• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dáng vẻ trẻ con này của anh chọc cho Tô Chi muốn phì cười, cô chưa từng thấy ai khen bản thân mình như vậy, lại còn hết lần này đến lần khác dùng giọng điệu nghiêm túc, nói rất chăm chú, một chút ý tứ nói đùa cũng không có.

Cô nhìn lại sắc mặt bình thản lại chững chạc đàng hoàng này của Trịnh Đình, không cần quan tâm đến việc sẽ còn phải nhờ Trịnh Đình yểm trợ cùng mình, mà phá lên cười ngay trước mặt cô giáo Lâm và thầy giáo Tô.

Trịnh Đình ngước mắt, nhìn về phía cô, nhếch môi, làm ra biểu cảm bất lực không thể làm gì được.

Dáng vẻ này rơi vào mắt cô giáo Lâm và thầy giáo Tô lại thành sự cưng chiều bao dung vô hạn, bọn họ hiểu rõ tính tình của con gái mình, tùy tiện cẩu thả, cho nên phải tìm người lớn tuổi một chút như thế này, thành thục ổn trọng, tính tình tốt.

“Chi Tử.” Cô giáo Lâm nháy mắt ra hiệu cho Tô Chi, ý bảo cô đừng cười nữa, lại nhéo cánh tay của thầy giáo Tô một cái, bảo ông ấy đừng nói chuyện nữa, ra oai phủ đầu tra hỏi như thế là được rồi, con gái vất vả lắm mới dẫn bạn trai về, đừng có dọa cho người ta chạy mất chứ.

“Nhìn cậu thật là trẻ, cậu không nói, tôi còn không nghĩ là cậu ba mươi tuổi đâu.” 

Lời nói của cô giáo Lâm êm tai hơn nhiều so với cách nói chuyện của thầy giáo Tô, nhưng cho dù có dễ nghe đi nữa cũng không thể tránh khỏi một sự thật là anh lớn hơn Tô Chi bảy tuổi, Trịnh Đình không muốn tiếp tục nói chuyện về vấn đề tuổi tác này nữa, nên nói sang chuyện khác: “Cô và chú chưa ăn tối đúng không? Chi Chi nói đói bụng nên bọn con đang chuẩn bị ra ngoài ăn chút gì đó, hay là chúng ta cùng nhau đi đi.”

“Đã ăn rồi, cậu và Chi Tử đi ăn đi, tôi cùng ông ấy đi về trước đây.” Không chỉ vừa ăn xong, mà còn là một nhà ba người họ cùng nhau ăn tối nữa kìa.

Cô giáo Lâm liếc nhìn Tô Chi.

Đứa nhỏ này, cơm tối còn ăn nhiều như thế, vậy sao bây giờ đã đói bụng?

Tô Chi cũng đang định nói cô không đi ăn cơm nữa, cô muốn về nhà cùng với bố mẹ.

Nhưng Trịnh Đình đã mở lời trước cô một bước: “Bây giờ cũng không còn sớm nữa, cô và chú trở về trên đường nhớ chú ý an toàn, nghỉ ngơi sớm một chút, đợi lát nữa con và Tô Chi ăn tối xong sẽ đưa cô ấy về nhà, hôm nào lại đến cửa hỏi thăm hai người.”

Không cho Tô Chi lấy cớ là thời gian đã muộn để từ chối, Trịnh Đình lập tức sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa, thậm chí đến cả việc lần sau đến nhà thăm cũng nói ra.

Tô Chi không tiện nói gì, chỉ có thể yên lặng mắng Trịnh Đình đúng là không biết xấu hổ.

Ai muốn cùng anh đi ăn cơm.

Ngược lại cô giáo Lâm và thầy giáo Tô lại vô cùng hài lòng, vốn dĩ trong lòng còn lo lắng người gia thế như vậy sẽ có một loại cảm giác cao cao tại thượng, kiêu ngạo khó gần, nhưng không nghĩ tới lại khách khí như vậy.

“Được, hôm nào cậu lại cùng Chi Tử đến thăm nhà, chúng ta từ từ trò chuyện.”

Trịnh Đình: “Xe của cô chú ở đâu vậy ạ?”

Cô giáo Lâm: “Ở dưới hầm để xe.”

Trịnh Đình khách sao nói: “Để con và Chi Chi tiễn hai người xuống.”

“Không cần phiền toái như vậy, các cậu cứ đi chơi đi.”

“Không phiền ạ, đây là việc nên làm mà.”

Trịnh Đình lễ phép chu đáo, nhất quyết đưa cô giáo Lâm và thầy giáo Tô đến hầm để xe, thầy giáo Tô còn cố gắng chống đỡ bày ra vẻ mặt khó tính của bố vợ, còn cô giáo Lâm sớm đã bị dỗ dành đến mức mặt đầy ý cười, càng ngày càng cảm thấy hài lòng về người ‘Con rể’ này.

“À cô chú, chúng ta thêm Wechat đi, sau này liên hệ thuận tiện hơn.”

Trịnh Đình tiện dịp xin Wechat của cô giáo Lâm và thầy giáo Tô.

Tô Chi ngăn cản nói: “Aizz, cũng không cần thêm Wechat đâu, nếu anh có chuyện gì thì trực tiếp nói cho em là được rồi.”

“Làm sao mà được, cậu quét mã của tôi hay là tôi quét của cậu đây?”

Cô giáo Lâm không thèm để ý tới Tô Chi, lập tức lấy điện thoại di động ra thêm Wechat của Trịnh Đình.

“Để con quét của cô.”

Trịnh Đình quét mã của cô giáo Lâm, thành công thêm Wechat xong, lại nhìn về phía thầy giáo Tô.

Thầy giáo Tô hất cằm lên, giương mắt nhìn về hướng khác.

Trịnh Đình cũng không tức giận: “Chú ơi.”

Khi anh mở miệng gọi một tiếng chú, khiến cho thầy giáo Tô sướng hết cả người, cố cầm cự một lát nữa, rồi cũng cúi đầu ấn điện thoại mở mã để anh quét.

Đưa mắt nhìn cô giáo Lâm và thầy giáo Tô rời đi, Tô Chi quay đầu lập tức trở mặt với Trịnh Đình: “Lúc nào thì tôi nói đói bụng, muốn đi ăn cơm tối với anh chứ?”

Trịnh Định nhàn nhạt lên tiếng: “Em cầu xin tôi cùng em đóng vai ân ái trước mặt cha mẹ em, mà ngay cả bữa tối còn không muốn mời tôi, không lẽ định qua cầu rút ván?”

“...”

Tô Chi bị nói cho nghẹn họng, nghĩ lại mình vừa mới bắt anh giới thiệu là bạn trai của cô trước mặt bố mẹ, gương mặt nóng lên một chút, nghĩ đi nghĩ lại, lý lẽ hùng hồn mà quăng cái nồi úp lên đầu anh: “Không phải tại anh tới đây, gặp phải bố mẹ tôi, thì tôi cũng đâu có bắt anh giúp tôi diễn kịch trước hai người họ chứ?”

Trịnh Đình cười khẽ: “Em không nói tôi là bạn trai của em trước mặt bố mẹ, hẳn là tôi cũng không phải diễn kịch nhỉ?”

“...”

Trịnh Đình nhìn cô chằm chằm, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, dò xét cô từ trên xuống dưới.

Lại là nét mặt cao thâm khó đoán này, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì nữa.

“Có thể đừng có nhìn tôi như vậy không?”

Trịnh Đình tỏ vẻ không hiểu nói: “Ngoài miệng thì nói tôi không xứng với em, sau lưng lại bí mật nói với bố mẹ rằng tôi là bạn trai của em, Tô Chi, có phải là em thích tôi hay không, dùng chiêu lạt mềm buộc chặt?”

“Ai lạt mềm buộc chặt cơ?”

“Em.”

“Nói hươu nói vượn.” Tô Chi không thể hiểu được tại sao người này có thể luyện được mặt dày vô sỉ đến vậy, cô tức giận đến mức không biết mắng cái gì mới được, trong đầu hiện ra rất nhiều câu mắng anh xoay như đèn kéo quân, vậy mà lại chỉ thốt được ra hai chữ.

“Vô sỉ.”

Đây không phải cách mắng chửi người bình thường của cô.

Cô lại nói thêm: “Ai mà muốn lạt mềm buộc chặt với anh chứ, còn bao nhiêu tiểu thịt tươi xếp hàng chờ theo đuổi tôi đây.”

“Đừng để cho bọn họ theo đuổi.”

Tô Chi thoáng sửng sốt, Trịnh Đình thu lại ý cười trên mặt, nhấc chân tới gần Tô Chi, giọng điệu dịu dàng như có thể dính chết người: “Tô Chi, tôi không nói bừa nữa, em đừng có tức giận, chúng ta cùng nhau tâm sự đi.”

Mới lúc nãy anh vừa mới cười đùa tí tửng không hề đứng đắn, bây giờ lại già dặn cẩn thận rồi, Tô Chi sắp bị anh làm cho bối rối.

Tâm sự?

Tô Chi nhíu nhíu mày.

Được thôi, tâm sự thì tâm sự.

“Lên bên trên trò chuyện?” Trịnh Đình đề nghị: “Trên lầu năm có một tiệm lẩu.”

“Không cần, tôi không ăn được nữa rồi, vẫn là đi lên xe trò chuyện đi.” Ánh mắt Tô Chi quét một vòng trên mặt đất quanh ga-ra, không nhìn thấy xe Trịnh Đình đâu: “Anh không lái xe tới đây sao?”

“Có lái.”

Trịnh Đình vươn tay vào túi áo khoác, lấy chìa khóa xe ra.

Tô Chi liếc mắt, cái này không phải là chiếc mà trước kia anh đi.

Xe của Trịnh Đình đậu ở cách đó không xa, Tô Chi đi theo anh đến trước xe, lên ghế lái phụ.

Sợ bị Trịnh Đình nắm mũi dắt đi, Tô Chi nói: “Để tôi nói trước.”

Trịnh Đình ừ một tiếng, quay đầu nhìn cô.

Tô Chi ngước mắt, đối diện với đôi mắt thâm thúy của anh, đột nhiên lại không biết nói gì cho phải.

Trong xe một khoảng im lặng, nhưng không hiểu sao giữa hai người lại như có một dòng cảm giác ấm áp chảy qua.

Tô Chi đắn đo một lát, sau đó mới mở miệng nói: “Mặc kệ anh có tin hay không, tôi thật sự không có suy nghĩ muốn hấp dẫn sự chú ý của anh, trước kia bắt anh giúp tôi cản hoa đào, đối phó với mấy người trong nhà họ Phó, cũng nói rõ giúp đến sau mùa xuân, chỉ là mấy ngày nữa tôi cũng sẽ quay lại thành phố Nam mà thôi, bây giờ tết xuân cũng đã qua, chúng ta cũng không còn quan hệ gì, về phần bố mẹ tôi ở nơi đó, qua một thời gian ngắn nữa, tôi sẽ tìm thời điểm thích hợp nói là chúng ta đã chia tay, anh yên tâm, từ nay về sau, tôi sẽ không xuất hiện trong thế giới của anh nữa.”

Cô vừa nói dứt lời, trong xe lần nữa rơi vào im lặng.

Ánh mắt của Trịnh Đình vẫn luôn nhìn chằm chằm cô, khiến trong lòng Tô Chi không khỏi chột dạ.

Rõ ràng hai người bọn họ mới quen nhau không bao lâu, từ khi biết nhau đến bây giờ rõ ràng mới chỉ ngắn ngủi có một tháng, nhưng lại giống như quen biết từ rất lâu rồi.

Có thể là do so với cô cứ ở lì trong nhà ngày này qua ngày khác uổng phí thời gian, mà những ngày kia cùng anh lại trôi qua vô cùng phong phú.

Nhưng hai người bọn họ rốt cuộc vẫn không phải người cùng một thế giới, vẫn là không nên dây dưa quá nhiều.

Thật lâu sau, khóe miệng Trịnh Đình mới hạ xuống, không còn một chút ý cười nào ở trên mặt.

“Ý của em là muốn hoàn toàn cắt đứt không muốn qua lại quen biết với tôi?”

Tô Chi gật đầu.

Ánh mắt Trịnh Đình trầm xuống: “Tại sao?”

Tô Chi nói: “Không có tại sao cả, anh vốn là một người bạn mà tôi quen được trong lúc đi du lịch, bây giờ kết thúc kỳ du lịch này, không qua lại không phải là rất bình thường sao?”

“Không bình thường.” Trịnh Đình phản bác lời nói của cô: “Cứ coi như là bạn bè bình thường, cũng không thể nào một ngày trước còn cùng nhau ăn cơm, ngày hôm sau liền xóa hết phương thức liên lạc của nhau, cắt đứt không qua lại nữa chứ.”

“Đây chính là phong cách giải quyết của tôi, tôi không muốn nghĩ lại hay có liên hệ với người và chuyện đã qua, trước nay đã như vậy, nếu như anh cảm thấy rất khó lý giải cách làm của tôi, cái này đúng lúc chứng minh được hai chúng ta tam quan khác biệt, không thích hợp làm bạn bè.”

Trịnh Đình: “Lúc em ở chung với tôi cảm thấy không vui?”

“Vui vẻ chứ.”

“Vậy tại sao không muốn qua lại cùng tôi.”

Tô Chi nhún vai: “Không muốn thì không muốn thôi, làm sao nói được là vì cái gì chứ, anh nhìn xem, lúc nào anh cũng hỏi tôi tại sao vì sao, chứng tỏ anh không hề hiểu rõ tôi chút nào cả, cho dù có kết bạn bè cũng cần có cùng suy nghĩ ý kiến, người có chung một mạch suy nghĩ, như thế mới có thể ở chung một cách nhẹ nhõm vui vẻ được.”

“Tô Chi.” Ánh mắt Trịnh Đình thâm trầm: “Em rất cặn bã.”

Tô Chi: “?”

Anh nói cái gì cơ?

Cô rất khốn nạn sao?

Tô Chi đang hoài nghi có phải mình nghe lầm không, một người đàn ông sao có thể nói ra những loại lời như thế này, lại còn nghe thấy sự tủi thân trong đó vậy.

“Tôi sao lại cặn bã khốn nạn chứ?”

Trịnh Đình nói: “Em nói em không chơi trò lạt mềm buộc chặt với tôi, tôi có thể coi như không có lạt mềm buộc chặt, nhưng em dám nói, khoảng thời gian ở thành phố Đông ở cùng nhau qua lại với tôi, em không có ý quyến rũ tôi?”

“Sao tôi lại quyến rũ anh, tôi…” Đối diện với ánh mắt như nhìn thấu tất cả của Trịnh Đình, trong lòng Tô Chi hơi loạn, cắn cắn môi, dứt khoát thẳng thắn cùng với anh: “Lúc đầu, anh nói tôi cố tình muốn thu hút sự chú ý của anh, còn nói tôi không có cơ hội đâu, thực sự tôi rất không phục, cho nên muốn dạy dỗ cho anh một bài học, nhưng tôi cũng không có ý nghĩ thật sự muốn ở bên anh.”

Trịnh Đình hừ lạnh một tiếng: “Dẫn dụ tôi, lại không muốn qua lại hay ở cạnh tôi, không phải là càng thêm cặn bã à.”

“...”

“Quyến rũ không vì mục đích yêu đương, đều là đùa nghịch lưu manh.”

Tô Chi bị Trịnh Đình nói đến mức không thốt ra được lời nào, nửa ngày mới nói một câu: “Trịnh Đình, anh không được thay đổi khái niệm, chuyện này đâu có phức tạp như thế chứ, cứ coi như là tôi có ý đồ câu dẫn anh, muốn nhìn thấy anh tự vả mặt, nhưng tôi cũng đâu có làm gì với anh thật mà, chúng ta chỉ là cùng nhau ăn cơm chung mấy ngày mà thôi, trong cái vòng của anh, rồng rắn lẫn lộn phức tạp, loại phụ nữ nào mà chả gặp qua rồi chứ, chỉ có mấy ngày ngắn ngủi, tôi cũng đâu có câu dẫn thành công.”

“Không đến mức câu dẫn được người sao?” Khóe miệng Trịnh Đình giật xuống, nhìn chằm chằm vào mắt cô, nói một cách nghiêm túc: “Tô Chi, tôi là bị chính em câu dẫn thành công, em cần phải chịu trách nhiệm với tôi.”

Tô Chi sửng sốt một chút, nhìn thẳng lại mắt của Trịnh Đình, đang muốn nhìn ra một ý đùa giỡn ở bên trong.

Nhưng đôi mắt đen nháy của Trịnh Đình vẫn ngay thẳng kiên định, một chút ý tứ nói đùa cũng không có, ánh mắt dần dần trở nên thâm tình làm Tô Chi như thở không nổi.

Cô đưa tay, hạ kính cửa sổ xe xuống, nghiêng đầu sang bên ngoài hít thở không khí mới mẻ, đột nhiên bật cười, bả vai theo động tác của cô mà run rẩy: “Trịnh Đình, anh nghiêm túc sao?”

Trịnh Đình nhìn cô một cách chăm chú: “Nghiêm túc.”

Tô Chi lắc đầu: “Tôi không tin anh, Trịnh Đình, tôi cảm thấy anh có lẽ chỉ là có chút hứng thú đối với tôi thôi, có thể bắt đầu từ nhỏ đến lớn anh muốn có đồ vật gì đều dễ như trở bàn tay, chưa từng gặp bất kỳ ngăn trở nào, tất cả mọi người đều thổi phòng nịnh nọt anh, đột nhiên gặp được tôi không những không nịnh nọt anh, còn muốn dẫm cho anh mấy cái, anh cảm thấy mất mặt, cho nên mới không cam tâm, muốn chứng minh không có người phụ nữ nào mà anh không theo đuổi được, đúng không?”

“Cho nên em muốn cắt đứt mọi quan hệ với tôi, là vì sợ tôi không nghiêm túc?” Trịnh Đình không trả lời mà hỏi lại.

Đuôi lông mày Tô Chi nhướn lên, cười khanh khách nhìn anh, từ chối cho ý kiến.

“Tôi không nghiêm túc, thì em sợ cái gì?” Thân thể Trịnh Đình hơi nghiêng về phía trước, xích lại gần cô, giọng điệu trầm thấp: “Sợ em sẽ yêu tôi sao?”

“Ai sợ sẽ yêu anh chứ?”

“Vậy tại sao không dám tiếp tục để cho tôi theo đuổi em.”

“Ai nói tôi không dám.”

Vừa dứt lời, Tô Chi liền nhìn thấy đáy mắt Trịnh Đình hiện lên ý cười.

Bị lừa rồi!

Đây chắc chắn là phép khích tướng.

Tô Chi nhắm mắt, thầm hận mình nhanh mồm nhanh miệng, mạch suy nghĩ vốn dĩ rất rõ ràng, cũng đã quyết định sẽ không cùng hạng người như anh ở cùng một chỗ, kết quả vẫn không nhịn được mà lọt vào phép khích tướng của anh.

Trịnh Đình thấy mặt mũi cô tràn đầy vẻ ảo não, trong cổ phát ra tiếng cười trầm: “Tô Chi, vừa rồi em nói cũng không đúng, từ nhỏ đến lớn, không phải như mọi người vẫn suy nghĩ, tôi muốn đạt được cái gì đều dễ như trở bàn tay.”

Tô Chi mở to mắt nhìn anh.

“Bố của tôi, sinh được mười ba người con, người chênh lệch nhỏ nhất với tôi, cũng chỉ nhỏ hơn tôi một tuổi, sau khi sinh tôi ra không lâu, bố mẹ liền ly hôn, từ nhỏ tôi đã đi theo bên người mẹ mà lớn lên, mãi cho đến khi trưởng thành, mới trở lại nhà họ Trịnh, tuy là con trai trưởng, nhưng cũng không phải đối tượng duy nhất mà bố chọn để làm người thừa kế.”

Nhưng bây giờ tập đoàn Nguyên Đỉnh đã nằm trong tay anh.

Loại gia đình như vậy, giữa anh em đều đấu đá vì tranh quyền đoạt lợi, chuyện lục đục với nhau Tô Chi cũng đã nghe qua không ít, mặc dù chỉ dăm ba câu tóm tắt đơn giản anh không phải người được nuôi dưỡng ở nhà họ Trịnh, nhưng Tô Chi cũng có thể biết chắc chắn anh cũng chịu không ít khổ sở.

“Thời gian của tôi rất quý giá, sẽ không bởi vì không cam tâm mà tùy tiện lãng phí, tôi sẽ chỉ đem thời gian dùng cho những người mà tôi cảm thấy đáng giá, Tô Chi…”

“Đừng nói nữa.” Mơ hồ đoán được Trịnh Đình muốn nói cái gì ở phía sau, Tô Chi lập tức đánh gãy lời anh, đưa tay đẩy đẩy bả vai của anh: “Không còn sớm nữa, mau đưa tôi về nhà đi.”

“Em vừa mới nói, dám để cho tôi tiếp tục theo đuổi.”

Lúc nào nên tiến, lúc nào nên lui, Trịnh Đình nắm một cách vô cùng chuẩn xác.

Bây giờ ngay cả Wechat của Tô Chi anh cũng không được thêm, cũng không trông cậy gì vào việc cô sẽ đồng ý chấp nhận ở bên cạnh anh ngay trong đêm nay, loại chuyện này, phải kiên nhẫn chờ đợi.

Điều tiên quyết là, anh cũng có một cơ hội.

Ánh mắt của anh nhìn thẳng vào cô thật lâu, tung ra thẻ đánh cược: “Cha mẹ em đang nghĩ là chúng ta ở bên nhau, nếu như em nói với họ là chúng ta chia tay, bọn họ sẽ lại quan tâm chuyện của em, không bằng thử ở chung cùng tôi, tôi sẽ phối hợp với em, ở trước mặt cha mẹ em đóng vai một người bạn trai tốt, nhưng cũng đồng ý trước với em, tuyệt đối không chiếm lợi ích từ em.”

Giả bạn trai miễn phí.

Cái mồi nhử này rất có lực hấp dẫn.

Chẳng qua một thương nhân khôn ngoan như anh, sẽ để mình chịu thiệt sao?

Tô Chi hừ lạnh một tiếng: “Anh nói dễ nghe quá nhỉ, chỉ sợ sau này tôi không đáp ứng được yêu cầu của anh, anh lại nói tôi là người phụ nữ cặn bã, lợi dụng anh diễn kịch trước mặt bố mẹ, rồi lại không phụ trách với anh.”

Trịnh Đình nói như đinh đóng cột: “Sẽ không.”

Anh nhất định sẽ theo đuổi được cô.

Ánh mắt Tô Chi khẽ nhúc nhích.

Người đàn ông này cả ngày lải nhải nói nhiều như thế, chính là muốn theo đuổi cô, còn tỏ vẻ thảm thương, sau lại lấy tình cảm lý trí làm cảm động lòng người, nếu như hôm nay không đồng ý với anh, chắc là anh cũng sẽ dây dưa không dứt.

Thật ra quyền quyết định theo đuổi hay không theo đuổi không nằm ở cô.

Anh muốn theo đuổi cô, cô cũng đâu ngăn được.

Được rồi, anh đã chủ động dán tới theo đuổi cô, dây dưa không dứt, thì cũng đừng trách cô không tự nguyện làm bạn gái lại còn phũ với anh.

Bây giờ cô chỉ một lòng mong có thể chém đứt cái mối rối như tơ vò này thôi.

“Anh muốn theo đuổi thì theo đuổi đi, nhưng mà tôi cũng muốn nói rõ với anh trước một chút, tôi không có ý định cùng người đàn ông nào kết hôn sinh con, xóa Wechat của anh, là vì không muốn anh lầm đường lạc lối, anh khăng khăng muốn lãng phí thời gian ở trên người tôi, tôi không có ý kiến, nhưng nếu cuối cùng lãng phí hết thời gian công sức, cũng không thể đổ trách nhiệm lên người tôi đấy nhé.”

“Hóa ra em xóa Wechat của tôi là bởi vì tốt cho tôi.” Trịnh Đình nhếch miệng cười thâm ý sâu xa.

Cũng không biết hắn lại đang bổ não xuyên tạc suy nghĩ của cô thành cái dạng gì rôi.

“Anh đừng có mà tự mình đa tình, tôi đều đối xử với người theo đuổi tôi như vậy, trong danh sách Wechat của tôi chỉ cần có người đàn ông nào có ý muốn theo đuổi tôi, tôi sẽ lập tức xóa bỏ.”

“Tại sao?”

Tô Chi nói: “Anh là heo sao? Cái gì cũng muốn hỏi tại sao, đương nhiên là vì không muốn lãng phí thời gian của đối phương rồi.”

Tô Chi nói chuyện với anh không một chút khách khí nào, thái độ ác liệt, hy vọng tranh thủ thời gian khiến anh quay đầu là bờ.

“Nếu tôi nói chuyện với anh hơi khó nghe, có phải anh sẽ tức giận đến muốn đánh tôi hay không?”

Tô Chi đột nhiên nhớ tới ngay từ đầu cô nói chuyện đã không hề dễ nghe, lại hay cố ý gây sự, nhưng cũng đừng đến mức chọc giận người ta, rồi bị đánh một trận chứ.

Trịnh Đình mỉm cười nói: “Tôi sẽ không giận em, em nói gì tôi đều thích nghe.”

Cái người biến thái này.

Tô Chi cầm điện thoại chấp nhận lời mời kết bạn Wechat của anh.

“Đã thêm Wechat rồi, bây giờ có thể đưa tôi về nhà rồi chứ.”

Trịnh Đình câu môi dưới, nghiêng người đột ngột xông qua.

Thân thể Tô Chi theo phản xạ hơi ngửa ra sau một chút, để anh tùy ý cài dây an toàn giúp mình.

Đây là động tác đã thành thói quen trong mấy ngày qua.

Xe chậm rãi lái ra xa bãi đỗ xe, trên đường trở về, Tô Chi vẫn luôn cúi đầu nhìn điện thoại, không nói chuyện cùng với anh.

Đã đến mười một giờ ba mươi đêm, bố mẹ Tô Chi cố ý để lại đèn ở cổng, Tô Chi mở dây an toàn, bước từ trên xe xuống, trông thấy Trịnh Đình cũng đi theo cô từ trên xe bước xuống, hai tay chắp ở sau lưng.

“Anh xuống đây làm gì?”

Cũng không đến mức lấy lý do trời quá muộn, đòi ngủ lại đây đâu nhỉ.

“Cái này tặng cho em.”

Trịnh Đình đột nhiên đưa một bó hoa từ phía sau lưng ra, ánh đèn màu vàng ấm áp hắt lên người anh, anh cúi người một chút, tiến đến gần bên tai Tô Chi, thấp giọng nói: “Hoa tươi phải ở cùng với người đẹp, hôm nay em rất xinh đẹp.”

Hơi thở ấm áp phảng phất qua tai của cô, Tô Chi rụt cổ lại, ngước mắt lên đối diện với ánh mắt mang ý cười kia, nhịp tim trong lồng ngực đột nhiên không khống chế mà tăng tốc.

Cô hít một hơi thật sâu, trong lòng tự nhắc nhở chính mình.

Đây là lão đàn ông chuyên lừa gạt cô gái nhỏ, mình không thể mắc mưu được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK