Cái động đào ra được chỉ có thể cho một người đi vào, cảnh sát địa phương thấy Địch Thần muốn xuống phía dưới, vội vã ngăn anh lại: "Nguy hiểm lắm, bây giờ không khí thông vào, người bên trong còn có thể kiên trì được, đội cứu viện của chúng tôi sắp tới rồi."
Cánh tay của Phương Sơ Dương bị thương, theo hắn nói thì tình huống vẫn còn được. Chỉ là những đứa bé bên cạnh hắn, sau khi thấy ánh sáng thì liên tục khóc lớn. Bác sĩ 120 của địa phương nhanh chóng bơm không khí vào trong, bảo đảm sinh tồn cơ bản cho người bên trong.
"Còn bao lâu nữa thì đội cứu viện mới đến?" Địch Thần phun ống thông mũi ra, vẫy tay với nhân viên y tế từ trực thăng, ý nói bọn họ đi tới.
"Có thể hơn một tiếng nữa." Cảnh sát nhìn đồng hồ đeo tay, "Bọn họ phải chở thêm máy móc qua nên đi hơi chậm."
"Bên trong hầm này có phóng xạ, ở lâu thêm chừng nào thì nguy hiểm chừng đó." Địch Thần nhíu mày.
Nhân viên y tế từ trực thăng đi đến, bọn họ nâng cáng cứu thương và thùng dụng cụ, ngoài ra còn có hai bộ quần áo phòng phóng xạ lúc Địch Thần mới tới cửa khoa phóng xạ thì đòi.
"Phóng... phóng xạ?" Cảnh sát cực kỳ giật mình, chuyện này hắn chưa từng nghe qua bao giờ, "Nhưng mà, cái lỗ này cũng không an toàn, nếu không có công cụ chuyên nghiệp cố định lại thì rất dễ sụp."
"Sao đào ra rồi mà mấy người còn không đi vào cứu người nữa!" Một người đàn ông gầy gò mặc áo ba lỗ xông lại, ồn ào với cảnh sát.
"Chờ một chút nữa." Cảnh sát không ngăn được, người dân cũng xông tới. Cách càng gần thì có thể nghe được tiếng mấy đứa nhỏ khóc, những người này lập tức xúc động lên.
Người đàn ông gầy gò vịn vào cái lỗ hô lớn: "Trụ Tử, Trụ Tử!"
"Cha ơi, hu hu..." Bên trong có tiếng một đứa bé khóc đáp lại.
Người đàn ông gầy gò lập tức luống cuống, chống vào cửa động muốn đi xuống dưới, không cẩn thận đụng vào đá vụn ở cửa động, "rào rào rào" rớt xuống. Bên trong lập tức vang lên tiếng kêu sợ hãi của mấy đứa bé, Địch Thần nắm người đàn ông kéo qua một bên: "Ông muốn để bọn nó bị đụng chết à?"
Cảnh sát thấy thế lập tức tách đoàn người tranh cãi ầm ĩ ra để duy trì trật tự.
"Địch Thần, ném một sơi dây xuống đây, kéo mấy đứa bé lên trước, có đứa ngất xỉu nôn mửa rồi." Phương Sơ Dương ở dưới kêu lên.
Trong lòng mọi người căng thẳng, ngất xỉu nôn mửa, có thể là do thiếu ô-xy, có thể là chứng sợ hãi giam cầm, cũng có thể là do phóng xạ ảnh hưởng. Có vài người trời sinh đã tương đối nhạy cảm với phóng xạ, thậm chí còn có người dị ứng với cả X quang.
Địch Thần quyết định thật nhanh: "Gia cố cửa động một chút, để anh xuống dưới đưa mấy đứa bé lên."
Động hơi nghiêng xuống dưới, cũng không sâu, có một người lớn đỡ lên thì có thể đưa mấy đứa bé ra ngoài. Nhưng người lớn duy nhất dưới đó là Phương Sơ Dương thì cánh tay lại bị thương, không thể nào làm được động tác này.
"Anh?" Cảnh sát lắc đầu, lay như trống bỏi.
"Tôi là một vệ sĩ chuyên nghiệp, đã học qua cứu viện trong lúc nguy hiểm nhất, để tôi xuống phía dưới là thích hợp nhất." Địch Thần không cần suy nghĩ nói, gọi người của đội kiến trúc gia cố cửa động một chút.
Mấy cảnh sát nhìn mà trợn mắt hốc miệng: "Vệ sĩ... chứ không phải anh làm xúc đất sao?"
Địch Thần dùng sợi dây thắt dụng cụ chiếu sáng vào bộ đồ phòng phóng xạ, lại lần nữa cắn ống thông mũi, vỗ vỗ cái túi ô-xy chuyên nghiệp phía sau mình: "Ai quy định vệ sĩ thì không thể xúc đất được."
Nói xong, không đợi cảnh sát phản ứng kịp, anh liền xông vào trong động. Trong động tối om, Địch Thần không nhìn thấy gì cả, lấy điện thoại ra chiếu sáng, tìm được đồ mới vừa ném xuống. Ở trong đó tìm được đèn pin nạp điện loại lớn mà người dân cung cấp, mở lên, sáng một mảnh.
Hầm bỏ hoang, đen kịt sâu thẳm. Sườn dốc xuống phía dưới, như là thực quản của cự thú, tuỳ thời chuẩn bị nuốt chửng những sinh vật đi xuống, vô cùng đáng sợ. Trên mặt đất có đầy đá vụn, ở giữa có một cái xe chở quặng đã rỉ sét, tường thì dùng mấy ván gỗ nẹp thép chống đỡ, nhìn qua chẳng cứng cáp chút nào.
Phương Sơ Dương mặt xám mày tro, một mình ôm cánh tay ngồi dưới đất. Mấy đứa bé vẫn còn đang khóc, Tiểu Bàn nhận ra Địch Thần, kinh ngạc đến ngây người: "Thầy, thầy Địch!"
Địch Thần xốc bộ đồ phòng phóng xạ lên đi qua mặc vào cho Phương Sơ Dương.
"Tôi không cần, cho đứa bé đó mặc đi." Phương Sơ Dương dùng cằm chỉ chỉ đứa bé ngồi xổm dưới đất vẫn còn đang nôn mửa.
Địch Thần không nghe theo hắn, mạnh mẽ chồng đồ vào: "Có biết sao lúc máy bay gặp chuyện không may, lại để cho người lớn đeo mặt nạ dưỡng khí vào trước không?"
"Sao?" Phương Sơ Dương nhíu mày, họ Địch đang hít ô-xy, hắn không có đường phản kháng, cứ như thế bị anh chồng bộ đồ phòng phóng xạ vừa cứng lại còn nhìn ngu ngu vào.
"Chỉ có như thế thì mới có thể yên tâm để cứu mấy đứa nhỏ." Địch Thần cũng mặc đồ phòng phóng xạ, một tay bế đứa bé đang nôn mửa lên, nhét đèn pin vào bàn tay vẫn còn hoàn hảo của Phương Sơ Dương, "Này, soi đèn cho anh trai nào."
Phương Sơ Dương trừng mắt liếc anh, không có sức tính toán vấn đề ai là anh trai, điều chỉnh phương hướng chiếu sáng cho tên mắc bệnh quáng gà.
Địch Thần hướng về phía ngoài động hô một tiếng, trực tiếp giơ đứa bé lên. Đứa bé này đã bảy tám tuổi, anh lại giơ đứa bé lên y như trẻ nhỏ mới hai ba tháng tuổi, thậm chí còn nâng một chân của đứa bé lên cổ vũ bé tự mình trèo lên.
Người bên ngoài động không nhìn thấy được động tác của anh, cho rằng bên trong cũng không sâu mấy, có thể nâng đứa bé lên. Cảnh sát đứng đó nhận đứa bé, bế đứa bé yếu ớt đi.
Từng đứa trẻ được đưa ra ngoài, những thôn dân kia cũng không lộn xộn nữa, im lặng chờ. Tổng cộng có chín đứa bé, có lớn có nhỏ, đứa lớn nhất mười tuổi, nhỏ nhất ba tuổi, nhưng không có đứa nào nặng bằng Tiểu Bàn, Vương Tử Kiếm.
"Ha ha, thằng nhóc con bị bán tới núi mà sao vẫn còn mập thế?" Địch Thần ôm xong, nhịn không được cười bé.
Tiểu Bàn có chút ngượng ngùng, đoạn thời gian bị lừa bán này, bé chuyển tất cả nỗi sợ nhớ nhà thành ham muốn ăn uống, tính toán ăn hết cho nhà này suy sụp là có thể về nhà. Mà nhà mua bé thì lại thích mấy đứa nhỏ mập mạp, cứ chiều cho bé ăn.
"Thầy Địch, con đi theo thầy, thầy dẫn con về nhà nha." Tiểu Bàn níu lấy cổ áo bộ đồ phòng phóng xạ của Địch Thần, không muốn rời khỏi.
"Yên tâm, phía trên đều là cảnh sát, con đi lên liền chui vào trong xe cảnh sát, bảo đảm không có ai dám lôi con ra." Địch Thần vỗ vỗ lưng thịt múp múp kia, không nói gì nữa nâng bé lên.
"Phù, bé mập này!" Cảnh sát phía trên đón bé suýt nữa thì bị còng thắt lưng, Địch Thần hít ô-xy nâng bé cao hơn chút.
Mắt thấy sắp thành công, Địch Thần chợt nghe một tiếng "răng rắc" không rõ ràng lắm, hình như là âm thanh tấm ván gỗ gãy. Lập tức, dưới chân không còn, mất trọng lực trong nháy mắt khiến cho da đầu anh tê rần, dùng sức ném Tiểu Bàn lên.
"A a a..." Tiếng kinh hô của mọi người bên ngoài trở nên xa xôi, loáng thoáng nghe được có người nói "Lại sụp rồi."
Phía dưới cửa động này có đá, đất vụn, và mấy tấm ván gỗ cũ chống. Lúc này đã đến cực hạn, tấm ván gỗ gãy mất, diện tích sụp tăng lớn hơn, trực tiếp bịt kín cửa động lần nữa.
Đá và gỗ vụn rơi loạt xoạt xuống, Địch Thần đạp vào vách đá trực tiếp xoay người, nhảy lên qua hướng Phương Sơ Dương: "Mau tránh ra!"
Phương Sơ Dương đứng dậy, ăn ý dùng lưng tiếp được anh. Địch Thần đè lên lưng hắn, đồng thời ôm người lăn về trong sâu của hầm mỏ, đợi rời khỏi phạm vi công kích của mấy tảng đá lớn liền chụp vào một cây thép.
"Con mẹ nó, phía sau là vách núi!" Trên tay Phương Sơ Dương còn có đèn pin, mở mắt thấy chỗ cách bọn họ chưa tới một mét thế mà lại là một mặt cắt thẳng. Mấy cục đá vụn rột rột lăn xuống theo sườn dốc, lăn xuống mặt cắt, nghe không được tiếng nữa.
Vực sâu nhìn không thấy đáy, té xuống liền xương nát thịt tan.
Địch Thần mắng nhỏ một tiếng, cái mỏ làm ẩu bất chính quy này. Mấy cục đá không còn rơi xuống nữa, anh cắn chặt ống thông mũi, một tay mang theo Phương Sơ Dương, một tay níu vào cây thép, dưới chân dùng lực bò lên dốc thoải.
Bên ngoài đã rối tung lên, những đứa bé đã được cứu ra, nhưng hai người lớn lại bị kẹt bên trong. Những thôn dân cũng không quan tâm chuyện đó, chen chúc tiến lên cướp con mình về. Những đứa bé này ở trong động đã nghe Phương Sơ Dương nói hồi lâu, biết cảnh sát tới để cứu bọn nó.
Mấy đứa quá nhỏ thì không hiểu lắm, cứ như thế bị thôn dân ôm đi. Mấy đứa lớn biết mình bị bắt cóc thì thét chói tai kêu khóc không chịu cho lôi đi. Tiểu Bàn nghe Địch Thần nói, trước khi gia đình nuôi bé xông tới thì chạy thẳng vào xe cảnh sát như một viên đạn, rầm một tiếng đóng cửa lại.
"Cứu người trước, mấy người mau tránh ra!" Cảnh sát gào đến muốn mất giọng.
Nhân viên y tế đứng gần cửa động ngây người, điện thoại của y tá đi đầu vang lên, là trực thăng bên kia gọi tới, nói là khách hàng VIP hỏi tình huống ở hiện trường.
Y tá mờ mịt nhìn xung quanh, chỉ có thể nói lại sự thật.
"Bằng!" Một tiếng súng vang lên, y tá sợ đến kêu thành tiếng, đám người chung quanh cũng kêu lên liên tục, sau đó thì im lặng trong nháy mắt.
"Tất cả đều tránh ra, cứu người quan trọng hơn! Ai dám quấy rồi thì quật ngã ngay tại chỗ!" Cảnh sát thị trấn có thâm niên hơn, rất quen đối phó với đám thôn dân này, không ăn mềm, phải hù cho bọn họ sợ.
Lần này cũng xem là trấn áp được tình hình. Nhân viên xúc đất đội kiến trúc bị cảnh sát kéo tới, mời ông đào một cái lỗ thông khí trước.
"Không không không, tôi không có cái kỹ thuật đó đâu, thật sự là không được!" Nhân viên xúc đất khóc không ra nước mắt, ông là giữa chừng thì thay đổi làm việc ở công trường, không thể so được với cao tài sinh trường kỹ thuật như Địch Thần.
Phần lớn âm thanh bên ngoài không thể truyền vào được, chỉ nghe được tiếng súng. Hai người đi tới cửa động lúc nãy, giờ đã bị bịt kín, nhìn không thấy một tia sáng.
Phương Sơ Dương lại ngồi về trên mặt đất, há miệng thở dốc. Địch Thần cầm đèn pin nghiên cứu nửa ngày, phát hiện là một cục đá lớn chặn ngay cửa: "Hắc, chú có cảm giác cảnh tượng này nhìn hơi quen mắt không? Giống trong phim võ hiệp đấy, diễn viên bị nhốt trong sơn động, bỗng nhiên lĩnh ngộ được tuyệt thế thần công gì đó, một chưởng bổ đôi tảng đá lớn!"
Người phía sau không trả lời anh, Địch Thần liền vội vàng xoay người ngồi xổm xuống nhìn hắn: "Thiếu ô-xy à? Cho chú hít một hơi này."
Phun ống mềm trong miệng ra, đưa cho Phương Sơ Dương.
"Cút, toàn là nước miếng của anh không." Phương Sơ Dương thề sống thề chết không nghe.
Địch Thần dùng bàn tay dính đầy bụi chà chà miệng ống mềm: "Thế này được chưa?"
"..." Phương Sơ Dương nhìn cái ống đã biến thành màu đen, há miệng muốn mắng anh, bỗng nhiên bị nhét ống mềm vào miệng, "Phi phi phi!"
Địch Thần vô tội nhe răng: "Chú ghét bỏ nước miếng của anh, vậy thì cũng chỉ có thể nếm bụi thôi."
Phương Sơ Dương yếu ớt trừng mắt nhìn anh em cây khế của mình, phun đất ra sau đó hít một hơi: "Sao anh lại tới đây? Tôi nói sao lúc nào anh cũng tới đây thế."
Địch Thần đắc ý rút ống thông mũi về, lấy từ trong ba lô một tờ khăn giấy ra lau một chút, lại lần nữa ngậm vào miệng: "Bởi vì anh là siêu nhân, chuyên cứu vớt những thiếu niên trượt chân lỡ bước. Nơi nào có nguy hiểm, nơi đó có anh đây!"
"Cút!" Nói ai là thiếu niên lỡ bước (1) hả!
(1) Trượt chân nghĩa đen là như thế, nghĩ trắng là sa chân lỡ bước.
Địch Thần cười hắc hắc đứng dậy, lại lần nữa tìm cách ra ngoài. Thật ra chờ đội cứu viện rùa bò kia đến cũng được, nhưng bên ngoài có nhân viên y tế của bệnh viện tư nhân. Tiểu Thiên Tứ nhà anh chắc chắn sẽ liên hệ những người này, nếu như Cao Vũ Sanh biết anh bị kẹt trong hầm, chắc chắn sẽ lo lắng.
Hơn nữa, "Đi gấp quá quên cầm mũ, chú nói chịu phóng xạ lâu thế này có thể biến thành tên ngu si hay không?" Địch Thần sờ sờ đầu chó của Phương Sơ Dương.
"Anh không cần phóng xạ cũng đã là tên ngu si rồi." Phương Sơ Dương đẩy tay anh ra, đi theo tới. Hắn có đôi mắt bình thường, thấy rõ ràng hơn, mượn đèn pin nhìn chung quanh một vòng: "Tảng đá này chặn lại, lấy ra thì đi ra được."
Đó là một tảng đá lớn, chặn kín cửa động vốn đã chật hẹp. Người thường đừng nói là lôi ra, đẩy ra cũng không chắc chắn đẩy động được. Mà nếu như xe nâng đào từ bên ngoài, rất có khả năng khiến tảng đá kia rớt xuống, trực tiếp xem hai người thành bô-linh đá lăn xuống vách đá.
Địch Thần nói Phương Sơ Dương tránh ra, mình thì từ từ hít vài hơi ô-xy: "Đây, để anh trai biểu diễn cho chú xem cái gì gọi là tuyệt thế cao thủ giác ngộ tại chỗ."
/Hết chương 98/
Tác giả:
Thiếu niên sẩy chân Cao tổng: Tim bị hù bỗng nhiên dừng, cần ngay siêu nhân hô hấp nhân tạo.