Mục lục
Anh Tần, Chỉ Là Kết Hôn Chớp Nhoáng Thôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Năm giờ sáng.

Xung quanh tiếng pháo hoa nổ vang, Diệp Tuyền tỉnh dậy trong không khí náo nhiệt.

Tứ chi cô rã rời, mềm nhũn, nằm trên giường một lúc lâu vẫn chưa thể gượng dậy nổi.

Nói thật, Tần Trí Thành mang đến cho cô cảm giác rất dễ chịu.

Nhưng thật sự mệt đến cực điểm, cô không hiểu, Tần Trí Thành lấy đâu ra nhiều sức lực như vậy.

Những chàng trai trẻ hai mươi tuổi cũng không hăng hái bằng anh đâu nhỉ, mới ngủ được bốn năm tiếng đồng hồ, bây giờ lại không thấy bóng dáng đâu, mùng một tết còn chạy bộ buổi sáng à?

Cô nhìn chiếc sofa không xa, trên đó đặt một chiếc váy dài màu trắng tinh khôi có chút hoa văn đỏ sẫm.

Còn có một đôi giày, một chiếc áo khoác.

Xem ra là đối phương đã chuẩn bị sẵn cho cô rồi.

Cô thay quần áo xong, chân vẫn còn mềm nhũn, trời mới biết Diệp Tuyền lại trải qua một ngày mùng một tết như thế này.

Cô khẽ hít một hơi, đang định mở cửa thì cửa cũng đồng thời được mở ra từ bên ngoài.

Tần Trí Thành bưng đồ vào: “Tỉnh rồi à?”

Diệp Tuyền gật đầu, rồi lại không nhịn được ngáp một cái: “Dì đâu rồi, em xuống chào hỏi dì một tiếng, chúc mừng năm mới.”

“Còn đang ngủ.”

“Ừm?”

Tần Trí Thành đặt khay bữa sáng lên bàn, ngắm nghía chiếc váy dài anh chọn cho cô: “Nửa tiếng nữa, xe nhà họ Tần sẽ đến đón.”

Tuy bố Tần và bà Chu bây giờ ly thân, nhưng một số dịp cần thiết vẫn phải cùng nhau xuất hiện.

Mùng một tết, sẽ có không ít người đến nhà họ Tần chúc tết nên bà Chu tất nhiên phải qua đó chủ trì.

Mà một khi bận, sẽ bận cả ngày.

Diệp Tuyền suy nghĩ một chút, mối quan hệ hôn nhân của hai người vẫn chưa công khai: “Vậy thì em ở nhà đợi hai người.”

Tần Trí Thành nói: “Nếu em đồng ý, anh hy vọng em đi cùng anh.”

Diệp Tuyền ngẩn người.

Tần Trí Thành đặt tay sau eo cô, giúp cô thắt lại nút váy: “Tiền đề là, em muốn.”

Ý nghĩa của anh, Diệp Tuyền hiểu rồi.

Nếu cô muốn, anh sẽ trước mặt người nhà họ Tần, công khai sự thật về cuộc hôn nhân của họ.

Diệp Tuyền nói: “Nhưng bên Hứa Nhàn——”

“Cô ta có liên quan gì đến anh?” Tần Trí Thành như có chút không hiểu, nói: “Em chỉ cần hỏi bản thân mình có muốn hay không, cô ta không nằm trong phạm vi cân nhắc của em.”

Diệp Tuyền thật ra vẫn luôn tưởng rằng Tần Trí Thành không công khai chuyện của họ là vì muốn ém một chuyện lớn, đợi đến lúc hoàn toàn đổ vỡ với nhà họ Hứa mới nói ra.

Nhưng bây giờ xem ra, hình như anh chưa từng có ý nghĩ này.

Nói cách khác, anh đối với cuộc hôn nhân của họ, hình như chưa từng có ý định lợi dụng.

“…Tần Trí Thành.”

“Ừm.”

“Em muốn hỏi anh một câu.” Diệp Tuyền nhìn vào mắt anh: “Cách đây không lâu, em giả vờ què, anh bảo em ở nhà giả bệnh rồi đi tìm nhà họ Hứa. Lúc đó, rốt cuộc anh muốn dùng chuyện này để kiềm chế sự chiếm hữu của nhà họ Hứa đối với Tần Hòa, hay là… đơn thuần chỉ vì em.”

Đôi mắt sâu thẳm của Tần Trí Thành khẽ nheo lại.

“Em nghĩ sao?”

“Em nghĩ…” Diệp Tuyền xấu hổ nói một cách lý trí: “Một phần có lý do của em, phần lớn hơn là vì Tần Hòa.”

Giống như kiểu người giấu tài bao năm, lợi dụng việc giúp vợ trút giận một cách trẻ con để che mắt thiên hạ, từ đó giành lại quyền kiểm soát nguồn lực của Tần Hòa.

Nhưng rất rõ ràng, vẻ mặt im lặng của Tần Trí Thành lúc này đã nói cho cô biết——

Anh thật sự chỉ đơn thuần là vì bênh vực cô.

Diệp Tuyền mấp máy môi, có chút không tin nổi.

Tần Trí Thành im lặng một lúc lâu, rồi nhẹ nhàng chạm vào mặt cô: “Rốt cuộc thì bao giờ em mới hiểu, anh cũng là một người có cảm xúc, không thể lạnh lùng đem mọi thứ ra lợi dụng, huống hồ lại là em.”

Diệp Tuyền nói: “Em thì không để tâm chuyện anh lợi dụng em.”

“Nhưng anh để tâm.” Bàn tay Tần Trí Thành hơi dùng sức, khiến Diệp Tuyền cảm thấy đau: “Anh để tâm đến em hơn em tưởng, vì vậy sẽ không bao giờ tính toán lên người em, em hiểu không?”

Anh vừa nói để tâm đến cô, vừa hung dữ nhéo mặt cô.

Diệp Tuyền bị anh véo đến mức đầu lắc lư qua lại: “Hiểu rồi… hiểu rồi…”

Tần Trí Thành vẫn không buông tha: “Anh thấy rõ là em chẳng hiểu gì cả.”

Diệp Tuyền nghiêng đầu hôn lên lòng bàn tay anh, chủ động dụi má vào đó, như dỗ một đứa trẻ: “Nhưng em có thể cảm nhận được sự quan tâm của anh đối với em, nên em tin anh.”

Tần Trí Thành bị cô hôn một cái, thân thể hơi cứng lại, sau đó mới thả tay ra khỏi mặt cô: “Hy vọng là vậy.”

Diệp Tuyền nhận ra sự cứng đờ không che giấu được của anh, cười ôm lấy eo anh: “Em thật sự không hiểu anh, sao lúc này lại còn ngây thơ như vậy? Tần Trí Thành, anh đang xấu hổ à? Vì em hôn tay anh một cái.”

Tần Trí Thành không phản bác.

Diệp Tuyền nhón chân, định nhìn mặt anh. Anh quay mặt đi, tránh né.

Diệp Tuyền vẫn cười: “Thôi bỏ đi, không trêu anh nữa.”

Cô đang định buông eo anh ra thì Tần Trí Thành lại cúi người ngậm lấy môi cô.

Sáng sớm tinh mơ, bị hôn khá kịch liệt, Diệp Tuyền đẩy anh.

Kết quả đối phương vừa hé mở môi cô, liền nghiện, hôn không ngừng nghỉ.

Cho đến khi hơi thở gấp gáp, anh cuối cùng mới buông ra.

“…Đau chân.” Cô nói.

Tần Trí Thành nhớ lại đêm qua, giúp cô xoa bóp đùi, giọng khàn khàn: “Xin lỗi.”

“Nếu tối qua anh không vừa xin lỗi vừa làm mạnh hơn, em có lẽ sẽ nhận lời xin lỗi lúc này của anh.” Diệp Tuyền không chút nể nang vạch trần.

Tần Trí Thành khựng lại, hơi thở ấm áp phả vào hõm cổ cô.

Là anh cười.

“…” Anh lại còn dám cười, Diệp Tuyền tức giận không kìm được: “Phạt anh lát nữa ra ngoài không được quàng khăn choàng cùng màu với em và Bồi Bồi.”

Tần Trí Thành nhìn cô, im lặng vài giây, rồi lại cười.

“Được.”

“…Không được cười nữa!”

“Được.”

“…Còn cười à?”

——

Nửa tiếng sau xe nhà họ Tần đến đúng hẹn.

Trước khi ra ngoài, bà Chu lại lì xì cho Diệp Tuyền một bao lớn.

Diệp Tuyền cầm bao lì xì mỏng manh đó, biết ngay là không ổn.

Nhìn là biết thẻ ngân hàng.

Năm mới, chưa làm gì cả đã kiếm được hai khoản tiền, cô cũng không biết phải nói gì nữa.

Nhưng đối diện với ánh mắt cười tủm tỉm của bà Chu cô lại cảm thấy vô cùng ấm áp.

Nửa tiếng sau, Diệp Tuyền ôm Tần Bồi vừa mới tỉnh ngủ lên xe.

Trợ lý ở hàng ghế trước rõ ràng có chút nghi ngờ khi thấy cô xuất hiện ở đây.

Trợ lý của bố Tần, tất nhiên đã từng gặp Diệp Tuyền.

Nhưng đó cũng chỉ là gặp Giám đốc Diệp ở Tần Hòa, chứ không phải là gặp bà Tần – Diệp Tuyền.

Lúc giúp việc ra ngoài liền gọi: “Bà chủ, quên mang mũ nhỏ của Bồi Bồi rồi.”

Diệp Tuyền nhận lấy, khẽ gật đầu.

Bồi Bồi ngoan ngoãn để cô đội cho mình.

Giọng bà Chu ôn hòa: “Hôm nay thời tiết cũng không tệ.”

Tần Trí Thành nhìn cậu nhóc đang nép trong lòng Diệp Tuyền: “Biết nên gọi là gì không?”

Bồi Bồi gật đầu, vẻ mặt như đang nói: Cháu làm việc chú yên tâm.

Suốt đường đi, không khí hòa thuận.

Thật giống như một gia đình ấm cúng.

Trợ lý phía trước suy nghĩ miên man, cũng không dám hỏi nhiều hay nhìn nhiều

Xe dừng ở sân lớn nhà họ Tần, trong bãi đỗ xe chất đầy đủ các loại xe sang hiếm có, tất cả đều là của các chi thứ nhà họ Tần.

Sân nhà này rất lớn, lúc vào cũng phải có đến hai ba mươi người.

Ai cũng là người có máu mặt, cũng đều họ Tần, hoặc là người họ mang theo.

Tần Trí Thành xuống xe trước, mấy người trẻ tuổi trong nhà đều đồng loạt gọi: “Anh hai.”

Tần Trí Thành đứng thứ hai trong số những người trẻ tuổi, người nhà họ Tần đều gọi anh là Hai Tần, hoặc là anh hai, ra khỏi nhà họ Tần thì cách xưng hô này không còn phổ biến nữa.

Tần Phu, người đứng thứ bảy, cười vẫy tay: “Lâu rồi không gặp anh hai.”

Tần Trí Thành đưa tay, che chắn phía trên cửa xe.

Người phụ nữ ôm cậu bé từ từ bước xuống.

Vì trong lòng ôm Tần Bồi, lại mặc áo khoác dạ trắng, khí chất nổi bật, khoảng cách hơi xa nên mọi người đều vô thức hiểu lầm là chị dâu cả.

Tần Phu từng có quan hệ làm ăn với Diệp Tuyền, tất nhiên cũng là người đầu tiên nhận ra cô.

“…Giám đốc Diệp?” Vẻ mặt anh ta lộ rõ sự ngạc nhiên.

Diệp Tuyền khẽ cười gật đầu với anh ta.

Tất cả mọi người, đều bắt đầu dò xét thân phận của Diệp Tuyền.

Vô số ánh mắt đổ dồn về, có nghi ngờ, có tò mò.

Đúng lúc này, Bồi Bồi ôm cổ cô, giọng nói rất lớn hét lên: “Thím ơi, thả Bồi Bồi xuống đi, Bồi Bồi muốn tự đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK