"Không, anh đã không nói gì hết."
"Vậy thì, cậu có thể hỏi mà.
Tôi sẽ coi như cậu đã nghe nó rồi."
"Tôi đâu có hỏi đâu ạ?"
"Đó là lý do tại sao tôi sẽ coi như đã nói điều đó rồi.
Tôi hiểu rồi.
Cậu muốn hẹn hò với tôi chứ gì."
Mong muốn bác bỏ ý kiến của cậu tràn ngập đầu lưỡi, nhưng Yoonshin không thể trả lời vì những vì Sehun nói hoàn toàn đúng.
Cậu muốn xác định mối quan hệ của cả hai, tốt nhất là theo hướng mà Sehun đã đề cập.
Hẳn là Sehun đã cố ý khiến Yoonshin đề cập đến việc này trước.
Cuối cùng thì Yoonshin đã mở lời hẹn hò với Sehun, và anh đã đồng ý.
Cậu cố gắng che giấu sự khó chịu khi nghịch bàn tay của Sehun và tuyên bố một cách phẫn nộ, "Không đời nào tôi lại là người thích anh trước đâu nhé."
"Nói lại lần nữa, phát âm từng từ xem nào."
Lời tuyên bố của Yoonshin chắc hẳn đã gây chấn động đến nỗi khiến khuôn mặt vừa tỉnh bơ của Sehun trở nên cứng đờ như một tảng đá.
Yoonshin liếc nhìn anh rồi nhăn mặt, Sehun liền đẩy Yoonshin mạnh hơn.
"Tôi sẽ không thích— á!" Yoonshin kêu lên.
Một giọng nói lạnh lùng như chọc thủng màng nhĩ cậu.
"Cậu có nhớ trước đó cậu đã nói rằng sẽ không không bao giờ ngủ với tôi đấy.
Cậu còn nhớ điều đó không?
Yoonshin đã nói thế vào lần đầu tiên cả hai ăn trưa cùng nhau.
Vào thời điểm đó, cậu chỉ đơn giản đáp trả Sehun như một phép ẩn dụ để thể hiện ý định rằng cậu sẽ không rời Doguk mà thôi.
"Tất nhiên tôi còn nhớ.
Nhưng ý tôi lúc đó là—!"
"Cậu có rất nhiều thứ sẽ không bao giờ làm với tôi, phải không? Điều đó có nghĩa là chúng ta sẽ hẹn hò nhưng lại chưa thích nhau à?"
Để đối đầu với một người như Sehun, kẻ đã cân nhắc mọi khả năng để vô hiệu hóa đối phương thì Yoonshin biết rằng tình cảm của cậu dành cho Sehun phải ít hơn của anh dành cho cậu.
Hơn nữa, Yoonshin cần học cách tận dụng mối quan hệ của mình với Sehun thật hiệu quả.
Nếu cán cân cảm xúc nghiêng hẳn về một phía, chắc chắn Yoonshin sẽ bị cuốn theo tốc độ của Sehun và bị trói buộc với nó từ lúc nào không hay.
Yoonshin không muốn phá hỏng mọi thứ theo cách đó.
"Anh sẽ là người nói thích trước đấy ạ," Yoonshin nói với vẻ chắc chắn.
"Tôi sẽ trả lại những lời đó cho cậu.
Tôi rất tự tin.
Cậu sẽ là người nói từ đó trước."
Sehun tuyên bố thẳng thừng, rồi anh túm lấy tóc Yoonshin.
Anh nghiêng đầu cậu về phía mình.
Yoonshin hít một hơi thật sâu khi quay đầu lại.
Ngay lúc ấy, đôi mắt của người đàn ông lớn tuổi lóe lên vẻ ranh mãnh khi anh cúi xuống hôn Yoonshin.
"A..ưmmm."
Lưỡi cậu và anh quấn lấy nhau một cách vội vã.
Những tia lửa dường như đang bay lơ lửng trong không khí khi da thịt của cả hai sát rạt vào nhau.
Một bầu không khí oi bức cứ thế lơ lửng trong căn phòng.
Cuộc đấu tranh giành quyền lực của cả hai tiếp tục khi cả hai đè lên nhau rồi lặng lẽ chìm xuống rồi nổi lên trên mặt nước.
Yoonshin kéo mạnh hông của người kia.
Cậu di chuyển cơ thể, khớp với chuyển động của Sehun khiến cho nụ hôn ngày càng sâu hơn.
Yoonshin đã biết rằng Kang Sehun kén chọn và kiêu kỳ, anh là một đối thủ đáng gờm với tư cách là ông chủ cũng như người yêu của cậu.
Cậu không còn đường lui nữa rồi.
Nếu một người bị mắc mưa mà không có ô, thì người đó sẽ phải dũng cảm vượt qua nó.
Màn 12
Màn đêm đã buông xuống và bầu trời trở nên tối dần đi.
Những chiếc xe hối hả tấp nập bên ngoài bệnh viện, dòng xe ấy gây ra sự huyên náo nhưng lại khiến cho mọi thứ xung quanh trờ nên ảm đạm chứ không hề sôi động.
Càng về đêm, nhiệt độ càng giảm mạnh.
Yoonshin bước ra từ lối ra của bệnh nhân nội trú, cậu cảm nhận được mùa đông đang đến gần rồi.
Yoonshin kéo kín áo khoác và ngồi xuống băng ghế trước bồn hoa.
Cậu thở dài, thẫn thờ nhìn sương mù tỏa ra từ miệng của mình rồi gọi cho khách hàng của mình "Là Do Yoonshin từ Doguk đây ạ.".
Danh Sách Chương: