Xe đã chạy đi rất xa, phải mất một chút thời gian họ mới trở về nhà lớn của nhà họ Trình.
Lần này họ không nhìn thấy Trình Tri Huệ và Phí Đức Minh ở dưới lầu, bao gồm cả mẹ của Trình Thái - Lại Lệ San cũng không ở đây. Trình Thái thật ra thì vẫn ở đó, đang nói chuyện với vài vị khách, khi thấy Kỳ Niên và Tuân Lan đi rồi quay về, nụ cười trên mặt biến mất ngay lập tức, hắn nói câu gì đó với những vị khách bên cạnh rồi đi về phía họ với vẻ mặt ẩn chứa tức giận.
"Các người còn dám trở về!" Trình Thái thấp giọng chất vấn bọn họ, "Các người rốt cuộc đã nói gì với cô út!"
Xem ra Trình Tri Huệ đã gây chút chuyện gì đó vì cọng tóc đó trên vai Phí Đức Minh, cũng không biết bà ta đã làm gì để khiến Trình Thái tức giận như vậy, Tuân Lan có chút tò mò, nhưng cũng không trong mong Trình Thái trả lời cho bọn cậu. Cậu và Kỳ Niên trực tiếp đi ngang qua Trình Thái như không nhìn thấy hắn ta, ngẫu nhiên hỏi một người giúp việc nhà họ Trình, biết được ông cụ Trình vẫn còn ở trong thư phòng, hai người liền quen cửa quen nẻo đi tìm.
Trình Thái cũng không rảnh lo tức giận, muốn theo sau tìm hiểu xem Kỳ Niệm trở về để làm gì, chẳng lẽ là anh đổi ý muốn đồng ý với ông cụ trở về nhà họ Trình sao?
Nhưng nhìn khách khứa xung quanh, những người tới hôm nay này có không ít người hắn ta muốn cố gắng mượn sức, vì vậy Trình Thái cuối cùng vẫn kiềm chế sự cáu kỉnh rất lớn trong lòng và chọn ở lại dưới lầu.
Trong thư phòng trên lầu xảy ra cãi vã, chỉ có tiếng chửi của một mình Trình Tri Huệ: "Con đã nói bà ta là một con hồ ly tinh hèn hạ, bây giờ ngay cả người đàn ông của con gái ba cũng phải dụ dỗ, ba, ba vốn không nên để bà ta vào ở!"
Kỳ Niên coi như không nghe thấy, anh gõ cửa tự giới thiệu, "Tôi là Kỳ Niên..."
Âm thanh bên trong dừng lại, vài giây sau cánh cửa được mở ra. Phí Đức Minh mở cửa, trên mặt có thêm hai vết trầy xước so với lúc trước. Nhìn thấy bọn họ, đặc biệt là Tuân Lan, ánh mắt Phi Đức Minh rất là tăm tối.
Tuân Lan thầm liếc nhìn vào bên trong, Lại Lệ San đang đứng cạnh bàn làm việc, tóc hơi lộn xộn, trên mặt cũng có một vết tát rõ ràng, hai mắt ửng đỏ, đang khẽ nức nở. Trình Tri Huệ khoanh tay ngồi trên ghế sofa bên cạnh, mặc dù nhìn thấy Kỳ Niên và Tuân Lan đi vào thì vẻ mặt vẫn tức giận như cũ.
"Được rồi..." Ông cụ Trịnh với vẻ đau đầu không kiên nhẫn, "Có gì thì cũng nhịn một chút, cứ nhất quyết hôm nay phải làm cho mọi người nhìn thấy chê cười à."
Ông phất phất tay để Trình Tri Huệ bọn họ đi ra ngoài hết.
Lại Lệ San và Phí Đức Minh bắt đầu đi ra ngoài, Trình Tri Huệ không nhúc nhích, cô ta nhìn Kỳ Niên, nói: "Không phải Trình Niên cậu vừa mới rời đi à, sao lại về rồi?"
Kỳ Niên nhìn ông cụ Trình và nói: "Cháu có chuyện muốn nói riêng với ông."
Tuân Lan chú ý thấy bước chân của hai người Lại Lệ San và Phí Đức Minh càng thêm rề rà.
Trình Tri Huệ bất mãn nói: "Đều là người một nhà, có gì không thể nghe chứ."
"Đi ra ngoài!" Ông cụ Trình nghiêm giọng nói.
Sắc mặt Trình Tri Huệ cứng đờ, có chút xấu hổ. Cô ta đứng dậy trừng mắt liếc Kỳ Niên một cái, bước ra ngoài một cách giận dỗi, một đôi giày cao gót hận không thể giẫm ra mấy cái lỗ trên sàn nhà.
Ngay khi những người khác đi ra ngoài, ông cụ hòa hoãn cảm xúc, nhìn Kỳ Niên nói: "Con trở lại rồi, là đã nghĩ thông suốt nguyện ý trở về nhà họ Trình?"
Kỳ Niên không tỏ ý kiến, chỉ lấy ra một tờ giấy mở ra rồi đưa qua.
Kỳ Niên viết hết trên đó về việc ông cụ Trình bị Trình Thái nghe lén, bị hạ độc, và Phí Đức Minh và Trình Thái là cha con. Về phần ông cụ có tin hay không thì đó là chuyện của ông. Dù sao bất kể kết quả của chuyện này là thế nào thì cũng không liên quan gì đến việc họ có muốn xuống tay với Trình thị hay không.
Ông cụ Trình cầm lấy, chỉ nhìn lướt qua một cách rất tùy ý, nhưng đã dừng lại ngay từ ánh mắt đầu tiên. Đôi mắt mở to, như không thể tin được, ông ngước lên vừa định lên tiếng hỏi Kỳ Niên là sao, nhưng giây tiếp theo lại ngậm miệng kịp thời, nhưng bàn tay cầm tờ giấy hơi run rẩy.
Kỳ Niên nhìn ông, nhàn nhạt cực kì chắc chắn nói: "Cháu sẽ không về nhà họ Trình."
Nghe được câu trả lời này, nhìn vẻ mặt của Kỳ Niên, cuối cùng ông cụ Trình cũng ý thức được điều gì, tay càng run rẩy dữ hơn, "Không Niên Niên, ông là ông nội con, con là cháu trai của nhà họ Trình ông..."
Nhưng Kỳ Niên giống như trước đây, anh rời khỏi thư phòng với Tuân Lan và rời khỏi nhà họ Trình một cách không hề lưu luyến.
Tống Lan Anh ở lại nhìn ông cụ Trình có chút lảo đảo đuổi theo ra ngoài, cũng không thương hại, chỉ lắc đầu có chút cảm khái.
Sớm biết như thế, lúc trước tại sao phải làm.
Ông cụ Trình có vẻ cứng cáp mạnh khỏe như thế nào thì cũng đã chín mươi tuổi rồi, đến khi ông đuổi theo tới cầu thang thì Kỳ Niên và Tuân Lan đã khuất bóng từ lâu.
Trình Thái thấy vậy đi tới đỡ ông, lo lắng nói: "Ông nội ông sao vậy, có phải anh cả lại chọc giận ông không?"
Ông cụ Trình chậm rãi quay đầu nhìn hắn, là ánh mắt đánh giá mà Trình Thái chưa từng thấy trong trí nhớ, điều này khiến Trình Thái bất giác lo lắng, "Ông nội, sao ông lại nhìn cháu như thế?"
"A Thái..." Ông cụ Trình nhìn hắn, "Con khuyên anh cả con trở về giúp ông nội đi."
Trình Thái khó xử nói: "Ông nội, thái độ của anh cả đối với gia đình như thế nào, mấy năm qua ông cũng không phải không rõ —"
"A Thái!" Ông cụ Trình không vui ngắt lời hắn, "Anh cả con là người nhà họ Trình ta, sớm muộn gì cũng phải trở về."
Khóe miệng Trình Thái mím thẳng, im lặng một lát rồi nói: "Cháu biết rồi ạ, ông nội."
Ông cụ Trình trở lại thư phòng với vẻ mặt lạnh lùng.
"Nhà họ Trình có sản nghiệp lớn như vậy, tôi một người phụ nữ đã định sẽ gả ra ngoài, không lấy được, cậu cho rằng một đứa con riêng cậu đây nhất định sẽ có được?" Trình Tri Huệ từ bên cạnh đi ra, nói với vẻ hả hê khi người khác gặp họa: "Thứ càng không chiếm được thì càng muốn, Trình Niên càng không muốn trở về, ông cụ sẽ càng muốn xin nó trở về, đến lúc đó đứa con riêng là cậu còn chẳng phải cũng phải đứng sang bên cạnh như tôi à."
Nhìn mặt Trình Thái biến sắc, Trình Tri Huệ cười một cách vui vẻ, vui sướng đi xuống lầu, cười đùa với vài vị khách mời.
Trình Thái sầm mặt đi đến thư phòng của mình, đẩy cửa ra, Phí Đức Minh đã ngồi bên trong, đang cầm một thiết bị liên tục tua tới tua lui cẩn thận lắng nghe.
"Lần này bọn họ nói gì?" Trình Thái hỏi.
"Không nói gì..." Phí Đức Minh cảm thấy rất kỳ lạ, gã bảo Trình Thái cũng tự mình nghe xem.
Kỳ Niên chỉ ở lại thư phòng hai phút, từ đầu đến cuối chỉ nói một câu bản thân sẽ không trở về, giống như một chuyến này là anh đặc biệt đi trả lời câu hỏi trước đó của ông cụ Trình.
Trình Thái nghe xong hai lần, phát hiện quả nhiên là như vậy. Mặc dù không phải Kỳ Niên đổi ý muốn về nhà họ Trình như hắn tưởng, nhưng sắc mặt Trình Thái vẫn không cải thiện, bởi vì xét từ thái độ của ông cụ đối với Kỳ Niên, sự tình đã bắt đầu phát triển theo hướng như Trình Tri Huệ nói.
Phí Đức Minh – người vây quanh giữa phụ nữ quanh năm và đã vận dụng thủ đoạn lạt mềm buộc chặt đến điêu luyện, nói một cách chắc chắn: "Đây rất có thể là Kỳ Niên lạt mềm buộc chặt."
Trình Thái cũng cảm thấy vậy, cười khẩy nói: "Trình thị và một phần sự nghiệp diễn viên, thằng ngốc cũng biết ai nhẹ nặng."
Phí Đức Minh vỗ vỗ vai Trình Thái, đồng tình nói: "Ba thật sự không hiểu được lão già này, con đối với lão còn chưa đủ hiếu thảo hay sao chứ, Kỳ Niên nhiều năm như vậy cũng không chủ động trở về gặp lão lấy một lần, bây giờ còn ở bên một thằng đàn ông, lão vậy mà còn nhớ Kỳ Niên, thật sự coi rác rưởi thành báu vật!"
Những lời này khiến lửa giận trong lòng Trình Thái tăng vọt, ánh mắt u ám, hắn lạnh lùng nói: "Tiếc là bây giờ không hợp đụng đến Kỳ Niên."
Bây giờ ông cụ quá thiên vị Kỳ Niên, nếu hắn đụng đến Kỳ Niên, khả năng rất lớn là Kỳ Niên sẽ nhân cơ hội xin ông cụ giúp đỡ, và ông cụ chắc chắn sẽ hỗ trợ.
Đến lúc đó Kỳ Niên ăn của chùa phải quét lá đa*, ông cụ lại nhắc lại việc anh trở về nhà họ Trình, còn không phải anh chỉ có thể "miễn cưỡng" đồng ý à.
* 吃人嘴短拿人手软 - Cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay Nghĩa: ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.
Ha, Trình Thái nghĩ thầm, hắn tuyệt đối không thể để Kỳ Niên như nguyện.
Nhưng sự xuất hiện của Kỳ Niên hôm nay mang đến cho hắn một loại cảm giác cần phải nhượng bộ một bước, thực sự khiến người ta uất nghẹn.
Trình Thái cảm thấy mặc dù hắn không thể động đến Kỳ Niên, nhưng hắn có thể động đến Tuân Lan. Kỳ Niên và Tuân Lan là một đôi, làm khó Tuân Lan chính là tìm không vui cho Kỳ Niên.
Chỉ là Tuân Lan bây giờ đã có danh tiếng rất tốt, giá trị con người tăng lên, địa vị trong giới giải trí trong nước rõ ràng đã đạt đến tiêu chuẩn của một diễn viên tuyến một. Hơn nữa bây giờ cậu ít khi nhận tác phẩm, đại ngôn đều toàn những sản phẩm xa xỉ hàng đầu, không dễ cướp.
Cho đến tận bây giờ Trình Thái vẫn còn nhớ cái trải nghiệm suýt chút nữa khiến hắn tức ói máu ngày hôm đó.
Lần trước, Trình Thái không vui vì ông cụ Trình kêu hắn gọi điện nói Kỳ Niên tới tham dự tiệc mừng thọ, cho nên hắn cố ý bao Trình Mân – người từng có xích mích với Tuân Lan đi gây khó dễ cho cậu.
Hắn vốn tưởng rằng dẫn theo Trình Mân đi cướp lấy đại ngôn của Tuân Lan sẽ khiến Tuân Lan uất nghẹn gấp đôi, nhưng không ngờ cuối cùng lại tự giáng cho mình một đòn kép.
Trình Mân không chỉ từ chối đại ngôn như một củ khoai lang phỏng tay, mà người phụ trách bên thương hiệu có chút giao tình với hắn vậy mà cũng từ chối yêu cầu của hắn.
Để tránh tình trạng này tái diễn một lần nữa, lần này Trình Thái không định ra tay từ chỗ tài nguyên giải trí nữa.
Sau ngày đó, Trình Thái cẩn thận điều tra Tuân Lan. Ngoài giới đều nói người thân có thể bầu bạn bên cạnh Tuân Lan đều không còn nữa, bây giờ cậu đang lẻ loi sống một mình trên thế giới này. Nhưng Trình Thái tra được, Tuân Lan thực ra còn một người cha còn sống.
"Cha tôi?" Nghe tin tức Tống Lan Anh mang về, Tuân Lan có chút kinh ngạc, song lại cảm thấy bên trong dự kiến.
Từ ngày đầu tiên đến thế giới này đến giờ, Tuân Lan vẫn luôn nhớ rõ nguyên chủ còn một người cha cặn bã bỏ rơi vợ con không biết tung tích.
Cha của nguyên chủ tên Tuân Chí, năm đó đã ngoại tình trong lúc mẹ của nguyên chủ đang mang thai, sau khi nguyên chủ được sinh ra không bao lâu thì đã bỏ rơi mẹ con họ rồi chạy đi kết hôn sinh con với người phụ nữ khác. Con trai hiện tại của Tuân Chí chính là Tuân Duy có ngoại hình rất giống với nguyên chủ.
Trước kia nhìn thấy Tuân Duy, Tuân Lan thật ra cũng đã nghĩ đến mặt này, chỉ là cậu lười đi xác minh.
Trước đó Tuân Chí điều hành một công ty gia đình, phát triển cũng tính ổn, tài sản cũng hơn mười triệu*. Nhưng năm ngoái xuất hiện một khoản lỗ lớn trong đầu tư vào một bộ phim hạng nhất, tài chính lưu chuyển đứt đoạn, bây giờ công ty đã lung lay sắp đổ và bên bờ vực phá sản.
* ≈ 34 tỷ
Và bộ phim đầu tư đó chính là bộ phim đạo <Một Đường Hoa Nở>.
Khi người ngoài nghề tham gia vào một ngành công nghiệp mới, ban đầu hoặc là thận trọng, hoặc là tiến một bước tẹt ga, nhà Tuân Duy là vế sau.
Vốn dĩ cho dù lỗ vốn, nhà bọn họ vẫn có những một Tuân Duy, chỉ cần Tuân Duy còn tiếp tục hoạt động ở giới giải trí thì công ty vẫn còn có thể cứu được. Ai ngờ đời sống riêng tư của Tuân Duy hỗn loạn như vậy, đi chơi trong quán bar bị người gặp được, thêm gã cực kì thích bắt chước Tuân Lan, vì vậy làm người ta coi là Tuân Lan mà chụp ảnh lại rồi phơi bày ra ngoài với tâm lý tạo ra một tin tức lớn.
Tuân Duy hoàn toàn gánh tiếng xấu.
Không có hỗ trợ kinh tế, không bù được lỗ hổng, cho dù Tuân Chí nỗ lực chống đỡ cũng không chống đỡ được bao lâu.
Lần này Trình Thái trực tiếp tìm Tuân Chí, bảo ông ta đi liên lạc Tuân Lan với thân phận cha nguyên chủ, hẹn Tuân Lan ra ngoài ăn một bữa cơm, trong lúc đó nhân cơ hội hạ chút thuốc, cắm một quả sừng cho Kỳ Niên.
Nếu việc này làm tốt, Trình Thái sẽ giúp cha Tuân cứu công ty lại, đồng thời hắn còn cho cha Tuân hai triệu* để ổn định công ty trước.
* ≈ 7 tỷ
Khi Trình Thái liên lạc với Tuân Chí thì Tống Lan Anh đứng bên cạnh nghe rõ kế hoạch của hai người xong xuôi rồi vội vàng chạy đến thông báo cho Tuân Lan.
Tống Lan Anh bày tỏ ý kiến của mình, "Tôi cảm thấy Tuân Chí không nhất thiết sẽ làm theo những gì Trình Thái nói."
Trình Thái chỉ cho Tuân Chí hai triệu mà thôi, với công ty của ông ta mà nói thì chỉ như muối bỏ biển, mà đứa con trai Tuân Lan lớn như thế đang ở đây, một minh tinh đang nổi tiếng với tài sản hơn trăm triệu. Nếu cậu là Tuân Chí, chẳng thà dồn sức lực lên Tuân Lan, bán đáng thương, chơi bài tình khổ, nhỡ đâu Tuân Lan mềm lòng, để ông ta đào mấy triệu thậm chí hơn trăm triệu cũng không phải việc gì khó.
"Cuối cùng ông ta chỉ có thể làm theo những gì Trình Thái nói." Tuân Lan cười nhạt nói.
Cậu không phải nguyên chủ, hoàn toàn không có chuyện mềm lòng. Khi Tuân Chí phát hiện cho dù mình có khóc mù mắt mà tâm cậu vẫn cứng như sắt, vậy thì chỉ có thể đi theo con đường của Trình Thái.
Nói xong chuyện Tuân Chí, Tuân Lan hỏi: "Tình hình bên phía ông cụ Trình thế nào rồi?"
"Ông ấy không uống canh dưỡng sinh mà Lại Lệ San bưng cho nữa." Tống Lan Anh nói.
Ông cụ Trình rất chú ý đến cơ thể của mình, mỗi tối đều sẽ uống một bát canh dưỡng sinh mà chuyên gia dinh dưỡng phối. Trước đây Lại Lệ San bị ông cụ Trình chướng mắt thân phận người tình, nhưng sau này "mẹ vinh hiển nhờ con" có được sự công nhận, lúc này mới dọn vào nhà lớn nhà họ Trình. Sau khi bà ta bước vào, vì để lấy lòng ông cụ Trình nên đã xung phong nhận việc hầm canh, bây giờ đều là bà ta phụ trách về bát canh dưỡng sinh mỗi tối kia.
Độc tố đó, tự nhiên cũng là bà ta chịu trách nhiệm bỏ vào.
Mặc dù những điều trên mảnh giấy Kỳ Niên viết dù vẫn chưa được kiểm chứng, nhưng nó vẫn khiến ông cụ Trình cảnh giác. Bát canh vào tối hôm đó, ông cụ Trình để lại một ít trong chiếc bình hoa trang trí, phần còn lại đổ hết vào chậu cây trong thư phòng. Rồi ngày hôm sau, lấy sợi tóc tìm được trong phòng Trình Thái cùng tóc của ông đưa ra ngoài và giao cho thân tín cầm đi kiểm tra.
Bên ông cụ Trình còn chưa nhận được kết quả xét nghiệm, Tuân Lan bên này cũng đã nhận được cuộc gọi từ phía công ty, nói rằng có một người đàn ông tìm đến công ty và cứ luôn nói là cha cậu, yêu cầu được gặp cậu.
Tuân Lan bảo công ty giao số điện thoại công việc của mình cho Tuân Chí. Cúp điện thoại của công ty không bao lâu thì Tuân Lan nhận được cuộc gọi từ Tuân Chí.
Tuân Chí biểu hiện có chút thấp thỏm trong điện thoại, lại có chút kích động nói năng không mạch lạc, giọng nói còn hơi nghẹn ngào khi nói chuyện, biểu hiện cực kì xuất sắc vai người cha cuối cùng cũng tìm được con trai mình qua giọng nói.
Tuân Lan phối hợp với màn diễn của ông ta, đầu tiên là khiếp sợ một hồi, sau đó tức giận chất vấn ông ta tại sao lại vứt bỏ vợ mình, đợi sau khi Tuân Chí nói ra cái cớ mà đã nghĩ ra sẵn, thì im lặng một lúc, dáng vẻ tựa như bị thuyết phục.
Sau đó khi Tuân Chí đề nghị gặp mặt, đầu tiên Tuân Lan tỏ ra vẻ do dự và đấu tranh, sau đó lại miễn cưỡng đồng ý.
Quả thật hoàn hảo.
Khi Tuân Lan nhận cuộc gọi này thì người nằm ườn trên ghế sofa, chân gác trên đùi Kỳ Niên, đôi chân đi tất lắc lư theo màn biểu diễn, cuối cùng bị Tiểu Hoa xem thành con mồi mà vồ lên gặm một miếng.
Kỳ Niên xem mà lẳng lặng nhếch khóe môi.
Nơi Tuân Chí hẹn là ở một nhà hàng tư nhân nào đó, còn là phòng riêng, sau khi Tuân Lan đồng ý gặp mặt thì Kỳ Niên cũng đặt một phòng riêng trong nhà hàng đó, ngay cách vách Tuân Lan.
Thời gian hẹn là ngày hôm sau, Kỳ Niên lái xe đi qua cùng Tuân Lan, một trước một sau vào nhà hàng tư nhân.
Tuân Lan tìm thấy số phòng riêng mà cha Tuân cung cấp rồi đẩy cửa vào, nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang ngồi bên trong, cho dù gương mặt có chút tiều tụy nhưng vẫn không che được nét anh tuấn, đôi mắt và miệng của đối phương đều có phần giống với nguyên chủ.
Tuân Lan nói: "Tuân Chí?"
Người đàn ông vội vàng đứng dậy, vốn dĩ với vẻ mặt tha thiết, nhưng nhận thấy cách xưng hô của Tuân Lan với mình, nụ cười trên khóe miệng hơi sượng lại mới trở lại như lúc ban đầu, kích gật đầu: "Cha, cha là Tuân Chí, Lan Lan, cha là cha con."
Tuân Lan: "…"
Thực sự muốn trở tay ném ra một câu tôi mới là cha ông.
Tuân Lan ngồi xuống đối diện ông ta, Tuân Chí đưa menu cho cậu, "Lan Lan, con gọi món đi. Cha biết con là một ngôi sao lớn, hành tung phải được giữ bí mật, con yên tâm, nhà hàng này do một người bạn của cha mở, tính riêng tư rất tốt."
Giọng điệu hoàn toàn rặt vẻ suy xét vì Tuân Lan, nhưng khi tính kế người ta cũng làm giảm bớt tỉ lệ bị phát hiện.
Tuân Lan tiện tay chỉ vài món.
Trong khi đợi đồ ăn, Tuân Chí bắt đầu thực hiện chiến lược đầu tiên của ông ta: Bán đáng thương.
Bỏ rơi vợ con không phải cố ý, không tìm con nhiều năm như vậy cũng là có nguyên nhân, dù sao cặn bã luôn có đủ loại lý do, mỗi một lý do đều có thể tìm ra lý do hợp lý cho bạn.
Tuân Lan ngồi đó lười biếng chống trán, nghe một lúc thì ngáp một cái, một vẻ không có hứng thú.
Tuân Chí cũng phát hiện ra, ông ta chậm rãi ngậm miệng, nói ra mục đích bán thảm: "Lan Lan, con tha thứ cho cha được không?"
Ba mới không tha thứ cho con đâu, Tuân Lan thầm nghĩ.
Thấy Tuân Lan không nói gì, trong mắt Tuân Chí rưng rưng nước mắt, dáng vẻ áy náy lại hối hận, "Cha không phải một người cha đủ tư cách, chưa bao giờ ở bên con nhiều năm như vậy, nhưng từ nay về sau, cha sẽ cố gắng làm một người cha tốt, Lan Lan, để cha bù đắp cho con, có được không?"
Tuân Lan lúc này mới lên tiếng: "Thật à?"
Tuân Chí cho rằng cuối cùng mình cũng cảm động được Tuân Lan, tức thì lau đi những giọt nước mắt cố nặn ra nơi khóe mắt một cách rất kích động, vội vàng gật đầu: "Thật mà thật mà!"
Tuân Lan liền lấy ra một tờ giấy trắng được gấp lại từ trong túi áo khoác, từ trên mặt bàn nhẵn nhụi đẩy qua cho Tuân Chí, nói: "Nếu đã vậy, ông hãy xem cái này trước đi."
Tuân Chí cầm tờ giấy ấy lên xem, trên đó viết gì mà học phí, phí đồ dùng, phí dinh dưỡng... có rất nhiều mục linh tinh, theo sau mỗi mục là một chuỗi con số, đến cuối cùng nó tạo thành tổng số hơn một trăm ngàn* một chút.
* 340tr
Tuân Chí xem không hiểu, bối rối ngẩng đầu lên: "Lan Lan, đây là gì vậy?"
"Phí nuôi nấng..." Tuân Lan nói, "Từ khi tôi sinh ra đến khi trưởng thành, đều là mẹ và ông bà ngoại tôi đã nuôi dạy tôi, nếu ông nói muốn bồi thường thì bù lại khoản phí nuôi nấng mà lẽ ra ông phải trả trong mười tám năm qua đi. Tôi tính cho ông sáu ngàn* một năm, không nhiều đâu."
* 20tr
Tuân Chí trừng mắt nhìn trân trân, mặt dần đỏ lên.
Thấy ông ta im lặng, Tuân Lan giễu cợt nói: "Không phải nói muốn bồi thường à? Sao nào, không có tiền?"
"Có, có..." Tuân Chi nói.
"Vậy là tốt rồi..." Tuân Lan nói, "Số tài khoản thẻ ngân hàng cũng ghi trên giấy rồi, tên tài khoản là tên tôi, hai ngày tới chuyển cho tôi."
Nếu quyên góp thì ít nhiều còn có thể thêm miếng thịt nạc to cho các trẻ em nghèo.
Hốc mắt Tuân Chí lại đỏ lên, "Lan Lan, con quả nhiên vẫn hận cha, con nói đi, cha phải bồi thường cho con như thế nào thì con mới bằng lòng tha thứ cho cha?"
Tuân Lan thờ ơ nói: "Mãi cũng không thể. Ông ngoại tình khi mẹ mang thai, liên tục bị phản bội bỏ rơi khiến mẹ không thể chịu đựng được cú sốc nặng nề này, trầm cảm tự tử, nếu tôi tha thứ cho ông, còn mẹ thì sao. Ông vắng mặt ở vị trí của cha ở buổi họp phụ huynh hơn hai mươi năm, trong lúc ấy có nghĩ đến việc bồi thường chút nào không? Lúc chịu khổ chịu nạn không thấy ông, cuộc sống mới chuyển biến tốt đẹp một chút thì ông lại ló ra hò hét muốn bồi thường?"
Tuân Chí gục đầu, như thể không thể đối mặt với Tuân Lan.
Tuân Lan hơi mang thâm ý liếc ông ta một cái, đứng dậy nói: "Bữa cơm này ông tự ăn đi."
Nói xong muốn đi.
"Lan Lan!" Tuân Chí vội vàng đứng dậy ngăn cậu lại, vẻ mặt chua xót, "Vậy con ăn xong bữa cơm này với cha được không? Con không thích cha, sau này cha sẽ không đến quấy rầy con nữa."
Tuân Lan nhìn Tuân Chí hai giây, sau đó ngồi trở lại, "Được..."
Vẻ mặt Tuân Chí nhẹ nhõm.
Lúc này, các món ăn đã chọn cũng được đưa lên.
Tuân Chí gọi một chai đồ uống, rót một ly cho Tuân Lan, nói: "Đây là rượu ủ chiêu bài của nhà hàng này, số lượng mỗi ngày đều có hạn, con nếm thử đi."
Tuân Lan chỉ động đũa với những món Tuân Chí cũng ăn, cậu không thấy Tuân Chí uống loại rượu ủ này, nói: "Tôi không thích, ông uống một mình đi."
Tuân Chí cười nói: "Hương vị rất ngon, con nếm chút xem, biết đâu sẽ thích đó. Đợi lát con đi thì cha bảo ông chủ lấy hai bình cho con mang đi."
"Không uống..." Tuân Lan vẫn nói câu cũ.
Tuân Chí thoáng cau mày, nói: "Vậy con thích uống gì? Cha bảo phục vụ chuẩn bị."
Tuân Lan nhìn thẳng ông ta, "Sao ông nhất định muốn tôi phải uống mới chịu?"
Bàn tay Tuân Chí chống trên đùi run lên, bởi vì chột dạ mà khiến cho nụ cười của ông ta đã phóng đại hơn một chút so với vừa rồi, ông ta nói: "Không muốn con nhất định phải uống, chỉ là cha cảm thấy con sẽ thích, vậy nên muốn để con nếm thử."
Tuân Lan cầm chai rượu lên rót đầy ly rỗng của Tuân Chí, dùng ngón tay ấn ly đẩy qua, "Muốn tôi uống cũng được thôi, nhưng ông phải uống trước."
Tuân Chí hơi ngả người ra sau, nói: "Cha, cha bị dị ứng cồn."
"Tôi thấy không phải ông dị ứng cồn."
Tuân Lan cầm ly của mình lên chậm rãi đứng dậy, bước hai bước đến bên cạnh Tuân Chí, sau đó khi Tuân Chí không kịp phản ứng, cậu kẹp chặt cằm Tuân Chí, dùng một chiêu khéo léo dễ dàng khiến Tuân Chí mở miệng, rót hết rượu ủ đó vào miệng Tuân Chí. Lại dùng tay khép lại, Tuân Chí theo lực đạo đó lập tức nuốt gần hết rượu vào.
"Khụ khụ khụ..." Tuân Chí chống ngực liều mạng ho, đồng thời thò ngón tay vào miệng để gây nôn vừa mắng: "Tuân Lan, đ!t mẹ mày làm gì thế hả!"
"Dùng gậy ông đập lưng ông." Tuân Lan dùng khăn giấy lau tay, vẫn chưa có ai có thể bình an không có việc gì sau khi tính kế cậu xong đâu.
Nhưng lúc này, cửa bỗng bị mở bung, một bóng người quen thuộc lao vào va vào Tuân Lan, Tuân Lan nghiêng người tránh sang, nhưng mục tiêu của người nọ không phải cậu, mà là chai rượu bên cạnh.
Xoảng —
Chai rượu rơi xuống đất vỡ tan.
Gạt rơi cái chai xong, người xông vào mới nhìn Tuân Lan phẫn nộ nói: "Tuân Lan, mặc kệ thế nào thì ông ấy cũng là cha mày, sao mày dám làm vậy với ông ấy!"
Người đến là Tuân Duy, hẳn là tránh ở bên cạnh bất cứ lúc nào cũng chú ý đến bên này. Nhưng làm sao gã có thể đến kịp thời như vậy?
Tuân Lan nhìn xung quanh, đè nén nghi ngờ trong đầu không biểu hiện ra.
Tuân Chí vẫn đang ép nôn trong góc, nhưng thật ra khiến ông ta nôn không ít, Tuân Duy thì vừa lấy khăn giấy lau miệng cho ông ta vừa vỗ nhẹ lưng ông ta.
Tuân Lan nhăn mày chán ghét, biết chuyện hôm nay chỉ có thể tính như thế.
Chưa kể chai rượu đã bị vỡ, cho dù chủ nhà hàng này không biết trong phòng riêng này đã xảy ra chuyện gì, nhưng nếu sau khi biết rõ ngọn nguồn thì cũng sẽ diếm chuyện xảy ra hôm nay.
Tuân Lan cảm thấy chủ nhà hàng rất có thể biết chuyện xảy ra hôm nay, thậm chí đối phương có lẽ quen biết Trình Thái, đồng thời cung cấp cho Trình Thái và Tuân Chí một địa điểm thuận tiện để gây án với thân phận bạn bè.
Sự thật cũng chứng minh Tuân Lan đoán được tám, chín mười phần, khi cậu chuẩn bị ra khỏi căn phòng này thì có hai người phục vụ cầm cây lau nhà ướt mem vội vã bước vào, đây là gấp không chờ nổi mà muốn tiêu hủy chứng cứ phạm tội ngay.