Nhất thời không ai dám đến gần. Chỉ thấy người bị thương rên rỉ giãy dụa, gào khóc lăn lộn, người chết thì nằm trong vũng máu, nội tạng đầy đất.
Nhưng hầu hết bọn họ đều không quen biết Lôi Bố.
Lôi Bố giơ ngang đao, lâm vào trầm tư. Bên ngoài vang lên một tiếng sấm lớn, nghe rất khủng bố.
Xem ra, vào lúc sắp chiều chưa chiều, trời lặn chưa lặn này, kinh thành khó tránh khỏi một trận mưa. Hôm nay đã là trận mưa thứ ba, hơn nữa có vẻ mưa sẽ rất lớn. Mà tại khu vực Danh Lợi Quyển không ai quản lí này, e rằng cũng khó tránh khỏi một trận giết chóc lớn.
Lôi Bố giết chết mấy người, tâm tình dường như mới ổn định một chút. Vừa rồi tinh thần hắn quắc thước, lúc này mới an định bình phục, thậm chí có vẻ mỏi mệt.
Sau đó hắn đi vài bước, trở lại chiếc bàn lúc đầu, rót một ly trà.
Tay của hắn khô héo, khớp ngón tay nhô ra, giống như vuốt ưng phơi nắng.
Cổ tay rất gầy, nhưng rất ổn, cũng rất định.
Hắn cầm ly lên, hai mắt nhắm nghiền, hít sâu một hơi, giống như đang ngửi hương trà, hơn nữa còn rất hưởng thụ.
Sau khi giết người, hắn lại đi qua, dùng tay trái cầm bình trà, rót một ly trà, nâng ly trà lên, trong ly có trà. Hắn uống một ngụm, giống như đang thưởng thức vị trà, hưởng thụ mỗi điểm ẩm ướt của nước trà. Hắn giống như một lão nhân thanh nhàn đang thưởng thức trà, không hề giống một kẻ vừa giết người, tay phải còn cầm thanh đao dính máu, trên đất vẫn còn những người bị hắn giết hoặc chưa chết đang tắm máu kêu gào.
Những người này có văn, có võ, có thê tử, có con trai, có con gái, có huynh đệ tỷ muội.
Lôi Bố lại đang uống trà.
Lúc này hắn chẳng hề giống một kẻ tới để giết người, mà chỉ tới để uống trà.
Nhưng hắn vừa giết người, hơn nữa còn tuyên bố sẽ giết tiếp, giết sạch mới thôi.
Sau khi uống một ly trà, hắn nhìn sang hai thiếu niên xinh đẹp và lão nhân ngồi ở phía tây nam.
Ba người kia cũng đang uống trà, giống như chuyện xảy ra ở đây chẳng liên quan gì đến bọn họ.
Bọn họ cũng chỉ tới để uống trà.
Thiếu niên rụt rè kia cúi đầu uống trà, uống rất vui vẻ, hơn nữa còn có điểm thẹn thùng, giống như uống một ngụm trà cũng là chào hỏi vị cô nương trà này.
Hắn lại uống trà một cách ngượng ngùng.
Hắn giống như xem trà là tình nhân của mình, tay cầm dường như cũng nhẹ nhàng không dùng sức.
Một thanh niên xinh đẹp khác cũng đang uống trà.
Lúc hắn uống trà lại mỉm cười, giống như Phật tổ nhón hoa mỉm cười.
Hắn tùy tiện ngồi đó, lại thấp thoáng có một loại khí khái nhìn thẳng vương hầu, có lẽ bản thân hắn chính là vương hầu.
Hắn xinh đẹp, hơn nữa còn tuấn tú, nhưng không thẹn thùng mà lại phóng khoáng.
Người rót trà cho bọn họ lại là lão nhân kia.
Lão nhân kia giúp hai thanh, thiếu niên rót trà, thái độ rất kính cẩn.
Chính lão cũng đang uống trà.
Mỗi lần uống một hớp, cổ họng lại khục một tiếng, giống như nuốt ngược một ngụm đờm đặc. Nhìn thần sắc của lão, giống như thứ vừa uống là một ngụm máu của kẻ thù.
Trong tay bọn họ đều có ly trà, trong ly có trà.
Bọn họ đang uống trà.
Ba người bọn họ giống như không biết nơi này vừa xảy ra cùng với đang xảy ra chuyện giết người, đánh nhau.
Hay là bọn họ đã nhìn quen rồi?
Bọn họ dường như cũng phát hiện Lôi Bố đang nhìn mình.
Bọn họ nâng ly ra hiệu, giống như đang mời rượu, vừa giống như đang chúc mừng.
Chúc hắn sống lâu trăm tuổi, làm ăn phát đạt, rất là bình thường.
Nhưng giết người là chuyện bình thường sao?
Người xem giết chóc là chuyện bình thường, nhất định không phải là người bình thường.
Mạnh Tương Lữ cũng nghĩ như vậy.
Một già hai trẻ kia, rốt cuộc có cùng một bọn với Sát Lục Vương hay không?
Một Lôi Bố đã kinh khủng lắm rồi.
Nhưng tình hình có vẻ không giống lắm.
Bởi vì Lôi Bố thấy bọn họ nâng ly “chào hỏi”, chỉ hừ lạnh một tiếng, nhướng mày nói một câu:
- Nịnh hót vô dụng, cuối cùng cũng phải chết.
Ngư Thiên Lương lại cảm thấy không nên để mọi người cùng chết:
- Lôi lão quỷ, cho dù ngươi muốn chiếm đoạt địa bàn của Danh Lợi Quyển, cũng không cần giết sạch người ở đây, những người này đều là vô tội!
Vừa rồi nàng muốn xúi giục mọi người vây công Lôi Bố, nhưng bây giờ lại phát hiện không hữu dụng.
Nhiều người chỉ là hi sinh nhiều.
Lúc này nàng lại hi vọng hắn có thể mở một mặt lưới, để những người này có thể chạy trốn.
Chỉ có sống sót, mới có thể kể lại chuyện xảy ra ở đây. Bất kể khiến cho người của Cảm Tình Dụng Sự bang, Dụng Tâm Lương Khổ xã hay Lão Tự Hiệu cảnh giác lưu ý, hay là khiến người của Kim Phong Tế Vũ lâu, Tứ Đại Danh Bổ, Lục Phiến Môn chạy tới tương trợ, báo thù cho bọn họ, vẫn tốt hơn là chết một cách im hơi lặng tiếng, không nghe không thấy.
Huống hồ nàng cũng muốn kéo dài thời gian, chờ người tiếp viện kịp thời chạy tới.
- Người vô tội cũng phải chết.
Lôi Bố uống trà xong, nói như đinh đóng cột, giọng điệu giống như một phán quan:
- Người ở nơi này, ngoại trừ Nhật, Nguyệt nhị tướng của Lôi gia và đồng đạo họ Văn, tất cả đều phải chết. Ai dám tới cứu cũng phải chết.
- Nói gì?
Một hán tử đứng ra, hắn vốn cao lớn uy mãnh, nhưng hiện giờ lại thất thố vì kinh hoảng, bất bình hỏi:
- Chúng ta không thù không oán, tại sao lại muốn giết ta?
- Đó là để lập uy.
Lôi Bố cười khan hai tiếng:
- Không giết các ngươi, không thể lập uy để ta thành lập Đại Lôi đường ở đây. Hiện giờ người họ Lôi nhiều như vậy, đệ tử Lôi gia đều vào kinh trục lợi, kiếm cơm mở cửa tiệm cũng không ít. Chỉ có thể giết sạch hết các ngươi, áp chế những kẻ dám đả kích hậu đài của ta, cũng hù dọa đám người Phong Vũ lâu, hai đảng Phát Mộng. Tiếp theo ta sẽ san bằng Tượng Tị tháp, cứ nhìn xem đi. Ta mới là bản chính, mới là chơi thật.
Mạnh Tương Lữ nghe đến tên Lôi Công Lôi Mẫu, còn có Phú Quý Sát Nhân Vương, trong lòng hiểu được năm sáu phần, cười lạnh nói:
- Hóa ra các ngươi cùng một bọn với Lục Phân Bán đường. Không ngờ Sát Lục Vương uy danh hiển hách, lại làm chó săn bên cạnh một con đàn bà và một tên phế nhân.
Lôi Bố liếc mắt hỏi:
- Ngươi muốn nói đến Lôi Thuần và Địch Phi Kinh? Ta đường đường là Sát Lục Vương, bọn chúng há có thể sai khiến được. Bọn chúng và ta đúng là đồng bọn, nhưng muốn sai khiến nhân vật như ta, còn kém tám ngàn năm trăm dặm.
Mạnh Tương Lữ cố ý trì hoãn. Lúc tình thế của Danh Lợi Quyển đang cấp bách, y đã sai một tên “tiểu nhị” đắc lực bên cạnh là Lý Trung Thuận đi báo quan, còn Ngư cô nương cũng sai một vị “tỷ muội” thân cận là Trần Thứ Phương đi báo cho hảo hán của Tượng Tị tháp. Viện binh nhất định sẽ đến, chỉ sớm hay muộn mà thôi. Đồng thời y cũng đang suy nghĩ.
Sát Lục Vương giết chóc nhiều như vậy, người ủng hộ hắn vào kinh gây ra chuyện long trời lở đất này, không giống như tác phong hành sự âm trầm mưu mô của phe phái Thái Kinh, cũng không giống thủ đoạn ngạo mạn của tập đoàn Hữu Kiều, vương hầu nội quan, càng không phải là phương thức làm việc của danh môn chính phái. Chẳng lẽ lại có thế lực mới, muốn nhân cơ hội thôn tính giang sơn võ lâm kinh sư?
Vừa rồi Lôi Bố tuyên bố muốn đả kích người của Lão Tự Hiệu, Dụng Tâm Lương Khổ xã và Cảm Tình Dụng Sự bang, chẳng lẽ hậu đài của bọn họ là người có thù oán với những tổ chức xã đoàn này?
Như vậy đáp án đã hiện ra rõ ràng.
- Ngươi là người do Khiếu Thiên Vương mời tới?
Mạnh Tương Lữ dùng hai ngón tay chỉ vào đối phương, nói:
- Các ngươi là chó săn của Lương Sư Thành?
Lương Sư Thành ở triều đình vốn muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, trở tay làm mây, lật tay làm mưa, trước mặt hoàng đế rất được trọng dụng, cũng rất được sủng ái. Sau đó bởi vì đám người Thái Nguyên Trường, Đồng Quán đắc thế, dần dần lấy được quyền hành, khiến cho Lương Sư Thành không còn được trọng dụng. Lương Sư Thành tâm cơ thâm trầm, chí khí không nhỏ, dĩ nhiên là bất cam, đã sớm liên kết với đám người Mễ Thương Khung, Phương Ứng Khán. Hiện nay thấy Thái Kinh sắp trở lại, trong kinh rồng nằm hổ phục, hắc bạch liên thủ, tranh giành địa bàn, hắn cũng muốn nhúng tay vào, mời “Nhất Tuyến Vương” Tra Khiếu Thiên giúp hắn chiêu binh mãi mã, dùng thủ đoạn kịch liệt thành lập bè phái, gây dựng thành tựu.
Lôi Bố hiển nhiên là trọng tướng được hắn “mời ra”.
Hơn nữa cũng là sát tướng.
Trong loạn thế, loạn cục này, không mạnh mẽ dứt khoát, chém giết thật nhiều thì không thể lập uy, trong thời gian ngắn tạo nên thanh thế.
Khiếu Thiên Vương và người của Dụng Tâm Lương Khổ xã vốn có thù oán, Danh Lợi Quyển lại là một thành trì nằm giữa hắc bạch lục lâm, do đó Sát Lục Vương muốn tìm bọn họ “tế đao”.
Mục đích của Lôi Bố hiển nhiên là muốn vừa vào kinh đã lập công, trước tiên làm một đại sự, do đó phải đại khai sát giới, cướp lấy trọng trấn Danh Lợi Quyển này, mới có tiền vốn đối kháng với những thế lực khác.
Lục Phân Bán đường chỉ là “bang hữu” của bọn họ, Khiếu Thiên Vương là hậu đài của bọn họ, còn đám hoạn quan Lương Sư Thành mới là thủ lĩnh, đầu não của bọn họ.
Nếu để cho đám người Sát Lục Vương này vừa lên đài đã đứng vững, thanh danh ổn định, chiêu binh mãi mã, khi đó gió tanh mưa máu của kinh sư sẽ không ngày không có, không pháp không trời, không thể chấm dứt.