- Bây giờ các vị đã thấy bớt chút nào chưa?
Ba lão đồng thanh đáp :
- Đã mấy chục năm trời chưa từng dùng tới, ngày thường lại không vận khí đả thông mạch huyệt, không thể trong chốc lát mà vận dụng như thường được.
Thượng Quan Kỳ biết rằng không thể trùng trình được liền chắp tay nói :
- Tại hạ có điều thỉnh giáo các vị.
Bốn người cả kinh hỏi :
- Đại huynh có điều chi, bọn lão phu dầu chết cũng chẳng từ nan.
Thượng Quan Kỳ hỏi :
- Các vị có biết nơi tàng trữ độc dược của Cổn Long Vương ở chỗ nào không?
Bốn lão trầm ngâm hồi lâu, rồi lão vẫn ngồi trên xe nói :
- Lúc Cổn Long Vương dùi qua huyệt mạch bọn lão phu để xỏ dây cột, chỉ biểu là có người trong bóng tối chỉ huy, bọn tôi nhất thiết phải nghe theo lời y.
Thực ra y nắm cả quyền sinh sát bọn tôi trong tay. Mấy chục năm trời, bọn tôi chỉ nghe thanh âm truyền lệnh, chứ chưa từng thấy mặt qua lần nào.
Thượng Quan Kỳ lẩm bẩm: “Mình hỏi mấy ông xem độc thất ở đâu để tìm đến cho lẹ, thì mấy ông cứ kể con cà con kê hoài”. Nhưng chàng tuy nóng ruột vẫn miễn cưỡng nghe lời lão kể :
- Trong bốn vị này thì lão có cặp giò tàn phế bị nhốt lâu hơn hết, chắc là biết được nhiều.
Bỗng nghe lão nói tiếp :
- Vì thế mà bọn lão tuy bị cầm tù ở Cổn Long Vương phủ lâu ngày mà không biết rõ nội tình. Chính mắt lão phu đã trông thấy Cổn Long Vương ra vào hắc thất này đến trăm lần. Hoặc giả dưới hắc thất này có nhà độc thất hay không cũng không biết nữa. Có điều nhà độc thất là một nơi rất trọng yếu...
Thượng Quan Kỳ hỏi :
- Cổn Long Vương vào đây rồi đi đâu?
- Ở về góc bên tả bức tường kia dường như có một cái cửa ngầm. Lần nào Cổn Long Vương cũng theo chỗ đó tiến vào, song bọn lão phu không biết y mở đóng ra sao?
Thượng Quan Kỳ nói :
- Đã có cửa ngầm, tại hạ thử dùng bảo đao xem có thể tìm ra được chăng?
Nói xong tay cầm kim đao đi lại phía đó. Chàng vận nội lực ra cánh tay rồi chém vào vách đá. Lưỡi đao Kinh Hồn quả nhiên chém vào vật cứng càng có hiệu lực. Nhát đao chém xuống ngập đến tận chuôi.
Thượng Quan Kỳ ngầm vận nội công lắc mạnh lưỡi đao Kinh Hồn quả nhiên phát giác ra rằng sau bức tường dày năm tấc là chỗ trống không. Dù đó không phải là cửa ngầm thì cũng là bức tường ngăn. Chàng vận thêm nội lực vào cánh tay để thoát ra một lỗ vuông hai thước. Chàng cẩn thận bê những tảng đá đặt xuống rồi thò đầu vào xem. Nhà hắc thất đã tối mò, bên kia tường lại càng tối hơn, nhìn chẳng thấy gì.
Thượng Quan Kỳ vận hết nhãn lực nhìn thấy lờ mờ một đường hầm thông vào trong thì mừng thầm lẩm bẩm :
- “Nơi đây bí mật, lại coi giữ nghiêm ngặt thì dù không phải là nhà độc thất, tất cũng phải là một khu vực trọng yếu”.
Chàng quay đầu nhìn lại thấy ba lão đứng kề vai nhau, còn một lão vẫn ngồi trên xe. Cả tám con mắt chăm chú nhìn vào mặt chàng đầy vẻ cung kính. Bốn lão tuy võ công kém Thượng Quan Kỳ, nhưng ở trong bóng tối đã lâu, chắc mục lực mạnh hơn chàng. Một lão khen :
- Thật là một lưỡi đao ghê hồn.
Thượng Quan Kỳ tủm tỉm cười nói :
- Các vị trừ khử được những giây trói buộc, vậy nên nhân lúc Cổn Long Vương chưa về, nên trốn mau đi!
Lão ngồi xe nói :
- Hai chân lão phu đã tàn phế, không đi lại được, xin ở lại đây để giúp đại hiệp một tay.
Ba lão kia đồng thanh đáp :
- Nếu không được đại hiệp giải cứu thì suốt đời chúng tôi vĩnh viễn chìm đắm lại trong nhà hắc thất này. Ôn đức ấy lẽ nào không báo đáp. Ba lão phu cũng tình nguyện ở lại nghe lời đại hiệp sai bảo.
Thượng Quan Kỳ nghĩ thầm :
- “Mình đang lúc đơn thương độc mã, may được mấy vị này trợ lực thì còn gì bằng”. Chàng liền nói :
- Đã vậy thì tại hạ không dám khách sáo, xin các vị ở lại trong hắc thất này để ngăn chặn những người vào dây. Tại hạ chắc rằng mình đã lẻn vào đây, quyết không che mắt bọn thuộc hạ Cổn Long Vương được. Tại hạ xin nhờ bốn vị cự địch được chăng?
Bốn người đồng thanh đáp :
- Chúng tôi xin lĩnh mạng, dù chết cũng không hối hận.
Lão già mé tả chuyển mình đi hai bước rồi nói :
- Việc giữ nhà hắc thất này ba người đủ rồi, lão phu xin theo đại hiệp cùng vào đường hầm, không hiểu đại hiệp có ưng không?
Thượng Quan Kỳ trầm ngâm một lát rồi nói :
- Nếu vậy càng hay!
Nói xong chàng co chân nhảy một cái, người đã chuồn qua bức tường.
Quả nhiên đây là một đường hầm bí mật, tuy tối đen như mực nhưng không cảm thấy khó thở hay mùi hôi hám chi hết, đủ tỏ rằng đường hầm này thường có người qua lại.
Bỗng có tiếng khàn khàn nói :
- Tấm thân đại hiệp quan trọng vô cùng, không nên mạo hiểm. Lão phu xin đi trước mở đường.
Thượng Quan Kỳ toan ngăn lại thì lão đã lạng người tiến lên trước, một tay đỡ trước ngực còn một tay chuẩn bị đối địch, chân bước từ từ đi về phía trước.
Con đường hầm này đi được vài chục thước thì đến chỗ ngã ba. Lão già dẫn đường quay lại nhìn Thượng Quan Kỳ hỏi :
- Xin đại hiệp tính xem đi đường nào? Lão phu không dám tự quyết.
Thượng Quan Kỳ chú ý một lúc rồi quyết định :
- Đi về mé tả!
Lão già dẫn đường xoay mình đi vào đường bên trái. Thượng Quan Kỳ thốt nhiên nhớ đến lời hẹn với Tả Hữu nhị đồng cùng Tích Mộc đại sư. Nhưng ở trong nhà hắc thất này không có ánh mặt trời nên chẳng hiểu bây giờ là mấy giờ? Chàng lại nghĩ đến Liên Tuyết Kiều đã lẻn vào Cổn Long Vương phủ sao lại không chịu hợp sức với mình để đi phá nhà độc thất. Nàng ở trong phủ Cổn Long Vương từ thuở nhỏ, chắc hình thế đã biết rõ hay ít ra cũng biết vị trí nhà độc thất ở chỗ nào, để mình khỏi mất công lần mò.
Bao nhiêu tâm sự man mác trong lòng, thành ra tai mắt mất hết linh mẫn.
Chàng mải nghĩ quên cả mình đang dấn thân vào nơi hiểm địa.
Thốt nhiên bên tai nghe có tiếng rên rỉ, rồi một bóng người xông tới.
Thượng Quan Kỳ bị cơn diễn biến xảy ra đột ngột, giật mình tỉnh lại, vội đưa tay phải ra để chắn bóng đen. Thì nghe giọng nói khàn khàn khẽ lên tiếng :
- Đại hiệp! Phía trước... phía trước có....
Thần trí Thượng Quan Kỳ đã hoàn toàn tỉnh hẳn, khẽ nhắc lão già đi trước :
- Đừng lên tiếng!
Chàng lạng người đi một cái lùi lại tám thước, tay phải để vào huyệt Huyền Cơ lão già, nói :
- Tại hạ giúp tiền bối vận khí hành công, ổn định thương thế.
Lão phu phều phào nói :
- Mau buông lão phu ra! Mấy ông bạn chúng tôi đã có linh dược. Đại hiệp hãy đứng chờ ở đây, chớ có vội khinh địch tiến vào một mình. Lão phu trở ra hắc thất lấy thuốc uống rồi vào ngay.
Lão cựa mình thoát khỏi tay Thượng Quan Kỳ, rồi lật đật theo đường cũ trở ra.
Thượng Quan Kỳ lầm bầm một mình :
- “Không biết lão này bị trọng thương thế nào? Giả tỷ lão không đi trước mở đường, chắc mình bị ám toán rồi. Thượng Quan Kỳ hỡi Thượng Quan Kỳ! Mi đang ở trước mặt đại địch dòm ngó, cuộc sinh tử chi trong nháy mắt thế mà mi không tập trung tâm thần đề phòng thì thật là ngốc”.
Nghĩ tới đây, chàng rất áy náy vì mình sơ suất để lão già bị trọng thương.
Chàng liền từ từ cởi áo ngoài ra, mặc áo Thiên Tằm y vào người.
Nguyên chàng có tính cách cao ngạo tuy đã được Liên Tuyết Kiều cho tấm bảo y này, nhưng chàng vẫn gấp để trước ngực chứ chưa mặc hẳn vào. Bây giờ thấy lão già bị thương, chàng sực nhớ đến mũi tên kinh khủng phóng tới chàng lúc còn ở ngoài giậu sắt nhà hắc thất, nhờ có bảo y để trước ngực mà mũi tên ác độc kia không đâm suốt vào ngực chàng được.
Lúc này chàng cảm thấy thân mình quan trọng vô cùng, vì công việc điều tra đại cuộc cực kỳ quan hệ chẳng những không dám coi thường cái chết, mà còn sợ luôn cả mình bị trọng thương nữa.
Chàng vừa thay áo xong thì có tiếng chân người lịch bịch đi vào, bất giác giật mình nghĩ thầm :
- “Phía trước có mai phục, phía sau lại có truy binh, chắc bữa nay phải xảy cuộc chém giết tơi bời”.
Thượng Quan Kỳ vừa nghĩ vừa lên tiếng hỏi :
- Ai đó?
Bỗng xa xa có tiếng đáp lại :
- Đại hiệp đấy ư? Lão phu đây.
Rồi tiếng chân tự nhiên ngừng bặt, một bóng người nhanh như bay lướt tới.
Thượng Quan Kỳ đưa mắt nhìn thấy lão già áo đen tưởng là lão tìm nơi trú vào chàng liền nói :
- Thuốc của mấy ông bạn lão tiền bối quả là linh dược đáng kêu là: “Vạn sự hồi xuân”.
Người mới đến, buồn rầu nói :
- Y chết rồi!
Thượng Quan Kỳ giật mình nhắc lại :
- Chết rồi?
Nguyên bốn lão già trong hắc thất, tuổi tác sàn sàn ngang nhau, quần áo cũng tương tự như nhau. Hơn nữa mấy chục năm trời không được tắm gội, râu tóc mọc đầy, nên khó lòng phân biệt được rõ ràng.
Lão già áo đen thở dài :
- Y vừa trúng chưởng lại vừa trúng ám khí tuyệt độc dùng toàn lực ráng chạy ra khỏi đường hầm về tới hắc thất nói được ba bốn câu rồi tắt thở mà chết liền.
Thượng Quan Kỳ hỏi :
- Sao y không bảo cho tại hạ hay?
Lão già áo đen đáp :
- Y sợ đại hiệp cố thân dấn mình vào nơi nguy hiểm, cố chạy ra khỏi đường hầm để giục lão phu chạy theo đại hiệp để mở đường.
Thượng Quan Kỳ ngậm ngùi không nói gì nữa trong lòng rất hối hận. Chàng trầm ngâm hồi lâu rồi nói :
- Thôi được, lão tiền bối đã đến đây vậy đi theo tại hạ vào xem sao? Và tiền bối nhớ theo tại hạ đừng cách xa nhau quá.
Lão già áo đen nói :
- Lão phu đến đây là để đi trước mở đường cho đại hiệp, nếu có gặp mai phục thì lão phu chạm trán đại địch trước cho đại hiệp có đủ thời gian chuẩn bị.
Thượng Quan Kỳ nói :
- Không hề chi! Tại hạ đã có phương pháp tránh ám khí, không muốn cho tiền bối phải mạo hiểm.
Nói xong chàng cất bước đi ngay.
Lão già áo đen lạng người một cái để tranh đi trước. Thượng Quan Kỳ đã liệu trước. Chàng đưa tay phải ra nắm lấy cổ tay lão già áo đen nói :
- Nếu tiền bối không chịu nghe lời tại hạ thì xin mời ra khỏi đường hầm này mà không thế thì tại hạ đành phải điểm huyệt tiền bối.
Lão già áo đen thở dài nói :
- Đã thế thì lão phu xin tuân lệnh đi sau, đại hiệp buông tay ra!
Thượng Quan Kỳ nói :
- Tiền bối rút binh khí ra đề phòng gạt ám khí rồi chúng ta đi vào.
Trước đó có một lão già bị uổng mạng, Thượng Quan Kỳ không dám coi thường nữa, một mặt vận khí đề phòng, một mặt đi lần từng bước, tay nắm chặt chuôi kim đao để chuẩn bị đối phó với những biến cố xảy ra.
Đột nhiên trong bóng tối có một luồng kình lực đánh tới Thượng Quan Kỳ.
Luồng kình lực này không có tiếng tăm gì, nên gần đến nơi Thượng Quan Kỳ mới biết. Chàng vội vung tay đánh ra.
Lúc hai luồng chưởng lực chạm nhau, Thượng Quan Kỳ đột nhiên cảm thấy trước ngực và khuỷu tay bên phải có những vật gì nhỏ bé đụng vào người chàng.
Nhưng chỗ trúng phải thấy đau ngấm ngầm.
Thượng Quan Kỳ run lên, không biết rằng đối phương phóng chưởng lực ra trước rồi mới phóng ám khí sau, khiến mình đang phân tâm chống lại chưởng lực thì ám khí tiếp đến. Đòn này thật là độc hiểm, dù người võ công cao đến đâu cũng khó lòng tránh khỏi.
Bất giác chàng âm thầm la lên :
- Thật là nhục quá! Nếu không có bảo y của Liên Tuyết Kiều tặng cho và không rút kinh nghiệm ở nơi ông bạn già vừa bị chết uổng thì e rằng mình cũng uổng mạng ở trong đường hầm này rồi.
Chàng lại sực nhớ ông già đi sau, nếu để lão tranh đi trước thì cũng chung một số phận như lão trước.
Chàng lùi lại ba bước rồi thi triển phép Truyền Âm Nhập Mật bảo lão :
- Phía trước có mai phục, tiền bối không nên tiến lên nữa?
Lão già áo đen quả là người khí khái, hiên ngang nói :
- Để lão phu đi trước mở đường cho.