Ngủ chung một phòng ư? Tô Tú Song giật mình. Chỉ cân nghĩ tới chuyện hai người phải ngủ chung một phòng, cô lại cảm thấy căng thẳng, toàn thân khó chịu. Cô đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
“Ha..” Hoắc Dung Thành cười lạnh, khoanh tay trước ngực, ung dung nhìn cô: “Hôm qua còn cởi hết quyến rũ tôi, muốn trèo lên giường tôi, bây giờ lại có phản ứng như thế này, muốn chơi lạt mềm buộc chặt hả?”
Gò má Tô Tú Song đỏ ửng, á khẩu không trả lời được. Cô khẽ mím môi, xách hàng lý của mình vào phòng.
Căn phòng này còn tráng lệ hơn cả phòng tổng thống của khách sạn năm sao. Chiếc giường lớn xa hoa màu trắng, bên ngoài cửa sổ sát đất là bể bơi riêng, kèm theo đó là vườn hoa.
Hoắc Dung Thành đã cởi áo khoác, ngồi trước bàn làm việc, vén tay áo sơ mi để lộ đồng hồ kim cương trên cổ tay.
Thấy thế, Tô Tú Song thở phào nhẹ nhõm. Cô tiện tay cầm tạp chí trên bàn lật xem, vừa giết thời gian vừa dời sức chú ý của mình, giảm bớt áp lực khi chung sống với Hoắc Dung Thành.
Trong phòng rất yên ắng, trừ tiếng giấy lật sang trang chỉ còn tiếng gõ bàn phím vang lên. Thời gian bất tri bất giác trôi qua. Không biết đã qua bao lâu, Tô Tú Song mới ngẩng đầu lên, nhúc nhích bờ vai cứng đờ. Cô vô tình liếc nhìn thấy Hoắc Dung Thành đang ngồi trên bàn làm việc, không khỏi nhìn lâu một chút.
Đôi mắt anh ta chuyên chú, hiếm khi bớt chút lạnh lùng, tăng thêm chút quyến rũ, có đủ sức hấp dẫn của một người đàn ông trưởng thành khi làm việc.
Hoắc Dung Thành bỗng ngẩng đầu lên. Hai người đối diện với nhau. Tô Tú Song xấu hổ dời mắt, cúi đầu nhìn tạp chí. Hoắc Dung Thành nhướng mày, nhìn cô một lát rôi đứng dậy.
Tiếng bước chân vang lên, sau đó là tiếng cửa phòng bị đóng lại. Nhận thấy khí thế đè nén kia đã biến mất, cô mới thả lỏng cơ thể, đặt tạp chí lên bàn.
Suốt buổi chiều, Hoắc Dung Thành đều không về phòng. Tô Tú Song thoải mái hơn nhiều, đi dạo loanh quanh trong vườn hoa, sau đó nhàm chán xem phim.
Đến khi màn đêm buông xuống, cô vào phòng tắm. Tắm rửa xong, cô mặc váy ngủ, lau tóc đi ra. Lúc này, cửa phòng bị mở ra, Hoắc Dung Thành bước vào phòng, mang theo mùi rượu, rõ ràng là vừa đi uống rượu về.
Anh ta đưa mắt nhìn cô. Váy ngủ của cô không dài, chỉ trên đầu gối một chút, cặp chân dài trắng nõn sáng bóng dưới ánh đèn. Anh ta nhướng mày, tùy ý quan sát chân cô, đôi mắt tối hơn một chút, nhận thấy cảm giác khô nóng tràn lan trong cơ thể.
Tô Tú Song cứng đờ, phản xạ kéo váy ngủ xuống.
“Hừ, che gì mà che, một đôi chân thì có gì hay mà xem..” Hoắc Dung Thành cười lạnh.
Không có gì hay để xem mà anh ta còn nhìn làm làm gì? Tô Tú Song nhíu mày mím môi.
Hoắc Dung Thành không thích cảm giác bị quần áo trói buộc nên trực tiếp cởi hết quần áo. Chỉ trong phút chốc, đôi chân dài thẳng tắp, phần mông căng tròn cùng với lồng ngực rộng lớn đều bại lộ trong không khí.
Tô Tú Song đỏ mặt. Sao… Sao anh ta lại cởi hết đồ ra vậy?
Hoắc Dung Thành lại chẳng buồn liếc nhìn cô, cứ thế trần truồng vào phòng tắm. Nghe tiếng nước vang lên, không hiểu sao Tô Tú Song lại thấy xấu hổ, mặt càng đỏ hơn. Trong phòng không có sofa, chỉ có chiếc giường lớn xa hoa kia.
Phải làm sao bây giờ? Đêm nay phải ngủ chung một giường sao? Cô căn môi, trong lòng rối rắm. Nhưng chiếc giường này rất lớn, đừng nói là hai người, chắc ngủ bốn người cũng không thành vấn đề ấy chứ. Tư thế ngủ của cô rất tốt, chưa bao giờ lăn lung tung, chỉ cần nằm sát tường thì sẽ không chạm vào anh ta đâu.
Nghĩ đến đây, Tô Tú Song leo lên người, ngồi sát mép giường. Ban đầu, cô vừa khó chịu vừa khẩn trương, liên tục nhìn về phía phòng tắm, sợ anh ta sẽ đi ra. Nhưng không lâu sau, có lẽ là chiếc giường quá mềm mại thoải mái nên mí mắt của cô càng ngày càng nặng tru, cuối cùng thật sự không nhịn được, chìm vào giấc ngủ.