Vương Xán sau khi nhận được tin tức thì ở trong thiên điện tiếp kiến Mặc Ngôn.
Mặc Ngôn đi vào trong điện, quy củ thi lễ với Vương Xán, sau đó vẻ mặt biến hóa hưng phấn nói: "Chúa công, ty chức phát hiện một kỳ tài, à không, quả thực là thiên tài, tuyệt đối là thiên tài!" Lão nhân vô cùng hưng phấn, thân thể còn run run, râu cũng không ngừng lay động.
Vương Xán ngồi ở phía trên, bụng đầy nghi hoặc.
Mặc Ngôn vội vã chạy vào, sau đó mở miệng nói phát hiện một thiên tài, khiến Vương Xán như lạc trong mây mù.
Vương Xán hít sâu, nói: "Mặc lão, ngươi trước tiên ngồi xuống đã!"
Mặc Ngôn lắc đầu: "Chúa công, thôi khỏi ngồi, ngài và ta đi một chuyến tới viện khoa học đi, nhất định phải giữ nàng ta lại. Tuy rằng nàng ta là một nữ tử, nhưng nữ tử cũng có tài, cũng có thể làm quan!"
Vương Xán càng thêm buồn bực, là giống cái à.
" Khụ! Khụ!"
Hắn ho nhẹ hai tiếng, không nói gì, vẻ mặt cũng sầm xuống.
Mặc Ngôn lập tức ủ rũ, đành phải thành thành thật thật ngồi xuống.
Tuy rằng trong lòng hắn rất sốt ruột, nhưng lại không dám có chỗ nào quá đáng. Mặc Ngôn ngồi xuống, sau đó nhanh chóng nói: "Chúa công, hôm nay viện khoa học có hai người nữ cải nam trang tới, một nữ nhân trong đó nói muốn tỷ thí một phen với ty chức, hơn nữa nói đồ mà nàng làm ra còn tốt hơn ty chức. Ty chức vừa nghĩ tới ngay cả nữ tử cũng biết làm những thứ kỳ môn cổ quái thì lập tức thấy có hứng thú, cũng muỗn xem trình độ của các nàng thế nào, liền đọ sức một phen."
Vương Xán nói tiếp: "Kết quả ngươi thua!"
Mặc Ngôn thở dài một tiếng, nói: "Ty chức xem xong thì thực sự là tự thẹn không bằng!"
Dừng một chút, Mặc Ngôn lại nói: "Ty chức tự xưng là hậu nhân của Mặc gia, tinh thông thuật cơ quan, am hiểu chế tác các loại đồ vật cổ quái, hơn nữa trong tay còn có rất nhiều tàn đồ mà tổ tiên để lại, cũng coi như là người có học thức rất phong phú trong cơ quan thuật. Nhưng đụng phải nàng kia, thật sự là được đại khai nhãn giới. trong thời gian một nén nhang, nàng ta không ngờ chế tạo ra một con chó gỗ, có thể nói là thần kỳ, hơn nữa rất sống động, như là khoác da chó vậy, càng thêm giống thật, quả thực là nhân tài!"
Vương Xán sau khi nghe xong thì cũng thấy hứng thú.
Cơ quan thuật, đây là thứ của lão tổ tông Mặc gia!
Vương Xán hỏi: "Nàng kia tên gọi là gì?"
Mặc Ngôn vỗ vỗ đầu rồi nói: "Ái chà, ta quên tên các nàng rồi. Ty chức muốn mời chúa công tới cho các nàng một số chỗ tốt, lưu họ lại, cho nên trực tiếp tới gặp ngài, rất nhiều chuyện đều quên mất. Có điều các nàng vẫn chưa có chỗ ở, vẫn đang sống ở trong viện khoa học, chúa công sau khi tới có thể nhìn thấy."
Vương Xán lại hỏi: "Ngươi tới đây chính là muốn ta giữ họ lại ư?"
Mặc Ngôn gật đầu: "Chúa công, nhất định phải giữ nàng ta lại. Nàng ta, cộng thêm Bồ Nguyên và Mã Quân, sự phát triển của viện khoa học khẳng định sẽ càng ngày càng tốt. Hiện tại Mã Quân đảm nhiệm Công bộ Thượng Thư, Bồ Nguyên đảm nhiệm Công bộ Thị Lang, hai người mỗi ngày đều bề bộn nhiều việc, rất ít thời gian nghiên cứu đồ Ngài nhất định phải giữ nàng ta lại, nếu cần thì xin chúa công cho họ quan chức, để nàng ta làm quan đi!"
Vương Xán nói: "Đi thôi, ta đi cùng ngươi!"
"Được!"
Mặc Ngôn giống như tiểu hài tử lấy được kẹo que, vui mừng hớn hở, đi theo phía sau Vương Xán ra ngoài điện.
Hai người một trước một sau, sau khi ra khỏi hoàng cung thì đến thẳng viện khoa học.
Điển Vi đi theo bảo hộ Vương Xán, đoàn người đi đường rất nhanh, cuối cùng ngừng lại ở viện khoa học.
Nhưng Mặc Ngôn và Vương Xán vừa xuống xe ngựa thì liền có một gã tượng sư của viện khoa học vội vã chạy tới, kích động nói: "Viện trưởng đại nhân, không tốt rồi, đánh nhau rồi, bên trong đánh nhau rồi!"
Mặc Ngôn nghiêm mặt, quát lớn: "Sao lại thế này, xảy ra chuyện gì?"
Sư lập tức hồi đáp: "Hai tiểu tử lúc trước tỷ thí với ngài, à không,là hai nữ tử. Các nàng khi dạo chơi bên trong viện khoa học, nói là tỷ thí với ngài xong rồi, ngay cả ngài cũng phải tự thẹn không bằng. Không chỉ như vậy, một nữ tử trong đó còn dõng dạc nói có giao tình với Thục vương. Các học sinh không tin, hai bên sau khi cãi vã liền xảy ra tranh chấp. Có mấy đệ tử nói muốn giáo huấn hai nàng đó, hiện tại đã có người bị thương rồi."
" Gì cơ, bị thương ư?"
Mặc Ngôn lập tức nổi nóng, vừa đi vừa hỏi: "Ai bị thương, hai tiểu cô nương đó bị thương ư? Ai đánh họ, một đám khốn nạn, lão phu muốn lột da chúng."
Lúc này, Mặc Ngôn giống như là gà mái che chở cho con.
Lão nhân gia khó khăn lắm mới tìm được một thiên tài tuyệt thế, sao có thể để bị thương?
Vương Xán lập tức phân phó: "Sơn Quân, ngươi dẫn người đi ổn định tình huống, ta và Mặc lão theo sau!"
" Vâng!"
Điển Vi trả lời một tiếng, lập tức bảo thợ thủ công dẫn đường, đi vào trong trong viện.
Mặc Ngôn vẻ mặt vội vàng, giậm giậm chân nói: "Chúa công, đám đệ tử này vô cùng ngu đồn, một chút độ lượng cũng không có, phải khiển trách."
Vương Xán cười nói: "Mặc lão, ngươi sợ đệ tử đắc ý của ngươi bị thương ư?"
Lúc này, Vương Xán làm soa còn vẫn đoán không ra tâm tư của Mặc Ngôn.
Mặc Ngôn lắc đầu nói: "Chúa công, ty chức muốn thu đồ đệ, nhưng chắc người ta không chịu đâu. Tiểu cô nương đó lợi hại khó lường như vậy! Cái này gọi là người giỏi làm thầy, nàng ta tuy rằng vẫn chưa hơn được ty chức, vậy thì luận giao ngang hàng, tham thảo học tập lẫn nhau." Lão gia hỏa nói rất bình thường, mặt cũng chẳng đỏ lên chút nào.
Hai người vội vàng bước vào trong viện, nhưng bên trong đã loạn thành một đống.
Thái Nhã búi tóc xoã tung, Hoàng Nguyệt Anh cũng có chút chật vật.
Nhưng trước mặt hai người, đã có mấy nam tử ngã xuống đất lớn tiếng gào thét. Mấy nam tử này đều là bị ám tiễn của hai nàng bắn bị thương, không thể nhúc nhích. Ám tiễn mà Hoàng Nguyệt Anh thiết kế tuy rằng nhỏ, nhưng ám tiễn là căn cứ vào nỏ tiễn để cải tiến lại, uy lực phi thường lớn, nhất là bắn gần, sau khi trúng mục tiêu thì trực tiếp da tróc thịt bong, thương gân động cốt.
Cho dù không bắn trúng chỗ yếu hại thì cũng vô cùng đau đớn.
" Hai mụ đàn bà chanh chua, không ngờ ngang nhiên chạy đến viện khoa học giương oai, bắt lấy họ, đuổi họ đi!"
" Hừ, nếu là nữ, vậy thì không tiện xử lý rồi?"
"Đúng vậy đúng vậy, nhất định phải trừng phạt họ, để họ biết sự lợi hại của chúng ta."
..
Có một số nam tử vẫn có thể bảo trì phong độ, nhưng một số người trong đó vẫn hoàn toàn bộc phát ra mặt xấu của nhân tính, mấy nam tử bị bắn thương càng lớn tiếng kêu gào, muốn bắ Hoàng Nguyệt Anh và Thái Nhãt lại để dâm nhục, kiêu ngạo không thôi. Nhưng nam tử và tượng sư chung quanh lại không ai chịu ra tay giúp hai nàng, tất cả cứ xem náo nhiệt.
Tình cảnh này làm lòng người lạnh ngắt.
Hoàng Nguyệt Anh có chút sợ hãi, lo lắng nói: "Tiểu di, nỏ tiễn của chúng ta không nhiều lắm, làm sao bây giờ?"
Thái Nhã thấp giọng mắng: "Ngu ngốc, không nhiều thì đừng bắn, giữ lại dọa bọn họ." Lúc này, trong lòng Thái Nhã cũng có chút sợ rồi, nhưng vẫn không tự loạn trận cước, vươn tay đe dọa người muốn lao tới. Trong lòng nàng ta đang mắng thầm Mặc Ngôn, ném các nàng ở lại không biết chạy đi đâu khoái hoạt rồi.
Thời gian dài như vậy muốn vẫn không thấy bóng người.
Hoàng Nguyệt Anh mở to hai mắt, kinh hô một tiếng.
Chỉ thấy một nam tử khởi xướng xung phong, phóng tới Hoàng Nguyệt Anh.
Thái Nhã vẻ mặt lạnh lẽo, xoay người nhắm ngay vào nam tử đó, lập tức bắn ra ám tiễn, một tên bắn bị thương nặng nam tử đang xông lên. Chợt, nàng ta lại nhắm ngay một nam tử nóng lòng muốn thử lao tới, trong miệng còn mắng: "Nha đầu chết tiệt kia, ngươi ngốc thế, mọi người đã xông lên mà vẫn chưa biết bắn tên à?"
Thái Nhã ra tay không lưu tình, dọa được một số người.
Dù sao vây quanh Thái Nhã và Hoàng Nguyệt Anh đều là học đồ, không có thợ thủ công nào nhúng tay vào, bọn họ chưa từng lên chiến trường. Hiện tại thấy mấy người ngã xuống đất thì trong lòng cũng có chút chột dạ.
" Xông lên! Nỏ tiễn của bọn họkhông nhiều đâu!"
Mấy nam tử nhìn nhau rồi khởi xướng xung phong.
Hoàng Nguyệt Anh sắc mặt đại biến, mà Thái Nhã cũng nhíu chặt mày, nàng ta lo lắng nhất chính là tình huống như vậy, sợ bị tất cả vây công, một khi gặp tình huống như vậy, các nàng sẽ nguy hiểm.. Khi hai người lâm vào nguy cơ không biết phải làm sao bây giờ thì ngoài đám người truyền đến một tiếng rống to: "Cút ngay, cút ngay!"
Một cỗ khí thế như núi thây biển máu bộc phát ra, một số nam tử sợ đến nỗi sắc mặt tái nhợt, tay chân lạnh ngắt.
"Rầm rầm!"
Điển Vi lao vào, cánh tay vung nhẹ, gạt hết những người chắn phía trước. Vào nháy mắt Điển Vi lao vào, mấy nam tử vừa rồi khởi xướng công kích ngẩn người, hơi khựng lại một chút, nhưng đúng vào giây phút ngắn ngủi này, Điển Vi đã giết tới, nhanh như tia chớp rút ra thiết kích, đánh cho mấy nam tử ngã xuống đất.
Cho dù không giết người, cũng khiến mấy người đau đến nhe răng trợn mắt.
“Oa, đại hắc tử, không ngờ là ngươi. Ồ, ngươi đã tới thì chẳng phải là Vương Xán cũng tới ư?"
Thái Nhã thấy Điển Vi đánh ngã một đám người, hưng phấn kêu to, trên mặt lộ ra vẻ sung sướng, hoàn toàn không còn vẻ sợ hãi. Hoàng Nguyệt Anh thấy vậy cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này nam tử chung quanh nghe thấy Thái Nhã xưng hô với Điển Vi thì trong lòng trầm xuống.
Có một số người thậm chí ngã ra đất, thân thể run rẩy.
Xong rồi! Xong rồi! Quả thật là quen Thục vương, lần này đụng vào thiết bản rồi.