Tiễn Vương Trung Hiên rời đi, Long tự rót cho mình một chén nước.
Không biết trong nước có vị gì hay không nhưng hắn uống rất chậm, chỉ nhấp vài ngụm như đang thưởng thức, trong khi rơi vào trầm tư.
“Nếu không thể kiếm thêm nhiều lương thực hơn thì phải giảm số miệng ăn xuống.
Bất quá phương pháp này của ngài có phải hơi vô dụng, dù sao năng lực của đám buôn nô lệ này một năm cũng không thấm bao nhiều.”
Hoa Nguyệt Ánh từ phía sau đi ra, nàng vốn dĩ đang bàn chuyện với Long thì Vương Trung Hiên tới.
Nàng cũng không phải cái người nhiều chuyện nên lựa chọn tránh đi, ai ngờ lại nghe được ý tưởng này của hoàng tử điện hạ.
Long đặt cốc nước trên miệng xuống nở nụ cười nói.
“Giảm được bao nhiêu hay bấy nhiêu.”
Long đưa tay làm lễ mời Hoa Nguyệt Ánh ngồi xuống đối diện mình.
“Tiểu nữ rất thắc mắc! Không phải ngài từng nói không thích chế độ nô lệ sao, ngay cả việc ngài thậm chí rất khoan dung với nô lệ, còn đặt ra điều kiện giải phóng nô lệ.
Nhưng tại sao ngài lại luôn sử dụng chế độ nô lệ làm lợi cho mình, đơn cử như việc mua bán nô lệ hay như lần này ngài thậm chí còn ở trong bóng tối thúc đẩy đám buôn nô lệ.”
Hoàng Nguyệt Ánh mang theo một chút tò mò hỏi, hai người đều quen biết một khoảng thời gian không ngắn, nàng cũng biết những gì Long đang làm nhưng nhiều hành động của hắn lại mâu thuẫn với nhau, thậm chí đi ngược lại mong muốn của hắn nhất là những vấn đề về nô lệ.
Long cười, hắn nở một nụ cười thân thiện nhìn nàng.
“Có quy định nào nói rằng ghét thì không được sử dụng sao? Hay nếu đã làm một việc thì không được có những hành động ngược lại mâu thuẫn với hành động này.”
Hoàng Nguyệt Ánh bị hỏi như vậy đôi lông mày nhíu lại.
“Không có.”
“Vậy thì tốt rồi.”
Long nhún vai như muốn nói chính là như vậy đấy.
Thấy vậy Hoàng Nguyệt Ánh cũng không dây dưa vấn đề này nữa, nàng bĩu môi không nói tiếp gì.
“Kỳ thực ta có một kế hoạch.
Nhưng muốn nàng tư vấn một chút, dù sao ta cũng không hiểu biết nhiều về những vấn đề này.”
“Ồ! Mời ngài nói.”
Hoàng Nguyệt Ánh lộ ra ánh mắt đầy hứng thù nhìn Long, nàng rất mong chờ những ý tưởng kỳ lạ từ vị hoàng tử này.
“Nàng cũng biết hiện tại người dân lãnh địa đang rất căm thù ta đi?”
— QUẢNG CÁO —
Long bất đắc dĩ hỏi.
Hoàng Nguyệt Ánh nghe vậy cũng gật đầu.
“Không sai.
Nếu là tiểu nữ cũng sẽ căm thù ngài, ngài cướp đi tất cả của bọn họ.
Biến cuộc sống vốn yên bình của bọn họ trở nên khó khắn, khiến bọn họ mất nhà cửa rời xa quê hương để chạy nạn.
Nhưng bây giờ ngài lại là hi vọng duy nhất của bọn họ, tâm tình này thật sự rất mâu thuẫn.”
“Ha ha.
Không hổ là Nguyệt Ánh tiểu thư phân tích rất chính xác.
Cho dù ta có cố gắng tuyên truyền như thế nào về việc ông anh trai kia của ta mới là người gây ra tất cả những chuyện này cũng không thay đổi được một sự thật ta mới là người chiếm lĩnh nơi này.”
Long cười khen ngợi.
Phải nói thật Long cảm thấy may mắn khi có một người bạn như nàng, nếu không có nàng có lẽ hắn đã bị bắt hoặc chết dưới đao của kẻ khác.
Nhưng hắn lại càng bất ngờ hơn về năng lực của nàng, cho dù là tinh anh hàng đầu của xã hội hiện đại sợ rằng cũng chưa chắc có thể so sánh được với thiếu nữ trước mắt này.
Hoàng Nguyệt Ánh chỉ cười xem như nhận lời khen của Long, nàng yên lặng chờ đợi Long nói tiếp.
“Vì thế ta cần một kẻ khác hấp dẫn sự căm thù đó.”
“Là lũ buôn nô lệ.”
“Không sai.
Sau đó ta sẽ đứng ra xử lý tình trạng này, sử dụng một vài động tác để cho người dân biết ta mới là người họ nên tin tưởng.
Như vậy sau này các chính lệnh của ta sẽ dễ dàng áp dụng hơn.”
Long nở nụ cười đầy ẩn ý.
Hoàng Nguyệt Ánh nghe vậy thở dài, ánh mắt như muốn nói ta cũng không biết phải nói gi.
“Đứng phía sau chống lưng cho lũ buôn nô lệ làm loạn, sau đó lại xử lý chúng để lấy uy tín.
Chậc chậc! Ngài quả là một nhà biên kịch đại tài, ta nên gọi ngài là tên điên hay kẻ hai mặt đây.”
Lời của Hoàng Nguyệt Ánh phi thường vô lễ khi nói như vậy với một hoàng tử.
Nhưng Long lại không hề tức giận nụ cười của hắn lại càng sâu hơn.
“Cảm ơn vì lời khen! Nhưng ta nghĩ kẻ hai mắt sẽ phù hợp hơn.”
Hoàng Nguyệt Ánh nghe vậy phi thường khó hiểu hỏi.
“Tại sao?”
Nụ cười của Long trở nên đầy bí hiểm.
“It ra ta còn là người bình thường.”
Hoàng Nguyệt Ánh cười, nàng cười rất khoái trá.
Ngay trước mặt Long nàng không chút nào che dấu nụ cười của mình.
“Ngài biết không! Ta rất vui mừng.”
“Ồ! Tại sao lại vậy.”
— QUẢNG CÁO —
“Bởi vì càng hiểu về ngài ta càng chắc chắn lựa chọn lúc trước của ta là chính xác.”
Nghe vậy đôi mắt Long đột nhiên lạnh đi nói.
“Chỉ vì điều đó mà bất chấp nguy hiểm tới tính mạng sao?”
Trong lời của Long mang theo sát ý.
Phải biết xưng hô một vị hoàng tử như vậy là cực kỳ vô lễ, với một thường dân như nàng thậm chí có thể bị lôi ra ngoài đánh chết ngay tại chỗ, Long cũng không biết vị mỹ nhân trước mắt này lấy đâu ra dũng khí lớn tới mức đó.
Hoàng Nguyệt Ánh lại làm như không thấy sát ý trong lời Long.
Nàng vẫn giữ nụ cười trên môi, một tay chống cằm không sợ hãi đối diện ánh mắt hắn, hơi gật đầu như nhìn ra được điều gì đó nói.
“Không sai, ngài quả thật là một kẻ hai mặt.”
Không gian trở nên yên tĩnh, chỉ còn hai người ngồi đối diện nhau, ánh mắt cả hai tiếp xúc với nhau.
Cuối cùng Long bắt đầu cười, tiếng cười của hắn vang vọng khắp phòng xen vào đó là tiếng cười của Hoàng Nguyệt Ánh, cả hai cứ như vậy cười một lúc lâu.
Tiếng cười cuối cùng cũng dừng lại, hắn uống một ngụm nước tưới lên cổ họng khô khốc của mình nói.
“Tốt! Vậy những mặt hàng kia thế nào.”
Long chuyển chủ đề lúc nãy hai người đang trò truyện dở.
“Những hàng hóa điện hạ đánh dấu ưu tiên đều có thể tìm được ở phương bắc cùng vùng lãnh địa hoàng gia.”
Hoàng Nguyệt Ánh cũng nhấp một ngụm nước, cuộc trò chuyện vừa rồi khiến cổ họng nàng cũng trở nên khô khốc.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”
Long thở dài một hơi, những mặt hằng ưu tiền đều là những nguồn tài nguyên cần thiết để sản xuất súng đạn thiếu những thứ này hắn có muốn chế súng cũng vô dụng.
Hiện tại sau mùa đông chính là thời điểm tác chiến hắn cần ưu tiên tăng cường sức mạnh quân sự, đương nhiên không thể thiếu vũ khí.
“Vậy ngài quyết định như thế nào.”
Long gõ tay lên thành ghế nói.
“Thông thường nếu không xảy ra chiến tranh việc buôn bán của thương nhân đều rất thuận lợi.
Thậm chí hôm nay xảy ra chiến tranh nhưng ngày hôm qua các thương nhân vẫn qua buôn bán như không có chuyện gì xảy ra.
Vấn đề hiện tại chính là nếu lãnh chúa nơi đó cố ý hạn chế đó mới là điều khiến chúng ta gặp khó khăn.”
“Không sai.
Vấn đề nằm ở chỗ các vị lãnh chúa cố ý hạn chế những nguồn tài nguyên này bán cho chúng ta, nếu không trừ một số mặt hàng chiến lược những thứ khác đều có thể mua bán.”
Hoa Nguyệt Ánh khẳng định phán đoán của Long, kỳ thực đây cũng không phải bí mật gì nhưng điều nàng lo lắng là nhị hoàng tử cố ý nhằm vào bọn họ.
“Ngươi không cần lo lắng việc này, cho dù hoàng huynh muốn bỏ đói chết chúng ta nhưng bên ngoài vẫn phải thể hiện một chút, ít nhất cũng không khiến ta lo lắng nên hắn sẽ không quá làm khó chúng ta.
Bên phía đại hoàng huynh không cần lo lắng, ít nhất lúc này chúng ta không có xung đột lợi ích, thậm chí còn có thể trở thành đồng minh."
“Vậy được.
Tiểu nữ sẽ xử lý việc này.” — QUẢNG CÁO —
“Nguyệt Ánh! Ta gọi nàng tới đây hôm nay kỳ thực không chỉ là việc này.”
Long ổn định lại tư thế của mình, nghiêm túc nhìn Hoa Nguyệt Ánh.
Nàng thấy vậy trong lòng có phán đoán việc này liên quan tới mình.
“Điện hạ cứ nói!”
“Là thế này! Sáng nay đại diện của một vài thương đoàn đã gửi thư cho ta...”
Long không nói tiếp, hắn tin tưởng với sự thông minh của Hoa Nguyệt Ánh nàng sẽ hiểu được ý trong lời của hắn.
Kỳ thực chính là những thương đoàn này muốn hợp tác với Long, đây cũng rất hiển nhiên hắn bây giờ là chủ nhân của lãnh địa này, có người muốn hợp tác với hắn cũng không sai đặc biệt là đám thương nhân chỉ quan tâm lợi ích.
Hơn nữa Long tự tin lợi ích hắn mang lại cho đám này chắc chắn sẽ khiến chúng hài lòng.
Lúc trước chỉ hợp tác với Hoa Quế vì đây là lựa chọn duy nhất của hắn, không có bao nhiều thương đoàn nguyện ý cùng tên hoàng tử nghèo túng như hắn hợp tác.
Bây giờ khác rồi, nhu cầu của hắn lớn hơn rất nhiều, một mình Hoa Quế không thể đáp ứng, nhưng Long cũng rất ngại ngùng dù sao Hoa Nguyệt Ánh vì hắn bỏ ra nhiều như vậy.
Mặc dù nói đây đều vì trao đổi lợi ích nhưng khi nhớ lại hình ảnh Hoa Nguyệt Ánh toàn thân băng bó nằm trên giường Long lại có cảm giác áy này.
Hoa Nguyệt Ánh đương nhiên nghe hiểu lời của Long, nàng thở dài một hơi cái gì tới cũng phải tới, nàng là người thông minh biết buông biết bỏ đây không phải điều nàng có thể miễn cưỡng.
“Điện hạ không cần phải như vậy.
Tiêu nữ không có bất kỳ quyền lực nào trong vấn đề này cả, ngài cũng không cần phải giải thích với tiểu nữ.”
“Vậy thì tốt.”
Long nở nụ cười, hắn rất thưởng thức tính cách của Hoa Nguyệt Ánh.
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, sau khi được long cho phép Linh Uyên đi vào từ sau cánh cửa, nàng tiến tới dao cho Long một bức thư.
Long nhận lấy thư mở ra đọc, càng đọc lông mày hắn càng nhíu lái.
Cuối cùng hắn gấp bức thư lại ra lệnh cho Linh Uyên.
“Ngươi đi triệu tập Văn Trung, Hồng cô, Phong Nam tướng quân tới nghị sự.”
“Điện hạ có chuyện gì vậy?”
Hoa Nguyệt Ánh tò mò hỏi, Phong Nam tướng quân chỉ mới đầu nhập vào một thời gian nhưng Long lại mời hắn đến chứng tỏ chuyện này không phải bí mật, nhưng nhìn ánh mắt của Long nàng lại cảm thấy đây không phải chuyện đơn giản.
“Là báo cáo của Đức Bình.”.
Danh Sách Chương: