Trans: Mướp Đắng
Bạch Ngọc là người đầu tiên, lúc nãy cô ta chọn lạc đà, là “phương tiện đi lại” có tốc độ di chuyển nhanh hơn so với xe kéo và ngựa, mà lạc đà cho cô “cảm giác an toàn” hơn, ngay cả trượt tuyết cô cũng không biết.
Trừ lạc đà ra, cô ta cũng không còn lựa chọn nào khác!!
Cô là người đầu tiên, lúc chọn phương tiện đi lại lề mà lề mề, còn nói…
“Em nhớ là chị Vũ Quyên biết trượt tuyết, A Ức thì biết cưỡi ngựa, vậy em sẽ chọn lạc đà.”
Giống như cô không chọn hai cái đó là vì Cam Vũ Quyên và Tô Ức vậy, vô cùng trơ trẽn.
Hai người một thì trợn trắng mắt, một thì làm như không nghe thấy gì.
Còn về cừu…
Còn không thèm nhắc đến, với lại, cũng không ai muốn dắt cừu đi tìm cờ, vậy thì sẽ chắc chắn là ở lều thường rồi!
Có người dắt lạc đà, Bạch Ngọc đã bắt đầu đi tìm cờ rồi.
Cam Vũ Quyên cũng lên ván trượt tuyết, chèo về một hướng khác.
Lần này cô ta không mang theo Trần Dương đến quay chương trình, tất cả mọi người đều giống như không nhìn thấy, căn bản là không hỏi tới.
Như vậy lại khiến cô ta thở phào một hơi.
Tô Ức mỉm cười, đưa tay ra: “Chi Chi, đến đây, lên ngựa, hôm nay nhóc cùng nhóm với anh, thế nào?”
Hạ Vân Trù ngẩng phắt lên nhìn anh ta, ánh mắt sắc bén.
Giống như Chi Chi, cho dù biết anh ta có thể là “hiện tượng siêu nhiên”, anh cũng không hề sợ hãi.
Tô Ức lại không để ý đến ánh mắt lạnh lùng của anh, vẫn nhìn Chi Chi như cũ, vẻ mặt nghiêm túc.
Mạc Linh Chi không do dự lắc đầu.
Lập tức, lông mày Hạ Vân Trù thả lỏng, mắt ánh lên sự vui vẻ.
Mà nụ cười của Tô Ức tuy rằng không đổi, nhưng ý cười trong mắt lại từ từ tan biến.
Thà rằng phải làm chó kéo xe, cũng không muốn rời xa Hạ Vân Trù sao?
Trong mắt Tô Ức lóe lên tia sáng, động tay: “Giá…”
Con ngựa lập tức chạy về phía trước, chỉ để lại một bóng lưng tiêu sái.
Cún con có chút hâm mộ, nhưng vẫn chấp nhận số phận đi đến bên cạnh chiếc xe mà Hạ Vân Trù kéo ra, cúi đầu.
Đạo diễn Chương nhịn không được mà bước lên, giọng đầy lo lắng: “Hạ tổng, Chi Chi nhỏ như vậy, chắc là kéo không nổi đâu, hay là bỏ đi…”
Cô nhóc nhỏ bé như vậy kéo xe sao?
Hình ảnh đó, đạo diễn Chương không dám nghĩ tới.
Hạ Vân Trù đúng là nhà tư bản, cún con nhỏ như vậy cũng không tha!
Mạc Linh Chi: “Áu” Không được!
Không thể ngờ tới, kẻ phản đối lại là Chi Chi.
Đạo diễn Chương vô cùng kinh ngạc.
Hạ Vân Trù: “Nhóc không muốn buổi tối phải ngủ trong lều.” Có thể coi như khá hiểu cún con.
Anh đeo dây kéo cho cún con, sau đó lại ôm con cừu đặt vào trong xe, anh đứng phía sau, tay giữ xe trượt tuyết.
“Phương tiện đi lại” cừu… vậy mà lại được họ kéo đi.
Phương tiện đi lại này đúng là đồ lừa đảo.
Ekip không phải con người!
Mạc Linh Chi: “Áu?” Người nhận nuôi anh không lên xe à?!
Hạ Vân Trù buồn cười: “Nhóc còn nghĩ rằng mình có thể kéo được một chiếc xe lớn sao.”
Tuy cún con là hiện tượng siêu nhiên, nhưng cô nhóc này ngoài việc cái gì cũng ăn được, có thể biến đổi chủng loại ra thì dường như cũng không có khả năng khác nào nữa!
Ồ, chạy như bay trong núi có tính là một loại khả năng không?
Đều không phải là khả năng vượt trội đặc biệt gì.
Nghĩ đến đây, Hạ Vân Trù bắt đầu đẩy xe.
Mạc Linh Chi: “...” Tôi còn chưa kéo mà, sao xe lại tự nhúc nhích được vậy?!
“Áu” Cô phấn khích hét một tiếng, nhấc chân, chạy về phía chưa có ai đi.
Hạ Vân Trù ở phía sau đẩy xe.
Thực ra, kéo xe trượt tuyết vốn dĩ cũng không mệt lắm, đặc biệt là lúc Hạ Vân Trù ở sau đẩy!
Ngược lại… khá là vui.
Cún con bước chân, hưng phấn kéo xe, giống như một chú chó kéo xe, Hạ Vân Trù ở phía sau đẩy mạnh, tuyết rất trơn, hơn nữa lại xuống dốc, cũng không mệt lắm.
Con cừu lười cứ đứng im trên xe, thỉnh thoảng cúi đầu gặm cỏ, căn bản là không để tâm đến những chuyện đang xảy ra xung quanh, không buồn nhúc nhích.
Hạ Vân Trù nhìn con cừu: “...” Ekip chọn con cừu này, cũng hao tâm tổn trí quá rồi
Vậy nên, đạo diễn Chương vốn đang lo lắng chợt phát hiện ra, cún con khiến người ta bận lòng kia không những không mệt, mà còn la hét rất vui vẻ, hiển nhiên là chơi rất thoải mái.
Đạo diễn Chương: “...”
Xin lỗi, hiểu lầm Hạ tổng rồi.
Nói đến việc hiểu cún con, anh đứng thứ hai, sẽ không có ai dám giành vị trí thứ nhất.
…
Cún con đang chạy tung tăng, rõ ràng là cô vô cùng thích thảo nguyên, từ sau khi đến thảo nguyên vẫn luôn rất sôi nổi.
Mà Hạ Vân Trù vừa đẩy xe, vừa tìm cờ.
Ekip dấu cờ trong bán kính năm km, ngoài thông tin này ra, căn bản là không còn manh mối nào khác, nhiệm vụ này cũng có chút độ khó đó.
Đạo diễn Chương quan sát các nhóm khách mời từ màn hình theo dõi ở trong phòng, có một số hình ảnh được quay từ camera đeo trên đầu của các khách mời.
Lúc này ông ta không nhịn được mà chú ý vào nhóm Chi Chi.
Hạ Vân Trù vừa quan sát đánh giá xung quanh, vừa phân tích cho Chi Chi: “Xung quanh đây rất yên tĩnh, cũng rất ít cây cối, hầu như đều là cỏ, bây giờ lại bị che phủ bởi tuyết. Vậy nên nếu cờ được dấu trong tuyết, vậy thì trên tuyết nhất định sẽ có dấu hiệu, hoặc là ở xung quanh cây.”
Bước chân cún con ngừng lại, ánh mắt hơi hoang mang.
Hạ Vân Trù thấy vậy thì cười nhẹ: “Được rồi, nhóc chỉ cần tiến về phía trước, chúng ta cứ đến thẳng rừng cây kia tìm.”
Bọn họ xuất phát muộn nhất, phương tiện giao thông lại vô dụng, nhưng mà ai biểu Hạ Vân Trù lại quá thông minh chứ?
Cún con vừa nghe thấy, lập tức không quan tâm gì nữa, ngẩng đầu hưng phấn kéo xe.
Hạ Vân Trù tiếp tục đẩy ở phía sau, đôi mắt sắc bén quan sát xung quanh.
Lúc này, cún con bị một cái khối tuyết chặn lại, không kéo xe lên được, cô nghiến răng nghiến lợi kéo mạnh, vẫn không đi qua được.
Đi đường vòng?
Đối với cún con hưng phấn mà nói, không thể nào. Cô giơ hai chân trước lên, điên cuồng cào đống tuyết nhỏ trước mặt, tuyết bị đào bay tán loạn.
Hạ Vân Trù bất đắc dĩ: “Nhóc không sợ chân sẽ khó chịu sao? Chúng ta đi đường bên cạnh, hay là nhóc tránh ra, anh dùng sức, trực tiếp…”
Âm thanh đột ngột ngừng lại, cún con sững sờ nhìn là lá cờ được đào ra trước mặt.
Hạ Vân Trù: “...”
Đạo diễn Chương ở trước màn hình: “...”
Tìm được một cách dễ dàng như vậy á?!
Một bài phân tích sắc sảo của Hạ Vân Trù, cũng không bằng Chi Chi đào đại vài cái?
Đạo diễn Chương cạn lời.
Ông ta nhìn những hình ảnh khác, ngoại trừ Tô Ức, những khách mời khác vẫn đang vò đầu bức tai, tìm kiếm một cách khó khăn.
Phương tiện đi lại của Tô Ức là ngựa, anh ta cưỡi ngựa lao về rừng cây trước mặt, mục tiêu rõ ràng. Chạy rất lâu, tốc độ cũng rất nhanh, máy quay không đuổi kịp, hình ảnh lúc này là do máy quay gắn trên đầu anh ta quay lại.
Sau khi lao vào rừng cây, quả nhiên phát hiện cờ ở trên một cái cây, vừa mới lấy xuống.
Khách mời hoặc là tìm không được cờ, hoặc là có mục tiêu tìm kiếm giống Tô Ức, cũng chưa từng có ai tùy tiền đào bới vài cái đã đào ra cờ giống Mạc Linh Chi!
Sau một hồi trầm mặc, Hạ Vân Trù đưa tay nhận cờ, cắm lên xe: “Đi thôi, chúng ta quay về, về sớm chọn sớm nơi ở cho buổi tối.”
Mạc Linh Chi: “Áu”
Cô không muốn ở trong cái lều bình thường kia một chút nào, vậy nên lúc này mong muốn chiến thắng rất mãnh liệt.
Lập tức chuyển hướng, nhưng mà…
Lúc đến là xuống dốc, quay về chính là lên dốc.
Hạ Vân Trù ở phía sau dùng sức đẩy, Mạc Linh Chi cũng phải tiêu tốn rất nhiều sức lực, nhưng lúc cô chạy đến đã mệt rồi, bây giờ không muốn nhúc nhích nữa, chỉ muốn nhanh chóng quay về.
Vậy nên… ánh mắt cô nhìn con cừu đang nhàn nhã nhai cỏ trên xe.
Mạc Linh Chi: [Thương lượng một chút nhé?]
Con cừu vô cảm liếc cô một cái, tiếp tục ăn, uể oải nhai cỏ, nhưng bởi vì âm thanh của Mạc Linh Chi, nó vẫn quay lại nhìn.
Vẻ mặt chính là… có việc mau nói, có rắm mau thả.
Sau đó…
“Áu!” Mạc Linh Chi nhào lên.
“Be…”
Tiếp đó, đạo diễn Chương và nhân viên tại địa điểm quay phim, còn có Tô Ức vừa mới cưỡi ngựa quay lại nhìn thấy con cừu lười biếng lúc trước đang kéo lê chiếc xe quay về.
Đúng vậy, con cừu gắng sức kéo xe trượt tuyết.
Cún con ngồi phía trên, Hạ Vân Trù đi theo phía sau.
Con cừu mệt đến mức thở không ra hơi, nhưng chỉ cần nó dừng lại, Mạc Linh Chi liền nhảy xuống xe nhào về phía nó, làm ra tư thế hung dữ muốn cắn.
Cừu ta chỉ đành đi tiếp.
Cún con vừa lòng thỏa ý lên xe, ngồi phía trên, oai phong lừng lẫy, bộ dáng hưng phấn.
Tô Ức: “...”
Đạo diễn Chương: “...”
Đúng là có tiền đồ!
Chi Chi không những có thể làm chó kéo xe, mà còn có thể làm chó chăn cừu!
Đây đúng là một chú chó thần kỳ!
…
“Áu” Anh chọn địa điểm chưa?!
Tô Ức: “Vẫn chưa, anh cũng vừa về tới, nhóc muốn chọn trước không?” Anh ta ngồi xuống, xoa đầu Chi Chi.
Hạ Vân Trù đứng bên cạnh, hoang mang.
Bọn họ có thể là đồng loại, không gặp trở ngại về giao tiếp.
Chỉ cần nghĩ đến đây, trong lòng anh lại có chút khó chịu, đôi mắt anh vô thức đánh giá Tô Ức, xem thử rốt cuộc anh ta có điểm gì đặc biệt.
Mạc Linh Chi phấn khích: “Áu áu!” Cô chỉ nhà bạt to lớn bên cạnh.
Lúc nãy bọn họ đã vào xem thử rồi, tuy rằng biệt thự rất ấm áp, nhưng lại chưa từng được ở trong nhà bạt Mông Cổ bao giờ, đương nhiên là cô muốn chọn Nhà bạt Mông Cổ hơn!
Trước giờ cô chưa nhìn thấy nhà bạt Mông Cổ bao giờ, cũng chưa từng thấy bên trong “cái lều” nào được bài trí đẹp như vậy.
Cô nhìn Hạ Vân Trù: “Áu!” Được không?
Hạ Vân Trù cười với cô: “Đương nhiên là được, nhóc muốn chọn cái nào cũng được.”
Vậy nên, Mạc Linh Chi chọn nhà bạt Mông Cổ, Tô Ức chọn biệt thự.
Đợi đến lúc những khách mời khác lần lượt quay về, hai cái tốt nhất đều đã bị chọn mất rồi.
Nhóm tiếp theo quay lại chính là Trương Dương Triết và Trương Tụng Hạo, bọn họ chọn nhà bạt Mông Cổ, còn Cam Vũ Quyên chọn nhà bình dân.
Để lại cho người vẫn chưa về là Bạch Ngọc một cái lều bình thường.
Bạch Ngọc cưỡi lạc đà, lạc đà đi rất chậm, lại rất cao, mỗi lần cô ta lên xuống để tìm kiếm đều lỡ rất nhiều thời gian, cô ta càng nôn nóng, lại càng không tìm được.
Cô là người đầu tiên, mà lại chọn phương tiện đi lại như vậy, tức đến mức vành mắt đều đỏ lên.
Cuối cùng vẫn là ekip gợi ý, cô ta mới có thể quay về trước khi trời tối.
Lúc cô quay về, những khách mời khác đều đã tự mình sắp xếp xong rồi, cô nhìn chiếc lều xanh dương trước mặt, và túi ngủ ở bên trong, tức đến run rẩy.
Sao bọn họ dám!
Nếu như cô ta còn là chưởng môn phái ngọc nữ như trước đây, sao bọn dám đối xử với cô như vậy chứ?!
Cô ta tức giận đập cái lều, nhưng nghĩ đến tình cảnh của cô ta bây giờ đành nhịn xuống, chỉ là lúc sắp xếp đồ đạc, tay nắm chặt túi ngủ, bóp đến nhăn nhúm.
Phẫn nộ và không cam lòng trợn mắt.
Buổi tối, các nhóm khách mời bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
“Chi Chi, anh mang hải sản cho em nè!” Trương Tụng Hạo và Trương Dương Triết lần lượt đem ra từng cái thùng xốp chứa đầy khí ô-xy, Mạc Linh Chi đã ngửi thấy, phấn khích đứng cạnh thùng xốp.
“Áu” Em trai rất tốt, chị đây sẽ luôn che chở cho em!
Tô Ức: “Chi Chi, đến chỗ anh anh nấu cho nhóc ăn nha, anh biết làm hải sản.”
Anh ta dịu dàng nhìn cục bông đen trắng.
Mạc Linh Chi còn chưa trả lời, Tô Ức nhìn Hạ Vân Trù, nhướng mày: “Hạ tổng, tôi thích Chi Chi, làm cho nhóc ít đồ ăn, chắc anh sẽ không ngăn cản chứ?”
Mấy lời nói trà xanh này.
Hạ Vân Trù hít sâu một hơi, mỉm cười: “Tất nhiên là không rồi, vất vả cho cậu rồi.”
“Đừng khách sáo.” Tô Ức cười rạng rỡ, đôi mắt hoa đào hấp háy.
Sau đó, anh ta nhìn Mạc Linh Chi: “Chi Chi, đến xem anh…”
Hạ Vân Trù ôm cục bông đen trắng, nhẹ nhàng nói: “Chi Chi, anh nướng thịt cừu cho nhóc, nhóc ăn thịt nướng trước một lúc, chắc là Tô Ức sẽ làm xong hải sản đó.”
Anh mỉm cười, ôm Mạc Linh Chi hướng về phía Tô Ức: “Nào, Chi Chi cảm ơn chú Tô Ức đi, xem chú ấy đối xử với nhóc tốt chưa kìa.”
Ai mà không biết nói kiểu trà xanh đó chứ?
Hơn nữa… chú?
Tô Ức: “...”
Cuối cùng, gương mặt luôn thờ ở của anh ta rạn nứt hoàn toàn.
_
Lời tác giả:
Tô Ức: Tôi là chú, thì anh là gì?
Hạ Vân Trù: …
Tô Ức: Ba?
Hạ Vân Trù: Cút.
Tô Ức: Chồng? Chồng của Chi Chi gọi chú của cô ấy là gì nhỉ?
Hạ Vân Trù: …Cút.
(Đây cũng là chương chuyển tiếp, bắt đầu từ đây, Bạch Ngọc bị hạ tuyến, Chi Chi biến thành người hoàn toàn trước mặt Hạ Vân Trù)
(Tôi coi tác phẩm này như một tác phẩm về thú cưng đáng yêu, vì vậy tỷ lệ Chi Chi là cún con rất lớn, nhưng sự chuyển đổi cảm xúc sẽ không mất tự nhiên đâu, yên tâm)
- -----oOo------