Mục lục
Muốn Cùng Em Ngắm Trăng Lúc Bình Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Thiên Hương đích thân ra mặt hẹn Nguyệt Minh.
Bà ta lấy lý do là lâu rồi không gặp mặt, muốn dùng bữa tối với Nguyệt Minh cùng Hạ Băng, nhưng cô hiểu rõ, đây là một mệnh lệnh không có bất cứ cơ hội nào để từ chối.

Trên hết, đây không đơn thuần là dùng bữa...
Nguyệt Minh tự tin khẳng định Thiên Hương vẫn đang nuôi ý tưởng dùng cô để uy hiếp Hạ Băng.

Vì hiện tại cô là người duy nhất có thể được xem là điểm yếu của cô nàng lắm chiêu kia.
Tuy Thiên Hương có ơn với hai chị em cô, nhưng có hai điều Nguyệt Minh sẽ không bao giờ làm chỉ vì mang ơn, một là bán đứng bạn thân, hai là dấn thân quá sâu vào sóng gió gia tộc của nhà họ Phạm, người cô quan tâm chỉ có mỗi nhỏ bạn báo đời của cô mà thôi.
Nguyệt Minh thở dài khi nghĩ đến chuyện này, cô ấn một cái icon mặt khóc gửi nhanh qua cho Gia An.
[Nhớ chị ಥ_ಥ]
Nguyệt Minh bỗng nhớ lúc trước Gia An chê cô nhắn tin nhàm chán, sau đó lén tải một lô lốc emoji vào máy cô.

Nguyệt Minh bó tay, liền ngoan ngoãn học tập theo bạn gái, nhắn tin cho đáng yêu, nhắn riết đâm ra thấy cũng vui...
Trong lúc Tổng giám đốc còn bận ân ân ái ái nhắn tin với bác sĩ An, thì người ngồi bên phải của cô gần như đóng băng.

- Bình tĩnh một chút.- Nguyệt Minh trầm giọng nói.- Hơn ai hết, cậu nên hiểu là càng để lộ thái độ bất mãn thì cậu sẽ thua mẹ cậu đúng không? Dì Hương là loại người gì, chúng ta đều biết rõ...
Đừng nói là Hạ Băng, kể cả Nguyệt Minh, mỗi lần gặp Thiên Hương vẫn e dè đến lạ.

Dù bình thường, đôi bạn thân này có thể "ăn hiếp" rất nhiều người, nhưng hễ gặp Thiên Hương là liền bị "khớp lệnh", đặc biệt là Hạ Băng, chẳng khác gì đầu óc ngu si, tứ chi lại còn chậm phát triển, mở mồm ra liền thành "mỏ hỗn" chẳng cần nói đạo lý hay tư duy.
- Không phải tớ không bình tĩnh, tớ chỉ là đang cáu thôi.- Hạ Băng bực bội, nàng đưa tay vuốt vuốt lại mái tóc đen nhánh của mình.
Nguyệt Minh đưa tay vỗ vỗ nhẹ tấm lưng bạn thân mà động viên.
- Còn có tớ bên cạnh cậu.
Hạ Băng quay sang nhìn Nguyệt Minh, trong phút chốc, bốn mắt chạm nhau, hai người không hẹn mà gặp cùng bật cười.

Hạ Băng chợt nhớ đến tuổi thơ dữ dội, nàng siết tay thành nắm đấm.

Nguyệt Minh ăn ý làm theo, hai nắm tay liền cụng vào nhau.
- Vì tự do của chúng ta.- Hạ Băng chu chu môi.
- Không, là tự do của cậu!- Nguyệt Minh bắt bẻ.

Hạ Băng liếc xéo Nguyệt Minh một cái, rồi hừ một tiếng.

Xe dừng lại, người hầu rất nhanh xếp thành hàng, lịch sự mở cửa, cúi người chào đón hai người.
- Cô chủ, cô Nguyệt Minh.- Cả đám người gập người 90 độ, đồng thanh nói.

Hạ Băng ngay cả liếc nhìn một cái cũng không thèm.


Đối với cách thức phô bày quyền lực của mẹ mình, nàng cực kì ghét.

Dù nàng cũng là người thích phô trương, nhưng là màu mè tự thân, không thích thể hiện vị trí thượng đẳng như Thiên Hương.
- Mừng cô chủ về nhà, mừng cô Nguyệt Minh đến chơi.- Quản gia cung kính đi đến, đưa hai người đến phòng ăn rộng lớn đầy xa hoa.
Nhà chính của Thiên Hương chẳng thèm tọa lạc ở bất kì khu dân cư cao cấp nào, một mình một cõi, rộng đến 1000 mét vuông theo kiến trúc phong cách châu Âu cổ kính, nguy nga như một lâu đài, người bình thường hẳn không thể nào đọc được con số giá trị vì quá nhiều chữ số không...!
Nguyệt Minh lại nhớ đến biệt thự trên đồi của Hạ Băng, ít nhất hai mẹ con cũng có điểm giống nhau đó chứ, make color.
Theo sau người quản gia đi đến phòng ăn nguy nga, cả hai người đã thấy Thiên Hương ngồi chễm chệ ở vị trí chủ toạ, ánh mắt bà đặt lên người con gái cưng, khoé môi không kiềm chế được mà cong lên một nụ cười.

Nguyệt Minh quay sang nhìn Hạ Băng, gương mặt yêu nghiệt của nàng lúc này lại đầy trào phúng, trong ánh mắt hiện ra rõ sự chán ghét.

Nếu như Nguyệt Minh lịch sự cười nhẹ chào một tiếng "Dì Hương", thì Hạ Băng đã không khách khí tự kéo ghế ngồi xuống khiến người hầu phía sau phản ứng không kịp.

Để cho cân xứng, Nguyệt Minh cũng đi đến phía đối hiện Hạ Băng mà an toạ, cô luôn tự hỏi Thiên Hương đã làm gì khiến Hạ Băng trở nên nông nỗi thế này.
Bầu không khí này, thật chẳng ai dám nghĩ hai người là mẹ con ruột...
- Con có sao không?
Thiên Hương vẫn luôn là Thiên Hương, dù phải đón lấy ánh mắt chán ghét của con gái, vẫn tỏ ra bình thản, thậm chí sự tự tin vẫn luôn luôn hiện hữu trên mặt bà.
- Ổn, chưa chết.- Hạ Băng lấy từ túi xách ra một điếu thuốc, thong dong cầm bật lửa mạ vàng của mình mà châm.

Thiên Hương hơi nhíu mày.
- Con gái mà hở chút là hút thuốc, không tốt cho sức khỏe.
- Sai rồi, có mẹ toxic mới có hại cho cơ thể.- Hạ Băng nhếch môi, nháy mắt với bà, sau đó còn nhả ra một vòng khói.
Nguyệt Minh cảm thấy bản thân vẫn nên tàng hình thì tốt hơn, đấy, mới vài phút mà Hạ Băng đã bắt đầu "mất não" rồi đó!?
- Con khi nào thì mới chịu lớn? Mẹ phải nói bao nhiêu lần nữa thì con mới chịu hiểu đây?
Đột nhiên, Hạ Băng bật cười to, trong ánh mắt xám của nàng bỗng phảng phất một nét ưu thương đến tột độ.

Hạ Băng vẫn cứ nhìn chằm chằm Thiên Hương, sau đó lại cười, chẳng thèm đáp lời.
- Con còn chưa biết sợ à? Cứ suốt ngày ngông cuồng.

Chẳng phải vì vậy mới bị bắt cóc đó sao? Nếu lần này Nguyệt nó không tìm ra con thì sao?- Thiên Hương điềm tĩnh nói.
Nghe đến tên mình, Nguyệt Minh len lén cảm thán, ngồi ngoài cuộc quan sát Thiên Hương, đây là một trong những sở trường của bà ta, luôn không để lộ ra cảm xúc, dù cho phải nghe những lời châm chọc từ chính đứa con gái ruột, vẫn như cũ, thái độ không hề thay đổi.

Nói thật, nếu Hạ Băng mà là con gái của Nguyệt Minh, khi nghe mấy lời mất dạy này chắc cô nhét nàng lại vào bụng rồi đẻ trứng gà ăn cho sướng!
- Nè, Tổng giám đốc của SUNSHINE, có muốn biết thằng chó đó nói lý do bắt cóc tôi là gì không?- Hạ Băng lắc lắc ly rượu đỏ trên tay.
Nàng nhấp một ngụm rượu, rồi chống cằm lên tay, gương mặt đầy ma mị nhìn về phía Thiên Hương, nghe mẹ khơi lại chuyện này, nàng cũng muốn nói một chút.
Thiên Hương nhìn con gái đang nở nụ cười, ánh mắt đặt lên lúm đồng tiền hằn sâu một bên má, cõi lòng có chút đau đớn, nhưng bề ngoài vẫn điềm nhiên.
- Nó nói muốn dạy dỗ tôi, vì tôi mất dạy.- Hạ Băng vừa nói vừa đưa tay miêu tả, giọng điệu đầy trào phúng.
Nguyệt Minh hết liếc nhìn Hạ Băng rồi lại tập trung quan sát Thiên Hương phía kia, chợt thấy chỗ giữa hai chân mày kia thoáng động...!Dù rất nhanh, nhưng Nguyệt Minh đã bắt được chuyển động đó, ra là vẫn còn cảm xúc...
- Buồn cười ghê á, vì sao buồn cười bà có muốn biết không?- Nàng nhướng nhướng đôi lông mày được tỉa tót, thái độ hệt như đang ngồi tám chuyện cười cùng lũ bạn thân thiết.
Thiên Hương không đáp, vẫn ngồi thẳng lưng.
- Trời đất ơi, một thằng ngu như nó cũng có thể nhìn ra là tôi mất dậy, KHÔNG-CÓ-AI-DẠY-DỖ.

- Hạ Băng cười thật to, thanh âm mang mười phần chua xót.
Nàng luôn như vậy, từ lúc nhỏ đã luôn như vậy...
- Ban đầu tôi thấy nó nói đúng, nhưng sau đó lại hơi tự ái nha.- Hạ Băng rít một tiếng, nụ cười chợt tắt, chỉ còn lại gương mặt đầy hung tợn.-Nó sai rồi, tuy tôi không có ba mẹ dạy dỗ, nhưng bà ngoại nuôi dưỡng tôi rất tốt, biết nhu biết cương, biết cái gì là của mình, biết thế nào là không nên tham lam tranh giành!
Nguyệt Minh dời mắt nhìn sang cô bạn thân, nói ra mấy lời này, trong lòng nàng đã có bao nhiêu khổ sở cơ chứ!?
Là bạn thân từ bé, Nguyệt Minh rõ hơn ai hết, Hạ Băng luôn rong chơi, thích trêu ghẹo ong bướm, hay cười cợt, hay nói nhăng nói cuội, hết thảy chỉ để che đi nội tâm yếu đuối...
Nhưng Hạ Băng có nguyên tắc riêng, nàng không tranh, nhân tình đến bên đều là ngươi tình ta nguyện, giao kèo sòng phẳng, chẳng có uy hiếp hay cưỡng bức như những kẻ lắm tiền khác.

Nàng không yêu đương nhắng nhít, không trói buộc bất kỳ người nào.

Hạ Băng chỉ ngông cuồng với những người xem thường nàng, những người bắt nạt nàng, đối với kẻ yếu, nàng lại cực kỳ dịu dàng.
Nguyệt Minh nhìn sang Thiên Hương, bà ta vẫn như cũ mặt không biến sắc, dù nghe một lời đau lòng như vậy, một cái nhíu mày cũng không có.

Nguyệt Minh vốn dĩ không muốn cắt ngang nhưng lại không kiềm được mà xen vào, chấm dứt chủ đề này tại đây.
- Fuyu, dùng bữa đi.- Nguyệt Minh trao cho Hạ Băng ánh mắt trấn an.
Nói chuyện với Thiên Hương không được mất bình tĩnh, rất dễ rơi vào thao túng, mà Hạ Băng đang dần mất kiểm soát.
Hạ Băng gật nhẹ đầu, cũng không muốn Nguyệt Minh lo lắng thái quá.
Không khí trong phòng ăn xa hoa lúc này ngột ngạt kinh người, một mâm đồ ăn phong phú được chính tay đầu bếp cao cấp nhất tỉ mỉ làm nên, đều là những món Hạ Băng thích ăn, nhưng lại chẳng một ai động đũa.

Thứ vơi đi duy nhất chỉ có rượu và nước lọc...
Nguyệt Minh muốn giảng hòa, cô quay sang cũng thấy Thiên Hương nở một nụ cười với mình.
- Nguyệt ăn nhiều một chút, dạo này dì thấy con ốm đi đó.
- Vâng ạ.- Nguyệt Minh lịch sự gật đầu.

- Cảm ơn dì.
Cuối cùng, bữa ăn mới chính thức bắt đầu, Hạ Băng vẫn ngồi yên đó uống rượu của mình, chẳng thèm cất lời nữa.
- Dạo này công việc của con vẫn ổn?- Thiên Hương cũng không nói đến con gái mình nữa, chuyển sang đánh chủ ý lên người Nguyệt Minh.

Nguyệt Minh thay Hạ Băng tiếp chuyện, cũng là một cách làm dịu bầu không khí, dù cô cũng chẳng thích nói chuyện với Thiên Hương là mấy, ờm...!đáng sợ lắm!
- Vẫn ổn ạ...!À, con không ngờ dì sẽ tham gia X Project.
- À...- Thiên Hương lắc nhẹ ly rượu, gương mặt sáng lên như phát hiện thứ gì đó thú vị lắm.- Cũng vui, mấy năm nay tìm kiếm nhân tài khó, mà ở X Project lại không thiếu tài năng trẻ, dù không ưng kế hoạch start up nhưng nếu là người tài thì vẫn có thể giữ lại, quan trọng là tư duy và thái độ làm việc...!T Group bên con cũng đang dần chuyển hướng sang đa lĩnh vực còn gì.Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
- Dạ, con cũng nghĩ vậy.

Mấy năm nay thấy dì đánh vào mảng công nghệ ô tô mạnh như vậy, đây cũng coi như bổ sung máu cho hệ thống vận hành.
- Ừm, dì muốn mở rộng thêm hướng phát triển, huống hồ gì xu hướng bây giờ là về môi trường...!Gần đây dì ký được với hãng công nghệ A, hợp tác sản xuất xe điện, thị trường béo bở, không thể bỏ qua.
Hạ Băng nghe mà phát chán, nàng đối với mấy chuyện này không hứng thú.


Nàng lại chun mũi tỏ ý bất mãn, muốn ăn lẹ để còn về, mà Nguyệt Minh vẫn cứ ngồi đấy tán dóc với Thiên Hương.
- Hết thảy chuyện dì làm, mong sau này tương lai của Băng tốt hơn một chút.- Đúng lúc này, Thiên Hương lại đánh chủ ý vào người Hạ Băng.

Hạ Băng vốn đang nghịch tóc mình, động tác liền khựng lại.
- Con là bạn thân nhất của nó, con cũng nên khuyên nó chứ?
- ...
Nguyệt Minh ngẩng mặt, mắt đối mắt với Thiên Hương khiến bà có chút bất ngờ, bà không nghĩ rằng đứa nhỏ lại thay đổi như vậy, đôi mắt vững chãi ngập tràn sự tự tin.
- Hiện tại đúng như dì nói là con muốn hướng đến đa lĩnh vực, vừa hay bên lĩnh vực giải trí của Fuyu hiểu chuyện nên con hợp tác với cậu ấy.

Ngoài hợp tác làm ăn ra, thì chúng con tôn trọng quyền riêng tư của nhau.
Lời Nguyệt Minh nói vừa lịch sự vừa lễ phép nhưng đúng trọng tâm, chẳng thể bắt bẻ được, thoạt nhìn có vẻ ngoan ngoãn nhưng thật ra lại là đang muốn thay Hạ Băng đánh tiếng.

Ý cô muốn nói rằng công ty Four Seasons thuộc quyền quản lý của T Group, là cô bỏ tiền đầu tư, Hạ Băng chỉ là làm thuê, Thiên Hương muốn động vào gây trở ngại, chính là đang động vào T Group, tuy thế lực của Nguyệt Minh vẫn chẳng thể so với bà ta, nhưng không phải món hàng dễ xơi.
Thiên Hương càng nhìn Nguyệt Minh, khoé miệng càng kéo sâu, cảm giác thú vị dâng tràn.

Thật là,..

nếu so với Nhật Minh ưa thích cách làm việc chắc chắn, duy trì tư duy kinh doanh của người ba quá cố, Nguyệt Minh đích thị khác xa một trời một vực, chả trách trước đây Nhật Minh luôn để Nguyệt Minh phụ trách những hạn mục mới.

Đỏ đen không hẳn là tốt, nhưng người giỏi đỏ đen chắc chắn sẽ có ưu thế.
- Được rồi, Băng nó làm ẩu dì không nói, đến con cũng muốn làm ẩu theo nó, đúng thật là bị dạy hư rồi.- Thiên Hương thở dài, tỏ vẻ rầu rĩ.
- Người ta gọi cái đó là kinh doanh đấy Tổng giám đốc SUNSHINE ạ.
Lúc này, Hạ Băng đột ngột lên tiếng, hai người còn lại không hẹn mà gặp cùng nhìn về phía nàng.

Khóe miệng Nguyệt Minh giật giật, cái gì nữa vậy trời!?
Hạ Băng đối với bé Nguyệt Ngáo lại hết sức hài lòng, ôi zồi ôi, thật muốn bay sang hôn bạn thân một cái!
- Nói trọng tâm đi.- Hạ Băng hai má hơi ửng đỏ vì cồn, nàng vuốt vuốt nhẹ tóc mình, đầy cao ngạo nhìn về phía Thiên Hương.
Thiên Hương liếc nhìn con gái một cái sau đó vỗ nhẹ tay, thư ký rất nhanh nhẹn đi đến bên cạnh Nguyệt Minh, đặt túi tài liệu xuống bàn trước mặt cô.

Nguyệt Minh nhìn túi tài liệu nâu, lại đảo mắt nhìn về Hạ Băng.
- Dạo này con tìm hiểu về FF nhỉ? Dì chỉ có bấy nhiêu đây để giúp con mà thôi.
Giọng nói của Thiên Hương lúc này có chút đắc ý, thấy hai bé cừu con đang nhìn nhau đầy hoang mang, bà có chút buồn cười.
- Điều kiện?- Hạ Băng cục súc, hơn ai hết, nàng hiểu rõ mẹ mình, bà ta không bao giờ cho không ai cái gì.
- Jackson?- Nguyệt Minh cũng cùng suy nghĩ.
Thiên Hương bật cười.
- Hai đứa đừng căng thẳng như vậy, mẹ chỉ muốn cậu bạn nhỏ kia ra về bình an thôi mà, mẹ đoán là con cũng trút giận xong rồi.- Bà đảo mắt nhìn Hạ Băng.-Hơn hết, con không nên thành kẻ giết người...
Hạ Băng nghe đến đây thì không thể không nhếch môi khinh bỉ, hừ, nghe lời một kẻ sẵn sàng giết người để bước lên đỉnh cao nói kìa, có bao nhiêu người đã vì bà ta mà tan nhà nát cửa?
SUNSHINE hùng mạnh lấy đi biết bao nhiêu máu và nước mắt, kẻ đạo đức giả như vậy mà cũng dám mở miệng nói đạo đức à?
Không hổ là Thiên Hương, người mẹ bình thường không phải sẽ tức điên lên với kẻ tổn hại con gái mình sao?
Xem ra bà ta cũng không yêu nàng nhiều như bà ta nói...
Nguyệt Minh có chút e dè nhìn Hạ Băng, túi tài liệu này cô đoán chắc chắn là rất lợi hại, vì nó bắt nguồn từ Thiên Hương, hệ thống tin tức của bà ta sâu hơn cô nhiều, ngoài sáng trong tối bà ta đều có dây dưa.

Nhưng Nguyệt Minh không thể tự mình quyết định, Hạ Băng đã bị hành hạ dã man đến mức nào, nghĩ đến là cô lại thấy phẫn nộ!
Nếu đổi một túi tài liệu để thả Jackson chỉ vì chuyện gia đình mình mà không suy xét cảm nhận của Hạ Băng, cô sẽ là đồ tồi tệ, lương tâm cô không cho phép điều đó!
Nhưng trong lúc Nguyệt Minh còn đang rối bời, Hạ Băng đã hào sảng "Deal" một tiếng, sau đó nháy mắt với cô.

Ngón tay Tổng giám đốc run run, bấu chặt vào đùi dưới mặt bàn đá xa hoa, nội tâm mâu thuẫn tột độ, cô không vui...
Cuối cùng, bữa ăn đầy mùi thuốc súng cũng kết thúc, Hạ Băng cứ thế đứng dậy, đi một mạch ra cửa bỏ lại Nguyệt Minh còn đang khách khí chào từ biệt Thiên Hương.
- Con biết con đang dính vào thứ gì không?- Lúc Nguyệt Minh định rời đi, Thiên Hương lại cất tiếng.
Tổng giám đốc khựng lại, hơi siết chặt túi tài liệu trong tay.
- Hai đứa thật sự muốn đấu với dì?- Thiên Hương lắc lắc ly rượu, dùng ánh mắt ý vị thâm trường nhìn vào chất lỏng óng ánh kia, khoé môi nở nụ cười tuỳ ý.- Có dì bên phe con, mọi chuyện rõ ràng sẽ tốt hơn, Nhật Minh cũng chẳng chết oan.
- Làm dì bận tâm rồi.- Nguyệt Minh nghe đến tên chị gái, cõi lòng khẽ động.
Lời Thiên Hương nói không sai, nhưng cô vẫn sẽ giữ vững lập trường của mình, không dùng Hạ Băng để giao kèo với bà ta.
- Sự thật luôn là sự thật, dù chậm nhưng chắc chắn con sẽ lôi ra được ánh sáng.
Nguyệt Minh nói xong lời cuối liền xoay người rời đi, một khắc cũng chẳng lưu luyến nơi này.
Nguyệt Minh để tài xế lái xe đưa Hạ Băng trước, sau đó mới trở về nhà mình, đứng trước cửa nhà, cuối cùng thì cô mới dám thở mạnh, hai chân xụi lơ, đưa mắt nhìn bàn tay vẫn còn run rẩy của mình.

Trời ạ, đúng là không hổ danh Thiên Hương, chỉ một bữa cơm đã khiến cô kiệt quệ, điều quan trọng nhất lúc này là phải suy tính đoạn đường về sau vì bà ta chẳng bao giờ nói lời dư thừa cả.

Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
Tổng giám đốc thở dài lần nữa rồi mới đẩy cửa đi vào nhà, khác hẳn với không khí lạnh của trời đêm, bên trong thật ấm áp, mùi hương sữa nhàn nhạt chẳng mấy chốc bao quanh cả trái tim cùng tâm hồn cô mà sưởi ấm.
Vừa vào cửa, Nguyệt Minh liền bắt gặp cái đầu nhỏ của Joy lấp ló phía trong "chuồng heo", cô để tài liệu sang một bên, mang cõi lòng ấm áp tiến thêm vài bước mới thấy cháu cưng đang đưa tay ngoắc mình.

Mà Nguyệt Minh càng đến gần, Joy lại bày ra vẻ mặt hoảng hốt, nhanh nhẹn bò đi mất, khuất lấp sau hàng rào.

Nguyệt Minh cảm thấy hạnh phúc lan tỏa đầy trong lồng ngực, Joy cục cưng đã bò vào lòng Gia An mà nhắm mắt lại giả vờ ngủ, người cô yêu thì đang thoải mái nằm trên sàn nhà mà ngon giấc.

Gương mặt Gia An khi ngủ đầy vẻ an yên đúng như cái tên của nàng, dù cho đã bị mái tóc dài có hơi lộn xộn che đi không ít.

Nguyệt Minh hơi nhấc chân, nhẹ nhàng bước qua hàng rào của mà đi vào trong, chủ động nằm xuống, lấy tay làm điểm tựa mà chống đầu.

Cô dùng đôi mắt đầy si mê nhìn bác sĩ An say ngủ, từ vầng trán cao cao, chiếc mũi thanh tú, đến đôi mắt xinh đẹp với hàng mi dài cong vút không còn bị cặp kính che khuất...
Hôm nay đôi môi nàng căng mọng với màu son mà Nguyệt Minh yêu thích, trông như một quả cherry, khiến cô không kiềm chế được mà hơi nghiêng người, muốn vụng trộm mà hôn nàng.
Bộp ──

Đôi môi mỏng của Nguyệt Minh chạm vào bàn tay nho nhỏ của Joy phát ra một âm thanh to và rõ.
Joy cục cưng mở mắt, trừng trừng nhìn Nguyệt Minh đầy ghét bỏ, bé chỉ vừa giả bộ ngủ xíu thôi mà bà dì già lại muốn hôn trộm chị An xinh đẹp ư?
Không có cửa đâu!
Nguyệt Minh bị giật mình mà lùi người lại, nắm lấy đôi tay nhỏ bé của cục cưng, hôn hôn cắn cắn mấy cái cho bỏ ghét.
Nghe tiếng động, Gia An rất nhanh thức dậy, dụi dụi mắt đáng yêu hệt như cô mèo Ragdoll quý phái.

Bác sĩ An vốn đang ngồi chơi với Joy đợi Nguyệt Minh về, rốt cuộc lại mệt quá mà ngủ quên mất.

Gia An cảm thấy mình thật là tệ mà, sao lại có thể bỏ Joy một mình chứ?
Dù cho trong "chuồng heo" này rất an toàn, nàng cũng thấy không an lòng...
Gia An mở mắt tỉnh dậy, liền thấy hai người họ Hoàng, một lớn một nhỏ, đang ôm nhau lăn tròn trên đất.

Bạn nhỏ bực bội, không chút nương tình dùng hai bàn tay mũm mĩm tát liên tục vào mặt đứa lớn, mà bạn lớn cũng không vừa, tuyệt đối ôm trọn bạn nhỏ vào lòng với vẻ mặt trêu ngươi.
Gia An chống tay ngồi dậy, nhẹ nhàng đón Joy vào lòng mình, cục cưng liền bật khóc, như thể trong lúc nàng ngủ quên bé đã phải chịu rất nhiều uất ức.

Ngón tay nhỏ chỉ về Nguyệt Minh, miệng bé con liên tục phát ra ngôn ngữ ư ư a a, Gia An đoán được đại khái, Joy đang mắng vốn nàng là dì Nguyệt đã trêu bé thế nào.
- Em lại hư cái gì đó?- Gia An tất nhiên nghe lời cục cưng nhỏ rồi, liền đổ dồn ánh mắt nghi ngờ về cục cưng lớn.
- Joy đánh em!- Cục cưng lớn liền tỏ ra đầy oan ức.
- Joy nhỏ như vậy, làm sao mà đánh em? Em ăn hiếp cục cưng thì có!- Gia An xoay xoay bàn tay nhỏ của Joy.
- Chị không có thương em mà.- Nguyệt Minh bắt chước Joy, giở trò trẻ con, nằm úp xuống đất.
- Để chị cho Joy đi ngủ, em lo tắm rửa đi- Gia An bế Joy đứng dậy, không quên đá đá vào mông Tổng giám đốc vài cái.

Tổng giám đốc bĩu môi, hừ mấy tiếng, nhìn theo bóng lưng người yêu rời đi, khoé miệng cô không khỏi cong lên.

Bàn tay trái bất giác đặt lên trái tim, cảm nhận từng nhịp đập thật nhanh, Nguyệt Minh vui vẻ lẩm bẩm.
- Một gia đình...!một gia đình.
Một lúc lâu sau, Gia An mới quay lại sau khi đã dỗ được Joy cục cưng ngủ, Nguyệt Minh không về nhà quá muộn, chỉ tầm hơn 9 giờ tối thôi, nhưng là đã đến lúc những "dũng sĩ diệt sữa như" Joy phải ngoan ngoãn đi vào giấc mộng đẹp rồi.

Gia An nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Nguyệt Minh, ánh mắt ngập tràn dịu dàng nhìn người yêu.

Nguyệt Minh cảm thấy mình không ổn, vì cớ gì càng nhìn Gia An, tim lại càng đập rộn lên thế này?
Chỉ cần nhìn Gia An thôi, cũng cảm thấy yêu nàng nhiều hơn, như thể một nhà lữ hành dẫm phải một cái bẫy ngọt ngào, càng lúc càng lún sâu không cách nào thoát ra được, mà cũng không có ý định thoát...
Tổng giám đốc vỗ nhè nhẹ vào cánh tay trái mình, bác sĩ An hiểu ý, ngoan ngoãn nghiêng người nằm xuống trong vòng tay cô.

Gia An đưa tay nhè nhẹ xoa bụng cô, đầy cưng chiều mà hỏi.
- Ăn gì chưa em?
- Em ăn rồi.- Tay còn lại Nguyệt Minh nắm lấy mu bàn tay Gia An, đầy cưng chiều xoa xoa nhè nhẹ, cảm nhận làn da mịn màng của nàng.-Nhưng vẫn cảm thấy đói.
- Hửm?- Gia An ngẩng đầu nhìn người yêu.- Để chị đi hâm nóng thức...
Gia An còn chưa nói xong đã thấy người kia nghiêng người, nhanh chóng chiếm lấy môi mình.

Bờ môi lành lạnh của Nguyệt Minh nhẹ nhàng mân mê cánh môi Gia An, đầy say mê mà mút từng chút, hệt như đang thưởng thức mỹ vị nhân gian.

Mặt Gia An bất giác ửng đỏ khi hai đầu lưỡi chạm vào nhau.

Cảm giác đê mê chiếm lấy tâm trí nàng, Gia An siết mạnh vào bàn tay Nguyệt Minh, một khắc cũng không muốn rời cảm giác yêu đương nồng nhiệt này.
- Xin lỗi.
Hồi lâu, Nguyệt Minh đầy luyến tiếc tách ra, nhìn gương mặt đỏ ửng của nàng, không kiềm được mà hôn nhẹ lên đôi mắt xinh đẹp kia.

Gia An liền nhắm mắt lại, gương mặt xinh đẹp thường ngày giờ khắc này vạn phần quyến rũ.
- Vì sao lại xin lỗi chị?
- Chị đi làm về mệt mỏi, lại còn phải trông Joy, là em không tốt...
Nghĩ đến cảnh lúc nãy người yêu mệt đến nỗi ngủ quên trên đất, dù cho sàn nhà đã được lót đệm mút chẳng hề lạnh lẽo chút nào, Tổng giám đốc vẫn không khỏi chạnh lòng.
- Em nói ngốc gì đó.- Gia An bĩu môi, rút tay khỏi tay Nguyệt Minh, đưa lên mặt cô mà véo.-Nói bậy, chị không mệt!
Hai mắt Nguyệt Minh bất giác long lanh, phảng phất một tầng hơi nước.

Cô biết Gia An luôn tốt với mọi người, nhưng mà cảm giác này thật đặc biệt, vì cô cảm nhận được sự dịu dàng này như thể chỉ dành cho mỗi cô mà thôi.

Tay trái cô vô thức co lại, đem Gia An ôm chặt vào lòng mình, còn bản thân thì cúi đầu xuống, tận hưởng mùi hương nhẹ nhàng nơi tóc nàng.
- Vẫn là về nhà với chị thoải mái hơn, thật muốn cùng chị lập thành một gia đình.- Nguyệt Minh thỏ thẻ.

Gia An nghe xong, gương mặt ửng đỏ, tay vòng qua eo cô, siết chặt hơn.
- Bây giờ không phải đã là một gia đình rồi hay sao?.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK