• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

8778021C-13A8-43C6-AB63-B5E8DD2BD2CC


Báo ứng có thể đến muộn, nhưng chắc chắn sẽ trả đúng hạn đúng lượng. Nghe Bì Tu nói chỉ cần trả tiền là chịu đi, Ngọc Đế và Đông Vương Công nhanh chóng vỗ bàn đồng ý.

Giỡn hả, loại vấn đề có thể giải quyết bằng tiền thì đều không phải vấn đề.

Còn về chuyện có mang Nhai Tí đi hay không……

Ba đại lão ngồi lại bên bàn hút hết một gói thuốc, cuối cùng quyết định ai về nhà nấy ai tìm mẹ nấy, Nhai Tí cũng nên để người nhà hắn đến lãnh về.

Thế nhưng gọi điện cho mấy ông anh của hắn thì tên nào cũng kêu bận, đồng thời tỏ ý tuy cùng cha nhưng khác mẹ nên đừng có bắt quàng với nhau làm gì, mọi người đâu thân quen gì nhau đâu, quả đúng là một vụ hòa giải mâu thuẫn gia đình kinh điển.

Chỉ có mỗi Đào Đề là cửa lớn nhà anh rộng mở, mài dao xoèn xoẹt chờ chú.

Ngọc Đế thở dài: “Chuyện nhà chuyện cửa bao giờ cũng rắc rối, Thiên Đạo còn không nói gì thì chúng ta ở đây sầu não cũng được ích lợi chi đâu? Vả lại, Tây Vương Mẫu, giả dụ con gái nuôi luống tuổi của cô mãi mới có người yêu, kết quả tự dưng có đứa có thù oán với con gái nuôi của cô, mượn tay Thiên Đạo để hại chết cả nhà con rể cô, cô sẽ làm thế nào?”

Bàn tay cầm điếu thuốc của Tây Vương Mẫu hơi cứng lại: “Vậy thì tôi sẽ chịch chết hắn.”

“Đừng có chịch tới chịch lui nữa, tục quá thể.” Đông Vương Công chép miệng: “Nhai Tí là rắc rối lớn, vứt cho bọn họ là tốt nhất, chúng ta đỡ phải giải quyết.”

Ba người nhất trí ý kiến, tán thành ném củ khoai nóng bóng tay là Nhai Tí cho Bì Tu giải quyết, Đông Vương Công lập tức gọi điện thông báo ngân sách tài chính, Tây Vương Mẫu gửi tin nhắn OK cho Bì Tu, tiện thể gửi hợp đồng cho hắn ký luôn.

Bì Tu nhìn số tiền trên di động, mày hơi cau lại, quay đầu bảo Tô An đi đóng dấu hợp đồng, còn hắn thì ứng phó với hai tên sát thần hằm hằm trước mặt.

Dương Tiễn lau tam tiêm đao của mình, lạnh lùng nói: “Giải thích đi, tại sao lại kéo tôi chết chùm.”

Đầu Na Trá rối như tổ quạ, y ngửa mặt lên trời thở dài: “Bình thường lên lớp đối mặt với một đám nhãi con đã đủ mệt lắm rồi, sao nghỉ hè rồi mà vẫn không buông tha cho tôi?”

“Chia tiền chia công đức.” Bì Tu nói thẳng lợi ích “Còn có đồ trong núi Bất Chu nữa, mấy cậu không muốn sao?”

Dương Tiễn: “Làm gì có gì hay? Núi Bất Chu cũng có thức ăn cho chó đâu?”

Na Tra: “Lại còn kêu đi xử lý thằng ngu Nhai Tí kia nữa chớ, cái việc nhỏ tí xíu này đừng quấy rầy bản thái tử được không? Tôi phải xem mắt bận lắm.”

“Hình như hai vị có chút hiểu lầm rồi.” Đào Đề đột nhiên bưng trà xuất hiện, nở nụ cười với hai người: “Nhai Tí có thể là thằng ngu, nhưng đám tinh quái dưới trướng hắn thì chưa chắc đâu.”

Na Tra nhướn mày: “Ý anh là núi Bất Chu sống dậy, linh khí dồi dào, đám đàn em của hắn cũng tiến hóa thành lợi hại vô cùng hả?”

Đào Đề gật đầu cười: “Đúng thế. Tuy yêu lực của bọn chúng tăng lên, nhưng tôi tin chắc chúng cũng chẳng phải đối thủ của hai vị, có câu tục ngữ là lật thuyền ở trong mương, kiến nhiều cắn chết voi. Nhai Tí gian trá xảo quyệt, không chừng còn giăng bẫy mai phục, thậm chí có khả năng……”

“Xì tốp.” Na Trá vội kêu dừng, khó hiểu nhìn Đào Đề: “Sao anh càng nói càng nghe như kịch bản phim Ở Nhà Một Mình thế?”

Ngón tay y lần lượt chỉ vào Dương Tiễn, Bì Tu và cả Đào Đề: “Chúng ta đều là lũ trộm ôm ý đồ xấu xa, Nhai Tí là cậu bé đáng thương bất lực, chỉ có thể tự chế lựu đạn phản kích.”

Bì Tu nhíu mày xem tin nhắn Tây Vương Mẫu gửi tới: “Ừ thì đúng, nhưng thực ra cũng không cần thiết phải làm thế. Đêm dài lắm mộng, ngày mai chúng ta xuất phát luôn, có ý kiến gì không?”

Lão yêu quái tự trả lời luôn không thèm chờ người khác mở miệng: “OK, tôi đã biết mọi người không có ý kiến, vậy ngày mai đúng chin giờ lái xe xuất phát.”

Na Tra: ……

Dương Tiễn: ……

Chín giờ sáng hôm sau, quán cơm Tỳ Hưu bắt đầu chuyến du lịch tập thể lần thứ hai trong lịch sử.

Hầu Nhị ngồi trên xe nhìn phong cảnh tụt dần về sau, lẩm bẩm: “Hồi trước thì mấy chục năm chẳng có một lần, giờ thì hai tháng du lịch tập thể một lần, có phải ông chủ muốn ôm tiền bỏ trốn nên định giở trò mê hoặc lòng người không?”

Hầu Đại tát cu cậu một phát: “Nói bậy bạ gì đấy? Đồ anh dặn mày mang mày có mang theo không?”

“Có có.” Hầu Nhị lôi một bộ nhị khúc côn từ trong túi ra, miệng hô ù chá ù chá, chưa kịp biểu diễn cho ông anh mình xem thì đã ăn thêm một cái bạt tai nữa.

Hầu Đại: “Anh dặn mày mang cái que cời lửa ở sân sau cơ mà, mày mang cái này làm gì?”

Hầu Nhị chép miệng: “Lão Tam đang cầm que cời lửa rồi, nhị khúc côn trong nhu có cương, tối qua em mới chạy đi mua đấy, cái này phang không mạnh hơn que cời lửa à?”

“Hoa hòe hoa sói, lần này chúng ta đi là để phá nhà người ta, mày mà bị túm đuôi khóc trời khóc đất thì anh cũng cóc quan tâm mày đâu đấy.” Hầu Đại nhắc nhở.

Bì Tu ngồi phía sau mặt cau mày có, Văn Hi thấy thế bèn vuốt vuốt mặt hắn, hỏi: “Có muốn gối lên đùi em ngủ một lát không?”

Hắn lắc đầu, nghe cái thằng Hầu Nhị đằng trước càng nói càng quá trớn, không nhịn được mở mắt ra nhắc nhở: “Văn minh chút coi, chúng ta đi chuyến này là để thám hiểm khoa học, tiện thể điều giải một vài vấn đề của gia đình Lão Chân Long.”

Đào Đề cười tủm tỉm ngồi đánh chén đồ ăn, vừa gặm chân gà vừa bổ sung: “Cuối cùng là chút phân đoạn thúc đẩy và phát triển võ thuật Trung Quốc, tăng tính phong phú cho truyền thống dân tộc.”

Răng hắn bỗng biến thành nhọn hoắt, ra sức gặm chân gà ngấu nghiến, nhai nát toàn bộ chân gà rồi nuốt trọn vào bụng, sau đó thấp giọng bảo: “Tôi gọi phân đoạn này là bón hành cho Tiểu Nhai Tí, mọi người thấy được chứ?”

Hầu Nhị vội vàng gật đầu, vỗ tay còn nhiệt tình hơn anh trai mình khen ngợi chương trình gala cuối năm.

Bì Tụ Bảo và tiểu giao nhân được Bì Tu gửi nhờ ở nhà Chức Nữ, cho nên trên chuyến xe tội ác đang tiến tới núi Bất Chu này đều là những đấu sĩ hàng đầu của quán cơm Tỳ Hưu, hội tụ top 3 bảng chiến lực yêu giới.

Xe đi thẳng về hướng Bắc, với sự trợ giúp của lốp xe cải tạo hiệu Phong Bá, nó chỉ tốn thời gian một ngày là đã đến khu vực núi Bất Chu.

Bì Tu xuống xe, nhìn lớp kết giới có thể thấy được bằng mắt trần, sau một lúc kiểm tra, hắn cau mày nói: “Mắt trận của kết giới này nằm ở trên một vật sống, xem ra thằng oắt kia đã có chuẩn bị trước, chúng ta cũng sửa soạn một chút, chuẩn bị……”

Hắn quay đầu lại, phát hiện phía sau chỉ còn mỗi Văn Hi đứng đó cổ vũ, mỉm cười với hắn.

Bì Tu: “Đám kia đâu rồi?”

Văn Hi bĩu môi ngoảnh sang bên cạnh: “Ầy, đám quỷ chết đói đầu thai kia chạy đi nhóm lửa nấu cơm rồi.”

Y ghé lại thơm một cái lên mặt Bì Tu, móc trong túi ra một thanh sô cô la bỏ vào trong tay hắn: “Được rồi mà, anh đừng để ý cái này, anh lại chỗ anh rể nghỉ ngơi một lát đi, em đi xem coi mọi người đang chuẩn bị cái gì.”

Bì Tu đen mặt được y dắt tới bên đống lửa, nhìn Đào Đề đang dựng giá đỡ chuẩn bị nướng cá, hắn nói ra thắc mắc trong lòng: “Sao ông chẳng sốt ruột tí nào vậy?”

Đào Đề nhíu mày: “Vội làm gì? Mạng hắn đã nằm trong tay tôi rồi, để hắn sống thêm hai ngày nữa chưa chắc đã dễ chịu hơn là giết hắn.”

Hắn rắc một ít thìa là lên thân cá: “Hơn nữa ăn no thì mới có sức mà đánh người chứ, tôi không đánh trận khi mà chưa có chuẩn bị.”

Bì Tu rút điện thoại ra: “Ông muốn ăn thì livestream nấu ăn ngoài trời luôn đi, để tôi gắn tag nấu ăn ngoài trời cho ông, ám chỉ khán giả tặng ông chủ của ông nhiều quà vào để chúng ta được ăn thịt heo.”

Đào Đề: ……

Đào Đề: “Trước đây người ta nói sau khi bị tôi lừa tiền lừa tình, ông sống rất vất vả, ban đầu tôi không tin, nay mới biết là thật. Huynh đệ à, tôi có lỗi với ông.”

Bì Tu cười khẩy: “Không sao, ông tặng tôi một bà xã rồi, tôi tha thứ cho ông.”

“Thật ra không phải tôi muốn tặng đâu, là do tôi dùng yêu lực mở thiên nhãn để nhìn trộm thiên cơ, phát hiện hi vọng sống của thằng bé nằm ở trên người ông, cho nên mới bất đắc dĩ đem nó tới cho ông.” Đào Đề thở dài: “Ông không biết lúc Thiến Nương phát hiện ra hai người ở với nhau, tôi bị cô ấy mắng nhiếc ghê tới cỡ nào đâu.”

Bì Tu tức tối: “Tôi có chỗ nào không tốt? Kim cương vương lão ngũ của yêu giới, có xe có nhà có nghiệp, nhìn kiểu gì cũng thấy tôi chính là lựa chọn hàng đầu để yêu đương và kết hôn, Văn Thiến rốt cuộc không hài lòng với tôi ở điểm nào?”

Đào Đề nhìn hắn: “Không thể sinh con, thân thể tàn tật.”

Bì Tu: “……Cái này thì cũng không sai.”

Đào Đề bĩu môi: “Cơ mà Văn Hi lại thích, cũng chỉ có thể chiều theo ý nó thôi.”

Hai người đang chìm trong im lặng thì Hầu Nhị cầm hộp cơm tới bảo: “Ông chủ, thịt mang theo đã ăn hết sạch rồi, hôm nay tạm thời không ăn thịt được không?”

Bì Tu liếc cậu chàng, còn chưa kịp nói gì, trong không khí đột nhiên truyền tới một làn sóng yêu lực xa lạ, hắn và Đào Đề đồng loạt quay đầu nhìn chằm chằm vào kết giới đang bắt đầu lay động vặn vẹo.

Hầu Nhị cũng bất giác nín thở, không dám động đậy, mãi đến khi kết giới trở lại bình thường, mấy trăm con heo rừng hung dữ với răng nanh dài nửa mét bỗng dưng xuất hiện, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

Cậu còn tưởng rằng là nhân vật ghê gớm nặng kí gì đó chứ, không ngờ nặng thì có nặng thật, nhưng không tính là nhân vật, cùng lắm chỉ là diễn viên đóng vai thịt kho tàu mà thôi.

Bì Tu và Đào Đề đưa mắt nhìn nhau.

Đào Đề: “Thấy không, loại nuôi thả như này, chất thịt nhất định phải chắc nịch mọng nước lắm.”

Bì Tu gật đầu: “Tuy nhiên không biết thịt lợn rừng có sạch sẽ không, có mầm bệnh gì hay không.”

Đào Đề xắn tay áo lên: “Không sao, cho dù không sạch sẽ thì ăn vào cũng chả bệnh tật gì đâu. Giờ giá thịt heo ở ngoài đang cao ngất ngưởng, nếu ông mang được đám này về thì trong vòng hai tháng quán cơm khỏi cần mua thịt.”

“Có lý.” Bì Tu gật đầu cất điện thoại vào trong túi, đứng dậy giơ hai tay lên không trung làm động tác kéo, hai cây côn sắt lớn liền xuất hiện trong tay hắn.

Lão yêu quái ra đòn phủ đầu, lao thẳng tới trước mặt lũ heo rừng tinh.

Lũ heo rừng tinh phát ra tiếng kêu như tiếng heo kêu buổi sáng, chúng đột nhiên giơ chân nhổ phắt cái răng nanh khổng lồ trong miệng mình ra, nhắm vào đầu Bì Tu mà ném.

Hầu Nhị cầm nhị khúc côn ở đằng sau trơ mắt nhìn cái răng đập vào đầu khỉ của mình, mắt nổ đom đóm không biết Đông Tây Nam Bắc đâu nữa.

Hầu Đại vội đỡ lấy cu cậu, vừa chửi “Thằng vô dụng này” vừa ném thằng em cho Lão Tứ và Lão Ngũ, mình thì cầm que cời lửa xông pha lên trước bắt đầu đập heo.

Heo rừng tinh da dày thịt béo, còn được hưởng linh khí núi Bất Chu nên cấp phòng ngự tăng lên một bậc, hơn nữa thấy Bì Tu trực tiếp xông tới khiến bọn chúng phát điên lên, biến về nguyên hình bốn chân đấu đá lung tung.

Lợn rừng Sparta 300 dàn trận xung phong, giò heo cuồn cuộn khói bụi tung bay, trong không trung tràn ngập tiếng heo hí. Bì Tu ở giữa bầy heo, túm răng hàm một con heo rồi dùng sức ném bổng nó đi, khiến con lợn lăn ra hôn mê bất tỉnh.

Hắn cầm cái răng nanh heo đập ngất một con nữa, nghĩ thầm đệt mợ heo rừng đúng là mạnh thật! Cái giò giơ cao này, lực độ xung kích trốn chạy này, thịt này mà đem đi làm sủi cảo lạp xưởng thì nhất định ngon phải biết!

Hắn đang nghĩ đến sủi cảo thì tự dưng trên trời rơi xuống một đống bột trắng dính vào mắt đám heo rừng.

Mất đi tầm nhìn, lũ heo rừng càng điên hơn, chúng vừa lắc đầu điên cuồng vừa giơ cao đùi, bột mì trắng rơi đầy trên mặt, trông như tô son điểm phấn lắc lư trên sàn nhảy.

Khi điệu nhảy này sắp sửa kết thúc, Bì Tu nâng côn đập ngất toàn bộ lũ lợn rừng chỉ trong chớp nhoáng, ngay lúc con cuối cùng sắp sửa bị đánh ngã, Đào Đề bất thình lình lên tiếng kêu ngừng.

Bì Tu cau mày, trông thấy vị lão huynh này móc điện thoại ra, mở phần mềm livestream của diễn đàn Sơn Hải, bắt đầu một màn livestream dành riêng cho các yêu tiên.

Đào Đề nở nụ cười với ống kính: “Chào buổi sáng thưa bà con cô bác, hôm nay chúng ta lại livestream, mua bán đặc sản núi rừng ngay tại chỗ, món hàng đầu tiên chính là thịt heo rừng chắc mẩy hoang dã ở ngay phía sau chúng tôi đây, bán theo từng con, tuyệt đối tươi mới!”

Bì Tu: ……?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK