• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Ôm Lý Trăn Nhiên rời khỏi sở thú, Lý Trăn Nhược không khỏi cảm thấy bất lực.
Điện thoại trong túi vang lên, là điện thoại của Lý Trăn Nhiên.

Cậu vẫn luôn mang theo nó bên người.
Sau khi nghe điện thoại, Lý Trăn Nhược mới nhận ra là Lý Trăn Tự gọi đến.

Hắn có chút bối rối, hỏi: "Sao lại là cậu? Anh hai tôi đâu?"
Lý Trăn Nhược đáp: "Anh ấy ngủ trưa rồi.

Có chuyện gì, tôi sẽ nói lại với anh ấy."
Một chiếc ôtô bấm còi đi ngang qua.
Lý Trăn Tự im lặng một lúc, "Anh ấy ngủ trưa trên đường?"
Mặt Lý Trăn Nhược không đổi sắc nói dối: "Tôi ra ngoài mua đồ cho anh ấy, tiện tay cầm theo điện thoại của anh ấy.

Anh có chuyện gì thì nói đi, tôi không giết anh hai anh đâu mà lo."
Cuối cùng, Lý Trăn Tự cũng nói: "Không có chuyện gì lớn, chỉ là mấy ngày tới các cậu không về nhà?"
Lý Trăn Nhược do dự một chút, "Tạm thời không về, cậu giúp tôi nói một tiếng với bác Lý."
"Được." Lý Trăn Tự đáp, rồi ngắt máy.
Kết thúc cuộc gọi, Lý Trăn Nhược cảm thấy chuyện này không thể giấu được người nhà họ Lý.

Nếu bọn họ thật sự cho rằng cậu vì tiền mà giết Lý Trăn Nhiên thì sao đây?
Cậu buồn rầu cúi đầu nhìn Lý Trăn Nhiên một cái mà anh ngẩn người nhìn về phía trước.
Một người một mèo tạm biệt Tống Quân ở cổng sở thú, hẹn 12 giờ đêm đến công viên giải trí.
Đợi Tống Quân rời đi, Lý Trăn Nhược ôm Lý Trăn Nhiên ngồi xuống ven đường, thở dài một hơi, hỏi anh: "Đi đâu đây?"
Lý Trăn Nhiên không chịu nói chuyện, im lặng ngồi trên đùi cậu.
Tháng giêng, gió lạnh thổi qua mặt.

Lý Trăn Nhược không khỏi rụt cổ lại, rất nhanh cũng thấy Lý Trăn Nhiên rụt cổ lại, im lặng nằm sấp trên đùi cậu, hai chân giấu dưới ngực.
Cách bọn họ không xa có một bé gái tầm ba, bốn tuổi đang nhìn xung quanh.

Một mình bé gái ở đó, không có người lớn.
Lý Trăn Nhược thấy Lý Trăn Nhiên nhìn bé gái, vì thế cậu cũng nhìn sang đó, chú ý đến bé gái.
Bé gái mờ mịt đứng một lát, đột nhiên chạy xuống đường không có vạch kẻ.

Một chiếc xe bus đang đi đến hướng này.

Khi Lý Trăn Nhược định mở miệng gọi bé gái, Lý Trăn Nhiên đã lao xuống đường, chạy nhanh đến cạnh và cắn quần bé gái.
Bé gái cúi đầu nhìn anh, xe bus chạy ngang qua họ.
Trái tim Lý Trăn Nhược đập thình thịch.

Cậu chạy đến bế bé gái đến ven đường, nói: "Nguy hiểm quá, em gái nhỏ.

Bố mẹ em đâu rồi?"
Lúc bé gái bị cậu bế lên đã túm lấy một chân Lý Trăn Nhiên nên anh cũng bị nhấc lên không, lắc la lắc lư bên chân Lý Trăn Nhược.
Lý Trăn Nhược đi đến cạnh bồn hoa đặt bé gái xuống mới để ý thấy Lý Trăn Nhiên bị túm lấy.

Cậu hoảng sợ ngồi xuống xoa đầu bé gái, nói: "Em gái nhỏ, em bỏ anh ấy(*) ra đã, được không?"
Bé gái buông lỏng tay, nói: "Mèo."
Lý Trăn Nhược cẩn thận vuốt lại lông cho Lý Trăn Nhiên, thở phào một hơi nói: "Ừm, mèo.

Bố mẹ em đâu rồi?"
Bé gái lắc đầu.
Lý Trăn Nhiên rũ lông rên người, chậm rãi đi sang bên cạnh ngồi xuống, liếm chân trước.

Đó là cái chân vừa bị bé gái nhấc lên.
Lý Trăn Nhược đang nói chuyện với bé gái.

Nhưng mà bé gái hình như sợ, nói được hai câu với cậu là khóc.
Lý Trăn Nhiên nhìn về phía bọn họ.
Lý Trăn Nhược vẫy tay với anh.
Lý Trăn Nhiên lạnh lùng quay đầu đi.

Một lúc sau, anh không tình nguyện đi đến chỗ họ.
Lý Trăn Nhược bế anh lên, đưa cho bé gái, "Cho em mèo này."
Bé gái đưa tay đặt lên đùi mình, sờ đầu Lý Trăn Nhiên.
Lý Trăn Nhược tìm trong túi của bé gái xem có tìm được thông tin liên lạc của bố mẹ không nhưng chẳng tìm được gì cả.

Cậu bất đắc dĩ nói: "Chúng ta đợi ở đây một lát.


Nếu bố mẹ em không đến tìm em, chúng ta đến đồn cảnh sát, nhé?"
Bé gái không nói chuyện, chỉ chăm chú sờ đầu Lý Trăn Nhiên.
Bé gái không khống chế được lực tay.

Lúc bàn tay ấn xuống, Lý Trăn Nhiên nhắm mắt lại theo bản năng.
Đợi một lúc, một bà lão tìm đến.

Bà ngoại dẫn cháu gái đi sở thú, lúc về đông người nên lạc mất cháu.

Bà tìm không nơi không thấy cháu đâu.
Lý Trăn Nhược trả lại cháu gái nhỏ cho bà, bà lại cảm ơn trong nước mắt nước mũi.
"Không có gì ạ, lần sau bà để ý chút." Lý Trăn Nhược nói, vẫy tay tạm biệt bé gái.
Bé gái chỉ vào Lý Trăn Nhiên trên mặt đất, "Mèo!"
Lý Trăn Nhiên quay đầu đi không thèm nhìn bé gái.
Lý Trăn Nhược mỉm cười với bé gái, "Bái bai(*)."
Chờ đến khi bà lão ôm cháu gái rời đi, Lý Trăn Nhược cong lưng ôm Lý Trăn Nhiên ném lên không.
Hai mắt Lý Trăn Nhiên mở to.

Rơi vào vòng tay của Lý Trăn Nhược, anh bám chặt tay cậu, cậu muốn tung anh lên nữa cũng không được.
Tâm tình Lý Trăn Nhược rất tốt, ngâm nga một giai điệu nào đó ôm Lý Trăn Nhiên lên xe.
Là mèo nhưng Lý Trăn Nhiên cũng cảm thấy choáng.

Đã lâu rồi chưa có người nào bế anh rồi tung lên.

Trái tim không ngừng nhảy lên, móng vuốt bám chặt cánh tay Lý Trăn Nhược, không muốn buông ra.
Mới đầu Lý Trăn Nhược không phát hiện ra.

Đến giao lộ có đèn đỏ, cậu phanh gấp, Lý Trăn Nhiên vươn móng túm lấy cánh tay cậu.

Lý Trăn Nhược ngạc nhiên nhìn sang, thấy mặt Lý Trăn Nhiên vẫn vô cảm như cũ, thậm chí có vài phần hung dữ nhưng nhìn cái chân đang bám lấy cánh tay cậu có hơi bất thường nha.
Về đến nhà, Lý Trăn Nhiên đi trước.


Vừa nhảy lên sofa, Lý Trăn Nhược đã nhào tới, đè anh lại, hỏi: "Vừa nãy anh thẹn thùng hay là khẩn trương?"
Ánh mắt Lý Trăn Nhiên lạnh băng quét qua.
Tất nhiên, Lý Trăn Nhược không sợ anh.

Cậu cũng biến thành mèo đè anh xuống, bắt đầu liếm tai anh.
Lý Trăn Nhiên vùng vẫy, nằm ngửa trên ghế sofa.

Anh duỗi chân đẩy nửa ngày cũng không thành công nên dùng sức xoay người, đè Lý Trăn Nhược ở dưới thân.

Một chân đạp lên cái mặt bẹt như cái bánh của cậu.
Lý Trăn Nhược không tức giận, ngược lại rất vui vẻ mà cắn chân Lý Trăn Nhiên.
Lý Trăn Nhiên đơn giản giẫm loạn trên người Lý Trăn Nhược.
Lý Trăn Nhược chịu không nổi, giãy giụa muốn bò về phía trước nhưng bị toàn bộ cơ thể Lý Trăn Nhiên phủ xuống, cắn gáy cậu không tha(*).
Lý Trăn Nhược giật mình mà ngây ngẩn cả người.

Tư thế này...!Cậu từ bỏ giãy giụa, giấu cái mặt to sau hai chân trước, ngoan ngoãn nằm xuống giơ đuôi lên, "o(≧w≦)oMeo~"
Lý Trăn Nhiên cũng ý thức được tư thế này có gì không thích hợp.

Anh lập tức buông Lý Trăn Nhược ra, lùi lại phía sau hai bước, không hề lưu tình đạp cậu xuống khỏi ghế sofa.
...
Trước 12 giờ đêm, Lý Trăn Nhược lái xe đưa Lý Trăn Nhiên đến công viên giải trí.
Lúc bị anh đá khỏi ghế sofa, mông đập xuống đất, đến bây giờ mông cậu vẫn còn đau đây này.
Công viên giải trí đêm nay và đêm qua giống nhau.

Từ ngoài nhìn vào đen ngòm nhưng đi vào mới biết các trò chơi đều hoạt động.

Khác một chỗ, khách đêm nay không nhiều bằng đêm qua.

Một đường đi vào đều vắng, chỉ có trò chơi và âm nhạc, bầu không khí có phần quỷ dị.
Lý Trăn Nhược xuống xe xoa mông mình, cậu có hơi tức giận.

Cho nên, mở cửa ghế phụ lái ra, cậu không đưa tay ôm Lý Trăn Nhiên xuống xe.
Lý Trăn Nhiên tự mình xuống xe, ngẩng đầu nhìn cậu một cái, muốn nói lại thôi.
Mà Lý Trăn Nhược đóng cửa xe là đi thẳng vào trong công viên giải trí.

Tiên Hiệp Hay
Lý Trăn Nhiên thở dài, đi theo cậu vào trong.


Bọn họ đi đến vòng quay ngựa gỗ, Hạ Hoằng Thâm ngồi trên vòng quay, lưng dựa vào ngựa gỗ nghịch điện thoại.
Lý Trăn Nhược không biết tại sao Hạ Hoằng Thâm lại thích vòng quay ngựa gỗ đến thế.

Cậu đứng ở ngoài, hô to: "Thầy ơi!"
Hạ Hoằng Thâm ngẩng đầu nhìn cậu.
"A!!!" Lý Trăn Nhược chợt nghe thấy có nghe hét lên.

Xoay người nhìn, gấu trúc chạy đến chỗ bọn cậu, mục tiêu rõ rành rành ra đó, Lý Trăn Nhiên.
Vừa nãy bị anh chọc tức nhưng Lý Trăn Nhược cũng luyến tiếc khi giao anh cho gấu trúc.

Vừa tiến lên một bước muốn ngăn gấu trúc lại, Lý Trăn Nhiên đã nhanh chân nhảy lên vai cậu.
Gấu trúc chạy đến, dừng lại trước mặt Lý Trăn Nhược, ngượng ngùng gãi đầu, "Hai người đến rồi."
Lý Trăn Nhược nhìn gấu trúc, tò mò hỏi: "Tại sao buổi tối anh có thể ra ngoài?"
Gấu trúc nói: "À, tôi tan làm."
Trong lòng Lý Trăn Nhược thầm phản bác: Hóa ra là làm việc ở sở thú.
Gấu trúc nhìn Lý Trăn Nhiên trên vai Lý Trăn Nhược: "Tôi nghĩ lại rồi.

Tối hôm qua lúc mở cái hộp ra, tôi có chạm vào viên đan dược."
"Anh chạm vào nó?" Lý Trăn Nhược có hơi rối não, cảm thấy chắc là có liên quan đến gấu trúc, nhưng không biết liên quan đến phương diện nào.
Gấu trúc: "Đúng, tôi có chạm qua.

Có phải cậu cũng chạm vào nó?"
Lý Trăn Nhược đút đan dược cho Lý Trăn Nhiên, tất nhiên phải chạm vào nó rồi.

Chẳng lẽ cũng liên quan đến cậu sao?
Gấu trúc chỉ vào Lý Trăn Nhiên, "Cậu nhìn đi, là Garfield đen trắng."
Lý Trăn Nhiên, người trở thành tâm điểm của sự chú ý, rất bình tĩnh bám trên vai Lý Trăn Nhược bằng móng vuốt của mình.
Lúc này, Hạ Hoằng Thâm nhảy xuống khỏi vòng quay, nói với bọn họ: "Tôi mời đại sư Vân Phách của chùa Hồng Âm đến.

Ông ta nói có nghiên cứu về đan dược và vẽ bùa, lát nữa hỏi là biết."
-
(*) Anh ấy: Trong tiếng Trung, '她' - cô ấy (chỉ nữ giới), '他' – anh ấy (chỉ nam giới) và '它' – nó (chỉ đồ vật, con vật,...) đều đọc là /ta/.

Bé gái sẽ nghe thành 'nó' trong khi Lý Trăn Nhược nói là 'anh ấy'.
(*) Bái bai: Tác giả viết vậy nha, không phải t dịch vậy đâu.
(*) Lý Trăn Nhược chịu không nổi, giãy giụa muốn bò về phía trước nhưng bị toàn bộ cơ thể Lý Trăn Nhiên phủ xuống, cắn gáy cậu không tha: Mèo giao phối theo cách này: Cắn gáy bạn tình và đưa d**ng v*t vào *m hộ.

Có lần t chứng kiến tụi mèo làm vậy trước mặt t nên đọc đến chỗ anh 2 cắn gáy bé mèo là t biết liền.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK