Ông cụ Trình đã 90 nhưng thoạt nhìn lại như mới ngoài 70, người trông rất minh mẫn cơ trí. Khó trách ông cũng tuổi này rồi nhưng trên người Trình Thái vẫn còn dán cái mác "người kế nghiệp tương lai".
Đối với Tuân Lan cùng đi vào với Kỳ Niên, ông cụ Trình có hơi bất ngờ, trầm giọng hỏi Kỳ Niên: "Ai kêu con dẫn cậu ta tới?"
Tuân Lan biết ngay tấm thiệp mời kia không đơn giản như vậy, cậu nhún vai: "Có lẽ ông nên hỏi con gái cưng của ông xem sao lại muốn làm thế, gửi thiệp mời đến công ty tôi thôi không nói, hôm nay còn đến chỗ tôi làm việc để chặn, một hai phải "mời" tôi đến đây."
Ông cụ Trình không vui khi nhìn thấy Tuân Lan, Tuân Lan nhìn thấy ông chắc vui quá.
Kỳ Niên khi còn nhỏ vì cớ gì thảm như vậy, ngoài trừ có đôi cha mẹ thờ ơ không làm người ra, người làm ông nội ông đây năm đã đó làm gì?
"Cháu cũng không muốn đến…" Kỳ Niên nói.
Ông cụ Trình sầm mặt, "Con cũng bị cô út con mời đến? Ông kêu A Thái gọi điện cho con, nó không nói rõ với con?"
Kỳ Niên lấy sự im thay thế câu trả lời khẳng định.
Ông cụ Trình cũng lặng im trong chốc lát, nói: "Nhìn thấy ông, con cũng không gọi ông một tiếng sao?"
Sau khi Kỳ Niên tiến vào thì vẫn luôn không gọi người.
Lúc này anh cụp mắt xuống, vẫn không lên tiếng.
"Ông biết, con trách ông." Giọng điệu của ông cụ Trình vẫn cứng rắn như thế, "Nhiều năm như vậy, không phải ông không nghĩ đến việc bồi thường cho con, là con luôn ngăn ông bên ngoài."
Như thể đang nói với Kỳ Niên rằng, bồi thường cho con con không cần, giờ lại muốn oán trách, rốt cuộc ông phải làm như thế nào thì Kỳ Niên mới vừa lòng.
"Nghe cô út con nói, con còn đang đóng phim."
Ông cụ Trình không chờ được một tiếng "ông nội" kia, như thỏa hiệp mà đổi đề tài, đốt ngón tay ông gõ nhẹ hai cái trên mặt bàn, "Đóng phim dù sao cũng không có tương lai, đồ cô cả con để lại cho con so với trong nhà thì chung quy vẫn kém hơn một chút, con dọn về đây ở, ông nội sẽ cho con toàn bộ phần tài sản kia của cha mẹ con, rồi chia cho con một công ty cho con quản lý."
Cuối cùng, ông cụ Trình còn nâng mí mắt lên, ngón tay chỉ vào Tuân Lan, "Sau đó, chia tay cậu ta."
Tuân Lan không khỏi bật cười.
Mấy thứ này ở trong mắt ông cụ Trình hẳn có chút trọng lượng, nhưng Tuân Lan cũng có thể nhìn ra, ông cụ Trình thật sự không biết Kỳ Niên có sản nghiệp của riêng anh.
Lúc Tuân Lan quen biết Kỳ Niên thì quy mô sản nghiệp của anh cũng đã không nhỏ. Sau nữa lại trải qua mấy lần lật xe của các doanh nghiệp giàu có như nhà họ Tưởng, nhà họ Sử, miếng thịt Kỳ Niên gặm xuống từ trong sớm đã làm sản nghiệp của anh mở rộng nhiều hơn nữa, từ lâu đã không kém với tập đoàn lớn như Trình thị rồi.
Cậu còn chướng mắt chút đồ vật mà ông cụ Trình nói chứ càng đừng nói Kỳ Niên.
Ông lão này dường như chỉ thể hiện hai phần ấm áp khi Kỳ Niên gặp chuyện rơi vào hôn mê. Vào những lúc khác, ông có thói quen bày ra tư thái cao cao tại thượng của mình, như thể Kỳ Niên không phải cháu trai ruột của ông mà là cấp dưới mặc ông sai sử.
Từ khi Kỳ Niên bước vào vẫn không có biểu cảm gì, sau khi ông cụ Trình nói xong, ánh mắt hoàn toàn không còn độ ấm, anh nói: "Cháu hiểu rồi, sẽ có người gửi quà mừng thọ đến, ông giữ gìn sức khỏe."
Dứt lời, anh nắm tay Tuân Lan xoay người mở cửa thư phòng chuẩn bị rời đi.
"Niên Niên!" Ông cụ Trình đứng lên, có lẽ là do đứng quá đột ngột nên người ông hơi loạng choạng, giơ tay véo trán, sau đó tức giận và kinh ngạc nhìn Kỳ Niên: "Con cảm thấy ông nội cho con ít quá sao? Hay là con nhất quyết muốn thân nhân chúng ta giữ khoảng cách xa lạ như vậy, cả đời không qua lại với nhau!"
"Ông cụ Trình..." Tuân Lan khẽ kéo tay Kỳ Niên để anh chờ một chút, cậu quay sang nhìn ông cụ Trình, "Sự bồi thường tốt nhất cho A Niên là các ông đừng đến làm phiền anh ấy nữa."
Trước đây Kỳ Niên từng gặp những gì ắt hẳn ông cụ Trình còn rõ hơn ai khác. Nếu ông thật sự quan tâm đứa cháu trai Kỳ Niên này thì cũng không đến mức đợi khi dì Kỳ vô tình về nước mới phát hiện vấn đề của Kỳ Niên.
Tuân Lan hoàn toàn không dám nghĩ, nếu không có dì Kỳ thì Kỳ Niên bây giờ sẽ như thế nào, liệu anh còn có thể sống đến tuổi này không?
Năm đó Kỳ Niên bị đâm bị thương không thể tham dự đám tang của cha mẹ, những lời lẽ ác độc đó của cô út Trình chẳng lẽ không có ông cụ Trình dung túng?
Tuân Lan cũng chẳng cần đoán tâm lý của ông, chẳng hề quan tâm Kỳ Niên nhiều năm như vậy, đơn giản là ông hận mẹ Kỳ Niên gi.ết chết đứa con trai duy nhất của ông, cũng chuyển cảm xúc này sang người Kỳ Niên.
Chỉ là bây giờ người đã già rồi, nhớ đến tình thân, cho nên lại chuyển nhượng 5% cổ phần cho Kỳ Niên như bồi thường, nhưng lại không hỏi Kỳ Niên có muốn hay không. Sau đó dưới sự bồi thường một phía tình nguyện của ông, đã "bồi thường" cho Kỳ Niên một tai họa nguy hiểm đến tính mạng khiến anh suýt chết một lần nữa.
Bây giờ lại cho tài sản lại cho công ty, là chê lần trước Kỳ Niên chưa chết hẳn à!
Hai người Tuân Lan và Kỳ Niên cũng không muốn cãi nhau với ông cụ Trình như với cô út Trình, hơn nữa tuổi của đối phương đã lớn như vậy, nếu tức giận xảy ra chuyện gì thì đều là lỗi của bọn họ, cho nên sau khi nói xong lời này, Tuân Lan và Kỳ Niên bèn đi ra ngoài.
Sau khi Tuân Lan và Kỳ Niên đi xuống lầu, băng qua phòng khách, đi thẳng về hướng cửa lớn.
Khi sắp đi tới cổng, giọng nói tức giận của cô út Trình truyền đến từ phía sau, "Trình Niên, cậu đứng lại cho tôi! Tôi bảo cậu đứng lại cậu có nghe không!"
Giọng nói của cô út Trình vẫn lớn như vậy, một lời nói khiến khách khứa xung quanh lần nữa vểnh tai nghe ngóng.
Cô út Trình dẫn theo Đức Minh của cô ta đuổi theo lại đây thật nhanh, Tuân Lan kéo Kỳ Niên dừng lại rồi quay đầu nhìn, cũng muốn nghe xem cô út Trình còn định nói gì.
Cô út Trình chất vấn Kỳ Niên: "Rốt cuộc cậu đã nói cái gì mà lại khiến ông nội cậu tức giận đến phát tác chứng đau đầu!"
"Tri Huệ em đừng tức giận, người trẻ không hiểu chuyện, em có gì từ từ nói." Đức Minh nhẹ giọng trấn an, lại bày ra tư thái trưởng bối nhìn Kỳ Niên, "Tôi gọi cậu tiểu Niên nhé. Tiểu Niên à, có phải ông nội cậu không cho cậu ở bên Tuân Lan không, cho nên cậu tức giận chống đối với ông cụ? Kì thật cô và ông nội của cậu cũng là vì tốt cho cậu, đàn ông thì sao có thể ở bên đàn ông chứ."
Đức Minh tận tình khuyên bảo, nhưng mỗi lời nói đều đang đổ thêm dầu vào lửa.
Mắt thấy cô út Trình càng thêm đúng lý hợp tình lại muốn ầm ĩ gì đó, Tuân Lan cắt ngang lời nói của cô ta nói thay cô ta trước: "Đây chẳng phải là điều mấy người muốn nhìn thấy à."
Nữ quỷ đi theo bên cạnh Đức Minh dường như cũng không nhìn nổi, nhếch khóe miệng, cười khẩy nói: "Ha, cô giả hiếu thảo làm gì, người gọi người tới khiến ông cụ tức không phải cô chắc."
Tuân Lan liếc nhìn nữ quỷ rồi lặp lại lời nói của cô: "Cô hiếu thảo làm gì, người gọi người tới khiến ông cụ tức không phải cô chắc."
Nữ quỷ vốn dĩ đang khoanh tay đứng, nghe vậy như gặp quỷ mà buông tay ra đến gần Tuân Lan một bước, đánh giá cậu từ trên xuống dưới.
Tuân Lan tạm thời không có thời gian quan tâm đến cô, cũng không muốn cách gần với nữ quỷ quá, chỉ nhích một bước sang bên cạnh.
Ánh mắt nữ quỷ sáng lên.
Tuân Lan đã nhìn sang cô út Trình nhịp thở rõ ràng nghèn nghẹt, nói: "Người bình thường đều chú trọng việc xấu trong nhà không phơi ra ngoài, nhưng từ khi tôi và Kỳ Niên đi vào đây, cô dường như cứ sợ người khác không biết tôi và Kỳ Niên là người đồng tính thích đàn ông vậy. Cô cũng biết rõ ông cụ Trình không muốn thấy tôi nhưng lại mạnh mẽ mời tôi đến, cô đang có ý định gì? Là muốn khiến ông cụ Trình bị tôi và Kỳ Niên chọc tức ra chuyện, để cô đạt được mục đích được chia nhiều gia sản hơn chút? Vừa lúc hôm nay có rất nhiều người ở đây, đợi khi sự việc lan rộng, người bên ngoài cũng chỉ biết Kỳ Niên bất hiếu, không hề có liên quan gì đến Trình Tri Huệ cô, đúng không?"
Tuân Lan nói câu nào trúng tim đen câu ấy, ánh mắt của những người hóng hớt xung quanh lập tức chuyển hết sang người cô út Trình.
Cô út Trình lần này giống như người câm, nào còn tinh thần kiêu ngạo và độc đoán vừa rồi, "Cậu, cậu nói vớ vẩn! Tôi không nghĩ như vậy!"
"Đúng vậy, cậu đừng vu khống Tri Huệ, đó là cha của em ấy, làm sao em ấy có thể nghĩ như vậy được." Đức Minh ôm lấy bả vai cô út Trình, cũng giải thích thay cô ta.
Tuân Lan nhìn Đức Minh nói: "Có phải vu khống hay không thì trời biết đất biết mấy người biết, chúng tôi không biết."
Khi thu hồi ánh mắt, Tuân Lan chợt nhìn thấy một sợi tóc trên vai trái của Đức Minh. Sợi tóc đó hơi dài, một đầu dính vào quần áo, đầu kia nhẹ nhàng bay theo gió.
"Đây là gì vậy?"
Tuân Lan nhân lúc Đức Minh không kịp phản ứng, cậu lấy cọng tóc trên vai gã xuống, sau đó đưa tóc đến trước mặt cô út Trình, chẳng hề che giấu vẻ hả hê khi người khác gặp họa của mình, "Tóc đen, độ dài vừa phải. Chậc, màu sợi tóc này hơi khác so với màu tóc của cô đó."
Tóc của cô út Trình là màu đỏ rượu, dài gấp đôi sợi tóc này.
Cô út Trình đã không rảnh quan tâm đến việc bị Tuân Lan nói cho nghẹn họng nữa, ánh mắt rơi trên sợi tóc đó, sắc mặt đổi xoành xoạch. Cô ta quay phắt đầu, đè nén cơn giận mà thấp giọng chất vấn: "Phí Đức Minh, sợi tóc này trên người anh từ đâu mà ra?"
Nữ quỷ đứng bên cạnh Tuân Lan, nâng cằm chỉ về phía sau cô út Trình, "Đó, là của bà ta."
Tuân Lan nhìn sang thì thấy mẹ Trình Thái đang đứng ở cửa phòng khách nói chuyện với vài người phụ nữ, những người khác hoặc là bới tóc hoặc là màu tóc khác với bà ta. Chỉ có mẹ Trình Thái có mái tóc dài vừa phải, còn chưa nhuộm.
Cô út Trình chú ý tới ánh mắt của Tuân Lan, quay đầu cũng nhìn thấy mẹ Trình Thái, sắc mặt tức thì tái xanh, nắm cọng tóc đó rồi bước nhanh đến chỗ mẹ Trình Thái.
Phí Đức Minh đuổi theo, còn đang thấp giọng giải thích: "Tri Huệ, em đừng nghe cậu ta nói nhảm, chắc là lúc anh đi ngang qua ai rồi vô tình dính phải, cậu ta là cố ý châm ngòi chúng ta."
Cô út Trình đi tới cũng không lớn tiếng mắng chửi mà chỉ bảo mẹ Trình Thái đi vào cùng mình, nói có chuyện muốn nói với bà ta.
Tuân Lan thở dài một tiếng tiếc nuối, còn tưởng hai người có thể cãi nhau cơ, hiển nhiên cô út Trình cũng thật sự không ngu ngốc như lúc trước biểu hiện, có người ngoài ở đây cô ta vẫn kiêng kị phải làm dáng.
"Đi thôi…"
Một tiếng này là Tuân Lan nói với Kỳ Niên, cũng là nói với nữ quỷ ở lại bên cạnh cậu.
Kỳ Niên được Trình Tri Huệ "mời" đến đây, Lưu Phi cũng đi theo tới. Chỉ là hắn đã từng cho người quẳng Trình Tri Huệ ra ngoài, cho nên lần này bị Trình Tri Huệ trả đũa, không được phép vào nên luôn ở trong xe chờ bên ngoài.
Tuân Lan và Kỳ Niên lên xe, Lưu Phi không nhịn được mắng câu t.hô tục, nói mấy người nhà họ Trình này thật sự có bệnh.
Nếu như Trình Tri Huệ chỉ nhằm vào Kỳ Niên thì hôm nay bà ta không thể thành công được, dè đâu bà ta còn biết dùng Tuân Lan để kiểm soát Kỳ Niên, khiến Kỳ Niên không thể không đến, thật sự tức chết.
Kỳ Niên nắm lấy tay Tuân Lan, xo,a nắn như chơi đùa một lúc, nói: "Lan Lan, anh đoạt hết tiền của nhà họ Trình tới, được không?"
Khóe môi Tuân Lan đượm thêm ý cười, đã nói ra lời như vậy luôn rồi, có thể thấy hôm nay Kỳ Niên tức giận không nhỏ đâu.
"Được chứ, không cho họ một xu một cắt nào, đặc biệt là Trình Tri Huệ." Tuân Lan nói, ngẫm nghĩ rồi nói tiếp: "Em có thể giúp anh..."
Kỳ Niên và cậu cũng không tính nói phét.
Chưa nói đến năng lực của bản thân Kỳ Niên, mặc dù bản thân Tuân Lan đã từng nổi loạn một khoảng thời gian, nhưng để thắng được anh trai Tuân Trừng và cướp lấy sự ưu ái và chú ý của cha mẹ, Tuân Lan vẫn luôn cực kì cố gắng trên học tập.
Gia cảnh của nhà họ Tuân còn tốt hơn nhà họ Trình một chút, nền giáo dục mà cậu tiếp thu vẫn luôn thuộc dạng top đầu. Trước khi xuyên qua, Tuân Lan cũng đã dựa vào đầu tư để sống cuộc sống làm cá mặn hạnh phúc với cổ tức được chia.
Chỉ là vì không có tâm cạnh tranh nên cũng không có theo đuổi lớn gì với tiền bạc, vẫn luôn kiểu có thể đáp ứng mọi nhu cầu của cậu là đủ, bởi vậy có vẻ đặc biệt không tiến thủ.
Lúc này, một giọng nói khác xen vào nói, "Tôi cũng có thể giúp các cậu."
Tuân Lan ngẩng đầu nhìn nữ quỷ đang ngồi trên ghế phụ quay đầu lại nhìn.
Ồ, tí thì quên mất cô.