• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: MaryZoeBeta: Mei

Hôn lễ hoàn hảo biến thành một trò khôi hài, truyện cười.

Nhưng không ai dám cười, cũng không ai dám giễu cợt, người ngồi dưới đài hai mặt nhìn nhau, cuối cùng rối rít lựa chọn an tĩnh rời chỗ, cha xứ, tổng quản lý, người chủ trì cũng lặng yên rời sân khấu.

Không bao lâu, nhà thờ trống rỗng, không khí trầm lắng.

Quý Hằng vẫn không nhúc nhích mà đứng tại chỗ, ánh mắt thẳng tắp nhìn mọi người rời đi.

Quý Dữ và Hạ Trụ cũng lưu lại tại vị trí của mình, không động đậy.

Thấy người đã đi gần hết, hắn mới tiến lên, chưa kịp mở miệng, ánh mắt liền thoáng nhìn cái gọi là giấy công chứng tài sản nằm trên mặt đất ——

Trải dài trên trang giấy là liên tiếp các chi phí tiêu dùng được ghi lại, số lượng không đồng đều, có khu nhà cao cấp hơn một ngàn vạn, cũng có trang sức chừng mười vạn, nhưng thứ làm người ta hoang mang nhất chính là, bên trên cư nhiên còn có hóa đơn của hơn trăm miếng áo mưa.

“Đây là tiền hắn dùng trên người Tạ Vũ Tinh.” Quý Hằng đột nhiên mở miệng, giải đáp hoang mang của Quý Dữ.

Quý Dữ sửng sốt trong chớp mắt, hắn đối với tình cảm của bọn họ cũng không thấy hứng thú, vì thế nói: “…… Người đều đi hết rồi, nên hàn huyên chuyện của chúng ta thôi.”

Quý Hằng cười lắc đầu: “Còn phải phiền hai người chờ một chút, tôi vẫn có một việc chưa làm.”

Mắt hắn nhìn thẳng phía trước, nhấc chân đi ra ngoài, “Chờ tôi giải quyết hết chuyện của mình, sẽ nói cho cậu chuyện tư liệu, hiện tại tôi…… Muốn đi Cục Công An.” Nói rồi quay đầu lại hỏi Quý Dữ, “Cùng nhau đi không? Tùy hai người lựa chọn.”

“Cậu muốn đi gặp Tạ Vũ Tinh.” Quý Dữ chắc chắn mà nói.

Quý Hằng cười: “Đúng, cho nên, cùng nhau đi?”



Chỉnh sửa lại một chút, cảnh sát Tiểu Lâm cuối cùng cũng làm xong chuyện và tới kêu Tạ Vũ Tinh rời giường.

Vốn dĩ nói là 12 giờ, nhưng chuyện này hắn không đáp ứng, cho nên cũng không cảm thấy chột dạ, dù sao ở cái loại địa phương này, hắn có thể đồng ý hắn đi đánh thức Tạ Vũ Tinh đã là rất tốt, còn việc hắn nói cái gì mà tranh công linh tinh, hứa suông mà thôi, nghe một chút tượng trưng là được.

Tạ Vũ Tinh ngủ rất cạn, lập tức từ trong cơn mơ bừng tỉnh, hắn ngồi dậy xoa xoa mắt, lại đứng lên kéo kéo vạt áo, tận lực san bằng những nơi có nếp nhăn, sau một phen sửa sang, hắn hỏi cảnh sát Tiểu Lâm: “Anh nhìn tôi bây giờ trông thế nào? Có tinh thần hơn chút hay không?”

Nét mặt Cảnh sát Tiểu Lâm lộ ra khó hiểu: “…… Cũng được đi.” Hắn trả lời có chút miễn cưỡng.

Mặc kệ người nào, ở trong tù ngây ngốc một tháng đều không thể đẹp lên được, đặc biệt là thân kiều thể nhược như Omega.

“Có phải nhìn có tinh thần hơn rất nhiều so với hai ngày trước không?” Tạ Vũ Tinh lại hỏi.

Cảnh sát Tiểu Lâm nhíu mày: “Đúng là nhìn được hơn, bất quá cậu như thế này là có ý gì?”

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”

Tạ Vũ Tinh dường như không nghe thấy, tự nhiên thở phào nhẹ nhõm, sau một lúc lâu mới lại mở miệng, “Hiện tại đã tới 12 giờ 28 phút rồi sao? Bọn họ, bọn họ có phải đã trao nhẫn, còn có ôm với…… hôn môi không?” Hắn khẩn trương nắm chặt lan can, đôi môi run rẩy.

“Chưa a, hôn lễ của hai người bọn họ không thành.”

Tạ Vũ Tinh chợt giật mình, trong mắt rất nhanh ánh lên hàng loạt tia sáng. Hắn vội vàng nói: “Tại sao?”

“Còn không phải bởi vì……”

“Tiểu Lâm!”

Cửa đột nhiên đi vào một người, ngữ khí nghiêm túc nói, “Mang Tạ Vũ Tinh ra đây, đưa tới phòng 1022.”

Cảnh sát Tiểu Lâm lập tức đứng thẳng người, trung khí mười phần mà trả lời: “Rõ!”

“Là, là Tiết Túng sao?”

Tạ Vũ Tinh không thể tin tưởng hỏi, hào quang trong mắt càng sâu, “Người tới có phải hắn không? Có phải hay không?”

Cảnh sát Tiểu Lâm dời mắt: “Tôi cũng không rõ ràng lắm, cậu đi chẳng phải sẽ biết sao.”

“Được!” Tạ Vũ Tinh dùng sức gật đầu.

Hắn thậm chí chủ động giơ hai tay lên trước khi mở cửa lao, tiện cho cảnh sát Tiểu Lâm đeo còng tay vào cho hắn.

Cảnh sát Tiểu Lâm nhìn hắn một cái, không khỏi lắc lắc đầu. Rất nhanh, bọn họ đi tới phòng 1022.

Đây là một căn phòng phong bế nhưng mà có phòng giám sát bên cạnh, thường dùng để thẩm vấn và thăm hỏi.

Bên trong đã ngồi một người, lưng hắn hướng ra cửa, mặc một thân tây trang phẳng phiu, trên đầu đội mũ phớt* màu đen, khiến người khác chú ý nhất, vẫn là bàn tay khoác lên tay vịn ghế. (*Mũ dùng chung với lễ phục)

Ngón tay tinh tế thon dài, cùng một viên kim cương lớn đến khoa trương hình thành sự rực rỡ đối lập.

Cảnh sát Tiểu Lâm cuối đầu hít vào một hơi, tâm nói muốn làm hàng giả cũng không dám làm cái nhẫn lớn như vậy.

“Vào đi.” Hắn nói với Tạ Vũ Tinh.

Tạ Vũ Tinh chấn lăng tại chỗ, ánh sáng trong mắt tan biến.

Hắn chậm rãi, cứng đờ mà đi vào bên trong, đợi đến khi phía sau truyền đến một tiếng đóng cửa lạnh băng, mới nắm chặt tay, nói với bóng lưng kia: “Sao lại là anh?”

“Mày tưởng ai?”

Quý Hằng thong thả ung dung cởi mũ phớt, xoay người nhìn Tạ Vũ Tinh, cười khẽ, “Tiết Túng sao?”

Đôi môi tái nhợt mím chặt, hầu kết Tạ Vũ Tinh rung động.

Quý Hằng nghiêng đầu về phía chỗ ngồi, khí định thần nhàn nói: “Ngồi nói đi.”

Tạ Vũ Tinh không dấu vết mà hít một hơi thật sâu, hắn nhấc chân đi đến vị trí ngồi xuống, ưỡn thẳng lưng, nhìn thẳng Quý Hằng, tay mang còng lại lặng lẽ rũ xuống, che dấu bên dưới bàn sắt.

Nhưng hắn thật nhanh đã thương tâm phát hiện ——

Tù nhân dù sao cũng là tù nhân, cho dù ưỡn lưng đến mức nào, cằm nâng cao tới đâu, giữa hắn và Quý Hằng cũng hơn kém không chỉ một chút.

Quả thực khác xa một trời một vực.

Tạ Vũ Tinh đánh giá Quý Hằng, Quý Hằng cũng đang đánh giá Tạ Vũ Tinh.

Hơn một tháng không gặp, cái kẻ làm Tiết Túng thần hồn điên đảo, không tiếc sau lưng hắn vụng trộm gặp mặt tình nhân, thế mà đã suy bại tới nông nỗi này rồi, hốc mắt lõm xuống, môi khô nứt, gò má gầy còm, còn có gông cùm trên người.

Hắn rốt cuộc là ở nơi nào hấp dẫn Tiết Túng?

Bởi vì hắn là Omega, bởi vì hắn có tuyến thể, hay là bởi vì hắn có tin tức tố, sẽ phát tình?

“Mày có phải rất muốn biết Tiết Túng ở đâu không?” Quý Hằng dẫn đầu đánh vỡ trầm mặc.

Tạ Vũ Tinh ngớ người mà nhìn Quý Hằng, khô cằn nói: “Anh ấy ở đâu?”

Quý Hằng hơi nghiêng đầu, ngón tay nhẹ gõ mặt bàn: “Tao có thể nói cho mày, bất quá trước đó mày phải trả lời tao một vấn đề.”

“Nói.” Tạ Vũ Tinh ngắn gọn nói.

“Mày có từng nghĩ tới sẽ làm cho Tiết Túng chết chưa?” Quý Hằng nhẹ nhàng bâng quơ hỏi.

Bàn tay phía dưới nắm chặt, Tạ Vũ Tinh nhìn thẳng Quý Hằng, không lên tiếng.

Quý Hằng cười: “Vậy là có rồi, tao đoán……”

Hắn ngước mắt, tầm nhìn băn khoăn dừng trên mặt Tạ Vũ Tinh, “Hẳn chính là hôm nay đi, triệt để vạch trần hắn, công bố việc hắn làm với thiên hạ, để cho hắn một khắc trước còn có được hết thảy, ngay sau đó lại hai bàn tay trắng.”

“Tao đoán đúng hay không?”

Tạ Vũ Tinh vẫn không lên tiếng.

Hắn trừng mắt nhìn Quý Hằng, sau một lúc lâu mới giễu cợt bật cười: “Không chỉ hắn, còn có mày, tao muốn cả hai cùng chết, cùng tao đi xuống địa ngục.”

“Vậy vì cái gì còn không xuống tay sớm một chút?”

Quý Hằng rũ mắt, tầm mắt dừng trên chiếc nhẫn kim cương ở tay trái, ngữ tốc vừa nhẹ vừa chậm, “Tại sao muốn hắn bị gọi đi hết lần này tới lần khác? Lần lượt mà uy hiếp hắn, lại lần lượt mà buông tha hắn, vì cái gì?”

Hắn bỗng chốc nâng mắt, “Bởi vì mày còn yêu hắn?”

Lại đột nhiên chồm người, hung hăng nhìn chằm chằm hai mắt Tạ Vũ Tinh, “Bởi vì mày còn muốn cho hắn cơ hội, hy vọng hắn bỏ tao, bỏ xuống hết thảy cùng mày ở bên nhau? Có phải hay không?!”

Hầu kết Tạ Vũ Tinh lên xuống, trừng lớn mắt đối diện với Quý Hằng.

Tay dưới bàn dùng sức nắm chặt, móng tay đã lâu chưa cắt hung hăng đâm vào da thịt, cơn đau ray rứt liên tục từ lòng bàn tay truyền tới trái tim.

Quý Hằng quan sát hắn, thoắt cái bật cười.

Hắn thu hồi khí thế, lười biếng lại tùy ý mà tựa lưng vào ghế ngồi, sau đó giơ tay lên, đem chiếc nhẫn kim cương lấp lánh lóa mắt ra triển lãm trước mặt Tạ Vũ Tinh, sau đó ngay trước mắt hắn, chậm rãi tháo chiếc nhẫn kia xuống, đặt trong lòng bàn tay nhẹ nhàng ước lượng.

“Tám ngàn chín vạn.”

Hắn báo ra một con số thiên văn, lại nói, “Là Tiết Túng từ sớm sai người tranh giành ở hội đấu giá, hắn vẫn mãi không nói với tao, cái này…… Có lẽ vốn là chuẩn bị cho mày.”

Tạ Vũ Tinh ngơ ngẩn: “…… Cho tao?”

“Đại khái đi.” Giọng điệu Quý Hằng tùy ý.

Hắn thưởng thức viên kim cương giá trị trên trời trong tay, rũ mắt nói, “Trong kế hoạch ban đầu của hai người, tao sẽ chết, đúng không? Đầu tiên là Tiết Túng kết hôn với tao, sau đó ba tao xảy ra chuyện, chờ ba tao đã chết, tên tiếp theo chính là tao.”

“Tao mà chết, của cải Quý thị tao sở hữu toàn bộ thuộc về Tiết Túng, sau đó hắn lại cưới mày vào cửa, cùng mày hưởng chung vinh hoa. Ha, tao nói đúng không?”

Tạ Vũ Tinh ấp úng há mồm, sau một lúc lâu mới mở miệng: “…… Đây là anh ấy nói với mày sao?”

“Tao đoán, tám chín phần mười đi.”

Quý Hằng nhướng mày, “Như thế nào, mày không biết?”

Hốc mắt toàn bộ nhiễm đỏ, âm thanh Tạ Vũ Tinh không lưu loát: “Anh ấy chưa từng nói với tao những thứ này, tao cho rằng……”

Cho rằng sau khi anh ấy với mày ở bên nhau, sẽ hoàn toàn vứt bỏ tao.

Cho rằng tao chỉ có thể làm tình nhân ngầm cả đời, cả đời giống như con chuột dưới lòng đất, không thể thấy được ánh sáng.

Qua một hồi lâu, Tạ Vũ Tinh mới tiếp tục nói: “Anh ấy từ trước đến nay chưa từng nói muốn giết mày, anh ấy chỉ là…… Chỉ là muốn tao chờ.”

Muốn tao kiên nhẫn mà chờ.

Nhưng tao đã chờ quá lâu, chờ được tin tức các người yêu đương, lại chờ được tin nhắn các người qua đêm bên nhau, càng về sau lại chờ được hôn lễ của các người, sau đó, lại là tiệc đính hôn……

Quý Hằng nhìn chằm chằm Tạ Vũ Tinh hồi lâu, bỗng nhiên cười ha ha đứng lên, cười xong mới một tay đập bàn, giọng nói căm phẫn: “Mày biết Tiết Túng là chồng tao không!? Có biết hắn là Alpha của tao không?”

“Mày lấy cái gì còn có thể ở trước mặt tao ra vẻ đúng lý hợp tình như vậy!? Làm ra cái dáng vẻ yêu đến muốn chết muốn sống trước mặt chồng tao? Mày rốt cuộc dựa vào cái gì?”

“Chỉ bằng tao quen biết anh ấy trước!”

Mặt Tạ Vũ Tinh đỏ lên, giống như bị làm cho tức điên mà đột ngột đứng lên. Nước mắt lung lay sắp đổ, ngực hắn kịch liệt phập phồng, nhìn Quý Hằng gằn từng chữ một nói, “Là tao ở chung với anh ấy trước! Nụ hôn đầu của anh ấy là của tao! Lần đầu tiên cũng là với tao! Mặc kệ cái gì đều là với tao trước!”

“Mày mới là kẻ đến sau! Có hiểu không hả?”

Quý Hằng tức tới bật cười, hắn gật đầu ngồi trở lại vị trí: “Tốt, được lắm, tao không muốn nhiều lời với mày, hôm nay tao tới đây chính là muốn thành toàn cho bọn mày, mày không phải muốn biết Tiết Túng ở đâu sao?”

“Anh ấy ở đâu?”

Quý Hằng cười rộ lên, chỉ chỉ dưới chân: “Hắn cũng ở chỗ này.”

Tạ Vũ Tinh quay đầu nhìn bốn phía: “Ở đâu? Anh ấy ở đâu?”

“Trong nhà lao.”

Khóe môi Quý Hằng tươi cười càng rộng, “Hắn tới ngồi tù chung với mày.”

Huyết sắc trên mặt Tạ Vũ Tinh thoáng chốc rút sạch: “Mày nói cái gì?”

“Tao nói, hắn tới cùng mày ngồi tù!”

Quý Hằng cười nói, “Sáng hôm nay hắn bị người ta tố cáo buôn lậu ma túy, buôn lậu súng ống đạn dược, tẩy tiền, ở ngay trong hôn lễ! Dưới vô số sự chứng kiến của mọi người! Bị còng tay lại, ngồi lên xe cảnh sát, tao đoán…… Hắn đại khái sẽ ngồi tù nhỉ?”

“Mày gạt tao! Anh ấy thông minh như vậy không có khả năng sẽ không đề phòng!”

Tạ Vũ Tinh nghiến răng nghiến lợi, “Mày nhất định là đang lừa tao!”

Quý Hằng không để bụng mà nhún vai: “Đợi lát nữa đi ra ngoài mày tùy tiện tìm một tên cảnh sát hỏi một chút chẳng phải sẽ biết sao, hình như là người chỗ này ra tay bắt hắn.”

Tạ Vũ Tinh trợn mắt nhìn Quý Hằng, ngực không ngừng phập phồng.

Hắn hoàn toàn nói không nên lời, qua một hồi lâu mới miễn cưỡng chậm lại, nhưng trong thanh âm còn hàm chứa một tia run rẩy rõ ràng: “…… Là mày làm?”

Quý Hằng nhẹ vuốt ve nhẫn kim cương trong tay, đột nhiên câu môi: “Nhắc tới, còn phải cảm ơn mày.”

“Mày có ý gì?”

“Nếu không phải mày không ngừng gọi hắn tới, khiêu khích tao, chọc giận tao, nếu không phải mày không ngừng kêu hắn đến đây rồi lại buông tha hắn, cho hắn cơ hội……”

Quý Hằng dừng một chút, thưởng thức đủ bộ dạng khẩn trương của Tạ Vũ Tinh rồi, mới tiếp tục nói, “Hắn cũng sẽ không bị bắt.”

Nói xong, hắn đứng lên đi đến cạnh Tạ Vũ Tinh, thanh âm ngày càng thấp, “Tao cũng sẽ không có thời gian giải quyết hết tất cả vấn đề.”

“Mày không cần nghĩ làm sao để tố cáo tao, vô dụng.”

“Mỗi một thứ mày nói, cuối cùng cũng sẽ rơi xuống người Tiết Túng.”

Quý Hằng câu môi, trong mắt xen lẫn thống hận và vui sướng.

Hắn lại thối lui về sau, giọng nói đề cao hai nốt: “Hắn đương nhiên rất thông minh, nhưng thế thì sao, bất quá hắn đến cùng cũng chỉ là con chó của Quý gia tao. Cho hắn mới là của hắn, không cho hắn, hắn vĩnh viễn đừng nghĩ có được.”

“Còn mày nữa.”

Quý Hằng nghiêng mắt, đặt tay lên vai Tạ Vũ Tinh, ở bên tai hắn nhẹ giọng nói, “Tình yêu của mày không giúp được hắn, căm hận thì càng buồn cười. Từ đầu tới đuôi mày chỉ hại hắn, kéo chân hắn, nếu không có mày, hắn có thể đi đến địa phương càng cao càng xa hơn.”

“Là mày huỷ hoại hắn, cũng là mày hại hắn thê thảm.”

“Mày tồn tại giống như tình yêu của mày vậy, không hề có ý nghĩa.”

“Coi người như mày là tình địch……”

“Ha, cách gọi xác thật đáng ghét như mày.”

Từng câu nói tựa như búa tạ hung hăng đập vào tâm Tạ Vũ Tinh, cuối cùng trong đầu ong lên một tiếng, cả người lung lay, một tay đỡ bàn mới không té ngã, chỉ là trời đất trước mắt cứ quay cuồng, tim cũng nhảy lên cực mạnh, máu cả người phảng phất như đều xông lên đại não trong chốc lát.

Không có ý nghĩa.

Tình yêu của hắn, còn có sự tồn tại của hắn, đều không có ý nghĩa.

Hắn chỉ biết kéo chân Tiết Túng……

Là mình hại Tiết Túng, là mình huỷ hoại anh ấy.

Làm sao có thể?

Làm sao có thể?

Làm sao có thể!?

Quý Hằng lại nói: “Mày có biết gần đây tao thấy ghê tởm thế nào hay không?”

“Vì cái gì mày có thể không biết xấu hổ như vậy? Đã ở trong tù còn liên tục câu dẫn hắn. Cái gì mà phối hợp điều tra, bất quá chỉ là muốn gặp mặt hắn thôi, cho rằng tao không biết?”

Tạ Vũ Tinh cả người đổ mồ hôi, không ngừng hít sâu, ngược lại không có tác dụng, huyệt thái dương thình thịch đập cuồng loạn, tâm cũng đau nhức đến cùng cực.

“Tao nhịn bọn mày nhiều lần như vậy, nhịn lâu như vậy, tao thậm chí nói cho mày biết tao với hắn sẽ kết hôn! Con mẹ nó mày còn liên tiếp gọi hắn tới!”

Quý Hằng một phen nắm lấy cổ áo Tạ Vũ Tinh, “Tao cũng đã cho bọn mày cơ hội, là chính các người không biết quý trọng.”

“Nếu hai người thích đối phương như vậy, tao đây thành toàn cho bọn mày.”

“Bọn mày, cùng đi chết đi.”

Đầu gối mềm nhũn, Tạ Vũ Tinh rốt cuộc nhịn không được mà té xuống đất.

Cửa bị mở ra, tiếng bước chân trong phòng nhiều lên ——

“Ai ai ai, cậu không sao chứ?”

“Tới một người hỗ trợ đi! Mang tới phòng y tế, mau!”

Giữa một mảnh hỗn độn choáng váng, Tạ Vũ Tinh duỗi tay bắt lấy cánh tay bên cạnh, ánh mắt hắn mơ hồ, môi trắng bệch: “Tiết Túng bị bắt? Tiết Túng thật sự bị bắt sao? Cầu xin anh nói cho tôi biết, là thật vậy a?”

“Đúng……”

Tiếng ong ong trong đầu càng nặng, những lời nói phía sau hắn nghe không rõ.

Chỉ một chữ “Đúng”, liền thoải mái mà đánh gục cả người hắn.

“Ha, ha ha.”

Cánh tay che khuất hai mắt, Tạ Vũ Tinh nở nụ cười, “Ha ha ha……”

Quý Hằng nói đúng.

Tình yêu của hắn không giúp được Tiết Túng, ngược lại hại hắn.

Sự hận thù của hắn cũng không có ý nghĩa, rõ ràng muốn cùng Tiết Túng xuống địa ngục, lại dây dưa kéo dài, ngược lại cho Quý Hằng thời gian, còn để hắn cướp trước……

Quý Hằng có thể tâng bốc Tiết Túng lên tận trời, cũng có thể đánh hắn vỡ thành hạt bụi.

Chỉ có bản thân mình, tốt xấu, làm cái gì cũng đều không được.

Yêu không được, hận không thể.

Sự hiện hữu của hắn……

Xác thật không hề có ý nghĩa.

Quá mức nực cười.



Đợi nửa tiếng, Quý Hằng mới đi ra từ trong cục cảnh sát, hắn nện bước nhẹ nhàng, trên mặt là thống khoái được hung hăng phát tiết đã qua đi.

Quý Dữ ở ngoài chờ liếc nhìn thời gian, hiện tại gần hai giờ, còn sớm.

Hắn lại lần nữa tiến lên, lên tiếng dò hỏi: “Chuyện của cậu xử lý xong rồi, cũng nên đến phiên chuyện của chúng ta đi?”

Quý Hằng cười nhún vai: “Kỳ thật tôi không có gì muốn nói với cậu.”

Hắn thẳng tắp đi đến bên cạnh Bingley, mở cửa xe rồi đứng ở bên cạnh, nhìn Quý Dữ cùng Hạ Trụ nói, “Nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành.” Nói rồi từ ghế sau lấy ra một xấp hồ sơ ném cho Quý Dữ, “Đây là tư liệu cậu muốn. Thư phòng còn rất nhiều, cậu cần thì cứ việc trở về lấy, cửa chính trong nhà bất cứ lúc nào cũng rộng mở.”

Nói xong hắn ngồi vào xe, hướng bọn họ phất tay: “Cảm ơn hai người bồi tôi lâu như vậy, trở về sớm chút đi. Bai ~”

Quý Dữ giật mình, thầm nghĩ một chút đã cảm giác một cổ khí lạnh xông thẳng lên đỉnh đầu.

Hắn đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Hạ Trụ: “Mau gọi điện thoại!”




Editor: Mọi người có còn nhớ Văn Ngữ Vi(vợ hiện tại của Quý Viễn Sinh) không? So sánh với tình cảnh của Tạ Vũ Tinh với Tiết Túng bây giờ, thì đúng là bái phục thật, ngày đó cô ấy phải tin tưởng vào Quý Viễn Sinh đến nhường nào, thì mới có được ngày hôm nay chứ? (Không bàn tình cảm đúng sai, nói về niềm tin họ dành cho nhau thoi~)

Càng về sau càng gây cấn a, spoil nhẹ chương sau có phim hành động để coi đó hí hí

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK