• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Ngay khi Tiêu Nhã không thể chịu đựng được nữa, muốn hỏi Thời Tiểu Ngư có thể ăn bây giờ được không, nếu có thể thì bọn họ sẽ ăn luôn, không cần đợi Lâm Vũ Phi nữa.

Tin tức cuối cùng cũng được truyền đến từ tổ chương trình.

Vị khách mời cuối cùng, Lâm Vũ Phi đã đến, bảo họ xuống chào đón cậu ấy.

Mà lúc này, Lâm Vũ Phi đã đến dưới tầng của nhà trọ.

Cậu ấy mặc trang phục thoải mái, trên cổ còn đeo khăn quàng, khuôn mặt tinh xảo tràn đầy sức sống, kiểu tóc cậu ấy vừa làm trông có rất nhiều tầng, phần đuôi tóc được tẩy và nhuộm light màu trắng bạc, thêm rạng rỡ cho khí chất tổng thể.

Cậu ấy dùng đôi mắt đào hoa yên lặng nhìn cảnh vật xung quanh, nhìn thấy chỗ được chọn là nhà trọ như vậy, đôi mắt đào hoa của cậu ấy đột nhiên hơi cong lên, dáng vẻ dường như rất có hứng thú.

Khi Thời Tiểu Ngư nhìn thấy cậu ấy, nhìn thấy dáng vẻ tươi cười rực rỡ của cậu ấy, đang vẫy tay về phía họ.

Nụ cười này có vẻ rất dễ tiếp xúc, nhưng Thời Tiểu Ngư biết, cậu ấy muốn trở mặt, cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt.


Giống như cảnh tượng trong ký ức, Lâm Vũ Phi giây trước còn đang cười hì hì, giây sau có thể hỏi cô bằng giọng lạnh lùng, chị chính là Thời Tiểu Ngư đã bôi nhọ ké fame của Kính Gia Uyên đúng không?Nghĩ tới những chuyện này, Thời Tiểu Ngư chỉ muốn giảm cảm giác tồn tại của mình càng nhiều càng tốt.

Tiêu Nhã bước nhanh về phía Lâm Vũ Phi, vì chờ cậu ấy mà cô ấy đã trở nên cáu kỉnh.

Lâm Vũ Phi đến, bọn họ mới có thể ăn món gì đó, điều này tất nhiên cô ấy rất rõ ràng, cho nên khi Lâm Vũ Phi muốn chào hỏi và trò chuyện với cô ấy trước, cô ấy đã liên tục thúc giục: “Được rồi, được rồi, có lời gì thì chờ trở về rồi hẵng nói, vào ăn cơm trước đi.

"Lời chào hỏi của Lâm Vũ Phi ngay lập tức bị mắc kẹt trong miệng.

Cậu ấy gãi đầu, đi theo ba người họ lên cầu thang.

Chỉ vừa bước được một bước, đã nghe thấy PD Trương ở sau lưng liên tục hét lên: "Đợi đã, chờ chút đã, cậu phải tự xách hai chiếc vali của mình lên chứ, từ giờ trở đi, nhân viên công tác của chúng tôi sẽ không can dự vào chuyến đi của cậu.

"Trong lúc nói chuyện, đã thấy một nhân viên công tác, từ cốp xe phía sau, đang chật vật lần lượt nhấc ra hai chiếc vali lớn.

Bàn chân của Lâm Vũ Phi, dừng lại ở bậc thềm đầu tiên.


Cậu ấy nở nụ cười gượng, đôi mắt đào hoa lộ ra vẻ lấy lòng nhìn Kính Gia Uyên: "Anh?"Kính Gia Uyên biết cậu ấy muốn nói cái gì, nên chủ động đi đến chỗ hành lý, xách một chiếc vali lên.

Chỉ vừa mới cầm lên một chút, anh đã cau mày: "Sao mang nhiều đồ thế?"Lâm Vũ Phi lúc này đang chật vật khiêng một cái vali khác, nghe vậy thở hổn hển nói: "Bởi vì phải ở bên ngoài tận ba tháng, tất nhiên phải mang nhiều đồ hơn chứ, chỉ riêng mặt nạ đã cần một trăm tấm, còn có những thứ khác, quần áo và giày để phối hợp cho những dịp khác nhau cũng phải mang theo, tất nhiên là rất nhiều đồ rồi.

"Thời Tiểu Ngư & Kính Gia Uyên: "! "Tiêu Nhã lại gật đầu đầy đồng cảm, rất hiểu cho Lâm Vũ Phi.

"Được được, chúng ta đi lên rồi nói chuyện tiếp.

" Lâm Vũ Phi thở hổn hển nói.

Cái vali của cậu ấy thực sự rất nặng.

Bốn người họ cuối cùng cũng tụ hợp, đi về phía tầng ba.

Lúc này, PD Trương nhìn bọn họ biến mất khỏi tầm mắt, ánh mắt theo thời gian dần dần trở nên hưng phấn.

Ngược lại ông ấy thực sự tò mò, Thời Tiểu Ngư sẽ đối phó với Lâm Vũ Phi như thế nào.

Ông ấy có thể kiềm chế bản thân để không gây rắc rối, nhưng khi đối mặt với người chủ động công kích, còn có thể kìm chế tính tình, hòa thuận ở chung ư?.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK