"Bây giờ chúng ta tới phần công bố đáp án." MC cười cười, âm thanh có hơi run run, "Các cao nhân giới phong thuỷ quả thật không giống bình thường, đáp án đều vượt quá sức tưởng tượng đến vậy."
"Đáp án là... sáu người!" MC cười nói, "Sau ba vị khách quý có sắp xếp thêm 3 người nữa, nhưng vì hiệu quả chương trình, sợ chư vị đại sư nhìn ra, cho nên không có nói cho ba vị khách quý biết, không biết các vị vẫn còn ổn chứ."
Vu Tư Điềm cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, "Hù chết bé rồi." Giọng của cô đã qua xử lý, truyền tới phía trước khiến các thí sinh bật cười.
"Mới vừa rồi chúng tôi đều bị doạ sợ mất mật." Trịnh Doanh Doanh cũng phối hợp.
"Rất có ý tứ." Sầm ảnh để đáp lại một câu.
"Ha ha, xem ra các vị khách quý cũng bị doạ sợ rồi, hiện tại mời giám khảo chấm điểm cho các thí sinh."
Thương Chân Tử cho Xích Tiêu Tử, Phong Thương Hải, Mộ Ly một phiếu "Bọn họ gần với đáp án nhất."
Một câu nói ra làm những người ở đây run như cày sấy, Vu Tư Điềm cảm thấy càng lúc càng không ổn. MC nhanh chóng dời mắt qua nhìn Lục Chỉ, chỉ cần cậu nói không có quỷ, bọn họ liền sẽ yên tâm. Lục Chỉ cho Mộ Ly một phiếu, phiếu còn lại cũng không cho ai, mà lại đưa cho tiểu loli một phiếu. Mọi người thấy kết quả như vậy liền ồ lên, tiểu loli cơ bản không trả lời đúng, vì sao Lục Chỉ lại cho cô bé một phiếu. Tiểu loli cao hứng vỗ tay, Lục Chỉ cũng cười, vỗ tay với cô, còn giơ ngón cái với tiểu loli.
"Lục đại sư hẳn đang cổ vũ tiểu loli nhỉ." MC điều hoà.
Thương Chân Tử khó hiểu, hỏi ra tiếng lòng của mọi người, "Sư phụ, cô bé không trả lời đúng."
Luc Chỉ hơi mỉm cười với tiểu loli, nói: "Một cao thủ thông linh lại phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy, có phải tôi nên tán thưởng cho kỹ thuật diễn xuất sắc của người đó hay không nha ~"
Mặt tiểu loli đột nhiên cứng đờ.
Xích Tiêu Tử là người đầu tiên biểu hiện bất mãn, "Cô bé, nếu đã tham gia thi đấu thì lấy trình độ thật ra chơi, đó gọi là tôn trọng đối thủ."
Tiểu loli chu miệng, lắc lắc người làm nũng, "Chỉ đùa chút thôi mà."
Lục Chỉ vẫn mỉm cười với cô bé như cũ, có thể hiểu cậu đáng yêu, khiến người yêu thích như thế nào. Xích Tiểu Tử nhíu mày, thấy cô bé tuổi còn nhỏ, cũng không muốn so đo với một đứa nhỏ, nên không nhiều lời nữa. Chỉ có mình Mộ Ly vẫn luôn trầm mặc để ý thấy thần sắc của Lục Chỉ, nên bắt đầu chú ý tiểu loli.
"Hai vị đại sư này đều ghi 6 người trở lên, chẳng lẽ nơi này thật sự có quỷ?" Vu Tư Điềm nuốt nuốt nước miếng, ôm người cứng ngắt.
Sắc mặt Trịnh Doanh Doanh cũng đã tái mét, nhưng vẫn kiên trì cố lộng huyền hư, "Vì hiệu quả chương trình, vì hiệu quả chương trình, không có gì đáng sợ."
Bất đồng với biểu hiện của hai cô nàng, Sầm ảnh để lại lộ ra thần sắc mừng rỡ, ngón tay hắn sờ sờ bình nhỏ trên cổ tay, bắt đầu chú ý Lục Chỉ.
"Hiện tại bắt đầu phần thứ hai, mời thí sinh trả lời những câu hỏi của khách mời." MC tiếp tục dẫn, "Bắt đầu từ vị khách quý đầu tiên, xin hỏi ngài có gì muốn hỏi các vị thí sinh không?"
Vu Tư Điềm cười cười, bởi vì giọng bọn họ đều sẽ bị biến âm, thêm cô nàng còn cố ý thay đổi âm điệu, "Tôi muốn hỏi, trong tương lai tôi có thể tìm được một người đàn ông tốt để yêu đương kết hôn không ~"
MC cười cười, ra hiệu cho các thí sinh viết đáp án. Tiểu loli vẫn như cũ bắt đầu trước, cô bé, vài thí sinh bổ sung, cùng với Tiền Vận, Thành Từ, Hoàng Phượng đều viết, "Có thể, sẽ tìm được người đàn ông tốt."
Xích Tiểu Tử và Phong Thương Hải lại tốn cả buổi vẫn chưa đưa ra đáp án, cuối cùng viết, "Nhìn không ra, tựa như có, lại tựa như không, không cảm ứng được tương lai."
Vu Tư Điềm nghe xong cảm thấy cả kinh, hỏi Trịnh Doanh Doanh, "Đây là nói em sẽ chết sao?"
"Đều là cố lộng huyền hư, đừng để tự mình doạ mình." Trịnh Doanh Doanh nhanh chóng trấn an cô.
"Thí sinh cuối cùng Mộ Ly, anh ấy viết." MC thấy đáp án của hắn, hơi hơi nhíu mày, "Cô có thể, cô ấy không có tương lai, đây là ý gì? Cô ấy là ai?"
Mọi người khó hiểu nhìn Lục Chỉ, thấy cậu cười cười mà không nói gì, chứng tỏ đáp án của Mộ Ly có ẩn ý gì đó. Thương Chân Tử hơi híp mắt, đám người Phong Thương Hải lấy đạo cụ ra tính lại lần nữa, tức khắc chấn động, ánh mắt nhìn Mộ Ly khác hẳn. Quả nhiên là cao thủ, trách không được được Lục Chỉ trước sau coi trọng như vậy.
"Có ý gì? Nghe không hiểu." Vu Tư Điềm nói.
Mộ Ly không giải thích, hắn giống như trời sinh không thích nói chuyện, có thể không nói thì một lời cũng không nhả.
MC còn chưa mở miệng, Thương Chân Tử đã đi trước một bước, "Mời vị khách tiếp theo."
Lục Chỉ phất phất tay với đạo diễn chương trình, nói khẽ với hắn, "Khách quý thứ nhất có vấn đề, đợi lát nữa để cô ấy một mình đến gặp tôi, tránh dẫn đến hỗn loạn."
Trong lòng đạo diễn lộp bộp một tiếng, ông trời ơi, thật sự có quỷ, giờ hắn chẳng dám đến gần Vu Tư Điềm đâu.
"Vâng, Lục đại sư." Hắn đành đồng ý.
"Tôi muốn khỏi chuyện liên quan đến sự nghiệp."
"Sẽ rất tuyệt nha." Tiểu loli mỉm cười trả lời, những người khác kinh hỉ liếc cô bé một cái, vừa thấy là biết không có tâm, nhưng bọn họ nghĩ dù gì cô bé cũng là thay thế cho vé vớt, nhất định sẽ bị đào thải, nên cũng không chú ý cho lắm.
Tới phiên Lý Phục, hắn lại mở miệng nói: "Chuyện cô muốn hỏi không phải là điều này, cô muốn hỏi chính là cô có thể gả vào hào môn hay không mới đúng."
Trịnh Doanh Doanh biến sắc, cô quả thật muốn hỏi vấn đề này nhưng cô không thích người thí sinh này lấy cái ngữ khí cười nhạo vạch trần cô, khiến cô không có đường lui.
"Vậy nói cho vị khách mời này, đáp án là không thể."
Sắc mặt Trịnh Doanh Doanh trở nên cực kỳ khó coi, cô lấy hết sức lực, cố gắng không để lộ tâm trạng. Mấy tên thí sinh sau đó cũng châm chước một câu, "Gả vào hào môn là hy vọng xa vời."
"Tôi xin nhắc nhở cái thí sinh không nên suy đoán lung tung, tôi muốn hỏi chính là sự nghiệp." Trịnh Doanh Doanh nhịn không được lên tiếng.
"Nói sự nghiệp, cô vì chen chân vào gia đình người khác nên bị chính thất đánh, dẫn đến scandal, sự nghiệp tuột đốc không phanh."
Mọi người vừa nghe liền nhìn người sau màn với con mắt khác, thế mà là một tiểu tam không biết xấu hổ?
Trịnh Doanh Doanh mở lớn hai mắt, cả kinh, thiếu chút nữa đứng bật dậy.
"Sao hắn lại biết." Vu Tư Điềm kinh ngạc không thôi.
"Cô có ý gì?" Trịnh Doanh Doanh híp mắt, ánh mắt lộ ra nguy hiểm, "Việc này chỉ có cô biết, sao lại thành thế này."
"Chị Doanh Doanh, chị đừng nhìn em như vậy, em chưa nói gì a." Vu Tư Điềm vội nói, rất đau lòng vì Trịnh Doanh Doanh nghi ngờ cô.
Trịnh Doanh Doanh nắm chặt tay, mồ hôi thấm ướt lòng bàn tay, đây là giới giải trí, lấy tin bát quái mua vui cho người. Có lẽ đây là báo ứng việc cô từng bàn luận tin đồn của người khác đi, Trịnh Doanh Doanh lo lắng không thôi, cô thật sự lo lắng, lo lắng sự nghiệp bị tổn hại, làm cô từ đây vô duyên với hào môn. Cô nhất định phải gả vào hào môn, nhất định phải gả vào một nhà hào môn có quyền có thế!
"Cậu nói không đúng."
Trịnh Doanh Doanh ngẩn ra, không nghĩ tới Lục Chỉ thế mà lại mở miệng, cô theo bản năng tập trung dõi theo người thiếu niên mình từng hâm mộ ghen ghét, lại cũng từng yêu thích ngưỡng mộ.
"Cô ấy không phải muốn hỏi có thể gả vào hào môn hay không." Lục Chỉ nói.
Trịnh Doanh Doanh hơi rũ mắt, kỳ thật cái cô muốn hỏi không phải là "Có thể gả vào hào môn hay không," đó là chấp niệm của cô. Cô biết Lục Chỉ đang giải vây cho mình, cô vô cùng cảm kích, ít nhất dưới tình huống như vậy, khi ai ai cũng đều nhìn cô với ánh mắt khác thường, vẫn còn có người nguyện ý đứng ra nói giúp cô đôi câu. Dệt hoa trên gấm rất dễ dàng, đưa than ngày tuyết lại khó khăn, cũng vô cùng trân quý.
Trịnh Doanh Doanh trầm mặc không nói, cảm giác khi nhìn Lục Chỉ, trong lòng bỗng trở nên bình tĩnh đến lạ. Cho nên cậu mới lớn lên đẹp như vậy, mới có thể hấp dẫn những người đàn ông tốt như vậy. Cảm ơn cậu. Trịnh Doanh Doanh nghĩ, sau khi buổi quay kết thúc, mặc kệ sự nghiệp có thế nào, mặc kệ phải đối mặt mới chỉ trích ra sao, nhưng cô vô cùng nghiêm túc thành khẩn muốn nói một câu cảm ơn với Lục Chỉ.
Lục Chỉ lạnh lùng nhìn Lý Phục, lại thu hồi tầm mắt. "Cô ấy không muốn hỏi có thể gả được vào hào môn hay không, mà là có thể lấy về được nhà tổ cùng gia sản bị họ hàng cướp đi hay không. Gả vào hào môn chỉ là thủ đoạn để đạt được mục đích."
Trịnh Doanh Doanh đột nhiên hít sâu một hơi, nước mắt sắp sửa kìm không nổi.
Lục Chỉ nhìn xuyên qua tấm màn, "Nếu tôi tính không sai, vị khách mời này vốn sinh ra trong gia đình khá giả có điều kiện. Sau đó vì bị phá sản, dẫn đến cha mẹ cùng mất, gia sản bị họ hàng có quyền thế cướp đi, sau khi trở thành tứ cố vô thân thì gia nhập giới giải trí trở thành diễn viên, một lòng muốn gả vào hào môn là để đoạt lại gia sản cùng nhà tổ."
Cuối cùng Trịnh Doanh Doanh không nhịn được nữa, bật khóc nức nở. Những người lúc đầu mang ánh mắt bất thiện, châm biếm cô ái mộ hư vinh, nghe thấy tiếng khóc nức nở thất thanh như vậy, bỗng không nói được lời nào.
Sầm ảnh đế lập tức quay sang Trịnh Doanh Doanh, "Là thật sao?"
Trịnh Doanh Doanh gật đầu, nức nở nói, "Một chữ cũng không sai."
Ánh mắt Sầm ảnh đế sáng bừng, đột nhiên nhìn thẳng Lục Chỉ, đáy mắt toàn là kinh hỉ.
"Sự kiện tiểu tam cậu nhắc đến, ta nhớ rõ quy tắc không cho phép nói rõ ràng như vậy, nếu cậu đã vi phạm quy tắc, vậy cũng nên nói cho rõ ràng sự kiện này." Lục Chỉ lạnh lùng nói, "Theo tính toán của ta, chuyện này hẳn là cô ấy bị hiểu lầm, nếu điều tra cẩn thận có thể tìm được chứng cứ."
"Cảm ơn, cảm ơn đại sư, đại ân đại đức của ngài tôi vô cùng cảm kích!" Trịnh Doanh Doanh nhịn không được mở miệng nói.
Thanh danh trong giới giải trí này đóng vai trò rất quan trọng, kỳ thật có đôi khi bằng chứng cơ bản chẳng được coi trọng, mà là có người nguyện tin tưởng ngươi hay không.
Lục Chỉ nhìn Lý Phục, nhàn nhạt nói: "Năng lực của cậu cơ bản không thể nhìn được nhiều chuyện như vậy, ai đã mua chuộc cậu."
Lý Phục ở trước mặt Lục Chỉ không thể lấp liếm, quan trọng nhất chính là tất cả mọi người ở đây đều biết lời của Lục đại sư chính xác đến mức nào, chỉ cần được cậu chỉ dạy mấy câu, ai ai cũng sẽ tin tưởng cậu, hắn cơ bản ngay cả cơ hội biện minh cũng không có. Lý Phục hoảng loạn không thôi, lập tức chỉ tay về vị trí khách mời.
Trịnh Doanh Doanh chấn động, đột nhiên quay đầu nhìn Vu Tư Điềm.
"Không phải em mà!" Vu Tư Điềm nhanh chóng lắc đầu phủ nhận.
Trịnh Doanh Doanh và Sầm ảnh đế đều lộ vẻ hoài nghi, Lý Phục đã chỉ điểm và xác nhận, hơn nữa sự kiện đó chỉ mình cô nàng biết, còn ai trồng khoai đất này nữa.
"Không phải cô ấy." Lời Lục Chỉ làm mọi người lâm vào nghi hoặc, chẳng lẽ Lý Phục giá hoạ cho khách mời? Quát i zờ hép pờn ning?
"Là cô ta." Lục Chỉ duỗi tay chỉ tấm màn.
Mọi người cả kinh, đây không phải hướng của Vu Tư Điềm sao?
Trong lúc mọi người còn mờ mịt, Phong Thương Hải hô lớn một tiếng, "Cô ấy bị theo!"
Vu Tư Điềm sửng sốt, sắc mặt hơi đổi, trở nên không giống Vu Tư Điềm, nhưng vẫn làm ra vẻ vô tội như cũ, "Mấy người nói bậy cái gì đó."
Trịnh Doanh Doanh chưa từng thấy qua dáng vẻ như vậy của Vu Tư Điềm, sợ tới mức lập tức trốn ra sau lưng Sầm ảnh đế, Sầm ảnh đế cũng ra mặt bảo vệ cô nàng.
Bản thân Vu Tư Điềm cũng bị doạ sợ, run bần bật, không ngừng nói, "Tôi không có, tôi không có mà." Cô quả thật cái gì cũng không cảm nhận được mà.
Lục Chỉ lấy ra một lá bùa, dùng tốc độ mắt thường không thể đuổi kịp phóng về phía Vu Tư Điềm. Phía sau màn, sắc mặt Vu Tư Điềm lập tức nảy sinh biến hoá, trở nên tím đen, sắc mặt cô nàng chập chờn lúc thì khó hiểu phát run lúc lại là mặt quỷ, không ngừng uy hiếp Lục Chỉ: "Đừng xen vào việc người khác!"
"A!" Trịnh Doanh Doanh thét chói tai, kéo Sầm ảnh đế chạy ra phía sau tấm màn.
Vu Tư Điềm đuổi theo sát phía sau Trịnh Doanh Doanh, như muốn xé toác cô.
Trường quay bỗng nhiên đại loạn, đạo diễn đã rút được kha khá sợi dây kinh nghiệm sau vài đợt kinh hoàng, nói với quay phim: "Nhanh, dừng ghi hình!"
Có mấy thí sinh loạn thành một đoàn, có mấy người thì đề phòng biến cố.
Giữa thời khắc nguy cấp, Mộ Ly nhìn Lục Chỉ, "Tôi tới."
Lục Chỉ gật đầu, Mộ Ly nhận được sự cho phép lập tức tiến lên, bắt được Vu Tư Điềm đang muốn nhào về phía Trịnh Doanh Doanh, cầm mấy cây ngân châm trên tay cắm vào cổ Vu Tư Điềm.
"A ——!" Vu Tư Điềm lập tức hét to một tiếng.
Lục Chỉ nói với Xích Tiêu Tử, "Cậu lên hỗ trợ đi." Lục Chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấu năng lực các thí sinh, chỉ có Mộ Ly và Xích Tiêu Tử là hai người có năng lực trừ tà.
"Vâng." Xích Tiêu Tử dùng lá bùa thu lại quỷ hồn. Quỷ trong lá bùa không ngừng rung mạnh, suýt chút nữa Xích Tiêu Tử đã không giữ được lá bùa.
"Đại sư, quỷ này đã biến thành lệ quỷ, không cách nào siêu độ, chúng tôi nên làm sao bây giờ?"
Vốn phong cách trong quá khứ của hắn là xử trước nói sau, nhưng sau sự kiện lần trước, hắn thời thời khắc khắc đều ghi nhớ lời tiểu thần tiên, không dám tự tiện xằng bậy. Thương Chân Tử nhíu mày, một khi biến thành lệ quỷ, hắn cũng không thể siêu độ.
"Ai trong các cậu có thể siêu độ." Lục Chỉ hỏi.
Mọi người đều lắc đầu.
"Tôi chỉ biết tiêu diệt." Thấy Lục Chỉ nhìn mình, Mộ Ly lập tức nói, "Đại sư, xin ngài chỉ dạy tôi, tôi biết không nên lấy sát ngăn sát, còn xin ngài dạy tôi siêu độ."
Mộ Ly và Xích Tiêu Tử giống nhau, đều đối đãi với quỷ hồn lạnh nhạt vô tình suốt hơn 20 năm nay, mãi đến như khi phát sinh sự kiện quỷ hồn của chị hắn - Mộ Tình. Cách làm của Lục Chỉ làm hắn hiểu ra, một Mộ Tình đã hồn lìa khỏi xác mà Lục Chỉ còn có biện pháp cứu chị ấy về lại, nếu cậu chỉ biết giết giết giết như hắn lúc trước, chị Mộ Tình đã sớm không còn trên cõi đời này. Sau sự kiện Mộ Tình, hắn liền đăng ký tham gia chương trình, hắn muốn gặp Lục Chỉ, chỉ có Lục Chỉ mới có thể hoàn thiện nhân sinh cho hắn.
Nghe hắn nói vậy, đôi mắt Lục Chỉ sáng ngời, vỗ vỗ hắn, "Được được, trẻ nhỏ dễ dạy!"
Xích Tiêu Tử cũng vội nói, "Đại sư, xin ngài chỉ dạy chúng tôi cách siêu độ."
Mọi người vừa nghe liền lên tinh thần, không còn sợ hãi, chỉ nghĩ đến việc học được vài chiêu của Lục Chỉ. Tiểu loli nghiêng nghiêng đầu, ôm búp bê gỗ vô tội nhìn Lục Chỉ.
"Siêu độ rất đơn giản. Sở dĩ quỷ lưu lại nhân thế, phần lớn là vì còn tâm nguyện, tìm hiểu tâm nguyện của họ, nếu là thiện thì trợ giúp hoàn thành, nếu là ác mà vẫn muốn tiếp tục làm ác, thì khuyên bảo, nếu không bảo không được thì... quan trọng là phải có lòng muốn giúp đỡ người khác."
Còn lại cũng không cần nhiều lời, Lục Chỉ nhận lấy lá bùa, niệm thầm một câu chú ngữ, thả hồn phách ra một nửa. "Nói ra nguyên nhân cô thành lệ quỷ."
Bóng dáng quỷ hồn lơ lửng trong không trung, nhìn ra được rõ ràng là một cô gái.
"Cậu là..." Trịnh Doanh Doanh vừa thấy liền hoảng sợ, đó là bạn học tốt nhất của cô thời cao trung.
"Là tôi! Cô thế mà còn nhớ tôi à!" Nữ quỷ dương nhanh múa vuốt với Trịnh Doanh Doanh, nhưng thấy có Lục Chỉ, cuối cùng cũng không dám làm gì.
"Vì sao cậu lại hận tớ như vậy?" Trịnh Doanh Doanh không hiểu nổi, trước kia quan hệ của hai cô rất tốt, sau đó cậu ấy xảy ra chuyện mất đi, cô cũng đã khổ sở thật lâu.
"Tôi đương nhiên hận cô! Từ cao trung, vì cái gì cô đều tốt hơn tôi, vào giới giải trí, cũng tốt hơn tôi, dựa vào cái gì cô gặp chuyện như thế, bị người từ chối nhiều lần như vậy vẫn có thể đứng lên, vì cái gì tôi lại không được, vì cái gì da mặt cô lại dày đến như vậy!"
Lý do này nghe thật không thể hiểu nồi, mọi người lộ vẻ mặt anh da đen hỏi chấm, chỉ có thể giải thích là cô nàng ghen ghét đến vô lý vô tình thôi.
Trịnh Doanh Doanh ôm ngực, "Cậu cho rằng tớ nguyện ý như vậy sao? Tớ bị nhiều người hiểu lầm sẽ không thấy khổ sở sao? Bị người ta từ chối nhưng vẫn vứt bỏ tự tôn dày mặt lấy lòng người khác như vậy sao? Nhưng tớ nhất định phải thực hiện được kế hoạch của tớ, tớ nhất định phải lấy lại được nhà tổ và gia sản của ba mẹ tớ về, nếu không tớ thật sự quá có lỗi với ba mẹ."
Nữ quỷ bỗng nhiên ngẩn ra, rơi nước mắt. Một cảm xúc khó lời diễn tả cứ lặp đi lặp lại làm những người đứng xem càng thêm khó hiểu.
"Có phải cô thích cô ấy không?" Lục Chỉ hỏi.
Nữ quỷ tức khắc hoảng loạn hét lên, "Không có! Không có!"
"Kỳ thật điều cô thật sự ghen ghét chính là việc cô ấy chỉ nghĩ đến việc dính lấy mấy tên đàn ông thúi, cho nên mới vừa thích cô ấy vừa ghét cô ấy."
Mọi người bừng tỉnh hiểu ra, thì ra là tình yêu bách hợp, thảo nào có cái cảm giác kỳ quái kia. Nữ quỷ bị nói trúng tim đen, che lỗ tai hét lớn, không dám tiếp tục nhìn Trịnh Doanh Doanh.
"Cô vừa rồi vốn muốn giết cô ấy, bởi vì ta nhắc đến quá khứ của cô ấy nên cô mới dừng tay, bởi vì cô phát hiện cô vẫn luôn hiểu lầm cô ấy."
Nữ quỷ thống khổ khóc lên, "Trước kia tôi vẫn luôn đi theo cậu ấy, không nghĩ đến cậu ấy lại chà đạp bản thân mình như vậy, nhưng mà tôi không thể, tôi không thể làm cậu ấy rời đi trong tiếc nuối!"
"Tôi thật sự thích Doanh Doanh, từ cao trung đã thích cậu ấy, mỗi lần tôi nhìn thấy Doanh Doanh lấy lòng những tên đàn ông thúi đó, tôi liền hận không thể giết chết bọn họ ngay lập tức." Nữ quỷ khóc rống lên.
Bỗng nhiên, cô cảm giác được một luồng hơi ấm, mở mắt ra, Trịnh Doanh Doanh đang nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay hư ảo của cô, "Thật xin lỗi, tớ vẫn luôn không để ý đến cảm nhận của cậu."
"Doanh Doanh..." Nữ quỷ nói không nên lời, khóc đến không còn ra hình ra dạng, "Thật xin lỗi, thật sự rất xin lỗi!"
Quỷ không khóc được, tất cả mọi người đều biết, nữ quỷ này cho dù không có nước mắt chỉ có nức nở, nhưng cũng khiến người khác cảm nhận được sự bi thương nồng đậm.
"Chuyện này thật đúng là không nói được đúng sai, chỉ có thể nói mỗi người có cách thể hiện tình yêu khác nhau." Ninh Tước nhún vai.
"Ít nhất cô ấy còn chưa kịp hại người, còn có thể siêu độ." Lục Chỉ nói.
"Bé dễ thương, dù chỉ một tia hy vọng nhỏ nhoi, cậu cũng sẽ cứu sao?" Ninh Tước nghiêm túc nhìn cậu.
"Tôi là thiên sư, không cứu sao còn có thể là thiên sư." Lục Chỉ cười cười.
Mộ Ly nghe thấy những lời này, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cậu. Khúc mắc của nữ quỷ kết thúc, không còn oán khí cùng lệ khí, hoá thành linh thể bình thường, sau khi nói lời tạm biệt với Trịnh Doanh Doanh, được Xích Tiêu Tử siêu độ rồi biến mất. Vu Tư Điềm hôn mê bất tỉnh, Lục Chỉ điểm nhẹ lên trán cô, cô nàng liền tỉnh lại, làm mọi người ở đây giật mình một phen.
"Quào, cái này cũng được luôn, Lục đại sư lợi hại quá xá rồi."
"Tôi làm sao vậy?" Vu Tư Điềm khó hiểu sờ sờ đầu, nhìn thấy Trịnh Doanh Doanh lập tức giữ chặt lấy cô, "Chị Doanh Doanh, em không làm gì hết, em không có phản bội chị!"
"Chị tin tưởng em." Trịnh Doanh Doanh nghiêm túc cười với cô, rồi dẫn cô đến trước mặt Lục Chỉ, "Đại sư, đa tạ ngài."
Sầm ảnh đế đứng một bên nhìn Lục Chỉ không chớp mắt, ngón tay gắt gao siết chặt bình thuỷ tinh trên vòng tay.
"Không có gì." Lục Chỉ nhìn Trịnh Doanh Doanh và Vu Tư Điềm, "Các cô làm người không tệ, lăn lộn trong cái giới này mà vẫn có thể giữ vững sơ tâm không phải chuyện dễ dàng, nhưng có đôi khi cần chú ý lời nói, không có chứng cứ không nên chủ quan suy đoán về người khác, thương tổn người khác, đó cũng tạo thành khẩu nghiệp cho các cô, hại người hại mình."
Hai người ngẩn ra, nhanh chóng cúi người nói, "Chúng tôi nhất định ghi nhớ lời dạy bảo của đại sư, sau này sẽ không dám nữa, từ nay về sau nhất định chúng tôi sẽ nói năng thật cẩn thận."
"Áp lực của các cô không phải nhỏ, nhưng cứ nhìn chằm chằm khuyết điểm của người ta sẽ chỉ làm lệ khí ngày càng trầm trọng thêm, không bằng để ý nhiều hơn đến ưu điểm của người xung quanh."
"Vâng, vâng!" Trịnh Doanh Doanh và Vu Tư Điềm khắc ghi sâu sắc, không ngừng đồng ý, "Đại sư, đa tạ ngài, ngài đã giúp chúng tôi rất nhiều."
Trịnh Doanh Doanh nhìn Lục Chỉ, muốn nói lại thôi.
"Yên tâm, cô sẽ thành công." Lục Chỉ cười với cô, "Không nhất định chỉ có gả vào hào môn mới có thể đoạt lại nhà tổ, trở thành người đứng trên đỉnh giới giải trí cũng hoàn toàn có thể làm được."
Trịnh Doanh Doanh ngẩn ra, kích động không thôi, "Tôi hiểu rồi, đại sư, tôi hiểu rồi."
Vu Tư Điềm hơi ngạc nhiên, dù thời điểm Trịnh Doanh Doanh khó khăn nhất cũng chưa từng khóc, lúc này vậy mà lại khóc như một đứa trẻ. Lục Chỉ trấn an cô vài câu, Ninh Tước đã nhanh chóng chạy đến kéo cậu đi.
"Sao vậy?" Lục Chỉ khó hiểu.
"Cưng không thấy người ta cảm kích cưng hả, còn là hận không thể lấy thân báo đáp, cưng đối xử với người ta tốt quá, coi chừng người anh em của tôi ghen á." Ninh Tước ngăn cản tầm mắt của Trịnh Doanh Doanh.
"Yên tâm đi!" Lục Chỉ cười cười, "Tôi thích Thừa Phong nhất!"
"Này còn được." Ninh Tước nhẹ nhàng thở ra, sờ sờ tóc cậu, "Bé dễ thương giỏi quá."
Lục Chỉ cười hắc hắc.
"Lục đại sư, có người tìm ngài!" Đạo diễn chương trình đi tới.
Vì sự cố xảy ra nên mọi người đều đang nghỉ ngơi, đạo diễn cũng mới vừa bị hoảng sợ, phải tới gần Lục Chỉ mới cảm thấy đỡ hơn.
"Hả? Cho bọn họ vào đi nhưng tuyệt đối không được để bất kỳ ai đi ra ngoài." Lục Chỉ trước sau như một, luôn nhấn mạnh điểm này.
"Chúng tôi theo lời ngài, một người cũng không thả." Đạo diễn nói, "Tôi đi dẫn người qua đây cho ngài, ngài chờ bên này một tí."
"Cảm ơn."
Lục Chỉ ngồi xuống ghế giám khảo, cầm ly sữa dừa Ninh Tước đưa qua uống một ngụm. Bỗng nhiên, có người ôm chầm cậu từ đằng sau làm Ninh Tước hú hồn hú vía.
Lục Chỉ lập tức xoay người, lập tức kinh hỉ, "Tam sư huynh, tứ sư huynh!"
Ninh Tước vừa nghe hai chữ "sư huynh" liền thả lỏng trái tim bé nhỏ. Hắn còn chưa quên mấy người này chính là anh vợ Nam Thừa Phong đâu.
"Chỉ Chỉ, tứ sư huynh nhớ đệ muốn chết." Tứ sư huynh xoa xoa tóc Lục Chỉ. Bỗng nhiên hắn hơi cau mày nhìn lướt bốn phía, "Ha, nơi này cũng không đơn giản ha."
Tam sư huynh ôm Lục Chỉ không buông tay, không kiên nhẫn nói, "Yêu ma quỷ quái nơi nào, thế mà dám bày trò vặt trước mặt Chỉ Chỉ, cơ bản là muốn đi xuống hoàng tuyền nhanh hơn đây mà."
Lục Chỉ mỉm cười, "Sư huynh, đệ còn muốn chơi đùa với hắn một lúc nữa mà ~"
Tứ sư huynh nở nụ cười đầy tà khí, "Vậy đệ chơi với bọn họ đi, nếu tên này đã không sợ chết, chúng ta đã đến đây, nhất định sẽ cho hắn càng thêm kích thích."
Một người đứng trong góc run bần bật. Một cái hai cái ba cái, còn có hai cái chưa thành hình, nếu một mẻ bắt hết đám này rồi hấp thu năng lực của họ, vậy không ai có thể ngăn cản hắn nữa.
Danh Sách Chương: