"Việc này không trách ngươi. Bản thân muội ấy có tâm sự, ta lại đưa ngươi qua đó, muội ấy đương nhiên sẽ không để ngươi hầu hạ bên cạnh." Nói tới đây, Từ Tư Uyển hỏi: "Sở thị sao rồi? Còn Anh Đào nữa."
Nghe tới hai cái tên này Ninh Nhi sửng sốt, phải mất một lúc mới nhận ra Từ Tư Uyển đang nói ai, thở dài: "Sở thị tuy được tấn phong lương sử nhưng vẫn chỉ là nửa chủ nửa phó. Sau khi nương nương vào lãnh cung, nàng ta mất chỗ dựa vào. Ban đầu Duyệt quý tần nương nương còn ở Sương Hoa Cung, mọi người không dám bắt nạt nàng ta, nhưng sau này... sau này Duyệt quý tần nương nương trở thành chủ vị, dọn ra khỏi Sương Hoa Cung, không biết tại sao Sở lương sử lại đắc tội cung tần mới, bị đuổi đi. Nô tỳ không biết nàng ta đi đâu, nếu còn sống thì chắc đang làm khổ dịch. Còn về Anh Đào, nàng ấy chắc không tốt hơn bao nhiêu."
Lúc nói chuyện, hai mắt Ninh Nhi ửng đỏ. Chìm nổi trong cung đều chỉ trong một suy nghĩ, thân phận như các nàng vốn như lục bình trôi dạt, nhắc tới không khỏi cảm thấy bi thương.
Từ Tư Uyển nắm tay nàng ấy: "Đừng buồn, ta sẽ tìm các nàng. Nếu còn sống, ta sẽ gọi các nàng về."
Ninh Nhi khá bất ngờ, lộ vẻ kinh hỉ. Thật ra nàng cùng Sở thị và Anh Đào chẳng có bao nhiêu tình cảm, chẳng qua thấy Từ Tư Uyển tốt bụng như vậy, lòng thầm thấy may mắn vì bản thân có một chủ tử lương thiện.
Từ Tư Uyển thì biết mình chẳng lương thiện gì, sở dĩ hỏi đến Sở thị chỉ vì dung mạo người này không tệ, đầu óc cũng thông minh, nếu còn sống thì có thể dùng.
Ba năm trước, tuy nàng cùng Sở thị lật đổ Ngọc phi, đến khi vào lãnh cung cũng chưa từng coi Sở thị là minh hữu, nhưng hiện tại cảnh đời thay đổi, cuộc sống của Sở thị không bằng trước, có lẽ đã không còn cảm nhận cái gì là ấm áp. Nếu nàng vừa rời khỏi lãnh cung đã đi chiếu cố Sở thị, Sở thị chắc chắn sẽ rung động.
Ba năm nay, nàng đã bỏ lỡ quá nhiều. Trong cung có thêm hơn hai mươi phi tần mới, thế lực cũng trở nên phức tạp. Tuy căn cơ của nàng chưa đổ nhưng vẫn phải nắm chắc nhân mạch trong tay mới có khả năng chiến một trận với hoàng hậu.
Hoàng hậu, hoàng trưởng tử...
Lúc tắm gội, Từ Tư Uyển nhớ tới hai người này, đột nhiên nghĩ: Nên gϊếŧ ai trước đây?
Có lẽ hoàng hậu vẫn thích hợp hơn.
Hoàng trưởng tử là đích trưởng tử của hoàng đế, nàng nên cho hắn cái chết tốt hơn mới đúng.
Con đường cuối cùng cũng tông thân có lẽ cũng nên an bài.
Trước mắt bắt đầu từ kẻ không có tiền đồ!
...
Bình minh hôm sau, Từ Tư Uyển dùng bữa sáng, trang điểm tỉ mỉ, mặc bộ xiêm y màu đỏ rực, trên búi tóc đeo trang sức bằng vàng, thoạt nhìn vô cùng nổi bật.
Triều địa không có quy định chỉ có hoàng hậu mới được mặc đồ màu đỏ. Tuy vậy màu đỏ quá nổi bật nên chỉ có khi ăn tết, cung phi lục cung mới thường mặc.
Ăn mặc như vậy vốn càng không hợp để đi thăm người bệnh.
Nhưng Từ Tư Uyển vẫn mặc thế.
Nàng mới đến cửa tiền viện Phượng Hoàng Điện, hoạn quan canh giữ từ xa thấy cách ăn mặc của nàng sắc mặt lập tức thay đổi, vội vào trong bẩm báo.
Oánh phi đã chờ từ sớm, thấy nàng cũng giật mình, ngay sau đó tươi cười tới gần.
Hai người chào hỏi nhau, không nói gì, Từ Tư Uyển tiếp tục đi vào. Mới bước qua ngạch cửa, thuộc hạ đắc lực nhất của hoàng hậu Thính Cầm đã ra tiếp đón, khom người hành lễ với hai người: "Oánh phi nương nương an, Thiến phi nương nương an. Phượng thể hoàng hậu nương nương không khỏe, hôm nay sợ là... Không thể gặp ai."
Từ Tư Uyển nhìn nàng ta: "Bổn cung mới ra khỏi lãnh cung, về tình về lý đều phải đến vấn an hoàng hậu nương nương mới đúng. Nếu nương nương ngăn cản bổn cung ở cửa, chỉ sợ truyền tới tai bệ hạ không dễ nghe."
Dứt lời, nàng thấy rõ Thính Cầm lộ vẻ kinh ngạc.
Trước đây có hận thế nào, ngoài mặt nàng luôn cung kính với hoàng hậu, bây giờ nói đến mức độ này hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của Thính Cầm.
Thính Cầm do dự một giây, nghiêm nghị nói: "Nếu Thiến phi nương nương một mực muốn vào vấn an, xin nương nương đi thay xiêm y trước."
"Đây là đạo lý gì?" Từ Tư Uyển vẫn ung dung cười, "Bổn cung nghe nói phượng thể hoàng hậu nương nương không an, cố ý mặc y phục màu đỏ thẫm tới là muốn xung hỉ cho nương nương. Ngươi là cung nữ chưởng sự của nương nương, không nên từ chối ý tốt của bổn cung mới đúng."
"Thiến phi nương nương!" Thính Cầm trầm giọng, "Ba năm không gặp, địa vị của nương nương ngày càng cao, còn có công chúa dưới gối, nô tỳ nên chúc mừng nương nương một tiếng. Nhưng nương nương... Cũng nên tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của phi tần, sao có thể ỷ vào thánh sủng mà khinh nhờn trung cung hoàng hậu, thật đúng là..."
"Bổn cung là thế đấy, ngươi muốn sao hả?" Từ Tư Uyển gằn từng chữ.
Thính Cầm nghẹn họng.
Từ Tư Uyển nghĩ giờ phút này trong mắt Thính Cầm nàng như biến thành một người khác, nhưng thật ra không cần phải thế.
Hậu cung vốn là nơi giả thái bình, dường như mỗi người đều làm vậy. Nhưng hôm nay nàng lại lười diễn trò, trên dưới hậu cung cũng nên tập làm quen rồi.
Nàng nhếch mép cười, tiến lên một bước: "Ngươi là cung nữ, bổn cung không làm khó ngươi. Nhưng nếu ngươi còn ở đây gây chuyện, ngươi nói xem... Nếu bổn cung nhất thời tức giận sai người kéo ngươi ra ngoài đánh chết, bệ hạ sẽ giận bổn cung mấy ngày? Ba ngày? Hay năm ngày? Cái mạng này của ngươi... Chậc!" Nàng đưa tay, hộ giáp lướt qua tua rua trên thoa bạc của Thính Cầm, "Bổn cung khuyên ngươi vẫn nên lo cho chính mình đi."
Thính Cầm hãi hùng khϊếp vía.
Thân là cung nữ của hồi môn của hoàng hậu, nàng ta chưa từng bị uy hϊếp như vậy. Nhưng Từ Tư Uyển nói thẳng như thế, nàng ta vậy mà lại thấy có lý.
Thính Cầm không khỏi sợ hãi, qua hai giây lấy lại bình tĩnh, nàng ta muốn phản bác: "Thiến phi nương nương!"
"Thính Cầm!" Không đợi nàng ta nói hết, Dịch Kỳ từ trong tẩm điện vội chạy ra, hành lễ, "Hai vị nương nương an, hoàng hậu nương nương mời hai vị nương nương vào trong."
"Nhìn đi, vẫn là hoàng hậu nương nương rộng lượng, không so đo những việc này." Từ Tư Uyển để lại một câu trào phúng rồi cùng Oánh phi bước vào ngạch cửa.
Sắc mặt Thính Cầm tái nhợt, cùng Dịch Kỳ vào điện.
Bên trong, hoàng hậu đã ngồi ngay ngắn trên trà tháp. Từ Tư Uyển nhìn ra nàng ta mới trang điểm, chỉ tiếc son phấn dày cũng không che được nét tiều tụy vì bệnh.
Oánh phi hành lễ một cái rồi bước lên ngồi, Từ Tư Uyển làm đại lễ theo lễ nghĩa tấn phong, như nàng đoán hoàng hậu không trực tiếp cho miễn lễ, mà cười lạnh: "Ba năm không gặp, bản lĩnh của Thiến phi đã lớn hơn dự đoán của bổn cung một chút."
"Đa tạ." Từ Tư Uyển tự đứng dậy.
Hoàng hậu nhìn nàng chằm chằm.
Nàng lại không thèm nhìn hoàng hậu, dương dương tự đắc đến bên ghế thêu ngồi xuống: "Trước đây thần thϊếp được hoàng hậu nương nương chiếu cố nên mới có nhiều cơ hội rèn luyện, tương lai còn phải làm phiền nương nương."
Hoàng hậu nghiến răng: "Thiến phi đã muốn thế, bổn cung đương nhiên sẽ không khiến Thiến phi thất vọng."
Oánh phi bỡn cợt cười nhìn Từ Tư Uyển, bỗng than vãn: "Thiến phi muội muội chỉ lo ôn chuyện với nương nương, thần thϊếp có chuyện chính muốn nói trước, tránh để lát nữa lại quên."
Hoàng hậu nhìn Oánh phi: "Ngươi nói đi."
Oánh phi gật đầu: "Vì an khang của thái hậu mà Thiến phi muội muội vào lãnh cung, chớp mắt đã qua ba năm, vừa lúc qua ba lần tổng tuyển cử, hiện giờ rất nhiều tỷ muội trong cung muội muội không quen biết. Theo ý thần thϊếp, hay là thu xếp cho mọi người gặp nhau một lần, tránh để xảy ra phong ba như Liên quý tần hôm qua."
Nghe Oánh phi nói, Từ Tư Uyển không nhịn được mà trừng mắt: Đây là cướp vai của nàng hả?
Thính Cầm hoảng loạn: "Oánh phi nương nương..."
Xem ra chuyện của Liên quý tần các cung nhân còn đang gạt hoàng hậu.
Hoàng hậu nhìn Thính Cầm, rồi nhìn Oánh phi: "Liên quý tần làm sao?"
Lần này Oánh phi không lên tiếng, giao vai diễn của vở kịch cho Từ Tư Uyển.
Từ Tư Uyển thản nhiên cười nói: "Liên quý tần chưa từng gặp thần thϊếp, cũng chưa từng gặp công chúa. Hôm qua ở bên hồ vô ý đυ.ng trúng, nàng ta tưởng công chúa là tiểu cung nữ, hạ chỉ phạt hai mươi trượng, giải đi làm khổ dịch. Bệ hạ thương nữ nhi đương nhiên nổi giận, đã hạ chỉ giáng Liên quý tần thành Liên quý nhân." Nói tới đây nàng nhìn Oánh phi, chớp mắt, "Oánh tỷ tỷ đừng có gọi nàng ta là quý tần nữa. Chính miệng bệ hạ nói nàng ta không xứng làm chủ vị một cung."
"Ngươi..." Hoàng hậu tức giận.
Nàng ta đương nhiên biết Từ Tư Uyển đang cố tình kɧıêυ ҡɧí©ɧ, nhưng dù biết, cơn giận cũng không đè nén được. Từ Tư Uyển cười nhìn nàng ta, thấy nàng giận đến run rẩy, Thính Cầm và Dịch Kỳ vội tới gần phụng dưỡng, ý cười càng kiều diễm: "Nương nương bớt giận. Thần thϊếp lật đổ nàng ta không tốn nhiều công sức, một kẻ như vậy không đáng để nương nương tức giận đâu."
"Hay lắm!" Hoàng hậu giận đến cười ngược, "Thiến phi bây giờ xuân phong đắc ý,bổn cung chúc Thiến phi hoa càng nở càng rộ, đừng để nhược điểm rơi vào tay người khác."
Từ Tư Uyển bật cười: "Sống trong hậu cung này, bị người ta nắm được nhược điểm là điều khó tránh khỏi, có thể hóa hiểm thành lành mới là bản lĩnh. Mấy năm nay thần thϊếp ở lãnh cung, bệ hạ... Rất muốn thần thϊếp đúng không?"
Hoàng hậu đỏ mặt, muốn phản bác, lại đột nhiên ho khan. Thính Cầm hét lên một tiếng "Nương nương", vội đỡ lấy nàng ta, vỗ về sau lưng giúp nàng ta thuận khí.
Từ Tư Uyển và Oánh phi nhìn nhau cười, cùng thản nhiên đứng dậy, hành lễ: "Nương nương nghỉ ngơi đi, thần thϊếp cáo lui trước."
Cho đến khi các nàng lui đến cửa điện, tiếng ho bên trong vẫn chưa dừng. Cả hai đều nhếch mép cười, ra khỏi tẩm điện, Từ Tư Uyển ngước mắt liền bắt gặp một thiếu niên.
Là hoàng trưởng tử Nguyên Giác.
Mấy năm không gặp, hắn cũng trưởng thành rồi. Ở độ tuổi mười bảy, vóc dáng còn cao hơn nàng một chút. Bộ dáng khoanh tay đứng đó rất giống phụ thân hắn, có điều dù gì cũng còn trẻ, thiếu đi nét trầm ổn, cũng không thể "không để lộ hỉ nộ ái ố" như bậc đế vương, ánh mắt không giấu được sự tức giận.
Oánh phi khẽ cười: "A, Đại điện hạ tới để vấn an à?" Rồi nàng liếc Từ Tư Uyển, "Vị này là Thiến phi, trước đây là Thiến quý tần, không biết điện hạ còn nhớ không?"
"Không có ấn tượng." Hoàng trưởng tử trầm giọng, lạnh lùng nhìn Từ Tư Uyển, "Bây giờ mới biết Thiến phi nương nương chọc tức mẫu hậu đến bệnh nặng không dậy nổi, bản lĩnh này ta sẽ ghi nhớ."
"Thế thì điện hạ nên nhớ rõ một chút." Từ Tư Uyển vẫn cười cười, chậm rãi đi tới. Khi còn cách nhau nửa bước, nàng mới dừng chân, hơi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn, "Còn một câu cũng mong điện hạ ghi nhớ."
Hoàng trưởng tử hiện nhiên không hỏi tiếp theo tâm ý của nàng, nhưng hắn không hỏi, nàng coi như thật mà không nói.
Im lặng hai giây, hắn tức giận: "Cái gì?"
Từ Tư Uyển lộ vẻ vừa lòng, kề sát tai hắn: "Ngươi và mẫu hậu của ngươi đều sẽ chết trong tay ta."
Dứt lời, nàng tươi cười quan sát hắn, quả nhiên thấy hoàng trưởng tử sững sờ.
Từ Tư Uyển không để ý, quay lại nhìn Oánh phi: "Tỷ tỷ, về thôi."
"Đi." Oánh phi tươi cười, kết bàn cùng nàng rời đi. Nàng ấy không hỏi Từ Tư Uyển nói gì với hoàng trưởng, bước ra Phượng Hoàng Điện chỉ cười than, "Hoàng trưởng tử vẫn còn trẻ, thiếu kiên nhẫn, nhìn sắc mặt hắn khi nãy..."
"Hơi tàn cuối cùng của hoàng hậu cũng nhờ dựa vào hắn." Từ Tư Uyển cười nói, "Nếu hắn gặp chuyện gì, chắc chắn hoàng hậu sẽ không chịu nổi."
...
Về Phi Hương Điện, Niệm Quân cũng đã tỉnh ngủ. Hoàng đế ban thưởng rất nhiều thứ, một nửa cho nàng, một nửa cho Niệm Quân. Từ Tư Uyển sai cung nhân dọn vào kho, Đường Du mang phong hào Lễ Bộ chọn cho Niệm Quân tới, Từ Tư Uyển xem qua, ba phong hào lần lượt là: Nhu Gia, Ninh Phúc, Thục Hòa.
Phong hào Lễ bộ chọn thường chỉ trong mấy chữ huệ, thục, hiền, đức... Có điều chọn cái nào cũng không quan trọng, Niệm Quân mới ba tuổi đã có được phong hào như vậy vốn là vinh dự to lớn.
Vì thế nàng cầm bút đặt trên chữ Nhu Gia, nghĩ nghĩ, cuối cùng quyết định khoanh chữ Ninh Phúc bên cạnh.
Không gì quan trọng hơn an bình và hạnh phúc. Ở bên nàng, số mệnh của đứa nhỏ đã chú định phải trải qua nhiều thị phi, nhưng nàng vẫn mong cuộc đời này của nó mọi việc đều trôi chảy.
Phong hào trình đến Thanh Lương Điện mới một khắc, ý chỉ sách phong chính thức liền ban xuống, đầu tiên là sách phong Từ Tư Uyển là Thiến phi, thứ hai là sách phong Niệm Quân thành Ninh Phúc công chúa. Niệm Quân dưới sự dạy dỗ của Từ Tư Uyển ngây thơ mờ mịt gật đầu tạ ơn, Vương Kính Trung cười tủm tỉm: "Bệ hạ nói buổi tối nếu có thời gian sẽ mời nương nương dẫn công chúa qua Thanh Lương Điện dùng bữa."
"Được." Từ Tư Uyển cười gật đầu. Nàng dùng bữa trưa ở Phi Hương Điện, dỗ Niệm Quân ngủ xong, bản thân lần nữa ra ngoài đi tìm Sở Thư Nguyệt.
Hôm qua Đường Du và Trương Khánh ra ngoài hỏi thăm, nghe nói Sở Thư Nguyệt vẫn chưa đi làm khổ dịch ở nơi như Hoán Y Cục, hiện đang làm việc bên cạnh Sử mỹ nhân.
Từ Tư Uyển thắc mắc: "Sở Thư Nguyệt dù gì cũng là lương sự, thân phận thấp như mỹ nhân sao có thể bắt nàng ấy phụng dưỡng?"
Trương Khánh bẩm: "Nghe nói Sử mỹ nhân đặc biệt thỉnh chỉ hoàng hậu nương nương, hoàng hậu nương nương lập tức ân chuẩn. Hạ nô nghe nói trước đây Sử mỹ nhân cũng tính là có quen biết với Sở lương sử, chỉ là..." Nói tới đây gã chần chờ.
"Sao hả?" Từ Tư Uyển hỏi.
Trương Khánh khom người: "Chỉ là cạnh cửa của Sở lương sử cao hơn, thanh danh trong chúng quý nữ cũng lớn. Khi đó Sử mỹ nhân đi theo nàng ấy nịnh bợ, cho nên bây giờ không ngừng chèn ép nàng ấy, cuộc sống của Sở lương sử ở bên Sử mỹ nhân cũng không mấy tốt đẹp."
Từ Tư Uyển thổn thức. Chìm nổi giữa quan to hiển quý không phải hiếm đấy. Lúc một người thăng chức nhanh, đều có vạn người nịnh bợ; một khi thất thế, đám người nịnh bợ đến tận tâm ngày xưa sẽ nhân cơ hội dẫm một chân tàn nhẫn.
Tần gia năm đó cũng như vậy. Tông thân, đồng liêu, thế gia, đồ đệ, bỏ đá xuống giếng chỗ nào cũng có. So ra, Từ gia và Đường gia xả thân cứu giúp lại càng hiếm thấy.
Từ Tư Uyển ngồi bộ liễn, bộ liễn của phi vị được tám người nâng, điêu khắc bên trên vô cùng hoa lệ, sử dụng trông cực kỳ khí thế.
Chỗ ở của Sử mỹ nhân thậm chí không xứng với chút khí thế này của nàng, đó chỉ là một tòa viện nhỏ không có cảnh trí gì, còn đơn sơ hơn Y Lan Các ngày xưa nàng ở lúc trẻ.
Bộ liễn vừa dừng trước cửa, các cung nhân trong viện đều giật mình, vội chạy ra đón tiếp. Cung nữ canh giữa trước cửa phòng lập tức vào trong bẩm báo, Từ Tư Uyển nhìn thẳng vào trong viện, nói: "Hôm nay bổn cung tới không phải để nói chuyện với nương tử của các ngươi, chỉ hỏi, Sở lương sử đâu?"
"... Sở lương sử ở đây." Hoạn quan đáp, sau đó lùi hai bước, chạy đi gọi người.
Rất nhanh, Sử mỹ nhân và Sở Thư Nguyệt đều ra tiếp đón, Sử mỹ nhân tươi cười cứng đờ hành lễ, Sở Thư Nguyệt đi sau nàng ta hai bước, cúi đầu.
Từ Tư Uyển nhìn ra cuộc sống của Sở Thư Nguyệt không mấy tốt đẹp, gầy hơn trước khô nói, y phục màu xanh mặc trên người cũng phai màu, trên đầu chỉ có hai cây thoa bằng bạc, trên mặt không hề có dấu vết của son phấn.
Từ Tư Uyển đi thẳng vào vấn đề: "Về với bổn cung hay ở lại với Sử mỹ nhân, tự ngươi chọn đi."
Hai người đều kinh ngạc, Sử mỹ nhân ngước mắt muốn nói chuyện, Từ Tư Uyển đã xoay người rời đi. Sở Thư Nguyệt chỉ do dự một giây, lập tức quay đầu gọi: "Anh Đào!"
Trong góc, Anh Đào chạy ra. Như sợ Từ Tư Uyển hối hận, Sở Thư Nguyệt liền kéo nàng ấy ra ngoài.
Mắt thấy các nàng sắp đi, Sử mỹ nhân mới như ở trong mộng tỉnh lại.
Người bên cạnh mình bị trực tiếp đưa đi như thế vô cùng mất mặt, Sử mỹ nhân vội đuổi theo, gọi: "Thiến phi nương nương! Sở lương sử... Do hoàng hậu nương nương phái tới cho thần thϊếp!"
"Vậy sao?" Từ Tư Uyển dừng chân, nghiêng đầu, "Vậy bổn cung cũng đưa đi."
Sắc mặt Sử mỹ nhân tái đi.
Từ Tư Uyển cười khinh, ra khỏi cửa viện liền lên bộ liễn, đoàn người cùng trở về Phi Hương Điện.
Ngay cả Hoa Thần cũng không ngờ nàng sẽ tốc chiến tốc thẳng như vậy, không khỏi kinh hãi. Nhưng bề ngoài, lại ở trước mặt Sở Thư Nguyệt, Hoa Thần không dám nghi ngờ. Về tới Phi Hương Điện, nàng không nhịn được mà nói: "Nương nương, làm thế hơi khoa trương rồi."
"Thì ta muốn khoa trương cho họ xem mà." Từ Tư Uyển nhếch mép, "Bổn cung muốn gây chiến thẳng mặt với nàng ta, ép người khác phải lựa chọn."
Lời này vào trong Hoa Thần chỉ có nghĩa nàng muốn phi tần lựa chọn giữa nàng và hoàng hậu. Nhưng thật ra nàng đang muốn hoàng đế lựa chọn, nàng muốn hoàng đế dần phân biệt nặng nhẹ, do dự giữa chính thê và sủng thϊếp trong bầu không khí giương cung bạt kiếm.
Sở Thư Nguyệt và Anh Đào đều đã có cung nhân sắp xếp, Đường Du biết tâm tư của Từ Tư Uyển, đặc biệt chọn nơi ở cho các nàng phía sau Phi Hương Điện. Sau đó không cần nàng nhiều lời, kho trực tiếp mở, xiêm y trang sức, son phấn, đồ trang trí trong phòng, mọi thứ đều được đưa đến chỗ Sở Thư Nguyệt.
Một khắc sau, Sở Thư Nguyệt tới vấn an. Nàng ta không dẫn Anh Đào theo, ở trước mặt Từ Tư Uyển hành đại lễ. Từ Tư Uyển đỡ nàng ta đứng dậy, ôn hòa bảo nàng ta ngồi. Nhìn điệu bộ lúng túng của nàng ta, nàng bật cười: "Giữa chúng ta tính ra chẳng có bao nhiêu giao tình, ta đối đãi với ngươi như vậy cũng không tệ đúng không? Từ khi nào lại khiến ngươi sợ ta vậy hả?"
Lời này đương nhiên chỉ là trêu ghẹo. Nàng biết sự câu nệ này là từ đâu mà có.
Sở Thư Nguyệt im lặng ngồi xuống, Hoa Thần tới dâng trà, Từ Tư Uyển cười cười: "Bệ hạ mới thưởng, ngươi thử đi."
Dứt lời, tự nàng nhấp một ngụm.
Sở Thư Nguyệt lại không uống, chỉ nghiêng đầu nhìn chung trà trong tầm tay, thoáng trầm mặc, mới nói: "Sau khi nương nương vào lãnh cung, thần thϊếp càng hiểu rõ một đạo lý."
"Đạo lý gì?"
"Trong hậu cung... Đúng hơn là trong thế gian này, người lợi dụng người là chuyện bình thường, có thể gặp người khoan hồng như nương nương là vô cùng may mắn. Thần thϊếp đã gặp kẻ lợi dụng xong vứt bỏ như giày rách, cậy thân phận vừa lợi dụng vừa tra tấn bây giờ thần thϊếp cũng trải nghiệm rồi."
"Ngươi chịu khổ." Từ Tư Uyển thở dài, than vãn thật lòng.
"Cho nên nếu nương nương có ích lợi gì kiếm được từ chỗ thần thϊếp thì cứ nói thẳng. Thần thϊếp biết tương lai chỉ có thể dựa vào nương nương, tình nguyện dốc hết sức giúp nương nương làm việc."
"Bổn cung thích người hào phóng như ngươi vây." Từ Tư Uyển không vòng vo nữa, nhìn Hoa Thần, "Hôm qua Tư Yên đưa a giao mới tới, ngươi đi lấy một tráp đưa cho lương sử đem về bồi bổ đi."