"Anh ấy thì có thể gặp chuyện gì được chứ?" Đến lúc này cô vẫn hỏi một câu vô cùng lãnh đạm.
Tô Mạch là kiểu người luôn biết bảo vệ hình tượng tốt đẹp của bản thân, anh ta sẽ không để ai có cơ hội phá hỏng nó.
"Trên danh nghĩa Tô phu nhân có một khu chợ máy tính kiểu mới, chắc hẳn cô đã nghe nói tới nó rồi, tọa lạc ở khu vực tốt nhất ở khu phố kỹ thuật.
Hiện giờ nước mình rất coi trọng việc xây dựng bộ máy chính trị trong sạch và tác phong của người Đảng viên.
Đặc biệt là vợ/chồng con cái của cán bộ lãnh đạo các tổ chức chính quyền, chính giới đều không được tham gia kinh doanh.
Khu chợ máy tính kia đã ra đời từ năm năm trước, quy mô của nó hiện giờ đã lên tới con số chục triệu nhân dân tệ, mức sinh lời hàng ngày vào khoản chục nghìn nhân dân tệ với khoảng hơn sáu mươi nhân viên.
Việc này bị Ủy ban kỷ luật phát hiện nên cục trưởng Tô bị xử phạt trước Đảng, có khả năng bị giáng chức hoặc điều động đi nơi khác."
Năm năm? Năm năm trước Tô Mạch còn là giảng viên đại học nên có một khu chợ như vậy cũng chẳng sao.
Nhưng sau đó anh ta bước vào con đường chính trị, vậy lỗi này do anh ta sơ suất hay anh ta chủ quan nghĩ không ai điều tra ra?
Thấy cô im lặng, Mạnh Ngu vội chuyển đề tài: "Tôi nghe người ở phòng thi tuyển đại học nói thủ khoa của tỉnh trong kỳ thi năm nay là học sinh Thanh Đài, không biết có phải học sinh trường Thực Trung chúng ta không nhỉ?"
"Sao Ủy ban kỷ luật tự nhiên lại điều tra?" Đồng Duyệt hỏi.
Triệu Thanh gãi mũi: "Dĩ nhiên là có người tố cáo rồi, chuyện như vậy ai mà biết được chứ, vả lại Tô phu nhân cũng đã qua đời rồi.
Cục trưởng Tô bị đâm sau lưng.
Haiz, quan trường là thế đấy, lục đục cạnh tranh, ra tay âm thầm nhiều hơn công khai."
Cô không hiểu nguyên tắc của quan trường, cô chỉ biết lần này Tô Mạch đã bị thương nặng, mặc dù anh ta cũng đang có ý định xin từ chức.
Nhưng từ chức và bị cách chức là hai thái cực khác nhau hoàn toàn.
"Tôi thấy hơi mệt, về nghỉ trước đã." Trong mắt các đồng nghiệp, cô cũng được xem là người của phe Tô Mạch.
Người chống lưng cho cô đã ngã ngựa, có lẽ có người vui, có người khoanh tay xem kịch, có người lại thương hại, lúc này cô không tiện nói gì.
"Cô giáo Đồng, giáo viên chúng ta nói chuyện với nhau bằng thành tích giảng dạy, những điều kia chẳng liên quan gì cả." Triệu Thanh gọi cô lại, mắt anh ta nháy lia lịa.
Cô mỉm cười, thoáng vui trong lòng.
Về đến phòng ký túc, việc đầu tiên của cô là rửa ráy cho vơi bụi đường.
Trong phòng không có điều hòa mà chỉ có duy nhất chiếc quạt trần đang ì ạch chạy, ngọn gió đó thổi xuống chỉ khiến người ta thêm nóng nực mà thôi.
Sau vài phút phân vân, cô vẫn quyết định gọi điện cho Tô Mạch.
Vừa kết nối đã có người bắt máy ngay, như thể người đó đang đặc biệt chờ cuộc gọi của cô vậy.
"Tắm rửa chưa?" Giọng nói cất lên xen lẫn tiếng cười, nghe không có gì khác lạ.
"À, tôi xong xuôi rồi.
Anh đang làm gì đó?" Cô cẩn trọng ngập ngừng hỏi han.
"Tôi đang ăn cơm với luật sư Hoa.
Thấy em gọi, tôi đã ra ban công vừa ngắm đèn điện, ngắm biển lại được hóng gió.
Tiểu Duyệt, mấy ngày dài quá, tôi lúc nào cũng muốn gặp em, nghe giọng nói của em."
Cô đỏ mặt, cúi xuống nhìn lên bàn tay.
"Thực ra cũng chẳng có gì, dù sao cũng phải đi khỏi Thanh Đài."
"Cũng hơi tiếc tiếc.
Tôi định mời luật sư Hoa tới đây ước lượng giá trị của khu chợ máy tính để chuẩn bị bán cho người khác, ai dè lại bị người xấu bụng hốt mất.
Nhưng đây chỉ là chuyện nhỏ thôi, cùng lắm sau này bị các học sinh nói cục trưởng Tô là người tham lam."
"Quân tử tham lam là chuyện bình thường, đâu có cướp giật của ai." Cô nói khẽ.
Anh ta hào hứng cười phá lên, "Đúng rồi, nên không cần để tâm.
Tôi tới đón em đi ăn nhé?"
"Không cần đâu, tôi muốn đi ngủ.
Mai là một ngày trọng đại, không biết lũ trẻ thi cử thế nào."
"Tôi rất tin em.
Vài ngày tới tôi bận bàn giao công việc, có lẽ sẽ thấy rất buồn, ngày nào em cũng phải gọi điện an ủi tôi đấy, biết chưa?"
Giọng điệu này đâu cần ai tới an ủi? Cô lòng vòng vài câu rồi cúp máy.
Cửa sổ hướng ra biển kêu kẽo kẹt, cô ngoái sang đó thì thấy một tia chớp xẹt trên bầu trời, sau đó mây đen kéo đến mặt biển, mưa to ào ào trút xuống.
Cô vội đứng lên đóng cửa, không biết bất cẩn thế nào bị kẹp tay.
Tay đau điếng làm lục phủ ngũ tạng như bị giằng xé, cơ thể co lại như người say.
Cô vừa khóc vừa đi băng tay.
Cô thầm nghĩ, lẽ nào người xấu bụng đó là Diệp Thiếu Ninh? Khi cô vứt những bức ảnh kia trước mặt anh, tuy cô không nói ai chụp nhưng anh là người thông minh lại quen biết rộng, chắc chẳng khó tra ra ai làm, sau đó anh giận quá nên đã trả thù Tô Mạch?
Như vậy sao? Có đúng như vậy không?
Anh từng ra tay với Tô Mạch ở sân bay, chuyện như vậy chắc cũng làm được.
Nhưng với kết quả hiện tại, ai mới thực sự là người thắng cuộc?
Anh không chỉ làm cô thất vọng, mà còn khiến cô tuyệt vọng.
Ngủ đến hai giờ sáng, bỗng cửa phòng bị người ta đập ầm ầm.
Cô ngồi trên giường, hồi lâu vẫn chưa định thần được.
Mắt nhắm mắt mở đi mở cửa, vài người đang đứng bên ngoài.
Đôi mắt Mạnh Ngu lấp lánh như sao trời trong đêm, sau lưng anh là Lý Tưởng, lớp trưởng và một vài em học sinh khác.
"Có điểm rồi sao?" Điểm đại học sẽ được cập nhật hoàn toàn trên hệ thống vào đúng 0h sáng.
Đáng ghét, cô ngủ quên mất.
"Đồng Duyệt, lớp chúng ta có 26 em đủ điểm vào Thanh Hoa và Bắc Đại, Lý Tưởng là thủ khoa khối tự nhiên của tỉnh." Mạnh Ngu là người sống nội tâm mà lúc này giọng anh cũng run rầy, kích động ôm chầm lấy Đồng Duyệt, cứ lắc lư cô liên hồi.
Đây là tin tốt nhất trong mùa hè, mùa mưa năm nay.
Đồng Duyệt không khỏi xúc động đến chảy nước mắt, cảm giác đau lòng, nỗi ấm ức, những vết thương đều không đáng nhắc đến.
Đây là món quà tuyệt nhất mà ông trời đã tặng cho cô.
"Chúc mừng thầy Mạnh!" Cô nghẹn ngào nói.
"Tôi… tôi đã quyết định sẽ đi Bắc Kinh, tôi muốn nói cho cô ấy biết, tôi muốn đưa cô ấy trở về." Mạnh Ngu nói rành rọt đầy mạnh mẽ.
"Ừm, tôi ủng hộ anh."
"Chủ tịch Mao từng nói nhân vô thập toàn, ai có thể trưởng thành ngay từ đầu? Biết sai mà sửa là được.
Hơn nữa… hơn nữa… tôi không thể đón nhận người nào khác.
Con người phải học cách quên lãng, học cách khoan dung, trong tình yêu không có ranh giới rõ ràng giữa trắng và đen, yêu là yêu, không yêu là không yêu, cô thấy đúng không?"
"Đúng!" Lần này cô mới là người lay hai vai Mạnh Ngu, nước mắt cô thấm ướt áo anh, "Hai người mà cưới nhau, tôi phải ngồi ở vị trí khách mời trang trọng, phải ngồi hàng đầu tiên."
"Được thôi!"
"Kìa thầy Mạnh ơi, chuyện của thầy và cô Lăng hay là để sau hãy nói, bây giờ chúng ta nên nói chuyện chính chứ!" Lớp trưởng đằng hắng, vỗ khẽ lên vai Mạnh Ngu.
Mạnh Ngu bật cười rồi lập tức buông Đồng Duyệt.
Đồng Duyệt chủ động ôm lấy cậu lớp trưởng của mình.
Cậu chàng ngượng ngùng chép miệng, "Quần áo cô hơi xộc xệch ạ."
"Không được xăm soi dì nhé!"
"Dì? Già quá, em gọi là chị thôi."
"Bây giờ nhà nào cũng chỉ có một con, sao lại có chị em được?"
Cô ôm cả những học sinh khác, Lý Tưởng giang rộng đôi tay đứng cuối cùng, đôi mắt đẹp của cậu sâu thăm thẳm.
"Chúng ta không ôm một cái chúc mừng à?"
"Việc này hình như nên để con trai chủ động." Cậu nói khe khẽ, chỉ đủ để cô nghe thấy.
Cô cười thật tươi, "Được rồi, handsome boy, chúng ta bắt tay một cái."
Cậu kêu trời rồi giang rộng tay, ngại ngùng ôm cô: "Nếu không xét đến tuổi tác thì bây giờ em xứng với cô rồi đó, Đồng Duyệt."
"Cô mới không xứng với em." Cô cười, "Về sau vẫn phải ngoan ngoãn đấy nhé, đừng làm cô xấu hổ."
Cậu nghiến răng nhưng không mấy để bụng, cậu ôm cô chặt hơn… đây là người phụ nữ xinh đẹp mang tới cho cậu sắc hồng mơ mộng trong những năm tháng thanh xuân của cuộc đời..
Danh Sách Chương: