Trong lòng Chúc Vưu có tâm sự, tầm mắt thỉnh thoảng cứ đảo qua đảo lại trên người Bùi Vân Thư, Bùi Vân Thư đang nghe suy đoán của Bách Lý Qua về biến đổi của Chúc Vưu, gật gù, biểu thị có lý.
Ông chủ nhiệt tình dọn dẹp gian phòng tốt nhất, sai tiểu nhị mang nước nóng lên phòng, đến giờ nghỉ ngơi, Bách Lý Qua mới xoa xoa đầu Bùi Vân Thư, nói bằng giọng trêu ghẹo: “Vân Thư đã phải bận lòng vì Chúc Vưu rất nhiều, thật sự không muốn thử qua một chút sao? Qua không gây chuyện, trên người cũng không có tật xấu gì cả.”
Bùi Vân Thư quay sang nhìn Chúc Vưu, nét mặt Chúc Vưu vẫn rất bình tĩnh, nhưng trong mắt đã nổi lên lửa giận ngút trời như con sóng lớn dâng tràn.
Bách Lý Qua cũng nhìn thấy, hắn thở dài một hơi, thu tay lại, “Tối nay hai người các ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Chúc Vưu đứng lên theo sau Bách Lý Qua đi ra ngoài. Một mình Bùi Vân Thư ngồi bên giường, sau một hồi phát ngốc, nghe thấy tiếng mở cửa vang lên, y quay đầu nhìn lại, Chúc Vưu bước chân vững vàng đi vào, nét mặt vẫn không có gì thay đổi, nhìn thấy Bùi Vân Thư đang nhìn hắn, chợt lộ ra chút nghi ngờ.
“Bách Lý thích nói đùa, hắn không có ý đó đâu, ” Bùi Vân Thư mất tự nhiên giải thích, “Ta cũng không có ý đó với hắn.”
Chúc Vưu nghiêng đầu: “Ý đó là ý gì?”
Bùi Vân Thư nghẹn họng, nhưng vẫn nói trắng ra: “Hắn thích ta, ta cũng thích hắn, nhưng đây chỉ là thích giữa bằng hữu. Nói đến chuyện ái tình, Bách Lý có thể làm lão tổ tông của ta luôn.”
Tự nhiên Chúc Vưu thấy hơi chột dạ, hắn bước lên phía trước, thấp giọng hỏi: “Ngươi bao nhiêu tuổi?”
Bùi Vân Thư thầm nghĩ một chút, chậm rãi đáp lại: “Không nhớ rõ lắm, nhưng dù thế nào cũng không phải nhóc con mười mấy hai mấy.”
Sắc mặt Chúc Vưu trở nên khó coi, hắn muốn nói lại thôi nhìn Bùi Vân Thư vài lần, lại nhăn nhăn mày, lê bước chân nặng nề ngồi xuống bên cạnh bàn, thầm tính xem năm nay mình bao nhiêu tuổi rồi.
Hắn cũng không nhớ rõ lắm, nhưng nói chung là cũng không dưới năm trăm tuổi.
Hắn cũng có thể làm lão tổ tông của Bùi Vân Thư được.
Bùi Vân Thư không biết hắn lại đang nghĩ linh tinh gì nữa, nhẹ chân nhẹ tay đi ra sau tấm bình phong dùng nước nóng mà tiểu nhị mang lên rửa mặt sạch sẽ, chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng người đang đi lên lầu.
“Chỗ này của các thật sự tệ quá,” Âm thanh sang sảng mang theo ý cười, lời nói tuy không êm tai, nhưng lại không khiến người ta thấy ghét, “Ây, thật sự không còn căn thượng phòng nào sao? Ta thêm chút tiền nữa, bàn bạc với bọn họ một chút, không chừng họ chịu chia cho ta một gian.”
“Biên thiếu gia, ngài có tiền cũng không tiêu như vậy, bên ngoài còn nhiều khách điếm tốt mà, sao ngài cứ phải đôi co bằng được với chỗ này chứ?”
Bùi Vân Thư thấy thanh âm này càng nghe càng quen tai, y bước ra bình phong, nhanh chóng mở cửa, thò đầu nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy người đang đi về hướng này, “Biên Nhung?”
Biên Nhung đang vừa đi vừa nói chuyện với người bên cạnh, nghe tiếng thì quay đầu nhìn về phía Bùi Vân Thư, gương mặt tuấn tú hiện lên ý cười, nhanh chân đi đến trước mặt Bùi Vân Thư, “Bùi Vân Thư, cư nhiên gặp được ngươi ở đây.”
Bùi Vân Thư đi ra khỏi cửa, cũng không nhịn được cười, “Thật là trùng hợp.”
Biên Nhung một thân tử y, trông khí phách vô cùng, hắn gặp lại người quen thì trong lòng không khỏi cao hứng, cũng bắt đầu nói nhiều hơn, cuối cùng sóng vai đi xuống lầu cùng với Bùi Vân Thư, đến tiểu viện của khách điếm ngồi xuống tán gẫu.
“Ta tính hôm sau tìm ngươi tâm sư một chút, hôm mà ngươi đánh bại Vu Cửu ấy, cuối cùng trong lòng cũng thấy thoải mái hơn hẳn,” Biên Nhung hừ lạnh, bật cười một tiếng, “Hắn dám vẽ hai người chúng ta xấu như thế, đúng là hành vi của kẻ tiểu nhân mà, cứ như là chỉ hận khắp thiên hạ này không có nam tử nào tuấn mỹ hơn hắn vậy.”
Bùi Vân Thư nhớ lại tập tranh kia, cũng thật sự không biết nên nói gì: “Trước giờ ta chưa từng thấy loại họa pháp như vậy.”
Hai người họ liếc mắt nhìn nhau, đều có một cảm giác nghĩ lại mà kinh.
“Nhưng mà ta không ngờ là sau đó ngươi đã không thấy tăm hơi đâu,” Biên Nhung nói, “Sau khi hay tin ngươi mất tích, ta còn dẫn người Huyền Ý tông đi tìm ngươi, Vu Cửu cũng đã tìm ngươi rất lâu, đến trận tranh tài thứ hai, vành mắt hắn thâm đen luôn, cuối cùng là trận đó hòa.”
Bùi Vân Thư mấp máy môi, hình như Biên Nhưng biết y định nói gì, đưa ngón trỏ lên che môi mình, một bên mày nhướng cao lên, khí thế cao ngạo lập tức phơi ra: “Ngươi đừng nói lời khách sáo với ta làm gì, bọn ta tìm là chuyện của bọn ta, không cần thấy bất an trong lòng đâu.”
Bùi Vân Thư cười thành tiếng, “Được rồi.”
Biên Nhung đưa tay vỗ vỗ lên lưng y, “Như vậy mới đúng.”
Trên lầu, Chúc Vưu đứng ở ngay khung cửa sổ, buông mi mắt nhìn hai người bọn họ.
Thần thái trong ánh mắt hắn không thể thấy rõ, chỉ cảm thấy bàn tay đang đặt trên lưng của Bùi Vân Thư nhức mắt vô cùng, cánh tay đang chắp sau lưng của Chúc Vưu khẽ run lên, lửa giân đang dồn nén làm chén sứ vang lên một tiếng răng rắc, vỡ vụn.
Những lời ban nãy của Bách Lý Qua cũng không thể khiến tâm hỏa hắn cuồng đốt được đến như vậy, bây giờ hắn chỉ cảm thấy tức giận đến khó chịu.
Đến khi Bùi Vân Thư lên phòng rồi, Chúc Vưu vẫn còn đang đứng bên bệ cửa sổ, Bùi Vân Thư bèn hỏi: “Ngươi sao vậy?”
Giọng nói của y còn đượm ý cười, cứ như là vừa trò chuyện rất vui vẻ với tên nam tu kia.
Chúc Vưu im lặng không lên tiếng quay đầu lại nhìn y, tức trong lòng mà không thể phát tác được, ngồi phịch bên giường giận đến nhức nhối.
Hắn đã học được một bài học từ chỗ nhị sư huynh Vân Thành của Bùi Vân Thư, không thể ra tay với bằng hữu của Bùi Vân Thư được.
Hắn muốn chém cái người đã chạm vào Bùi Vân Thư kia, chỗ nào đụng vào Bùi Vân Thư liền chém đứt chỗ đó, nhưng mà chỉ có thể làm trong suy nghĩ thôi, cho nên bây giờ mới phải nén giận thế này.
Một tên tiểu tử tuổi không bằng hắn dáng dấp cũng không tuấn mỹ được như hắn, chỉ mới gặp mặt có mấy lần, mà đã có thể thân mật với Bùi Vân Thư như thế rồi.
Lúc đầu, không cần biết hắn với Bùi Vân Thư đã gặp nhau bao nhiêu lần, mà lần nào Bùi Vân Thư nhìn thấy hắn mắt cũng đầy sợ hãi hết.
Bùi Vân Thư không biết Chúc Vưu bị gì nữa, y mê man không hiểu đi đến, nhìn một hồi, lại bị Chúc Vưu xua đi rửa mặt, nhân lúc y đi rửa mặt, Chúc Vưu bay từ cửa sổ ra ngoài sân, bắt mấy con châu chấu mang về.
Khi Bùi Vân Thư mặt còn chưa khô bước ra từ sau tấm bình phong, trông thấy Chúc Vưu đang trừng trừng mắt thâm trầm nhìn mấy con châu chấu trên bàn.
Châu chấu sợ hắn đến không dám nhúc nhích mảy may, cái đuôi thật dài run lẩy bà lẩy bẩy, Bùi Vân Thư đi tới nhìn, bật cười, “Muốn nghịch châu chấu sao?”
Chúc Vưu để y ngồi xuống, sau đó đưa tay ra, rồi lấy hai con châu chấu trong đó ra đặt chung một chỗ; “Đây là một đôi phu thê.”
Bạn đang
Bùi Vân Thư ÄÆ°a tay lau tóc mình, khó hiá»u nhìn Chúc Vưu mấy lần, há»c theo Chúc Vưu nhìn mấy con châu chấu trên bà n.
Chúc Vưu nhà n nhạt liếc qua Äôi phu thê châu chấu, hai con châu chấu láºp tức nÆ¡m ná»p lo sợ dá»±a sát và o nhau, thấy chúng nó Äã thá» hiá»n Äúng dáng vẻ mà phu thê nên có, Chúc Vưu hà i lòng gáºt Äầu, lại duá»i tay ra, tiá»n tay túm lấy má»t con trong cặp Äó bá» và o giữa bà n.
Chúc Vưu nói: âÄây là thê tá».â
Bùi Vân Thư: ââ¦â
Y má» to mắt, cá» gắng biá»u hiá»n như mình Äang vô cùng hứng thú.
Chúc Vưu bèn lấy mấy con châu chấu khác Äảo má»t vòng quanh âthê tá»â, sau Äó ngưá»c mắt, nặng ná» nhìn Bùi Vân Thư, âNgoại trừ trượng phu cá»§a nó ra, tất cả những con châu chấu khác Äá»u có ý Äá» không an pháºn vá»i thê tá», bá»n chúng tiếp cáºn thê tá», là muá»n là m chuyá»n xấu.â
Nói dứt lá»i, hắn lại Äẩy má»t con châu chấu Äang Äứng trong Äó, con châu chấu run lên má»t cái, nhảy bá» vá» phÃa con châu chấu âthê tá»â Äứng ngay chÃnh giữa, nhảy má»t phát thẳng lên lưng, tư thế tháºt sá»± rất bất nhã.
Chúc Vưu hÃp hÃp mắt, âm thầm lặng lẽ nhếch nhếch khóe môi, lại ngưá»c mắt nhìn vá» phÃa Bùi Vân Thư, âCho nên là , con châu chấu nà y nhất Äá»nh phải biết là , ngoại trừ trượng phu cá»§a nó ra, á» gần mấy con châu chấu khác sẽ không ÄÆ°á»£c an toà n. Chá» có trượng phu má»i Äá»i xá» tá»t vá»i nó thôi, gặp mấy con khác, là nó sẽ bá» bắt nạt.â
Bùi Vân Thư cháºm rãi chá»p chá»p mắt nhìn, âÃ.â
Chúc Vưu vung tay lên, hất mấy con châu chấu ra ngoà i cá»a sá», hắn tá»± cho là Bùi Vân Thư Äã hiá»u ý cá»§a hắn rá»i, cả ngưá»i cÅ©ng nhẹ nhà ng thoải mái hÆ¡n, tâm tình vừa vui vẻ, há»a khà oai hùng Äã sôi trà o lên, vá»t thẳng xuá»ng hạ thân.
Chúc Vưu vén y phục lên, chá» và o, âNgươi xem.â
Bùi Vân Thư Äang uá»ng nưá»c, theo ngón tay cá»§a hắn tùy ý nhìn xuá»ng, láºp tức phun má»t ngụm nưá»c ra ngoà i.
Nưá»c không vÄng lên trên ngưá»i Chúc Vưu, Chúc Vưu bình tÄ©nh, hắn cá»i ngoại bà o xuá»ng, nÆ¡i Äó Äã Äá»i lên thà nh má»t túp lá»u, âVân Thư, nhìn nà y.â
Như là Äang khoe khoang thứ bảo váºt gì Äó thần bà lắm vá»i Bùi Vân Thư.
Bùi Vân Thư còn Äang Äá»nh nhá»n xuá»ng, không thèm quan tâm Äến hắn, cuá»i cùng vẫn không nhá»n ÄÆ°á»£c, âTa cÅ©ng có mà , ngươi khoe là m gì?â
Chúc Vưu chợt Äi tá»i khom lưng ôm lấy y, Bùi Vân Thư kêu má»t tiếng nho nhá», theo bản nÄng giÆ¡ tay vòng ôm lấy cá» cá»§a hắn, âChúc Vưu, ngươi là m gì váºy!â
Chúc Vưu Äặt y lên trên giưá»ng, cá»i y sam cho y, Äẩy chân y ra, âXem cá»§a ngươi.â
Bùi Vân Thư nghẹn Äến Äá» bừng cả mặt, muá»n khép chân lại, nhưng khà lá»±c cá»§a Chúc Vưu lá»n, tay nắm chân cá»§a y rất chắc, Chúc Vưu nhìn thứ nho nhá» giữa hai chân cá»§a y, cưá»i, âNhá».â
âÃanhâ má»t cái, trên Äầu Bùi Vân Thư gần như Äang bá»c khói, là bá» hắn chá»c tức, y trừng mắt nhìn Chúc Vưu: âTa không có cầm thú như ngươi, lúc nà o cÅ©ng như là dã thú Äá»ng dục váºy, ta Äây má»i là bình thưá»ng!â
Chúc Vưu quan sát bên dưá»i cá»§a y, dưá»i tầm mắt cá»§a hắn, cư nhiên lại tháºt sá»± bắt Äầu cương lên, Bùi Vân Thư xanh cả mặt rá»i, hung hÄng nhéo Äùi mình má»t cái.
âÃyâ¦â PhÃa dưá»i không có Äá»ng tÄ©nh gì, nưá»c mắt lại bá» bức ép chảy ra.
Toà n thân Bùi Vân Thư trá»i sinh trắng ngần, Äến ngay cả chá» kia cÅ©ng thế, nÆ¡i chưa từng dùng qua sạch sẽ trắng nõn, cho dù Äã lÄn lá»n vá»i Chúc Vưu mấy lần, thì vẫn Äẹp Äẽ non ná»t.
Chúc Vưu nhân lúc y không chú ý, kéo quần cá»§a y xuá»ng, Äá»ng tác cá»§a hắn quá nhanh, Bùi Vân Thư chá» cảm thấy Äùi mình chợt mát lạnh, da thá»t trắng nõn Äã lá» ra.
Y ÄÆ°a chân Äạp Chúc Vưu ra, lÄn má»t vòng nhà o và o bên trong giưá»ng, kéo chÄn phá»§ lên mình.
Chúc Vưu luá»n tay và o trong chÄn, nắm cá» chân cá»§a y kéo y ra rìa giưá»ng, âChÄn bảo vá» ÄÆ°á»£c cho ngươi sao?â
Hắn Äứng thẳng ngưá»i, cá»i hết y phục xuá»ng, thứ gì Äó rất mãnh liá»t suýt chút nữa Äã trúng lên mặt Bùi Vân Thư.
Chúc Vưu cụp mắt nhìn y, thần thái trong ánh mắt còn Äáng sợ hÆ¡n thứ bên dưá»i nữa, âChÄn không bảo vá» cho ngươi ÄÆ°á»£c Äâu, chá» có trượng phu má»i có thá» bảo vá» ngươi ÄÆ°á»£c thôi.â
HÆ¡n ná»a Äêm, ngoà i trá»i lất phất mưa phùn, trong lúc mưa trút lên bãi cá» ngá»n cây, át Äi tiếng khóc nức ná» nghẹn ngà o, Bùi Vân Thư cháºt váºt Äến mức trên mặt Äã Äầy nưá»c mắt, nắm lấy vá» gá»i bằng tÆ¡ lụa, cá» gắng nhÃch ngưá»i và o bên trong: âKhông muá»n nữa⦠không cầnâ¦â
Chúc Vưu nÃu eo cá»§a y lại, mượn cÆ¡n gió giáºt và mưa rÆ¡i xá»i xả, con thuyá»n trên há» Äong ÄÆ°a cháºp trùng theo sóng nưá»c dáºp dá»n, có mấy lần suýt láºt ngá»a.
Khóc tá»i mà mắt sưng lên, môi miá»ng cÅ©ng sưng lên, giá»ng nói khà n khà n êm tai, Chúc Vưu má»t ná»a là Äau lòng, má»t ná»a là hưng phấn.
Hắn hung hÄng thúc và o bên trong Bùi Vân Thư, Äá»ng tác dứt khoát thoải mái, còn vang dá»i hÆ¡n cả tiếng mưa ngoà i trá»i, ghen tuông há»n giáºn chất chứa trong lòng cả má»t tá»i nhân cÆ¡ há»i nà y xả ra hết, như Äang ngáºm máºt, ngá»t ngà o bôi lên thân thá» Bùi Vân Thư.
Bùi Vân Thư bá» từng câu từng chữ không biết xấu há» cá»§a hắn nói Äến cả ngưá»i á»ng há»ng, bên trong thì kiên cưá»ng từ chá»i ngưá»i ngoà i tiếp xúc nhưng vừa chạm và o thì lại Äá» lên yêu kiá»u, Chúc Vưu Äè y, há»i y, cuá»i cùng là ai lá»n.
hắn từng câu không biết xấu há» lá»i nói Äến mức Äầy ngưá»i hiá»n ra phấn ý, ná»i bá» cứng cá»i ngưá»i bên ngoà i lại kiá»u Äụng và o liá»n Äá», Chúc Vưu Äè hắn, há»i hắn Äến cùng ai lá»n.
Bùi Vân Thư nói bằng giá»ng khóc nức ná», vừa là oan ức lại vừa là vui thÃch, âNgươi, ngươiâ¦â
âTa thế nà o?â Chúc Vưu dừng lại, bất Äá»ng.
Cảm giác ngứa ngáy râm ran, bá» môi bá» cắn Äến Äau Äá»n, Bùi Vân Thư vô cùng thẹn thùng, âNgươi nói xem còn có thá» là gì nữa?â
Chúc Vưu như Äang cỠý già y vò y, âVáºy ta có hai cái, cái nà o tá»t hÆ¡n?â
âTa không biếtâ¦â Ãnh mắt cá»§a ngưá»i Äang vô cùng Äáng thương mê ly, hương thÆ¡m rót Äầy bên trong bức mà n, hương thÆ¡m Äáºm Äến mức nhuá»m tá»i Äầu ngón tay thôi cÅ©ng khiến ngưá»i ta mất há»n, âTa không biết.â
Chúc Vưu dùng cả má»t Äêm, chá» cho y biết cái nà o mạnh hÆ¡n.
Thì ra hung bạo và dục vá»ng trưá»c kia chá» là Äang giấu Äi, Äến Äêm nay Bùi Vân Thư má»i biết, ngưá»i có trÄm ngà n bá» mặt, yêu cÅ©ng có trÄm ngà n bá» mặt. Cái tên yêu Chúc Vưu nà y bình thưá»ng giấu diếm giá»i như váºy, nhưng Äêm nay lại không thá» ngÄn ÄÆ°á»£c lá» mãng và lá»a dục nóng rá»±c.
Trưá»c giá» hắn chưa từng thay Äá»i, dục vá»ng và tham muá»n Äá»i vá»i Bùi Vân Thư Äã có từ trong xương tá»§y, nhưng bá»i vì Bùi Vân Thư không thÃch, nên má»i giả bá» há»c giả bá» bắt chưá»c con ngưá»i, nhưng chung quy Chúc Vưu vẫn là Chúc Vưu, là mãnh thú ná»ng nhiá»t từ trong huyết mạch.
Nóng Äến Äá», Bùi Vân Thư cứ tưá»ng là mình Äang bá» Äặt trên lá»a thiêu.
Nhưng tháºt ra là bá» Chúc Vưu Äặt và o Äầu con tim mình.