ta nghĩ, bất kể là các ngươi đang tiến hành kế hoạch gì, kế hoạch đó cũng đã đến mức không thành công không được rồi. Nếu thành công, các ngươi cũng không thể không giết chúng ta diệt khẩu, còn chúng ta thì tự nhiên cũng sẽ không thúc thủ chịu chết”.
Đường Thất Kinh tỏ ra rất khoan thai điểm tĩnh: “Điều này đương nhiên”.
Thiết Thủ lại nói tiếp: “Nếu song phuonwg đã không thể không quyết chiến sinh tử một phen, vậy thì ta có một thỉnh nguyện”.
Đường Thất Kinh cất giọng đều đều: “Thiết huynh muốn làm rõ chuyện này đúng không?”.
Nói rồi y nhìn sang phía Tập Tiếu Phong, cười cười: “Để trang chủ nói ra thì tốt hơn”.
Tập Tiếu Phong lộ thần sắc khổ sở, song mục đờ đẫn: “Ba năm trước khi tiên phụ qua đời, đại quyền của Tập Gia Trang thực ra đã rơi cả vào tay đại tổng quản, thủ hạ trên dưới trong trang đều do y điều động, tất cả chuyện lớn chuyện nhỏ đều do y xử lý, thực quyền nằm cả trong tay đại tổng quản, nhị quản gia, tam quản sự...”.
Mấy chức vụ quan trọng trong một tổ chức đều nằm trong tay kẻ khác, người đứng đầu chỉ có danh mà không có thực, điểm này cả Thiết Thủ lẫn Lãnh Huyết đều rất hiểu.
“Vì vậy...”.
Tập Tiếu Phong cười cười như muốn tự chế giễu mình: “Ta chỉ là một trang chủ bù nhìn”.
Nói tới đây, Tập Thu Nhai đã kêu lên thảng thốt: “Không phải... đại ca, huynh không phải... huynh là trang chủ, huynh vẫn là trang chủ”.
Tập Tiếu Phong nói: “Ta đương nhiên là trang chủ, lúc đàu ta còn rất cảm kích đại tổng quản, nhị quản gia, tam quản sự đã vì ta chia phiền sẻ muộn, vì Tập Gia Trang lao tâm lao lực, nhưng... về sau ta nhận tấy rằng mình không dám quyết định điều gì, thậm chí đến lúc không thể quyết định được điều gì, ta cũng không có khả năng để lật ngược nguy cơ đó lại”.
Đường Thất Kinh nói: “Bởi vì căn bản không có nguy cơ, Tập Gia Trang không phải vẫn rất tốt sao? Hà cớ gì trang chủ phải lật ngược nó lên làm gì?”.
Tập Tiếu Phong cười gằn: “Ngươi đương nhiên là không cần lật lại cục diện, bởi vì ngươi đã khống chế đại quyền rồi còn gì”.
Gân xanh trên trán y nổi lên chằng chịt: “Trang chủ chân chính của Tập Gia Trang từ lâu đã là ngươi, chứ không phải ta nữa rồi”.
Tập Mai Hồng mở to mắt ra hỏi: “Làm sao vậy được? Đại ca, sao muội không hề có cảm giác gì vậy?”.
Tập Tiếu Phong cười nhạt nói: “Muội đương nhiên là không cảm nhận được rồi, hàng ngày muội chỉ biết bắt chim đấu dế, hay là ở cửa sau lén lút ngáng chân làm người ta ngã nhào, làm sao rảnh rỗi mà cảm giác những chuyện này chứ. Có điều như vậy cũng tốt, đại tổng quản, nhị quản gia, tam quản sự đều không để ý tới muội, vì thế muội không hề gặp nguy đến tính mạng, làm ta cũng được yên tâm phần nào...”.
Tập Thu Nhai nói: “Nhưng đệ thì cảm nhận được, đệ biết tâm tình đại ca rất không vui...”.
Tập Tiếu Phong ngắt lời y: “Đệ thì không thể không chết, Cầu Nhi cũng là cây đinh trong mắt bọn chúng... bọn chúng muốn đoạt lấy đại quyền của Tập Gia Trang, thì phải giết hết tất cả những người có thẻ kế thừa nó”.
Tập Thu Nhai ngạc nhiên: “Bọn chúng có thể...”.
Tập Tiếu Phong cười gằn: “Làm sao không thể chứ? Khi ta biết gia gia thì ra cũng chết trong tay bọn chúng, thì cũng hiểu ra được một đạo lý, đạo lý đó chính là không có thủ đoạn gì là không thể đối với bọn chúng”.
Tập Thu Nhai giật mình kinh hãi: “Gia gia... không phải bị bệnh chết hay sao?”.
Tập Tiếu Phong hừ nhẹ một tiếng: “Đừng quên đại tổng quản là người của Đường gia, con cháu của Thục Trung Đường Môn, ít nhất có năm trăm cách dùng độc khiến người ta chết một cách tự nhiên mà ngay cả lương y cũng không thể tìm ra được nguyên nhân cái chết”.
Tập Mai Hồng phẫn nộ hét lên: “Thì ra gia gia là...”.
Tập Tiếu Phong lạnh lùng tiếp lời: “Bị bọn chúng đầu độc chết”.
Thiết Thủ chợt lên tiếng: “Thục Trung Đường Môn từ mấy trăm năm nay đều là gia tộc đáng sợ nhất và có thực lực bí ẩn nhất trong võ lâm. Ba trăm năm nay, không chỉ một lần muốn xưng bá võ lâm, mà còn âm mưu độc bá cả giang hồ, nhưng đã bị đại hiệp Tiêu Thu Thủy đập tan thành bọt nước”.
Đường Thất Kinh mỉm cười: “Trên thực tế, người của Đường Gia chưa từng từ bỏ nỗ lực thống nhất võ lâm của mình”.
Lãnh Huyết chợt hỏi: “Nhị quản gia và tam quản sự đều là người của Tập gia từ nhiều đời nay, tại sao lại lao công tốn sức cho Đường Môn vậy?”.
Tập Anh Minh chỉ hơi cúi đầu rồi lập tức đáp ngay: “Những nô tài như chúng ta, tự nhiên là muốn theo một vị minh chủ... huống hồ, sau khi thái lão trang chủ qua đời, Tập Gia Trang mãi vẫn không có gì khởi sắc, muốn trung hưng Tập Gia Trang... hì hì...”.
Thái lão trang chủ mà y nói, chính là kỳ tài tuyệt thế Tập Bôn Long, cũng chính là ông nội của Tập Tiếu Phong, chủ nhân của Toái Mộng Đao.
Tập Anh Minh còn chưa nói hết lời, Tập Lương Ngộ đã thay y nói tiếp: “... chúng ta còn được hưởng ân huệ của đại tổng quản... dựa vào Đường Môn, phát dương quang đại Tập Gia Trang”.
Lãnh Huyết lạnh lùng nói: “Hay cho một câu dựa vào Đường Môn, phát dương quang đại Tập Gia Trang, có lý do chính đáng như vậy, thì cho dù các ngươi có bán cả tổ tông mười tám đời, đổi thành họ Đường thì cũng thành chuyện có thể giãi bày được rồi”.
Đường Thất Kinh không để ý đến lời nói châm biếm của Lãnh Huyết với Tập Anh Minh và Tập Lương Ngộ, chen vào nói một câu: “Kỳ thực cái chết của Tập Bôn Long, cũng là do đệ tử Đường Môn chúng ta hạ độc”.
Sau khi Tập Bôn Long đoạt được danh hiệu đệ nhất cao thủ, thì đột nhiên bạo tử, câu đố này mãi đến nay vẫn không có lời giải, không ngờ hôm nay lại được giải đáp bởi Đường Thất Kinh.
Thiết Thủ điềm đạm nói: “Xem ra, kế hoạch độc bá thiên hạ này của Đường Môn đã được tiến hành từ rất lâu rồi”.
Đường Thất Kinh đều đều nói: “Sự thực thì Đường Môn xưa nay chưa hết ngừng hành động thống nhất thiên hạ lại”.
Câu nói này, Thiết Thủ, Lãnh Huyết nghe mà lạnh cả người, phảng phất như trên vai vừa có thêm một gánh nặng ngàn cân.
Lãnh Huyết lại hỏi: “Tập Bôn Long võ công cái thế, muốn giết y tự nhiên không phải chuyện dễ, vì vậy các ngươi dùng độc cũng có đạo lý. Nhưng Tập Tửu Cảnh không tranh giành gì với đời, cũng không nổi bật gì trong võ lâm, Đường Môn có thể dễ dàng tiêu diệu Tập Gia Trang...”.
Lãnh Huyết tuy ít lên tiếng, song lần nào cũng đều nói vào trọng điểm, đưa ra nghi vấn chủ chốt. Chỉ thấy Đường Thất Kinh khẽ liếc chàng một cái rồi đáp: “Đường Môn tất nhiên muốn diệt những môn phái không phục bản môn, nhưng đối với những tổ chức hoặc môn phái có ảnh hưởng tương đối, thì phải từ từ thôn tính, như vậy mới có thể mở rộng làm thực lực bản môn ngày càng lớn mạnh hơn...”.
Y lại cười cười nói tiếp: “So với hủy diệt triệt để, ngấm ngầm đoạt lấy đại quyền của Tập Gia Trang còn hay hơn nhiều...”.
Chúng nhân nghe xong đều cảm thấy lạnh hết cả người.
Thiết Thủ nói: “Bởi vậy, từ khi Tập Tửu Cảnh lão trang chủ còn đương quyền, các ngươi đã ngấm ngầm thay thế địa vị, củng cố thực lực”.
Đường Thất Kinh gật đầu nói: “Thế nên lão đầu tử Tập Tửu Cảnh đó ngoại trừ chìm trong hũ rượu, đâu còn tìm được việc nào khác để làm nữa”.
Tập Tiếu Phong cười khổ nói: “Cũng giống như ta vậy, ngoại trừ giả điên giả khùng ra, còn làm được gì khác đâu chứ?”.
Đường Thất Kinh nghiêm mặt nói: “Tập trang chủ, kỳ thực ngươi cũng có thể coi là tài giỏi, giả điên rất giống thực, xuýt chút nữa thì ta cũng bị ngươi gạt mất rồi”.
Lãnh Huyết chợt nói: “Các ngươi đã đoạt được thực quyền từ lúc Tập Tửu Cảnh lão trang chủ còn sống, tại sao không giết luôn Tập trang chủ cho gọn, mà phải hao phí tâm cơ như vậy làm gì?”.
Tập Tiếu Phong lên tiếng đáp thay cho Đường Thất Kinh: “Vì một thanh đao”.
Đường Thất Kinh gật đầu nói tiếp: “Toái Mộng Đao!”.
2.
Chúng nhân nghe thấy ba chữ “Toái Mộng Đao” hết thảy đều kinh ngạc ngây người.
Tập Mai Hồng nói: “Toái Mộng Đao là tín vật của trang chủ, liên quan gì đến chuyện này chứ?”.
Tập Tiếu Phong bật cười, trong tiếng cười tràn đầy vẻ tự trào lộng mình: “Nếu không có thanh đao này, ta sớm đã bị người ta giết chết một cách bất minh bất bạch từ lâu lắm rồi”.
Đường Thất Kinh nghiêm giọng nói: “Thất Hồn Đao Pháp của Tập gia tuy có lợi hại, từng khuynh đảo võ lâm một thời, song giang sơn đời nào cũng có nhân tài, Thất Hồn Đao Pháp cũng không phải là thứ đao pháp không thể phá được, huống hồ Tập gia cũng không có được thiên tài như Tập Dự Sở năm xưa đã sáng tạo ra bộ Thất Hồn Đao Pháp này để phát dương quang đại, thế nên Thất Hồn Đao Pháp càng lúc càng suy vi”.
Y mỉm cười đắc ý: “Hơn nữa, Thất Hồn Đao Pháp của Tập gia, ta đã học hết cả rồi”.
Y đương nhiên là cười tự đắc, hàm ý của nụ cười này là, đao pháp gia truyền của Tập gia ta biết, nhưng mật quyết của Đường Môn thì các ngươi một chút cũng không thông. Từ nhiều năm nay, Đường Môn không biết đã dùng bao nhiêu thủ đoạn để thu thập không ít tuyệt kỹ bất truyền của các môn các phái, nhưng người trong võ lâm vẫn không hề hiểu gì về bí quyết dụng độc cũng như võ công đặc dị của họ.
“Đáng sợ chính là Toái Mộng Đao”.
Đường Thất Kinh lại nói tiếp: “Sau khi thanh đao này được đúc ra, Tập Bôn Long liền nhất chiến hùng cứ võ lâm. Thanh đao này có thể phát huy uy lực của Thất Hồn Đao Pháp lên gấp mười lần, vì vậy tuyệt đối không thể xem thường nó được”.
Khi Đường Thất Kinh nói chuyện, ánh mắt y phát ra những tia sáng khiếp người, những tia sáng này rất thường thấy trong ánh mắt những kẻ có dục vọng quyền lực và dã tâm cực lớn, đặt biệt là khi những kẻ này tranh hùng đấu thắng, quyết đạt được mục đích của mình.
Có lẽ, ánh mắt của những con hổ đói đang tranh giành tảng thịt dê béo, dã tính bộc phát cũng giống như vậy.
“Nhưng thanh đao này ở đâu?”.
Đường Thất Kinh nói tới đây thì đưa mắt nhìn Tập Tiếu Phong.
Lúc Tập Tiếu Phong trả lời câu hỏi này của y, sắc mặt cũng có vẻ rất lạ thường.
“Tuy cha ta hơi hoang đường một chút, nhưng ông ấy không hề giao thanh đao này cho bất cứ ai, kể cả ta”.
Chúng nhân đều hiểu ý y muốn nói gì. Nếu Tập Tửu Cảnh giao Toái Mộng Đao cho Đường Thất Kinh, tự nhiên là đã hai tay dâng Tập Gia Trang cho Đường Môn, sau này họa hoạn vô cùng. Nhưng nếu lão giao đao cho Tập Tiếu Phong, bất kể là đường hoàng hay là lén lút, kết quả cũng vẫn như nhau, Đường Thất Kinh nhất định sẽ đoạt được bảo đao, Tập Tiếu Phong sẽ rước lấy họa sát thân.
Thế nên Tập Tửu Cảnh không hề giao ra bảo đao.
Nhưng đao thì sao? Đao ở đâu?
Đường Thất Kinh đanh mặt lại nói: “Toái Mộng Đao là mệnh căn của Tập Gia Trang, nhất định phải giấu ở đâu đó trong trang. Tập Bôn Long nhất định đã giao bảo đao cho Tập Tửu Cảnh, nhưng Tập Tửu Cảnh lại không giao lại cho Tập Tiếu Phong, vậy thì đao ở đâu?”.
Lãnh Huyết cười lạnh nói: “Nếu Tập Tửu Cảnh mà giao đao cho Tập Tiếu Phong, thì ngươi sớm đã giết y để làm trang chủ danh chính ngôn thuận rồi”.
Thiết Thủ trầm giọng nói tiếp: “Vì vậy nếu một ngày ngươi chưa tìm được Toái Mộng Đao, thì ngươi vẫn không thể danh chính ngôn thuận nắm đại quyền của Tập Gia Trang”.
Đường Thất Kinh cười cười: “Có điều, cũng có lúc ngoại lệ. Tỷ như, nếu Tập trang chủ không nghe lời, không chịu sự khống chế của bọn ta, hoặc giả, biết được tất cả, hiểu rõ chân tướng, muốn phản kháng lại chúng ta, thì chúng ta sẽ bất chấp tất cả, dù không có đao, cũng phải giết người!”.
“Còn nữa...”. Đường Thất Kinh bổ sung tiếp: “Toái Mộng Đao tuy là trấn trang chi bảo của Tập Gia Trang, nhưng có thể đã bị mất từ lâu, bằng không, dù Tập Tửu Cảnh có hoang đường tới đâu thì nếu như có đao trong tay, y không thể không thử xem có thể trừ được bọn ta hay không, còn về Tập thiếu trang chủ...”.
Đường Thất Kinh nở một nụ cười đầy tự tin: “Chúng ta ít nhất cũng có một trăm cách dùng đủ các thứ áp lực khác nhau, nếu y có Toái Mộng Đao, nếu y không liều mạng thì cũng đã hiến ra rồi”.
Danh Sách Chương: