” Người Vũ gia Trấn Thiên Quan, lập tức giao ra, bằng không Đế Thành này hôm nay xem như tận diệt “.
Nghe đến đây, Nhị Linh Tử thoáng chột dạ, vẻ mặt cực tốc biến hóa, rốt cuộc nhếch miệng, bĩu môi cười nhạt: ” Ta không biết ngươi có quan hệ gì cùng với Vũ gia! Bất quá, người đúng là do chúng ta bắt, hiện tại cũng đang ở bên trong Đế Thành, chỉ xem tiểu tử ngươi có đủ bản sự để đem bọn hắn rời đi hay không! “.
Sau khi bình ổn tâm tình, hắn có thể ẩn ẩn nhìn thấu tu vị hiện tại của Vũ Thiên Long, mặc dù mặt ngoài bộc phát ra khí tức sơ kỳ Hợp Đạo, thế nhưng trên thực chất cũng chỉ là Kết Đan tiểu tu sĩ mà thôi.
Bản thân hắn hiển nhiên không biết Vũ Thiên Long dùng đến thủ đoạn gì để trong thời gian ngắn đề thăng tu vị, bất quá, nội tâm theo đó cũng bình thản xuống, lá gan cũng to thêm vài phần.
” Thực không cản được kẻ muốn chết a! Cửu Linh bị ta giết một, còn bảy tên nữa đâu? Sao chưa chịu hiện thân đi? “.
Lời nói từ miệng đi ra được Vũ Thiên Long gia trì thêm mười thành tu vị khiến cho giờ phút này thiên không đùng đoàng nổ vang tựa hồ tiếng long ngâm quấy trời, thanh âm trầm thấp mà vang vọng mạnh mẽ khuếch tán về bốn phương tám hướng, quanh quẩn tại bên trong toàn bộ Hắc Ám Đế Thành, lại mang theo lực lượng công kích mãnh liệt thuận lợi đánh thẳng vào tâm thần chúng nhân.
Tựa hồ Thần chỉ truyền xuống, tựa hồ thiên lôi oanh kích, có kẻ tại chỗ trực tiếp phun ra máu tươi, đại lượng u linh đang phiêu dật trên bầu trời đồng loạt thổ huyết, chật vật thi nhau rơi xuống.
Ma khí tự thân phô thiên cái địa mà bộc phát, quấy cho phong vân dũng động, thượng hạ oanh minh, mặt đất Hắc Ám Đế Thành vốn vô cùng rắn chắc thế nhưng dưới uy áp mãnh liệt trở nên mềm yếu đến khó tin, rốt cuộc thình lình nổ tung, nhanh chóng sụp xuống từng mảng, từng mảng lớn, cuốn lên khói bụi đầy trời.
Ma khí trên thân Vũ Thiên Long là oán khí, tử khí, sát khí cùng lệ khí mà một đời Hứa Vân Phi chém giết tích tụ thành, địch nhân chết dưới tay hắn có đến ngàn vạn, hiển nhiên thống khổ ngàn vạn, thê lương gào thét cũng ngàn vạn, tại thời điểm này nhất tề bạo phát.
” Dù cho ngươi cường đại đến đâu rốt cuộc cũng là đơn độc, Đế Thành ta có đến bảy vạn chúng tu, hơn nữa tuyệt đối không phải dạng ăn chay nằm đất, nhìn sinh vận, ta cam đoan tiểu tử ngươi còn chưa đầy hai mươi niên kỷ, tu vị chỉ dừng tại Kết Đan, tuổi trẻ dĩ nhiên ngông cuồng một chút, bất quá cũng không nên coi trời bằng vung a! “.
Nhị Linh Tử vừa mới dứt lời thì thân pháp chợt động, ngay lúc đó bên trong năm ngọn sơn phong gào thét bay ra bảy đạo cầu vồng, bảy đạo cầu vồng này phân biệt lăng lập giữa tầng không, lập tức khí thế trở nên quật khởi, u vụ cuộn trào, thiên địa oanh minh, lại có sấm rền đinh tai nhức óc, lôi quang ảm đạm chớp giật.
” Hôm nay dù cho ngươi có thực là Hợp Đạo kỳ đi chăng nữa cũng đành phí mạng, Đế Thành ta ngay đến năm đại tông môn đều phải cấp cho ba phần mặt mũi, tiểu tử ngươi niên kỷ không nhiều, kiến thức không sâu! “.
” Sát Thiên Diệt Địa Ma Quân Trấn Tiên! “.
Theo thanh âm rơi xuống, vô cùng vô tận u vụ một khắc cuộn trào, cả bầu trời nhanh chóng đắm chìm trong màn đêm tối đặc, thiểm điện lập lòe gào thét, tám đạo cầu vồng đồng thời hóa thành tám quang đoàn ánh sáng cấp tốc chuyển dịch tạo nên một cái đồ án, hình thái tuyệt sát trận pháp.
Uy áp sinh sinh phủ xuống nhấc lên phong bạo ngập trời, bốn phía âm phong thét gào, khiến cho đại địa lắc lư kịch chấn.
Y phục khẽ tung bay, Vũ Thiên Long cũng không dám chủ quan, lúc này mắt lóe tinh mang, tu vị toàn bộ được điều động, lập tức thân hình chớp nhoáng, hắn cách không nhấc tay đánh vào hư vô một chưởng, theo đó hào quang cuồn cuộn phun trào, toàn thân cao thấp lan tràn một cỗ khí tức bá đạo đến cực điểm.
Toái Tâm Chưởng tựa hồ đẩy lùi cả thương thiên lại phía sau, mạnh mẽ xé nát bầu trời rạch ra một đầu thông đạo khổng lồ thẳng tắp, lực lượng kinh thế hãi tục điên cuồng mà phát tiết, kéo theo hư vô vặn vẹo, ngay cả thương khung trên kia cũng nhẹ lắc lư.
Hoàng quang trùng điệp, đại thủ ấn hung hăng đánh về phía trước khiến cho u minh lẫn khuất, u vụ tán loạn, tốc độ vô cùng nhanh chóng, viễn siêu hết thảy mọi khái niệm, thời khắc này ầm vang giáng lâm cùng đại trận kia một chỗ va chạm.
” Tê! Tê! Tê! Ầm! “.
Từng tràng tiếng nổ kinh tâm động phách bất ngờ vang lên, thanh âm kia quá mức khủng bố, vượt ngoài cực hạn chịu đựng khiến cho chúng nhân trong sát na triệt để mất đi thính giác, hai tai đồng loạt chảy xuống máu tươi, dư ba lực lượng tựa hồ sóng triều lan tràn, cả mảnh thế giới bỗng nhiên trở nên mang mang, hư ảo.
Vạn dặm bên ngoài Hắc Ám Đế Thành cũng đều cảm nhận được tại tận cùng vùng Trung Bộ có một cỗ lực lượng vô cùng vô tận đang ầm vang phát nổ, mấy ngàn tông môn lân cận, nội tâm chúng tu sĩ một khắc này ngập trời kinh hãi.
Toái Tâm Chưởng đánh lên phong ấn đại trận, chỉ thấy tại đó quang mang bạo loạn, hư vô xung quanh bị trùng kích đến đổ sụp xuống từng mảng lớn, bất quá, đại trận kia không những không tổn hao gì lại còn phát ra ngập trời khí tức bàng bạc, tựa hồ trung tâm vòi rồng vậy, phong vân quay cuồng, thiên không bị bóp méo kéo dài ra thành hình dạng xoắn ốc, theo đó một cỗ đại lực phản chấn hung hăng dội ngược trở về.
Đại lực này mang theo nguyên vẹn mười thành uy năng của Toái Tâm Chưởng.
Dùng thần thông của địch nhân làm sát chiêu công kích địch nhân, thủ đoạn cực kỳ cao thâm làm đảo lộn cả càn khôn, tựa hồ là Đấu Chuyển Tinh Di vậy.
Thần sắc đại biến, Vũ Thiên Long thất thanh hô lên một tiếng, lấy bản thân hắn làm tiêu điểm, vô cùng vô tận lực lượng phản chấn gào thét giết tới.
Không kịp suy nghĩ nhiều, tay trái nhanh chóng bắt ra pháp quyết, miệng râm ran chú ngữ, trên đỉnh đầu Vũ Thiên Long lập tức huyễn hóa, ngưng tụ ra một cái hư ảnh bình trà to lớn, thân cao mười trượng, lần này dưới tu vị bạo tăng khiến cho hư ảnh vốn dĩ mờ nhạt nay có vẻ chân thực, sinh động hơn quá khứ rất nhiều, mặt trước bình trà họa hai chữ Nhân Sinh, mặt sau đề Nhất Mộng.
” Nhân Sinh Nhất Mộng! “.
Từ bên trong cõi xa xăm Cửu U thình lình vọng lại thanh âm nỉ non nhàn nhạt, như là quanh quẩn thiên địa khuếch tán thương khung, nhưng trên thực tế chỉ một mình Vũ Thiên Long có thể nghe được rõ ràng.
Tại đó nồng đậm tang thương, nồng đậm điêu tàn, nồng đậm rêu phong tuế nguyệt, khí tức thâm trầm không thể nói rõ bằng lời, tựa hồ thiên băng địa diệt, tựa hồ gạch vụn ngói tan, lại tựa hồ ngàn năm trước còn thương hải, ngàn năm sau đã hóa nương dâu.
” Tuế Nguyệt Vô Ưu! Ta gọi nó: Nhân sinh vĩnh viễn không phải âu lo phiền muộn, ta tạo ra nó bằng đạo tâm, bằng chấp nhất suốt lộ trình này “.
Theo thanh âm nhàn nhạt rơi xuống, Vũ Thiên Long nhắm lại hai mắt, hờ hững điểm tay một điểm về phía trước, chỉ là tùy tiện, không màu mè, không phô trương cũng không bạo phát ra lực lượng gì kinh tâm động phách, theo đó một trận hàn phong nhẹ nhàng quét qua, hư ảnh bình trà khẽ chấn động.
Chừng ấy, lập tức thời không trì trệ, hư vô cấp tốc úa vàng, ủ rũ xuống, thiên địa chùng lại, thương khung bên trên tựa hồ vì một chỉ kia mà kinh hãi, cũng nhẹ lắc lư rung động, ngàn vạn chúng nhân tại thời điểm này nội tâm thổn thức.
Trận hàn phong kia quét qua nhưng mãi không chịu tán, lại huyễn hóa nên hư ảnh một cái trường hà đen bóng vắt ngang hư vô, tại đó dòng chảy thời gian như được gia tốc thêm ngàn lần, vạn lần, toát ra khí tức mai một, thê lương đến cực điểm.
Phong ấn trận pháp dưới một chỉ của Vũ Thiên Long tựa hồ chiếc lá bị rút cạn sinh cơ, chẳng mấy chốc mà ken két đổ sụp, tám tên Linh Tử thần sắc hoang mang khiếp sợ, bọn hắn kẻ thấp nhất cũng là tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ, vậy mà đều có chung cảm giác, chính mình vừa mới bị rút mất đi mấy trăm năm thọ mệnh.
Mặc dù vẻ ngoài không hề biến đổi, thế nhưng theo thọ nguyên hao mòn khiến cho tu vị của bọn hắn cũng đồng thời đại giảm.
Nhị Linh Tử vẻ mặt nồng đậm thống khổ, hắn vỗ mạnh lên ngực, hướng về đại địa phun ra một ngụm tinh huyết, theo đó bảy tên còn lại cùng lúc tay ấn pháp quyết, miệng râm ran chú ngữ.
Lập tức, bên dưới đại địa trung tâm Hắc Ám Đế Thành, Vũ Thiên Long cảm nhận được có thứ gì đó đang cựa quậy, tựa hồ một tôn Thái Cổ Hung Thú vạn năm ngủ say nay thức tỉnh chuyển mình, tựa hồ dung nham núi lửa đang điên cuồng trùng kích mặt đất chuẩn bị phun trào.
Tại đó khuếch tán ra mãnh liệt khí tức tà ác khiến cho Vũ Thiên Long biến sắc, nội tâm thập phần bất an: ” Cửu Linh ta giết một, còn tám! Bất quá, có vẻ không đúng! Nhất Linh Tử, người này trước sau vẫn chưa từng xuất hiện!".