“Vậy còn những người khác trong tướng quân phủ thì sao? Công chúa thế nào rồi?” Tiểu Thất không giấu được hoài nghi trong lòng nên hỏi thêm vài câu.
Người nọ giống như muốn đem tất cả những gì mình biết kể lại cho y.
“Thuần Hi công chúa và Mộ Dung Hoa hoà ly nên bị Hoàng thượng đuổi khỏi cung rồi.”
Đuổi khỏi cung? Làm sao có thể chứ. Ai cũng biết An Khánh đế yêu thương muội muội này như thế nào sao có thể vô duyên vô cớ đuổi nàng đi.
Tiểu Thất suy nghĩ một hồi cuối cùng cũng hiểu ra An Khánh đế hẳn là muốn nàng được tự do theo đuổi thứ nàng thích và đi cùng người nàng thương nên mới phải làm như vậy. Như vậy cũng rất tốt, y vui mừng thay cho Thuần Hi.
“Còn có một tin động trời nữa ngươi không biết đâu. Người hại chết mẫu thân của Mộ Dung Hoa vậy mà lại là tiểu thiếp thất của hắn. Đúng là nuôi ong tay áo không thể lường trước được.”
Bàn tay đang băng bó vết thương của Tiểu Thất bỗng khựng lại, y kinh ngạc trợn tròn mắt.
“Cái gì? Cô ta…sao…sao có thể…”
“Bởi vậy, ai cũng đồn ả khẳng định là chết rất thảm.”
Kì thực lời đồn cũng chỉ đúng một phần, Mộ Dung Hoa tất nhiên là hận không thể băm Chu Mẫn ra làm trăm mảnh nhưng khi đối mặt chất vấn với cô hắn chỉ là trầm mặc.
“Ta đối với cô không tốt sao? Hay Mộ Dung gia ta có thâm thù đại hận gì với cô.”
Chu Mẫn mỉm cười nhìn hắn đầy thâm tình.
“Chàng rất tốt, chính vì chàng đối với ta có tình có nghĩa nên ta mới không muốn để người khác có được tình cảm của chàng.”
Mộ Dung Hoa nhíu mày cắn chặt răng.
“Vậy nên cô hại chết mẫu thân ta rồi đổ thừa cho Bạch Thái Thiên, khiến ta trút giận lên người Tiểu Thất… bỏ mặc y trong nhà lao.”
“Ha, đúng thế thì sao? Ta biết chàng hận ta, nhưng mà A Hoa chàng nhìn xem người mà chàng yêu đã rời bỏ chàng mà đi rồi, bây giờ bên cạnh chàng cuối cùng cũng chỉ còn mình ta. Chỉ còn ta tình nguyện ở lại bên chàng thôi.”
Mộ Dung Hoa thâm trầm nhìn cô, chẳng rõ trong lòng hắn lúc này là tâm trạng gì.
“Ta không hận cô, người như cô không đáng để ta phải nghĩ tới. Từ trước tới giờ ta chưa từng coi trọng cô, cho dù có Tiểu Thất hay không thì kết quả vẫn vậy. Ta nạp cô chẳng qua là vì giận dỗi với Tiểu Thất mà thôi, còn về đứa con chưa từng xuất hiện kia, cho dù có thật ta cũng sẽ không để nó ra đời, cô nghe rõ chưa.”
Chu Mẫn ôm ngực thở dốc, cô không thể tin những lời này lại có thể được Mộ Dung Hoa thốt ra một cách nhẹ nhàng như vậy, nước mắt cô lã chã rơi làm nhoè đi lớp trang điểm tinh tế.
“Mộ Dung Hoa, chàng…”
“Ta còn có thể tàn nhẫn hơn nữa, cô có muốn biết không?”
Hắn rót một ly rượu đẩy tới trước mặt Chu Mẫn.
“Cô tự làm hay để ta giúp.”
Mộ Dung Hoa phất áo rời đi bỏ lại sau lưng tiếng cười thống khổ của Chu Mẫn cùng với âm thanh rơi vỡ của ly sứ.
Tiểu Thất bởi vì phải chữa trị vết thương cho người nọ nên đã nán lại khá lâu. Đến lúc hai người rời đi thì mặt trời đã dần khuất bóng.
Khung cảnh quen thuộc dần xuất hiện trong tầm mắt, Tiểu Thất kinh ngạc ngoảnh đầu nhìn Bạch Thái Thiên chẳng thốt nên lời. Bạch Thái Thiên xoa đầu y cười khẽ.
“Đã hứa sẽ đưa đệ về nhà rồi mà.”
Khi tới địa phận núi Trường An khoé mắt Tiểu Thất đã chẳng nhịn được mà đỏ lên. Nơi này so với lúc Tiểu Thất rời đi cũng không khác biệt lắm hơn nữa còn rất sạch sẽ, hẳn là đã được người quét dọn thường xuyên.
Bạch Thái Thiên vẫn luôn đi phía sau Tiểu Thất, tới một nơi lại nghe y kể chuyện của mình khi ấy. Chàng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ khi ấy của y là như thế nào, chắc là cũng trắng trắng mềm mềm giống như những tiểu thiếu gia được cưng chiều.
Tay Bạch Thái Thiên đột ngột bị nắm chặt sau đó chàng bị Tiểu Thất phấn khích kéo đi.
“Ta dẫn huynh tới nơi này xem, đây là chỗ bí mật của bọn ta rất ít người biết. Nếu như may mắn còn được có thể nhìn thấy Đàm hoa nở rộ nữa.”
Tiểu Thất dẫn chàng tới một hang động ẩm ướt, bên trong có chút tối nhưng y lại đi vào mà không hề gặp trở ngại, ngược lại là Bạch Thái Thiên suýt bị té mấy lần. Tiểu Thất thấy hơi buồn cười vừa đi vừa liên tục nhắc nhở phải cẩn thận.
Đi qua hang động chật hẹp, bên trong đã dần xuất hiện ánh sáng. Ánh trăng đêm nay nhu hoà đến lạ, nó như hoà quyện với ánh sáng vàng nhấp nháy của những con đom đóm đang bay phấp phới tạo nên khung cảnh kì ảo không chân thực.
Tiểu Thất cười rạng rỡ như ánh mặt trời đầu xuân cực kỳ ấm áp và đẹp mắt.
“Huynh xem có phải rất đẹp không?”
Trên bả vai Tiểu Thất chẳng biết từ khi nào lại xuất hiện thêm một con đom đóm đang nhấp nháy như càng tô điểm thêm vẻ đẹp của thiếu niên. Bạch Thái Thiên nhìn y đến xuất thần khoé môi cong lên chậm rãi nở nụ cười.
“Ừm, rất đẹp.”
Tiểu Thất bị ánh mắt nóng rực của Bạch Thái Thiên làm ngại ngùng, y đi tới bên những khóm Đàm hoa nhẹ nhàng nâng những búp nụ lên khẽ ngửi.
“Thật thơm, chỉ đáng tiếc vẫn chưa nở.”
Bạch Thái Thiên ngồi xuống một tảng đá bên cạnh mắt vẫn thủy chung dừng trên khuôn mặt y.
“Lần sau lại đến.”
Tiểu Thất ngoảnh đầu nhìn chàng, bốn mắt nhìn nhau, không khí xung quanh bỗng chốc trở nên tĩnh lặng. Tiểu Thất hơi cúi đầu hàng mi cong cong khẽ động, rồi chỉ trong một cái chớp mắt y liền chồm người tới đặt môi mình lên môi nam nhân.
Môi Bạch Thái Thiên có chút khô nhưng lại rất ấm áp. Tiểu Thất nhắm chặt mắt, hai tay cũng gắt gao siết chặt y phục. Bạch Thái Thiên bị hành động đột ngột của y làm sững người, rất nhanh sau đó liền lấy lại tinh thần vươn tay đẩy người y ra.
“Thần Thần…”
“Huynh ghét bỏ ta sao?”
Bạch Thái Thiên nhìn vào đôi mắt ướt át phiếm hồng của y hầu kết khẽ động. Trong đôi mắt ấy hiện tại đang phản chiếu lại hình bóng chàng nhưng lại chẳng hề có chút tình cảm ái muội nào.
Bạch Thái Thiên cười khổ trong lòng.
“Tiểu Bạch, huynh thật sự không muốn ta sao?”
Bạch Thái Thiên lưỡng lự một hồi cuối cùng vẫn chẳng thể kháng cự lại được người trong lòng cúi người hôn xuống. Nụ hôn kéo dài triền miên, nó mang theo không chỉ là tình yêu mà còn là sự mê đắm, bất lực và nuối tiếc của Bạch Thái Thiên.
Cho đến khi cả hai hít thở không thông, Tiểu Thất chạm tay vào bên hông muốn tháo đai lưng của Bạch Thái Thiên thì bị chàng ngăn lại. Tiểu Thất không nghĩ đến bước này rồi mà Bạch Thái Thiên lại cản y.
Bạch Thái Thiên dựa trán mình vào trán y thở nặng nề.
“Thần Thần, nói ta nghe đệ có yêu ta không?”
Tiểu Thất sửng sốt sau đó liền rũ mi không đáp lời.
Bạch Thái Thiên nhìn thẳng vào mắt y, ngón tay cái vuốt ve đôi gò má thiếu niên.
“Ta muốn thân thể đệ càng muốn trái tim đệ. Ta không cần đệ phải dùng cách này để đáp lại ta.”
Tiểu Thất vùi mặt vào lồng ngực Bạch Thái Thiên khổ sở rơi nước mắt.
“Trái tim này…đã sớm không còn là của ta nữa rồi.”
Bạch Thái Thiên vuốt tóc y lại nhẹ nhàng hôn lên.
“Trước đây huynh đã từng hỏi ta nếu như gặp huynh trước liệu có thể thích huynh không. Lúc đó ta không trả lời, bây giờ ta trả lời huynh. Hẳn là có thể, nếu huynh ấy không xuất hiện ta có thể sẽ động lòng với huynh.”
Bạch Thái Thiên cười khẽ. Như vậy là đủ rồi, là vì chàng tới muộn chứ không phải là không có cơ hội.
Hai người ngồi cạnh bên nhau không khí ái muội vừa rồi cũng biến đâu mất tăm. Bạch Thái Thiên trầm giọng lên tiếng phá vỡ sự tĩnh mịch.
“Đột nhiên rất muốn nghe đệ thổi sáo, có thể chứ?”
Tiểu Thất tất nhiên chẳng có lí do gì để cự tuyệt. Bạch Thái Thiên rút Bạch Ngọc Phi Loan đưa cho y.
Cũng lâu rồi Tiểu Thất chưa thổi sáo nên có chút hoài niệm, nhất là bây giờ còn đang ở nơi mình lớn lên từ nhỏ. Y thổi một khúc tình ca mà ngày trước sư phụ thích nhất.
Ánh trăng như hoà làm một với tiếng sáo trầm bổng làm người nghe bất chợt thấy trong lòng rộn ràng khi nhìn thấy người yêu.
Đàm hoa một đoá nở rộ rồi lại như đã giao hẹn trước mà cùng nhau khoe sắc. Tiểu Thất phấn khích tươi cười nhìn Bạch Thái Thiên, chàng cũng mỉm cười đáp lại.
Đây mới là Tiểu Thất mà chàng biết, một Tiểu Thất vô ưu vô lo, lương thiện và thuần khiết. Chàng đã mang Tiểu Thất thật sự quay trở về rồi.
Thật là có cảm giác thành tựu.
Qua hôm nay quan hệ của hai người dường như chẳng thay đổi gì nhưng lại giống như đã thay đổi rất lớn. Bọn họ không phải người thân, không giống phu thê lại càng không phải bằng hữu những khi hai người ở cạnh nhau khung cảnh lại rất hài hoà không ai có thể xen vào.
Tiểu Thất được Bạch Thái Thiên chăm sóc rất tốt, tốt đến mức khiến y hoài nghi Bạch Thái Thiên đang chăm mình như chăm nhi tử. Lúc Văn Phong gặp lại y còn kinh ngạc một hồi.
Văn Phong không báo trước mà đột nhiên chạy tới đây làm Bạch Thái Thiên có dự cảm chẳng lành. Quả nhiên đúng là có chuyện.
Văn Phong sắc mặt ngưng trọng cúi người báo lại tình hình với Bạch Thái Thiên.
“Mộ Dung Hoa đem quân tấn công biên giới, hắn như kẻ điên vậy, ngày nào cũng cho quân phá thành hẳn là muốn liều chết tới đây bắt người cho bằng được.”
Bạch Thái Thiên nheo mắt ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn tính toán trong chốc lát mới lên tiếng.
“Hắn có trong tay bao nhiêu quân?”
“Trước mắt chỉ khoảng 10 vạn nhưng không chắc phía sau còn bao nhiêu. Điện hạ, hiện tại nơi này không an toàn hay chúng ta đưa công tử hồi cung trước.”
“Ừm.”
Tiểu Thất đứng bên ngoài nghe không sót một chữ nào, y cúi đầu trầm mặc rồi lại đi lùi về sau mấy bước xem như mình chỉ vừa đi tới vươn tay gõ cửa.
Người mở cửa là Văn Phong, hắn thấy y thì hơi kinh ngạc đứng ngây ngốc nửa ngày cũng chẳng có phản ứng. Cho đến khi cảm nhận được khí lạnh truyền đến từ sau lưng mới giật mình cúi người hành lễ.
“Công tử.”
Tiểu Thất mỉm cười mang trà vào phòng.
“Văn thống lĩnh đích thân tới đây là có chuyện gì sao?”
Văn Phong lén nhìn qua chủ tử nhà mình, sau khi nhận lại ánh nhìn lạnh băng cảnh cáo của chàng mới không tình nguyện nói dối.
“Là tiểu điện hạ nói nhớ công tử muốn mời ngài vào cung chơi mấy ngày.”
“Ồ. Hàn Hàn dạo này thế nào rồi.”
Bạch Thái Thiên đứng lên giúp y cầm tách trà lúc này mới lên tiếng.
“Nó vẫn ổn, cũng thường xuyên nhắc tới đệ. Hay đệ cứ vào cung bồi Hàn Hàn một thời gian đi.”
“Cũng được. Vậy khi nào chúng ta xuất phát?”
“Ngày kia đi. Để Văn Phong đưa đệ đi trước, ta sẽ xuất phát sau.”
“Ừm, huynh an bài ta nghe theo huynh.”
Tiểu Thất vẫn luôn nghe lời như vậy nên Bạch Thái Thiên cũng chẳng có chút hoài nghi nào.