Mục lục
Không Lấy Hoàng Thượng Hắc Ám
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phiêu Tuyết cứ như vậy, cũng nhìn chằm

chằm người đang nhìn mình ở không xa phía trước, trong miệng bất giác

bật ra một cái tên mà nàng vẫn không chịu thừa nhận: “Mặc Ngọc……”



Nàng nói ra miệng, trùng hợp một kiệu

phu của Mặc gia vào miếu thành hoàng mua bánh xốp đi ngang qua, nghe

thấy lời nói của Phiêu Tuyết, kiệu phu kia dừng bước, cười nói: “Kia

chẳng phải là Mặc Ngọc công tử sao, con người rất tốt”

Dứt lời, lại tiếp tục cầm bánh xốp quay về trong đám người.

Thì ra hắn thật sự là Mặc Ngọc chứ

không phải Duy Trúc ca ca, nước mắt Phiêu Tuyết bỗng rơi ra, trong lòng

sao lại khó chịu như vậy.

Phiêu Tuyết sờ sờ mắt, trong lòng thầm oán: Nước mắt này sao lại không ngăn được rồi?

Phiêu Tuyết lấy tay lau mắt, đột nhiên

khóc nấc, nước mắt vẫn đang chảy, Phiêu Tuyết dứt khoát ngẩng đầu nhìn

lên bầu trời, nhìn vần thái dương chói lọi, sau đó đôi mắt bị ánh sáng

làm đau nhói, chảy ra một loại nước mắt khác.

Phiêu Tuyết tự an ủi chính mình, không

có việc gì, không có việc gì, đây chỉ là vì quá chói mắt, cho nên mới

chảy nước mắt như thế.

Phiêu Tuyết cuối cùng lại nhìn thoáng

qua Duy Trúc đứng trước cửa miếu thành hoàng một cái, tuy rằng trên mặt

tràn ngập nhu tình, nhưng tất cả nhu tình ấy nàng nhìn không hiểu.

Phiêu Tuyết rốt cục giật mình, chẳng lẽ nhiều năm như vậy, tất cả những thứ nàng kiên trì, đều là sai hay sao?

Tóm lại, nàng không bao giờ muốn gặp Duy Trúc nữa, bởi vì gặp thì sẽ

đau, đau thì sẽ không thể tiếp tục sống, cho nên không muốn gặp hắn

nữa.(Haizzz~~~~ Sao tỷ không nhận ra điều này từ đầu?)

Phiêu Tuyết xoay người bước đi, sợi tóc phất qua hai mắt hoang mang của nàng, thời điểm cuối cùng khóe mắt lại

chảy ra một giọt lệ, Mặc Duy Trúc không biết vì sao chính mình có thể

nhìn thấy rõ ràng như vậy, tim hắn thật sự đau quá.

Ánh sáng trong mắt hắn lưu chuyển, gió

lại thổi tới, trường bào của hắn tung bay trong gió, Duy Trúc cuối cùng

cũng bước được một bước quan trọng nhất, trong đầu hắn chỉ có một suy

nghĩ, đó là không để Phiêu Tuyết khổ sở và thương tâm, hắn chạy lên.

Trong nháy mắt, thế giới của hắn thiên

hôn địa ám (đất trời u ám), chỉ là khoảng cách vài bước, cũng đã thở

hồng hộc, hắn làm một chuyện mà đã suy nghĩ thật lâu hắn chưa dám làm,

chính là ôm chặt lấy Phiêu Tuyết từ phía sau.

Hắn cúi người đặt đầu trên người Phiêu Tuyết, bởi vì thể lực không chống đỡ nổi nữa mà suy nghĩ có chút váng vất.

Hai tay của hắn gắt gao vòng quanh

Phiêu Tuyết, ôm nàng vào trong ngực, ánh mắt Phiêu Tuyết nhìn phía

trước, đôi mắt trong veo như nước như một cái phễu, nước mắt vẫn chảy

xuống không ngừng.

Lần đầu tiên Duy Trúc ôm nàng trong

ngực, giống như cảnh tượng đã xuất hiện vô số lần trong mộng, hắn quả

thật ngửi thấy hương thơm trên người nàng, nhàn nhạt, lộ ra một vẻ thanh mát, giống như chính con người nàng.

Phiêu Tuyết run lên, giật mình một mình, Mặc Hương (tên một mùi hương có lẽ là được chế tạo cho nhà họ Mặc nhỉ ) nồng đậm gắt gao bao quanh nàng, làm cho nàng muốn tránh cũng không được, muốn trốn cũng không xong.

Đột nhiên Phiêu Tuyết đẩy Duy Trúc ra, âm thanh lạnh lùng nói: “Mặc Ngọc công tử, xin ngài tự trọng”



Lúc này Duy Trúc mới giật mình nhận ra

chính mình đang làm gì, đối mặt với Phiêu Tuyết lạnh như băng như vậy,

đôi mắt hắn nhanh chóng ảm đạm, thanh âm cũng không thể dấu được vẻ ảm

đạm đó “Là tại hạ thất lễ”



Phiêu Tuyết như có một khối khí ngăn giữa họng, không nói lời nào, cũng không quay đầu, cứ như vậy lập tức rời đi.

Phiêu Tuyết vì sợ nước mắt chảy xuống,

cho nên ngửa đầu, nhìn bầu trời, nhìn lá cây, nhìn chim chóc, cố ý xem

nhẹ người phía sau, và một đống người xem náo nhiệt bên cạnh.

Cách đó không xa dưới tàng cây, một nam tử mặc trường bào đỏ thêu hoa văn bạc nghiêng người dựa vào cây, cười

đến vô tâm vô phế, hắn gọi lớn một tiếng: “Phu nhân, ngươi đã chia tay

với huynh trưởng, chúng ta đi được chưa?”

Nam Cung Hiên Dật dứt lời, ánh mắt liếc qua đám người xem cuộc vui, chỉ thấy đám người kia lập tức

giải tán.

Còn tưởng rằng một tiểu cô nương bên

đường bị nam nhân ôm sẽ sinh ra chuyện gì, thì ra chỉ là một trò khôi

hài…… Huynh muội người ta từ biệt nhau bọn họ xem náo nhiệt cái gì?

Phiêu Tuyết nghe câu nói, nhìn vào ánh

mắt tà ác của Nam Cung Hiên Dật, như đang hỏi: “Vì sao ngươi lại ở trong này?”

Đáng tiếc Phiêu Tuyết cái gì cũng không nói, bĩu môi, tiếp tục

xem nhẹ vương gia tuấn lãng khác họ này.

“Này, này……”

Nam Cung Hiên Dật vốn là

đứng ở bên cây xem cuộc vui, đang chuẩn bị một cái hình ảnh tuấn dật

nghênh đón Phiêu Tuyết, ai biết Phiêu Tuyết nhìn hắn một cái rồi lại

tiếp tục bỏ qua.

Nam Cung Hiên Dật dứt khoát đuổi theo: “Bổn vương là giải vây cho ngươi nha”

(yêu anh Hiên Dật, đáng yêu chết được)

Phiêu Tuyết nuốt trở lại khẩu khí trong lòng: “Ai cần ngươi giúp đỡ”



Phiêu Tuyết cũng không biết vì cái gì,

nhìn thấy Nam Cung Hiên Dật muốn ăn đòn xong lại không khóc được, nước

mắt tự động ngừng lại.

(Đối diện với hiện thực đi tỷ, trong tim tỷ không còn xem trọng Duy Trúc như xưa nữa rồi)

Nam Cung Hiên Dật cười với Phiêu Tuyết: “Còn có tâm tình đấu võ mồm với bổn vương, xem ra không có vấn đề gì”



Phiêu Tuyết hung tợn nhìn Nam Cung Hiên Dật một cái,“Nếu Vương gia không có việc gì, bản cung phải trở về”



Nam Cung Hiên Dật nhìn nữ nhân trước

mắt, lúc này phía sau có mấy người mặc thường phục đến cùng hắn.

Lại

nghĩ đến lúc ở trong cung, nàng cố ý đưa chim nướng cho hắn, hại hắn

không thể không nhiều lần quỳ xuống nghiêm nghiêm thật thật dập đầu.

(thù dai dã man)

Nam Cung Hiên Dật cảm thấy nữ nhân này

thật sự tà ác…… Nhưng vừa rồi, hắn thấy nàng yếu ớt như vậy, như một con búp bê mỏng manh bằng ngọc, không cẩn thận sẽ bị người ta đánh vỡ…… Suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, Nam Cung Hiên Dật lập tức dứt khoát

bỏ qua, Cố Phiêu Tuyết là một nữ nhân mạnh mẽ như vậy, lại có thể khiến

hắn liên tưởng đến từ che chở? Thật sự là bất khả tư nghị…… (một điều

cao siêu, không suy luận được)

Phiêu Tuyết thấy Nam Cung Hiên Dật vẫn

đi về phía trước, trong đầu không biết đang nghĩ cái gì, cũng không đáp

lời nàng, Phiêu Tuyết nhịn không được lại nói một lần nữa: “Nếu Hiên

Vương gia không có chuyện gì, bản cung hồi phủ trước”



Nam Cung Hiên Dật ngăn nàng, cười hì hì với nàng: “Cố phi chậm đã…… Nghe nói Vân Hương lâu mới nấu được loại

rượu mới, người uống có thể tuyệt tình quên yêu, chúng ta đi thử xem thế nào được không?”



Phiêu Tuyết lúc này thật sự liếc hắn

một cái, miệng hất lên, đầu cũng hất về phía bên kia: “Một bầu rượu mà

có thể tuyệt tình quên yêu? Hiên Vương gia ngài là từ hơn mười năm trước trở về sao?”

Ngụ ý là hắn càng sống càng lùi về sau.

Nam Cung Hiên Dật vô tâm cười,“Mặc kệ

có thể hay không, rượu ngon có cơ hội là nhất định phải thưởng thức,

chẳng phải A Li nói hôm nay ăn điểm tâm xong sẽ bãi giá hồi cung sao? Vì sao ngươi còn có thể ở đây? A Li đâu, A Li có phải đang đến hay không?”

Hắn giả vờ làm động tác nhìn loạn xung quanh.

Thật ra Nam Cung Hiên Dật muốn hỏi:

Tuấn Lạc không phải quyết định hôm nay ăn xong điểm tâm sẽ về cung sao?

Mà ngươi sao lại có thể ở nơi này ngang nhiên ôm ấp với nam nhân khác?

Phiêu Tuyết vì nỗi lòng nâng nâng, tinh thần cũng không biết đã bay tới chỗ nào, vẻn vẹn chỉ nghe được nửa câu

đầu, nhưng cũng đã đủ để lay động tâm tư nàng.

Hắn vốn muốn sáng sớm đã

hồi cung?

Ngẫm lại cũng đúng…… Trong thời điểm rối loạn này, thật sự không thích hợp để ở bên ngoài.

Con mắt Phiêu Tuyết đột nhiên mở lớn, chẳng lẽ…… chẳng lẽ? Chẳng lẽ hắn vì nàng?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK