Trương Vô Kỵ trong lòng tự nhủ tất cả lời Trần Hữu Lượng nói đều là nhảm nhí, tin cái gì cũng không thể tin cái miệng của Trần Hữu Lượng.
Nhưng hắn không muốn nghe, cũng không thể ngăn cản Trần Hữu Lượng nói dông nói dài, thao thao bất tuyệt rót vào tai Trương Vô Kỵ:
"Tào Tháo, ngươi biết người này chứ? Hiệp Thiên tử dĩ lệnh chư hầu.
Thế nào? Lợi hại đúng không? Ta bắt Hàn Lâm Nhi chính là muốn bắt chước Tào Tháo một phen.
Ngươi muốn biết vì sao chứ gì? Bởi vì ta thu được tin tức, Hàn Sơn Đồng lần này chết chắc rồi! Hàn Sơn Đồng vừa chết, thủ hạ của hắn sẽ thành rắn mất đầu, ta nắm Hàn Lâm Nhi trong tay, chẳng phải là nhất hô bách ứng(*) sao?"
Trương Vô Kỵ nghe xong không khỏi hoảng sợ, cả Dương Tình cũng không duy trì được bình tĩnh, nhíu mày nhìn qua.
"Ân giáo chủ, thực ra ngươi và ta cũng không có thù oán gì đúng không? Càng không có gì cần phải một mất một còn.
Vậy nên ta tin có thể thuyết phục được Lưu Phúc Thông liên thủ với ta.
Hơn nữa trừ mấy kẻ cầm đầu, những binh lính kia tuyệt đại đa số đều không phải là người của Minh Giáo các ngươi, việc gì phải bài xích ta đây?"
"Đến lúc đó ngươi sẽ có thể giống như mấy năm qua hành động trong Cái Bang, dần dần phát triển thế lực của mình, sau đó đục rỗng lực lượng của ta? Tính toán hay lắm!" Trương Vô Kỵ cười lạnh một tiếng, "Ngươi nói rõ ràng như vậy, không sợ ta nổi giận à?"
"Ân giáo chủ là người muốn làm việc lớn, sao lại so đo với kẻ như ta chứ? Huống chi những chuyện đó cũng chỉ là dự định, chưa hề thực hiện mà." Trần Hữu Lượng bây giờ đã không sợ, thả lỏng đĩnh đạc mà nói, khiến Trương Vô Kỵ không khỏi kiêng kị gã sâu hơn một tầng.
"Ta không muốn nghe ngươi nói những lời nhảm nhí này.
Cho ta biết, ngươi làm sao xác định Hàn Sơn Đồng sẽ xảy ra chuyện?" Trương Vô Kỵ cũng không muốn tin tưởng Trần Hữu Lượng, nhưng trong ký ức của hắn, kiếp trước Hàn Sơn Đồng đúng là bị lộ phong thanh trước khi nổi dậy khởi nghĩa, bị binh mã triều đình bắt lấy chém đầu, Lưu Phúc Thông mang theo Hàn Lâm Nhi chạy trốn khắp nơi kéo đại kỳ ngoan cường chống đỡ, lại chung quy không phải đối thủ của triều đình, chỉ có thể cầu viện Chu Nguyên Chương, cuối cùng lúc đi đến lãnh địa của Chu Nguyên Chương thì lật thuyền chìm sông mà chết.
Cứ như vậy, Chu Nguyên Chương trực tiếp tiếp nhận thế lực mà Hàn Sơn Đồng và Lưu Phúc Thông gây dựng nhiều năm, thực lực tăng mạnh.
"Ta đã sớm có ý đồ với Hàn Sơn Đồng, vẫn luôn quan tâm tới tin tức của hắn, không lâu trước đây ta biết được thủ hạ của hắn có người nảy ý đồ cấu kết với triều đình, định mật báo." Trần Hữu Lượng nói, "Chẳng qua, cụ thể là ai, ta không dò hỏi ra được."
Không phải Trương Vô Kỵ đa nghi, chỉ cần ngẫm lại diễn xuất của Trần Hữu Lượng từ xưa đến nay, không chừng Trần Hữu Lượng còn lẫn một chân trong đó, thế nên hắn nói: "Ngươi không biết là ai, thì làm sao biết là cấu kết với nhân mã của triều đình?"
"A, ta cũng luôn phái người theo dõi Nguyên cẩu.
Ta về sau muốn làm việc lớn, không tránh được phải giao tiếp với bọn họ." Trần Hữu Lượng nhún vai: "Tin hay không tùy ngươi, giờ thì có thể thả ta đi rồi chứ? Với tính toán này của ta, Hàn Lâm Nhi nhất định phải nhảy nhót tưng bừng."
"Được, ngươi đi đi." Lúc này đây Trương Vô Kỵ không muốn nhiều lời thêm một câu nào với Trần Hữu Lượng, giải huyệt vị của Trần Hữu Lượng, nói.
Trần Hữu Lượng đứng dậy hoạt động bả vai một chút, còn có tâm tư trêu chọc: "Có điều...!Ân giáo chủ, ta thật sự không nghĩ ra, trừ Hàn Lâm Nhi, trước kia ta và ngươi chưa từng có giao thoa gì, ngươi tại sao lại muốn lấy mạng của ta đến vậy?"
Trương Vô Kỵ không phản ứng gã.
Trần Hữu Lượng cũng không quan tâm, đứng dậy bước đi, bỗng nhiên Tống Thanh Thư giơ tay lên, vỗ vỗ vai gã: "Ngươi thật đúng là may mắn! Đến nước này rồi vẫn có thể để cho ngươi chạy."
"Ta phúc lớn mạng lớn, trời sinh mệnh cứng rắn đấy!" Trần Hữu Lượng biết, nơi này người không cam lòng để gã cứ như vậy mà đi nhất, trừ đám khất cái ra, chính là Tống Thanh Thư.
Nhưng hiện tại gã cũng không sợ, cười đùa tí tởn nói.
Tống Thanh Thư cũng không tức giận, gật đầu khẽ nở nụ cười: "Ngươi nói không sai, mạng ngươi cứng, nhưng vận may của ngươi sẽ không tốt như vậy đâu."
"Ha ha!"
Lời như vậy Trần Hữu Lượng căn bản không để trong lòng, cười to vài tiếng, thản nhiên ra cửa.
Trần Hữu Lượng vừa đi, đám khất cái lập tức tản ra, chuẩn bị đến ngoại ô phục kích Trần Hữu Lượng, không cho gã chạy.
Mà Trương Vô Kỵ cùng mấy người Dương Tình cũng không ở lại lâu, chờ Vi Nhất Tiếu mang theo Hàn Lâm Nhi trọng thương hôn mê trở về, liền cùng nhau rời đi.
Dương Tình nhanh chóng quay về núi Chung Nam, chỉ để lại một mình Tống Thanh Thư.
"Giáo chủ a, ngài đây...!Hầy! Kia Trần Hữu Lượng rốt cuộc là thứ gì vậy chứ? Quá khôn khéo!" Vi Nhất Tiếu vừa nghĩ tới mình cứ như vậy trơ mắt thả Trần Hữu Lượng chạy thoát ngay dưới mí mắt mình, liền vô cùng tức giận.
"Hy vọng đám ăn mày kia nỗ lực một chút, bắt Trần Hữu Lượng ra chơi chết! Bằng không ta nuốt không trôi cục tức này!"
Chẳng qua lời này cũng chỉ là nói, Trương Vô Kỵ và Vi Nhất Tiếu đều biết, với sự thu xếp cùng khôn khéo của Trần Hữu Lượng, khả năng Cái Bang bắt gã lại được thực sự không cao, tám phần là chỉ có thể nhìn Trần Hữu Lượng bỏ trốn mất dạng.
Thế nhưng Tống Thanh Thư lại chẳng có vẻ lo lắng gì: "Các ngươi không cần phải lo, Trần Hữu Lượng không thoát được đâu."
Vi Nhất Tiếu cùng Trương Vô Kỵ đều nhịn không được ngẩng đầu nhìn y.
Chỉ thấy Tống Thanh Thư giơ tay lên, đầu ngón tay lóe ánh bạc, một cây ngân châm mảnh như lông trâu đang kẹp giữa ngón tay y: "Ngươi xem."
Trương Vô Kỵ hiểu ra: "Trên này là cái gì?"
"Ta ngâm hộp phấn mà Hồng Thạch muội tử tặng vào nước, để chất độc tan ra, bôi lên ngân châm, mặc dù chỉ được một cây, nhưng nồng độ độc tố cực cao.
Vừa rồi lúc đập vai Trần Hữu Lượng, ta đã dùng cây kim này đâm gã, gã trốn không thoát." Tống Thanh Thư nói.
"Tuy Vô Kỵ đồng ý thả gã đi, nhưng ta làm vậy cũng đâu thể tính là ngăn cản."
Chén trà trong tay Vi Nhất Tiếu đổ ra bàn cũng không phát hiện, đến khi nước trà nóng chảy xuống hắn mới phản ứng được, không khỏi líu lưỡi: "Không phải đâu...!Tiểu huynh đệ, ta..." Đến cả Minh Giáo cũng không mấy ai có thể nghĩ ra được loại thủ đoạn này!
"Cũng là trùng hợp mà thôi.
Ta cảm thấy thả Trần Hữu Lượng đi quá mức nguy hiểm, vừa lúc trong tay ta có thứ thích hợp, liền dùng cho gã.
Trước kia gã tính kế ta và Vô Kỵ đủ loại, bây giờ ta để gã tự nếm thử độc dược của chính mình, cũng coi như thiên đạo luân hồi." Tống Thanh Thư không chút nào cảm thấy mình làm như vậy có lỗi gì.
"Đây là độc mãn tính, trong thời gian ngắn không lấy mạng của gã được, gã vẫn có khả năng chạy trốn, nhưng cuối cùng cũng không trốn thoát khỏi cái chết!"
"Ha ha ha ha...!Nói hay lắm! Tiểu tử ngươi rất hợp khẩu vị của Vi Nhất Tiếu ta!" Vi Nhất Tiếu sững sờ một hồi, rất nhanh liền tiếp nhận hành động của Tống Thanh Thư, vỗ tay cười to: "Há há! Danh môn chính phái cũng có người thú vị như ngươi! Ta ở trên Quang Minh Đỉnh đã cảm thấy ngươi không tồi! Xứng đáng làm giáo chủ phu nhân!"
Tống Thanh Thư giật giật khóe miệng, quay đầu nhìn Trương Vô Kỵ.
Trước kia y chưa từng làm chuyện ám thủ đả thương người như vậy, lần này hoàn toàn là y tự tác chủ trương, từ đầu đến cuối Trương Vô Kỵ đều không biết.
Mặc dù y không cảm thấy mình có sai, nhưng y biết Trương Vô Kỵ vạn sự cầu quang minh chính đại không thẹn với lòng, có hơi lo lắng Trương Vô Kỵ bài xích cách làm của mình.
Phản ứng đầu tiên của Trương Vô Kỵ quả thực là không thích Tống Thanh Thư hành động như vậy, quá mức âm hiểm, hoàn toàn xung đột với y luôn nhất quán quang minh chính đại, đồng thời còn khiến hắn nhớ tới một vài chuyện phát sinh ở kiếp trước.
Thế nhưng nghĩ lại, điểm xuất phát của Tống Thanh Thư tất cả đều là suy xét vì hắn, hơn nữa sau đó y đã nhanh chóng nói cho hắn.
Kỳ thật không cần thiết phải lăn tăn mấy chuyện vụn vặt này.
Trương Vô Kỵ nắm chặt tay Tống Thanh Thư, mỉm cười với y: "Nói không sai, Trần Hữu Lượng rơi vào kết cục này, quả thật đáng đời! Có điều gã cũng không hẳn là chuyện tốt gì cũng không làm.
Nếu không nhờ gã, chúng ta cũng không thể biết Hàn Sơn Đồng đang gặp nguy hiểm.
Bây giờ chúng ta phải lập tức đi tìm Hàn Sơn Đồng, giúp hắn bắt tên nội gián kia ra!".
Danh Sách Chương: