Trợ lý Tiểu Lưu hôm nay vốn đã hẹn hắn, đến tân gia ngồi một chút, thuận tiện xem mấy cô gái vừa đến tuổi trăng tròn. Nhưng khi hắn nhìn thấy tin nhắn kia, Đàm Dật Trạch phát hiện mình đã bị vật nhỏ đùa giỡn, trong nháy mắt tâm tình xôn xao
Vì thế, sau khi từ chối Tiểu Lưu, Đàm tham mưu trưởng liền lên xe trở về nhà!
Trong lòng vẫn nghĩ đến tin nhắn kia của Cố Niệm Hề: "Đàm tham mưu trưởng, chiều nay tan tầm hỏa tốc về nhà, mở cửa có kinh hỉ!"
Vật nhỏ của hắn, đến tột cùng sẽ cho hắn kinh hỉ gì?
"Vật nhỏ, anh đã trở về, kinh hỉ ở chỗ nào?"
Vừa mới bước một chân vào cửa, Đàm Dật Trạch liền nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng quen thuộc
Vốn từ chỗ làm của hắn đến nhà cần phải đi xe nửa giờ, nhưng hôm nay không đến hai mươi phút hắn đã về đến nhà
Vào nhà, Đàm tham mưu trưởng không quên nhìn đồng hồ trên tay của mình. Nhìn mặt đồng hồ, Đàm tham mưu trưởng cúi đầu cười.
Việc này nếu như là hai năm trước, người khác nói cho hắn biết, hắn có thể vì một cô gái mà xúc động, đảm bảo lúc đó Đàm Dật Trạch sẽ tặng cho người đó một quyền
Mà việc này, phải là chính hắn tự trải qua mới có thể phát hiện mình đã bị lún sâu không lối thoát
"Vật nhỏ, em ở chỗ nào?"
Nhìn xung quanh bốn phía, Đàm Dật Trạch cũng không phát hiện bóng dáng của vật nhỏ đâu. Có thể hay không, cô trốn hắn?
Đóng cửa lại, Đàm Dật Trạch liền bước vào phòng
Sẽ không phải vật nhỏ kia hiện tại thẹn thùng, không biết nên phải đối mặt với hắn như thế nào hay không?
Nghĩ đến cảnh tượng vật nhỏ gương mặt đỏ bừng ở dưới thân của hắn, Đàm Dật Trạch lại cảm thấy xuân tâm nhộn nhạo. Tiến vào phòng ngủ, Đàm Dật Trạch cũng không phát hiện có ai. Trong phòng ngủ không có, Đàm Dật Trạch lại đi tới phòng tắm, nhìn xem vật nhỏ có núp ở trong đó hay không
Trước sau như một, hắn không tìm thấy Cố Niệm Hề, vốn định đi ra ngoài, nhưng khi nhìn thấy chính mình trong gương, Đàm Dật Trạch liền dừng bước
Hắn một thân quân phục xanh biếc, thân hình cao ngất, lớn lên hai chân rất dài. Nhưng trừ bỏ quần áo cùng dáng người, Đàm Dật Trạch cảm giác được mình dường như đang thay đổi!
Con ngươi trước kia lợi hại giống như chim ưng, lúc này thiếu một phần sắc bén
Nhìn chính mình như vậy, Đàm Dật Trạch cũng không cảm thấy quá mức xa lạ
Bởi vì rất lâu, hắn đã nhìn thấy hình ảnh của mình như vậy từ trong đôi mắt trong suốt của Cố Niệm Hề
Như vậy nhu tình, như vậy chuyên chú, như vậy mà khinh thường tất cả...
Giống như chỉ cần Cố Niệm Hề ở trước mặt hắn, hắn có thể cam tâm tình nguyện vì cô mà cúi đầu, vì cô mà trầm luân...
Mà người cao cao tại thượng như hắn, trước nay chưa từng như vậy
Cố Niệm Hề, xem ra cả đời Đàm Dật Trạch hắn sẽ ngã khụy trên tay của cô!
Nhìn gương mặt của mình trong gương, Đàm Dật Trạch bất đắc dĩ nở nụ cười. Nụ cười này so với pháo hoa đêm hè nở rộ, còn lóa mắt hơn vài phần. Thời gian giống như vì người đàn ông này mà dừng lại
Nhưng người đàn ông này lại giống như không phát hiện ra được, đẩy cửa phòng tắm lần thứ hai bước ra ngoài
Hắn tìm quanh nhà một vòng, phòng bếp, phòng làm việc, thậm chí là phòng ngủ lúc trước cô bị hắn lừa kết hôn. Đàm Dật Trạch đã tìm khắp, nhưng vẫn không tìm thấy vật nhỏ đâu
Vốn hắn còn muốn tự mình đi ra ngoài tìm cô. Chìa khóa cũng đã sớm ở trong tay hắn
Nhưng hắn lại sợ, hắn vừa bước ra khỏi chỗ này, sẽ đi lướt qua vật nhỏ mà không hề hay biết
Cuối cùng, Đàm Dật Trạch chỉ có thể bất đắc dĩ đem thân mình cao lớn của mình ngồi xuống ghế sa lon. Im lặng nhìn chằm chằm đồng hồ trên vách tường, tích tắc tích tắc từng giây trôi qua
Vật nhỏ, em ở chỗ nào?
Nhanh về nhà được không?
Anh, rất nhớ em...
____
Thật ra, lúc Cố Niệm Hề gửi tin nhắn cho Đàm tham mưu trưởng, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đã có một tầng mây đỏ chồng chất
"Chị Niệm Hề, không phải chị vừa nói, cùng em đi trình Xí Hoa án sao? Rất nhanh tan tầm rồi, còn không mau đi thôi?" Trần Điềm Điềm đi vào phòng làm việc của Cố Niệm Hề, liền nhìn thấy cô đang nhìn di động bất động ngẩn người
Thật ra, liếc mắt một cái, cô liền biết Cố Niệm Hề đang suy nghĩ cái gì
Hai tròng mắt dại ra, thậm chí gương mặt đều đỏ hồng, Trần Điềm Điềm dám đánh cuộc, Cố Niệm Hề hiện tại đang suy nghĩ đến đàn ông
Cũng thật không biết hai chữ xấu hổ viết như thế nào, trong trường hợp này còn muốn nghĩ đến chuyện này đó
Điều này làm cho Trần Điềm Điềm càng chán ghét Cố Niệm Hề hơn
Nhưng vừa nghĩ tới lần trước bán tư liệu của tập đoàn Bác Á được một số tiền, Trần Điềm Điềm lại khẽ động khóe môi, đi vào văn phòng!
Cô thoạt nhìn, giống như trước đây, giống như là đồng nghiệp tốt bụng của Cố Niệm Hề
Chỉ tiếc, Trần Điềm Điềm không biết, kỹ năng biểu diễn này đó của cô ta đã quá hạn
Lúc trước Hoắc Tư Vũ ở trước mặt Cố Niệm Hề giả danh lừa bịp, hiện tại kỹ năng diễn xuất của Trần Điềm Điềm chẳng qua chỉ là múa rìu qua mắt thợ mà thôi
Trần Điềm Điềm tràn ngập phòng bị, chẳng qua trên mặt vẫn là tươi cười chồng chất
Bị chặt đứt suy nghĩ, Cố Niệm Hề hồi phục tinh thần, nhìn thoáng qua Trần Điềm Điềm ở trước cửa
Khi Trần Điềm Điềm đề cập đến bà từ "Xí Hoa án", Cố Niệm Hề mi tâm khẽ nhíu
Nhưng trong nháy mắt, rất nhanh trên khóe miệng của Cố Niệm Hề có độ cung
Điều này làm cho Trần Điềm Điềm không khỏi cảm thấy hoài nghi, cô vừa mới rồi nhìn lầm rồi
"Điềm Điềm, là cô à! Tôi vừa mới không để ý!" Trong nháy mắt Cố Niệm Hề lại có tia nhu tình
Lời nói của Cố Niệm Hề làm cho Trần Điềm Điềm cực kỳ bất mãn, bởi vì cô cảm nhận Cố Niệm Hề đang cố tình né tránh vấn đề của mình
Cảm giác giống như Cố Niệm Hề đang phòng bị cô
Cố gắng nuốt xuống bất an trong lòng, Trần Điềm Điềm lần thứ hai lên tiếng
"Không có việc gì, nhưng mà chị Niệm Hề đang suy nghĩ cái gì đến xuất thần như vậy, em gọi vài tiếng cũng không có phản ứng gì!"
Vừa nói, Trần Điềm Điềm liền đi nhanh về phía bàn làm việc của Cố Niệm Hề,.một bên thu dọn lại văn kiện một bên tỉ mỉ liếc mắt nhìn nhãn từng văn kiện một
"Không có việc gì, chẳng qua là đang suy nghĩ tối nay về nhà làm cái gì thôi!" Cô căn bản không có lòng dạ gì, nhưng câu nói này của cô lọt vào tai Trần Điềm Điềm, lại làm cô ta thập phần chán ghét
Bởi vì Trần Điềm Điềm nghĩ cô thật là ti tiện, đầu óc lúc nào cũng chỉ nhớ đến đàn ông
Một bên trong lòng chửi bới Cố Niệm Hề, một bên không cam lòng hỏi: "Chị Niệm Hề, Xí Hoa án đâu? Không phải nói chúng ta hôm nay cùng nhau đi nộp sao?"
"Chị Niệm Hề?"
Thấy cô không đáp lại, Trần Điềm Điềm lại xoay đầu nhìn Cố Niệm Hề
"A... Xí Hoa án kia tôi vừa đi nộp rồi!" Sặc mặt vốn có chút cứng ngắc. Nhưng khi nhìn đến tròng mắt có chút lo lắng kia của Trần Điềm Điềm, cô cũng phối hợp mỉm cười
Cố Niệm Hề tin tưởng, giờ phút này mình cười so với hoa tươi còn xinh đẹp hơn, bằng không sao cô có thể nhìn thấy tròng mắt của Trần Điềm Điềm mang theo kinh diễm
"Nhưng chị Niệm Hề buổi sáng không phải nói cùng em đi nộp hay sao? Em chẳng qua chỉ muốn cùng theo chị đến văn phòng xem mặt đại nhân vật mà thôi. Chị Niệm Hề cần gì phải che dấu em như vậy? Chị nếu không thích em, có thể nói thẳng một tiếng, về sau em sẽ không gây phiền toái cho chị!"
Rất nhanh Trần Điềm Điềm khôi phục lại tinh thần
Thì ra, Cố Niệm Hề đã sớm đi nộp Xí Hoa án? Thậm chí ngay cả một tiếng cũng không nói cho cô biết!
Sẽ không phải, cô gái này đã phát hiện ra cái gì chứ?
Suy nghĩ như vậy, làm cho Trần Điềm Điềm kích động không thôi, lại khiến cô càng tức giận
Bởi vì Trần Điềm Điềm cảm thấy được, hiện tại mình giống như một con khỉ bị Cố Niệm Hề đùa giỡn
"Điềm Điềm, cô nói cái gì vậy! Tôi mới vừa chuẩn bị đi ra ngoài nộp văn kiện, đúng lúc lại không tìm thấy cô. Nhưng tổng tài một bên lại thúc giục, nên tôi mới mau chóng đến đó!"
Đối mặt với lời chỉ trích của Trần Điềm Điềm, Cố Niệm Hề một chút giận giữ cũng không có. Cô giống như người ngoài cuộc ngồi nhìn. Với sự diễn xuất vừa rồi của Trần Điềm Điềm, giống như đã sớm dự liệu trước
Ngay cả giải thích, cũng giống như là rất thật lòng thật dạ
Mà Cố Niệm Hề thậm chí còn nhìn Trần Điềm Điềm bằng ánh mắt tha thiết...
Trong nháy mắt, Cố Niệm Hề lại cảm thấy bất ngờ, thì ra cô đã thay đổi rất nhiều
Mà sự thay đổi này của cô, cũng bởi vì Hoắc Tư Vũ...
Nếu không có Hoắc Tư Vũ, chỉ sợ hiện tại Cố Niệm Hề cô vẫn còn có nội tâm trong sáng ngốc nghếch kia. Thậm chí đối mặt với Trần Điềm Điềm như vậy, còn không biết chống đỡ thế nào
Trong khoảng thời gian ngắn, Cố Niệm Hề còn có chút nên cám ơn Hoắc Tư Vũ. Nếu không phải cô ta bức bách cô, chỉ sợ hiện tại cô vẫn ngu ngốc như trước...
"Chị Niệm Hề... Thực xin lỗi. Em vừa mới nóng nảy! Chị cũng biết, em vừa mới đến công ty... Rất nhiều quy củ, em cũng đều không hiểu, em..."
Nhìn Cố Niệm Hề giải thích rất thật tâm, bất an của Trần Điềm Điềm trong nháy mắt cũng tan vào hư không
"Không có việc gì, tôi cũng không trách cô! Tôi nói rồi, tập đoàn Bác Á thưởng phạt phân minh, cô làm tốt, mọi người sẽ biết. Nhưng... Nếu cô thật sự phạm phải sai lầm không thể tha thứ, Bác tổng của chúng tôi vốn là người không có tình cảm, đến lúc đó xử phạt như thế nào, cũng khó nói!"
Cố Niệm Hề nói lời này, còn đưa tay vỗ nhẹ tay Trần Điềm Điềm đang cầm văn kiện
Không có ý bảo cô ta buông ra, cũng không có ý bảo cô ta làm việc khác. Cô chỉ im lặng mà vỗ nhẹ tay, như là khuyên Trần Điềm Điềm điều gì đó!
Đây là cơ hội cuối cùng cô dành cho Trần Điềm Điềm
Mà Trần Điềm Điềm bị hành động như vậy của Cố Niệm Hề cũng có chút kinh ngạc
Bởi vì cô ta giống như nghe hiểu được lời nói của Cố Niệm Hề
Nhưng Trần Điềm Điềm còn chưa kịp phản ứng liền nghe thấy lời nói của Cố Niệm Hề
"Được rồi, nếu không còn chuyện gì, cô về đi. Tôi cũng phải đi rồi"
"Được rồi, chị Niệm Hề em đi trước!"
Tuy rằng muốn tiếp tục đứng ở trong văn phòng này, tuy rằng rất muốn lấy được Xí Hoa án từ tay Cố Niệm Hề lần thứ hai, hoặc là chỉ cần nhìn lướt qua. Nhưng bị Cố Niệm Hề thẳng thắn đuổi khách như vậy, cô căn bản không có cơ hội tiếp tục đứng ở nơi này
Rơi vào đường cùng, Trần Điềm Điềm cũng chỉ còn cách chậm rãi bước ra khỏi văn phòng của Cố Niệm Hề
Mà nhìn bóng dáng rời đi ở cửa, Cố Niệm Hề lại một thoáng ảm đạm
Rốt cuộc vẫn là người trẻ tuổi
Rất nhiều thủ đoạn trắng trợn như vậy, cô ta không sợ Cố Niệm Hề cô phát hiện ra sao?
Nghĩ đến, Cố Niệm Hề liền đem Xí Hoa án Bác Dạ Triệt đã ký, bỏ vào trong túi xách của mình. Trước khi rời đi văn phòng, cô cũng không quên đem dấu vết hôm nay đã sử dụng trong máy tính xóa sạch
Làm xong việc, Cố Niệm Hề chậm rãi rời đi
Nhưng mà cô vẫn chưa đi ra khỏi cửa thang lầu, liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, đang lặng lẽ bước vào phòng làm việc của cô
Nhanh như vậy đã không nhịn được sao?
Xem ra, cơ hội cuối cùng cô ta cũng không nắm bắt được!
Nhìn bóng dáng người phụ nữ im lặng biến mất sau cánh cửa, Cố Niệm Hề gợi lên đường cong bất đắc dĩ. Trên gương mặt không có chua xót, chỉ có thản nhiên tiếc hận
Trần Điềm Điềm, sau này cô thành như thế nào, chỉ có thể oán chính cô!
Cầm trên tay túi xách, Cố Niệm Hề mau chóng rời đi
Nhưng mà hôm nay cô không trực tiếp đi đến chợ như mọi khi
Mà đi tới cửa hàng quần áo lớn nhất trong thành phố
Bởi vì, trước khi về nhà, cô vẫn phải chuẩn bị một số thứ, một số thứ làm cho Đàm tham mưu trưởng nhà cô nổi lên máu bành trướng
Đi một vòng quanh cửa hàng, bên trong bước đi Cố Niệm Hề có thể cảm giác được gương mặt nhỏ nhắn của mình đỏ lên giống như là mặt trời trên cao
Cầm chắc thứ gì đó trong túi, gương mặt nhỏ nhắn của Cố Niệm Hề lại có tia ngượng ngùng. Lần thứ hai giống như con chuột trộm được thóc, vui vẻ đi tiếp
"Tiểu thư, xin hỏi cô muốn mua thứ gì? Nội y hay là váy ngủ?"
"Tôi muốn nội y tình thú!" Cố Niệm Hề còn nhớ rõ, lúc ấy cô lặng lẽ bước đến bên tai của nhân viên bán hàng nói một câu như vậy
"Kia cô muốn hình thức như thế nào?"
Hình thức?
Cố Niệm Hề còn chưa biết, thứ này cũng phân theo hình thức
Vì thế, lúc ấy cô liền đáp lại nhân viên bán hàng kia một câu: "Đương nhiên là càng nóng bỏng càng tốt!"
Nói xong lời này, Cố Niệm Hề nhìn thấy tròng mắt của nhân viên bán hàng kia có tia cười âm hiểm
Nếu bình thường, Cố Niệm Hề bị như vậy, nhất định sẽ chạy trối chết
Nhưng hôm nay không như vậy
Hôm nay vừa nghĩ tới Đàm tham mưu trưởng nhà cô đêm hôm qua vất vả vì cô xử lý số liệu, phấn đấu suốt cả buổi tối, Cố Niệm Hề đành cắn răng, bình tĩnh nhìn bộ váy nóng bỏng trên tay nhân viên bán hàng
Phía trước làm bằng voan mỏng, căn bản không có khả năng che dấu thứ gì, tuy rằng khi nhìn thấy thứ này gương mặt nhỏ nhắn của Cố Niệm Hề lại cảm thấy bỏng dát, nhưng dường như cô vẫn chưa cảm thấy hài lòng cho lắm
Khi nghe thấy nhân viên bán hàng nói bộ này có tên "Quân phục dụ hoặc", Cố Niệm Hề mới tự mình bước lên
Bộ đồ này liếc nhìn một cái quả thật rất giống quân phục. Nhưng mà nhìn kỹ, Cố Niệm Hề phát hiện bên trong có điểm khác nhau. Bộ này chẳng qua màu thì giống, nhưng những thứ khác lại hoàn toàn không giống
Còn có cổ áo, tuy rằng là cùng loại, nhưng chẳng qua chỉ có hai nút thắt. Chân váy chữ a bó sát người nhưng lại quá ngắn
Hiện tại chưa mặc lên căn bản không nhìn ra hiệu quả gì. Nhưng nhìn qua phía trước cũng là sóng lớn mãnh liệt, mặt sau là cảnh xuân vô hạn..
Thật không biết, nếu Đàm tham mưu trưởng thấy cô mặc thành như vậy, có nhiều phản ứng hay không!
Hắn, sẽ điên cuồng không?
Bình thương cô chỉ mặc áo ngủ in hình hoạt hình, hắn cũng đã quấn quýt không rời
Thật không biết, nếu cô mặc thành thế này, người đàn ông kia sẽ chống đỡ như thế nào?
Nghĩ đến đây, gương mặt nhỏ nhắn của Cố Niệm Hề lại có một mảnh đỏ
"Tiểu thư, có muốn mặc thử hay không?" Nhìn thần sắc của Cố Niệm Hề, nhân viên bán hàng cười nói
"Được rồi, lấy cho tôi size ở giữa đi!"
Mặc thử xong, nhìn chính mình trong gương, Cố Niệm Hề thấy được gương mặt của mình không khác gì tôm luộc.