Chương 96
Đường Lạc Lạc chỉ thấy ngạt thở, Mặc Thiệu Đình cúi người, định hôn lên môi cô, cô vội dùng cả tay chân vùng vẫy ra khỏi vòng tay anh, đỏ mặt đẩy anh ra:
– Tìm cái đầu anh ấy! Mặc Thiệu Đình, anh thật sự càng lúc càng quá đáng rồi!
Trước đó còn thật thà ngủ trên sofa, hiện tại rõ ràng là anh đi đêm không về, còn bộc phát thú tính, mỗi ngày đều tìm đủ mọi cách ức hiếp cô, anh còn thấy có lý nữa chứ!
Bắt cá hai tay đến mức tự tin và cảm thấy ưu việt hơn ư?
Đúng là không có thiên lý!
Mặc Thiệu Đình thấy Đường Lạc Lạc nhìn anh một cách phòng thủ, cúi đầu bi thương, thở dài.
Tiếng thở dài đó không ngờ cũng có vài phần ai thương.
Đường Lạc Lạc không kiềm được mềm lòng:
– Anh… anh thở dài gì hả?
– Lạc Lạc, cô có từng nuôi thú cưng không?
Mặc Thiệu Đình ngẩn đầu, sâu trong mắt nhuốm vài phần bi thương thảm thiết, nhìn có vẻ rất nghiêm túc và thật lòng.
– Có chứ!
Đường Lạc Lạc không biết Mặc Thiệu Đình đang bán thuốc gì trong hồ lô, thật thà trả lời:
– Lúc tiểu học tôi có nuôi một con thỏ trắng, đặc biệt đáng yêu, giống như một quả bóng tròn vậy, mỗi ngày tan học về, đều cho nó ăn củ cà rốt, thấy nó ngày một béo múp, nó còn biết chủ động đến gần tôi, lúc chớp chớp mắt quả thật rất đáng yêu…
Nhưng…
Sau đó Đường Phù Dung nói bản thân mẫn cảm với lông thỏ, nhân lúc Đường Lạc Lạc không có nhà, đem con thỏ đi nướng luôn.
Nghe có vẻ như một câu chuyện cười, nhưng chỉ có Đường Lạc Lạc biết, nó không buồn cười chút nào, từ đó cô không nuôi bất kỳ con thú cưng nào nữa, vì cô biết bản thân thấp cổ bé họng, vốn không thể bảo vệ được chúng, thôi thà đừng mang đến vận xấu cho bọn chúng.
Nhìn thấy màu mắt cô gái càng lúc càng ủ dột xuống, Mặc Thiệu Đình vội vò vò đầu Đường Lạc Lạc an ủi:
– Ngoan! Đừng buồn, thú cưng sẽ có một ngày rời đi thôi, vả lại cô may mắn hơn tôi nhiều rồi, tôi nuôi một con sói trắng ấy, cho nó ăn ngon mặc đẹp, còn vì nó mà đi tặng quà tặng cười, kết quả nó không những không cám ơn tôi, còn mắng tôi đẩy tôi, thật là… đau lòng quá đi…
Mép môi Đường Lạc Lạc giật giật, cứng họng nhìn Mặc Thiệu Đình, cái tên này trước mặt người khác lúc nào cũng là khuôn mặt đơ ngàn năm, lạnh lùng đến mức người sống không dám đến gần, sao lúc đối diện với cô, lại đáng ghét đáng đánh thế hả?
Ai là con sói trắng, là ai hả?
Nhưng, nói gì thì nói, nếu không phải Mặc Thiệu Đình hôm nay đến đây giải vây cho cô, chắc cô sẽ bị Đường Quý Lễ và Lương Thể Vân trì triết đến chết mất, vì thế, tuy Mặc Thiệu Đình là tên ngoại tình bắt cá hai tay, nhưng sự việc ngày hôm nay, vẫn là lần nữa giúp đỡ cho cô.
– Xem như tôi nợ anh một lần, được chưa?
Đường Lạc Lạc bất lực trề môi.
– Vậy thì trả đi.
Mặc Thiệu Đình kéo dài lời nói, bỗng bế cô lên, mặc kệ sự phản đối của cô, ném tiểu nha đầu vào trong xe, khóe miệng nhếch lên nụ cười tà đạo:
– Về nhà sẽ tính sổ với cô, cô nhóc ạ!
…
Hôm nay La Nhã không có nhà, chắc là cùng mấy quý bà hào môn đi nhà thờ làm lễ rồi, còn không thì ra ngoài đánh bài shopping, tóm lại, từ ngoài vào trong, Đường Lạc Lạc hít thở không khí không có La Nhã, cảm thấy cả người hưng phấn hẳn lên.
– Aaaaaaa… cảm giác hạnh phúc quá!
Đường Lạc Lạc nhảy lên nhảy xuống trên tấm thảm lông:
– Cảm giác cả người nhẹ hẫng đi nhiều!
Mặc Thiệu Đình dở khóc dở cười:
– Nếu cô thích, tôi có thể dẫn cô đi nơi khác ở, nhà cửa dưới tên tôi không chỉ có nơi này.
Sự thật thì nếu Đường Lạc Lạc đồng ý, đều có thể ở hết một lượt các nơi phồn hoa nhất S thị, thậm chí nước ngoài còn có vài cái đảo có phong cảnh tuyệt đẹp đang chờ cô nữa.
– Không không không.
Đường Lạc Lạc bỗng từ chối ngay, hiện tại Mặc Thiệu Đình đã đưa bàn tay ác ma đến cô rồi, mỗi ngày đều biến ra đủ kiểu ức hiếp cô, nếu như dọn ra ngoài, không có sự cản trở của La Nhã, anh ta có mà lên trời luôn ấy!
“Thiếu nữ như hoa gặp phải hiểm họa từ tay ác ma dê xòm” – Loại tin tức này cô không hy vọng nữ chính là bản thân đâu.
Tâm trạng thấy vui, Đường Lạc Lạc nhìn Mặc Thiệu Đình cũng vừa mắt nữa, tuy vụ đi đêm không về vẫn còn khiến Đường Lạc Lạc nghĩ đến là tức giận, nhưng bản thân vốn cũng là vợ trên danh nghĩa thôi, một chuyện ra một chuyện, vì muốn cám ơn Mặc Thiệu Đình giải vây cho cô, Đường Lạc Lạc lóe lên linh cảm, nghĩ ra một cách biểu đạt lòng biết ơn rất hay:
– Anh vẫn chưa dùng bữa trưa đúng không? Hay là, tôi nấu mì cho anh nhé?
Đồng tử Mặc Thiệu Đình co lại, nấu… nấu mì ư?
Quả thật có chút ngạc nhiên đó, không phải là phong cách của tiểu nha đầu đây…
Cô nói, chắc là nấu mì gói nhỉ?
Chỉ là, anh sao có thể từ chối được chứ?
Mặc Thiệu Đình nhếch mép, cười đầy hàm ý:
– Cô… không biết thật sao? Tôi muốn… ăn cô được không?
– Ăn gì hả?
Đường Lạc Lạc thắc mắc nhìn ánh mắt Mặc Thiệu Đình dần dần di chuyển xuống… bỗng chốc đỏ bừng mặt đến tận tai:
– Mặc Thiệu Đình! Anh vô lại! Hạ lưu! Vô liêm sỉ!
Mặc Thiệu Đình tỏ vẻ vô tội:
– Đâu phải chưa từng ăn qua đâu!
– Anh…
Đường Lạc Lạc dường như sắp khóc luôn, người đàn ông này thường ngày trước mặt người khác luôn giữ bộ mặt lạnh lùng, kiêu ngạo trên trời, lúc này lại vô liêm sỉ đến tột độ luôn ấy chứ!
– Anh không ăn thì thôi!
Đường Lạc Lạc nắm tay lại, tức tối nhìn tên lưu manh thối tha trước mặt.
Mặc Thiệu Đình nhếch mày:
– Ồ, vậy thì miễn cưỡng nếm thử vậy!
– Hứ!
Đường Lạc Lạc quay đầu bỏ đi, tốc độ nhanh như gió, sợ rằng còn ở lại thêm thì Mặc Thiệu Đình lại nghĩ ra chủ ý thất đức nào khác đễ chọc ghẹo cô.
Mặc Thiệu Đình nhìn bóng lưng của cô, một tay chống lên tường, nụ cười không kiềm được lan từ mép môi ra, càng lúc càng to, sau đó cười đến cong lưng ôm bụng.
Cô gái bé bỏng này lúc tức giận thấy vui quá hà!
Tại sao anh cảm thấy việc chọc ghẹo cô là một việc rất hưởng thụ nhỉ?
Trái tim nhỏ của Đường Lạc Lạc đập thình thịch, đi lên lầu, vào bếp nấu mì cho Mặc Thiệu Đình, tuy cố gắng không nghĩ đến, những lời nói chọc ghẹo của Mặc Thiệu Đình cứ văng vẳng bên tai, không ngừng lặp lại.
Người đàn ông này, đúng là lưu manh mà!
Nhưng ngặt nổi, lần nào cũng bị ghẹo đến tim đập nhanh, đúng là đáng chết!
Đường Lạc Lạc có tài nấu ăn không tệ, lúc ở nhà, bữa cơm nào cũng đều do cô nấu cả, món ăn phức tạp cỡ nào cô cũng có thể làm, nhưng cơm canh nhà vẫn là sành sỏi nhất!
Không lâu sau, Đường Lạc Lạc bê một nồi mì canh gà nóng hổi, đưa vào nhà ăn, Mặc Thiệu Đình ngồi bên bàn ăn, hai tay chống lên cái cằm tuyệt đẹp, tràn đầy hứng thú nhìn nồi mì nhỏ.
– Ngửi thử, thơm không?
Đường Lạc Lạc dùng tay quạt quạt, chớp mắt tinh nghịch với Mặc Thiệu Đình.
Sợi mì thanh thơm, mang theo hương thơm nồng nàn của canh gà, nước canh sôi sền sệt, bên trên điểm thêm vài lát thịt gà và hành lá xanh, tuy không tinh tế như những món ăn trong nhà hàng, nhưng nhìn thấy vẫn thơm ngon lạ thường.
Mặc Thiệu Đình cầm đũa, gắp cho anh và Đường Lạc Lạc mỗi người một bát:
– Tạm được!
Ăn quen những món sơn hào hải vị, Mặc Thiệu Đình đối với ăn kỳ thực không mấy có hứng thú, hôm nay chỉ là muốn nếm thử tài nghệ của tiểu nha đầu mà thôi.
Đường Lạc Lạc cười tít mắt cầm bát mì, cúi đầu ăn trước.
Mặc Thiệu Đình lén nhìn cô, cô ăn gì cũng đặc biệt ngon miệng thì phải, vẻ mặt hưởng thụ, đôi mắt khẽ híp lại, mép môi cong cong, gò má phồng phồng, khiến người khác cảm thấy cô giống như đang ăn sơn hào hải vị vậy.’
Bất giác nuốt nước bọt, Mặc Thiệu Đình thăm dò gắp một đũa mì, sau khi vào miệng, khẽ ngẩn người, không ngờ lại ngon ngoài sức tưởng tượng.
Ngon hơn bất cứ thứ gì anh đã từng ăn, vượt qua không biết bao nhiêu đầu bếp Michelin.
Mặc Thiệu Đình vốn không đói mấy, lúc này ngón tay linh hoạt, vài đũa thôi là ăn hết một bát, lại thêm bát nữa, cuối cùng ăn hết ba bát, ngã lưng ra sau ghế, anh vẫn còn thèm thuồng liếm liếm môi:
– Kỳ lạ! Sao lại ngon thế chứ?
Đường Lạc Lạc cầm bát mì còn một nửa trề môi:
– Anh cũng phải chừa cho tôi với chứ! Không ăn không ăn, rốt cuộc ăn hết cả nồi.
– Không phải cô làm cho tôi ăn sao?
Mặc Thiệu Đình tiếp tục hỏi:
– Mì cô nấu, có phải có bí quyết gì không?
Đường Lạc Lạc chớp chớp mắt:
– Món ăn muốn ngon thì phải nêm nhiều bột ngọt.
– Còn gì nữa?
Mặc Thiệu Đình cảm thấy không phải do vấn đề từ bột ngọt, mì này đặc biệt thơm, vả lại còn khiến người khác không thắng lại được, nếu nói nêm nhiều bột ngọt chi bằng nói nêm thuốc phiện!
Ngón trỏ Đường Lạc Lạc vuốt ve vài cái dưới cằm, đảo đảo mắt, nghĩ thật kỹ:
– Không còn nữa… ồ đúng, món ăn mà muốn ngon, thì phải giành ăn với người khác mới ngon, cho dù là sơn hào hải vị, một mình anh ăn cũng không có mùi vị gì, trừ phi anh là Diệp Tiểu Manh, chỉ có ăn cùng người khác, mới cảm thấy đặc biệt ngon.
Ăn cùng người khác ư?
Mặc Thiệu Đình tỏ vẻ suy tư, dường như đúng là vậy, trước khi Đường Lạc Lạc đến, anh ăn gì cũng là một mình, và Đường Lạc Lạc mỗi sáng đều gấp rút đi làm, cũng ít khi ăn sáng cùng anh, buổi tối về nhà cũng khác giờ với anh, vì thế, đại đa số vẫn là anh tự ăn cơm một mình.
Khoảng thời gian rất dài, anh cảm thấy ăn cơm chỉ vì sống mà thôi, không cảm nhận được sự vui vẻ từ bữa cơm, cho dù cơm canh có tinh tế đến đâu.
Một bát mì nhỏ thôi, có thể ngon cỡ nào chứ? Chẳng qua là vì cùng ngồi ăn với Đường Lạc Lạc, thấy cô ăn ngon như thế, bản thân cũng bị lây truyền rồi.
Và cảm giác này, thật sự rất tốt.
– Còn nữa…
Đường Lạc Lạc suy nghĩ, lại bổ sung thêm một chút:
– Món ăn có ngon hay không, còn liên quan đến người nấu nữa, tâm trạng cũng có liên quan, người nấu dùng tâm thì món ăn nấu ra mới ngon được..
Mặc Thiệu Đình nhìn khuôn mặt nhỏ nghiêm túc giải thích của cô, mang chút baby face đáng yêu, đôi mắt linh động sáng long lanh, lấp lánh trong vắt không tạp chất, đột nhiên cảm thấy ngồi cùng bàn ăn cơm với cô, là một việc rất rất rất tốt đẹp.