Trước khi rời đi, cô đã hỏi Trần Lâm Lệ phương thức liên lạc của các nhân chứng trước kia. Theo như lời của Trần Lâm Lệ, cô sẽ tìm bằng chứng khách quan để hỗ trợ.
“Mọi người đều rất nhiệt tình, khi chúng tôi gặp tai nạn, có nhiều người Trung Quốc đã dừng chuyến đi, có lòng đi cùng chúng tôi đến bệnh viện. Lúc đó tôi cũng bị thương, chấn động não và bị thương ở eo, đầu choáng váng đến không thể đứng dậy nổi, cũng đều là nhờ những người tốt bụng này giúp đỡ ứng trước tiền thuốc thang, còn có một người phiên dịch tiếng Anh giúp đỡ.”
Đến nay Trần Lâm Lệ vẫn rất biết ơn: “Nhưng mà trong phiên sơ thấm điều các luật sư có thể hỏi thì cũng hỏi rồi, lúc đó rất hỗn loạn, không ai chú ý đến điều gì khác, không ai có thể nhớ A Khải và Nhiên Nhiên mất lúc nào, bản thân tôi lúc ấy cũng nằm trên xe cứu thương, có thể vì chấn động não, cũng có thể là vì tôi không dám nghĩ lại, tôi gần như không có ký ức về đoạn này...”
“Không sao, cô không cần phải miễn cưỡng bản thân nghĩ về nó nữa.” Thành Dao vỗ tay của Trần Lâm Lệ một cái, trong lòng không hề luống cuống, điều cô muốn hỏi những nhân chứng này, không phải là thời gian mất của Chương Khải và Chương Nhiên, cô quan tâm đ ến cái khác.
“Xin chào anh Tô, tôi là Thành Dao luật sư đại diện của chị Trần Lâm Lệ, về vụ tai nạn khinh khí cầu trước đây của chồng và con trai chị ấy ở Thổ Nhĩ Kỳ, tôi một lần nữa xin thay mặt chị Trần Lâm Lệ cảm ơn anh, bây giờ tôi muốn hỏi anh một chút, lúc ấy anh....”
Trần Lâm Lệ đã đưa cho cô tổng cộng bảy người để liên lạc, Thành Dao hỏi từng người một, cho đến người cuối cùng Từ Cẩn, rốt cuộc Thành Dao cũng nghe được câu trả lời mong muốn.
“Nói đến video, thì đúng là em có quay.” Từ Cẩn là một sinh viên, cô ấy rất lấy làm tiếc, “Em ở trên Douyin [1] cũng được coi là người nổi tiếng, để duy trì tầm ảnh hưởng, mỗi ngày em đều phải quay rất nhiều video. Lần đó đi Thổ Nhĩ Kỳ, em gần như đã quay hết toàn bộ hành trình, định về sẽ xem đoạn nào hay thì cắt sửa thành video.”
[1] Douyin: Tiktok phiên bản Trung Quốc.
Mắt của Thành Dao sáng lên: “Cho nên vào lúc xảy ra tai nạn em đã quay video?”
Từ Cẩn “Vâng” một tiếng, sau đó giải thích, “Em thật sự không có bất kỳ ý nghĩ gì không tôn trọng người quá cố cả, chỉ là thói quen nghề nghiệp mà thôi, vốn là lúc ấy đang quay, không dừng lại, ma xui quỷ khiến thế nào mà tiếp tục quay, nhưng em đảm bảo, em không có đăng nó lên mạng, mặc dù em muốn nổi tiếng, nhưng em sẽ không ngay cả ranh giới cuối cùng cũng không có đâu.”
“Cảm ơn em. Trần Lâm Lệ đã nói với chị, sau khi xảy ra chuyện, vẫn là em xung phong làm phiên dịch, chị một lần nữa thay mặt chị ấy cám ơn em, cũng tin rằng em sẽ không làm loại chuyện đó, nhưng bây giờ chị muốn đoạn
video đó để xác nhận vài chuyện, em còn giữ không?”
“Em còn, tất cả những gì em quay đều đã sao lưu.”
Sau cùng, Từ Cẩn đã gửi video qua cho Thành Dao. Sau khi nhận được việc đầu tiên Thành Dao làm là mở ra xem.
Giống như lời Từ Cẩn nói, em ấy bắt đầu quay từ khi lên khinh khí cầu, Thành Dao kiên nhẫn xem, cuối cùng, phần cô chờ đợi cũng tới, hình ảnh trong video đột nhiên rung chuyển, tiếp theo là tiếng la hét và chấn động, rồi sau đó có đủ ngôn ngữ khác nhau vang lên, Thành Dao cố gắng nghe được một câu tiếng Trung giữa những âm thanh hỗn loạn này.
“Có người văng ra rồi! Mau cứu người!”
“Có ba người bị thương, nhanh lên ai sẽ cấp cứu hồi sức tim phổi [2]?”
[2] Hồi sức tim phổi (Cardiopulmonary resuscitation, viết tắt: CPR), là tổ hợp các thao tác cấp cứu bao gồm ấn lồ ng ngực và hô hấp nhân tạo với mục đích đẩy lượng máu giàu oxy tới não, đưa bệnh nhân thoát khỏi tình trạng nguy kịch.
Tình huống lúc đó vừa cấp bách vừa hỗn loạn, tất cả mọi người bất kể quốc tịch gì, khi đối mặt với tai nạn, đều có ý tốt cố gắng giúp đỡ.
Mà cũng giống như Trần Lâm Lệ nói, sau khi bị văng ra, Trần Lâm Lệ là người bị thương nhẹ nhất, mặc dù chấn động não, nhưng vẫn còn ý thức. Điểm này thể hiện ra một cách chân thực trong video của Từ Cẩn, em ấy đã quay được tình hình của Trần Lâm Lệ trong cơn hoảng loạn, bản thân cô ấy bị thương ở eo không thể động đậy được, trên người đều bị trầy, trên quần áo trên mặt đều dính máu, sắc mặt thì tái nhợt, nhưng lại không quan tâm đ ến vết thương của chính mình...
“Cầu xin anh, giúp tôi xem chồng và con của tôi...” Trong video cô ấy chịu đựng cơn đau đầu, cho dù eo không thể động đậy, vô cùng chật vật, nhưng vẫn muốn bò đến xem Chương Khải và Chương Nhiên.
Sự hoảng loạn bất an và sợ hãi tuyệt vọng to lớn hiện diện trên gương mặt của Trần Lâm Lệ, cho dù là vào giờ phút này, trái tim của Thành Dao cũng không chịu đựng được, nhất là khi cô ấy biết được Chương Khải và Chương Nhiên bị thương rất nặng, phản ứng lập tức chuyển sang cầu khẩn.
“Cứu chồng và con của tôi trước, cứu họ trước...”
Cô ấy giống như ôm được khúc gỗ nổi trên biển vậy, không quan tâm đ ến vết thương của mình, mà nắm lấy tay của nhân viên cứu hộ.
Phần tiếp theo Thành Dao biết đã không cần xem nữa. Cô tắt video đi. Ngồi trước máy tính thật lâu, cũng không thể bình tĩnh được.
Đúng như lời Tiền Hằng nói, làm nhiều vụ kiện tranh chấp gia đình, thì sẽ chỉ nhìn thấy sự xấu xí của việc vì tiền vì lợi ích mà không tiếc xé rách da mặt nhau, nhưng mà trong cuộc sống này mãi mãi sẽ không thiếu đi tình yêu tốt đẹp, cho dù người bên ngoài đều cảm thấy không xứng, đều cảm thấy giả tạo, nhưng việc Trần Lâm Lệ vô cùng yêu Chương Khải, thì không hề giả dối.
Có được thứ mình muốn rồi, Thành Dao không hề nghỉ ngơi một giây phút nào, cô gần như lập tức gọi cho Tiền Hằng.
“Tiền Hằng, em muốn nói chuyện với anh. Chúng ta gặp nhau đi?”
Tiền Hằng có hơi ngạc nhiên, trong giọng điệu bình tĩnh của anh lại mang theo một niềm vui lờ mờ: “Được.”
Việc này không nên chậm trễ nữa, Thành Dao hy vọng sẽ gặp mặt lập tức, không nghĩ tới Tiền Hằng cũng rất vội, giọng nói của anh có chút mất tự nhiên mà ho khan một tiếng: “Vậy thì bây giờ đi, anh sẽ đến, gặp em ở quán cà phê tầng dưới công ty em.”
Rõ ràng cô ở gần quán cà phê kia hơn, nhưng khi Thành Dao sắp xếp lại tài liệu vụ kiện của Trần Lâm Lệ xong đi tới, thì lại phát hiện Tiền Hằng đã đến trước.
Thành Dao tìm một vị trí yên tĩnh gần cửa sổ, gọi trà nóng. Cả quá trình này, Tiền Hằng đều không lên tiếng, chỉ tỉ mỉ mà chăm chú nhìn về phía cô, kiểu ánh mắt đó làm cho Thành Dao có hơi không được tự nhiên, cô không nhịn được ngẩng đầu lên lườm Tiền Hằng, nhưng cô quá đẹp, nên cái lườm này cũng không có sức mạnh gì, sau cái lườm này, ánh mắt của Tiền Hằng lại càng càn rỡ hơn.
Anh không ngừng nhìn cô, như thể cả thế giới đều không tồn tại, trong mắt cũng chỉ có mỗi Thành Dao. Rõ ràng hai người vừa gặp nhau gần đây, nhưng ánh mắt này của Tiền Hằng, lại giống như bọn họ đã mười năm không gặp nhau.
Khi người phục vụ rời đi, không gian trong góc này chỉ còn lại Thành Dao và Tiền Hằng.
Tiền Hằng mím môi, sau đó quay mặt đi: “Muốn nói chuyện gì, em nói đi.” Thành Dao cũng không hề nhún nhường: “Là như thế này, hôm nay, em muốn nói chuyện với anh về vụ kiện của Trần Lâm Lệ và Hoàng Nhiễm...”
Kết quả còn chưa nói xong, thì Tiền Hằng lại ngẩng đầu lên, nhìn về phía Thành Dao, giọng nói vừa hơi kinh ngạc vừa hơi nghiến răng nghiến lợi, “Em tìm anh là bởi vì vụ kiện?”
Thành Dao rất mờ mịt: “Nếu không thì sao? Chẳng lẽ anh đồng ý gặp em không phải để nói chuyện vụ kiện sao?”
u »
“Được rồi, em cũng không nói chuyện vô nghĩa nữa. Là như thế này, vụ kiện này của Trần Lâm Lệ và Hoàng Nhiễm, em muốn thử để cho hai người đương sự gặp nhau, em hy vọng có thể nói chuyện giải quyết, hòa giải trước phiên phúc thẩm.”
Mặc dù nét mặt của Tiền Hằng trước khi cô nói rất đáng sợ, mang một chút hung dữ, nhưng một khi Thành Dao nói đến vụ kiện, Tiền Hằng nhanh chóng bước vào trạng thái chuyên nghiệp.
“Không thể nào.” Anh nhấp một ngụm trà, liếc nhìn Thành Dao, “Hoàng Nhiễm hoàn toàn không muốn gặp Trần Lâm Lệ, căm ghét còn không kịp, tuyệt đối không tồn tại khả năng hòa giải.”
“Đó là bởi vì Hoàng Nhiễm vẫn luôn giữ vững thành kiến của mình, cảm thấy Trần Lâm Lệ quen với con trai mình, chẳng qua là nhìn trúng tiền của nhà họ Chương, về căn bản thì không yêu Chương Khải, bà ấy luôn cảm thấy Trần Lâm Lệ lợi dụng con trai mình, từ trong nội tâm đã không thể chấp nhận Trần Lâm Lệ, cho nên mới có ý thù địch với cô ấy như vậy. Nhưng sự thật không phải như vậy, Trần Lâm Lệ vô cùng yêu Chương Khải, thậm chí còn yêu hơn cả yêu bản thân mình, cô ấy muốn Khải Lệ không phải vì muốn tranh đoạt tài sản, nếu như Hoàng Nhiễm có thể hiểu được điểm này, thì cũng không phải là không có khả năng hòa giải.”
Giọng nói của Tiền Hằng nhàn nhạt: “Thành Dao, anh đã từng dạy em từ lâu, cách xa đương sự một chút, không nên tin câu chuyện của đương sự, không nên theo đuổi chi tiết, chỉ cần hiểu yêu cầu của đương sự, và giải quyết nó một cách chuyên nghiệp từ cấp độ pháp lý là được.” Nét mặt của Tiền Hằng có chút xem thường, “Huống chi anh đã nói rồi, tình yêu có thể thuần khiết, nhưng hôn nhân thì không thể, hôn nhân luôn bị trộn lẫn với đủ loại thiệt hơn, hôn nhân chính là một nhà tù, đến cuối cùng, sẽ là cuộc chiến tranh quyền lợi xé mặt nạ, vì tiền mà xích mích. Nếu cái Trần Lâm Lệ muốn thật sự không phải là tiền, thì sau phiên tòa đầu tiên có không từ bỏ ý định sao? “
Thành Dao mím môi, cô mang theo máy tính, trực tiếp sắp xếp các tài liệu, video, lời khai nhân chứng, đặt tới trước mặt Tiền Hằng: “Một luật sư chỉ quan tâm đ ến việc kháng án cho khách hàng đúng là rất an toàn và không gì đáng trách, nhưng có một số thời điểm, ý định ban đầu khi kháng án của khách đến từ cái gì, thì em luôn cảm thấy, có lúc đối với kết quả của vụ kiện, cũng rất quan trọng. Luật sư cần sự chuyên nghiệp, nhưng cũng cần cảm xúc.”
Cô nói rất chừng mực, nhìn vào đôi mắt của Tiền Hằng: “Em vẫn luôn nhớ sự hướng dẫn của anh, nhưng em cũng có cách thức và phong cách riêng của mình, cũng có suy nghĩ riêng. Em sẽ không mù quáng tin tưởng đương sự, em là một luật sư, làm bất cứ chuyện gì, suy ra bất kỳ kết luận gì, em đều có lý có chứng cứ.”
“Những bằng chứng này, bây giờ em muốn anh nhìn qua một chút.”
Tiền Hằng xem tài liệu, video Thành Dao đem tới xong, thì trên mặt anh mới từ từ buông nét xem thường và lạnh lùng lúc đầu xuống.
“Cứu chồng và con của tôi trước, cứu họ trước...”
Trong video giọng nói của Trần Lâm Lệ khàn khàn mà tuyệt vọng, Tiền Hằng mím chặt môi, khuôn mặt xen lẫn bất ngờ, kinh ngạc và một tia mờ mịt.
“Trần Lâm Lệ mới vừa tự tử không thành, em biết theo góc nhìn của Hoàng Nhiễm, thì đây nhất định là đóng kịch, giờ đây bất kể cô ấy có làm gì để nhớ về Chương Khải Chương Nhiên, thì Hoàng Nhiễm cũng có thành kiến.” Thành Dao dừng một chút, “Đoạn video này là của người đã trải qua vụ tai nạn lúc đó, không có chỉnh sửa không làm giả, nếu như không tin anh hoàn toàn có thể đi giám định. Lúc ấy Trần Lâm Lệ cũng bị thương, não còn bị chấn động, tình hình cũng không tốt. Con người trong lúc nguy cấp, nhất là lúc gặp phải nguy hiểm, thì phản ứng đầu tiên thường là phỏng chiếu cảm xúc chân thật nhất trong nội tâm. Hầu hết mọi người trong tình cảnh của Trần Lâm Lệ, chắc chắn sẽ yêu cầu người ta cứu mình trước, điều này cũng không có gì đáng trách, chỉ là bản năng của con người mà thôi.”
“Nhưng Trần Lâm Lệ thì không, phản ứng đầu tiên của cô ấy, là cứu Chương Khải và Chương Nhiên trước, bởi vì yêu, mà bỏ qua cả bản năng ích kỷ nhất là cứu mình trước, vào thời điểm nguy hiểm nhất, lời bật thốt lên lại là cứu chồng và con.” Thành Dao nhìn về phía Tiền Hằng, “Nhìn những thứ này, anh có còn cảm thấy Trần Lâm Lệ kết hôn với Chương Khải, là xuất phát từ lợi ích, chứ không phải tình yêu không?”
Lần đầu tiên, Thành Dao duỗi thẳng người trước mặt Tiền Hằng, dùng chứng cứ nói rõ tất cả, cô vừa cảm thấy tự hào vừa tràn đầy hăng hái, cảm giác sứ mệnh làm luật sư trong trái tim cô, cũng càng tỏa ra mạnh mẽ hơn.
“Em luôn cảm thấy, luật pháp lạnh lẽo và trung lập, nhưng mà làm luật sư, thì nên vượt ra ngoài sự lý tính của luật pháp, mà có tình người hơn. Điều này không những không ảnh hưởng đến tính chuyên nghiệp, mà thậm chí còn khiến luật sư trở nên tốt hơn.” Thành Dao nhìn thẳng vào mắt của Tiền Hằng, “Em không phủ nhận, anh chuyên nghiệp hơn em, nhưng có đôi khi, sự hiểu biết của anh về nghề nghiệp này, cũng không phải là hoàn toàn chính xác. Neu như chúng ta dùng phương thức kiện tụng để giải quyết vụ tranh chấp này, thì cơ hội chiến thắng của em rất nhỏ, bắt đầu làm từ thời gian tử vong, muốn phủ định giấy chứng tử nước ngoài, thực sự rất khó, nhưng chúng ta có thể suy nghĩ một chút, có còn cách nào giải quyết tranh chấp này tốt hơn hay không?”
Cô gái trước mặt rạng rỡ mà tự tin, cô tựa như mang theo ánh sáng chói lọi, chuyên nghiệp, mạnh mẽ, nhưng không hề hùng hổ dọa người. Tiền Hằng chưa bao giờ tránh bất kỳ đối thủ nào trong các vụ kiện trước đây, cũng chưa bao giờ cúi đầu trước bất kỳ đối thủ nào, lại càng chưa từng thừa nhận mình sai trước đối thủ.
Nhiều năm như vậy, anh chưa từng như thế.
Nhưng mà lần này, anh lại vô thức nhìn đi chỗ khác.
Thành Dao đã đúng.
“Luật sư chúng ta là người giải quyết xung đột, nhưng phương thức giải quyết, thì không nhất định giới hạn ở kiện tụng đối chọi, tranh chấp gia đình, cũng có thể hòa giải.” Thành Dao mím môi, nghiêm túc và tập trung, “Trần Lâm Lệ rất yêu Chương Khải Chương Nhiên, em tin Hoàng Nhiễm cũng như vậy. Vụ tai nạn này, đối với Trần Lâm Lệ và Hoàng Nhiễm đều là đả kích đánh mất người thương yêu, đều là tình yêu dành cho những người thân yêu đã mất, tại sao không thể hòa giải?”
Để rèn sắt khi còn nóng, Thành Dao đã nói chuyện Trần Lâm Lệ không hy vọng chia nhỏ Khải Lệ, và chuyện người nắm quyền thật sự phía sau của Khải Lệ là ai cho anh.
“Không hề có mâu thuẫn giữa mẹ chồng và con dâu nào cả, chỉ là những hiểu lầm và thành kiến của Hoàng Nhiễm đã dẫn đến việc giao tiếp không suôn sẻ, nếu vì phân chia tài sản thừa kế, mà xé rách da mặt đánh nhau kịch liệt, thì cuối cùng bất kể là ai thắng kiện, thì có thật sự thắng sao? Đó chỉ là một cuộc thua kép trông như thắng thôi. Cầm tiền, mất đi tình thân, cả đời không thể nào hòa giải. Chương Khải và Chương Nhiên đã mất sẽ hy vọng thấy loại kết thúc này sao? Hai người Trần Lâm Lệ và Hoàng Nhiễm đều không phải là người xấu, cũng không có thâm cừu đại hận gì, cùng yêu thương hai người giống nhau, cùng chịu đựng chung một nỗi đau, nếu như đấu nhau đến một mất một còn thương tích đầy mình, thì bất luận ai thắng, không phải cũng là bi kịch sao?”
Đàn ông nghiêm túc rất quyến rũ, phụ nữ nghiêm túc cũng như vậy. Tiền Hằng nhìn Thành Dao ở trước mặt, ngoài nỗi nhớ nhung và tình yêu khó mà đ è xuống đối với cô, lần đầu tiên sinh ra một loại kích động muốn ganh đua cao thấp với cô.
Thành Dao đã trưởng thành nhanh hơn anh tưởng tượng. về chuyên môn và kinh nghiệm thì cô còn hơi non nớt, nhưng loại sức mạnh không chịu thua đó của cô, lại làm cho người ta sinh ra cảm giác cùng chí hướng.
Một Tiền Hằng đã từng, cho dù biết Thành Dao đang cố gắng, thì cũng là nhìn cô từ góc độ đàn ông nhìn phụ nữ, đánh giá cao cô, cũng là trình độ giữa đàn ông và phụ nữ, cô nỗ lực trong công việc, cũng chỉ là sự tồn tại thêu gấm thêu hoa mà thôi. Nhưng thẳng đến lúc này, lần đầu tiên Tiền Hằng lấy ánh mắt nhìn đối thủ để nhìn Thành Dao.
Trước kia anh đã từng nghe nói những người phụ nữ ưu tú thích tham gia vào các cuộc cạnh tranh của đàn ông thì không có sức hấp dẫn, nhưng Tiền Hằng cảm thấy tất cả bọn họ đều đã sai rồi. Thành Dao vào thời điểm này, thật sự là càng quyến rũ hơn bất kỳ giây phút nào trong quá khứ.
Tiền Hằng cũng là lần đầu tiên, phá lệ: “Anh sẽ nói với Hoàng Nhiễm.”
Mắt của Thành Dao sáng rực lên, chỉ cần Tiền Hằng chịu nói, thì vụ kiện sẽ có khả năng có kết cục tốt đẹp.
“Thành kiến của Hoàng Nhiễm đối với Trần Lâm Lệ không phải là ngày một ngày hai, có một số việc, vẫn nên để mẹ chồng mặt đối mặt nói chuyện sẽ hiệu quả hơn, anh không thể đảm bảo bà ấy bằng lòng gặp Trần Lâm Lệ, nhưng anh sẽ cố gắng tạo điều kiện cho hai người bọn họ gặp mặt.”
Tiền Hằng không đảm bảo 100%, nhưng có những lời này của anh, Thành Dao cũng biết được mình đã có thể yên tâm rồi.
Nói xong những chuyện, bụng Thành Dao liền kêu lên.
Tiền Hằng không nhìn Thành Dao, giọng nói mất tự nhiên đang cố gắng trông tự nhiên: “Muốn ăn gì?”
“Không cần, em đã hẹn cùng ăn cơm tối với đàn anh rồi, có mấy vụ kiện muốn thảo luận với anh ấy. Anh ấy cũng đợi ngoài cửa quán cà phê rồi.”
Tiền Hằng còn chưa kịp nói gì, thì Thành Dao đã vẫy tay với anh, nét mặt rực rỡ trông rất giỏi giang không chút lưu luyến đi ra khỏi quán cà phê, mà ở bên ngoài, Cố Bắc Thanh đang mỉm cười dịu dàng với cô.
Cố Bắc Thanh không nhìn thấy Tiền Hằng, anh ta vẫy tay với Thành Dao, hai người vừa nói vừa cười rời đi.
Tuấn nam mỹ nữ, phong cảnh thật đẹp, chỉ là phong cảnh này ở trong mắt của Tiền Hằng thế nào cũng rất chướng mắt.
Tiền Hằng giống như ăn 10.000 quả chanh, chua từ trong ra ngoài.
Chỉ là ngoài sự ghen tuông và chua xót này, lần đầu tiên Tiền Hằng sinh ra hoài nghi đối với nguyên tắc của mình.
Trần Lâm Lệ và Chương Khải đã kết hôn được mười một năm. Mười một năm, theo như ý thức của Tiền Hằng, thì tất cả tình cảm đều đã bị củi gạo dầu muối trong hôn nhân làm cho phai mờ, mà hôn nhân thì không tránh khỏi trộn lẫn lợi ích, mà liên quan đến vấn đề tiền bạc, thì hoàn toàn không còn tình yêu thuần túy nữa, chỉ sẽ để lộ sự ích kỷ và hờ hững của con người. Huống chi trong cuộc hôn nhân này của Trần Lâm Lệ và Chương Khải, gia cảnh của hai người cách nhau quá xa, địa vị xã hội lại khác nhau một trời một vực, còn xen lẫn mối quan hệ mẹ chồng khó sống chung và ánh mắt của người ngoài, lại còn có một cậu con trai đang trong thời kỳ nổi loạn của tuổi trẻ, có thể nói hoàn toàn là kiểu Hard.
Tiền Hằng đã giải quyết rất nhiều vụ tranh chấp gia đình, dựa theo kinh nghiệm trong quá khứ, đây có thể là một cuộc tranh chấp hôn nhân điển hình vì đã bị thực tế làm cạn kiệt tình yêu. Bất kể lúc kết hôn có tình yêu hay không, thì trong thời điểm này, chắc chắn là không.
Nhưng mà câu nói khi Trần Lâm Lệ trong lúc nguy cấp thà bỏ qua bản thân cũng phải cứu chồng, lại quanh quẩn trong lòng Tiền Hằng.
Trong cuộc hôn nhân, nếu như tách bỏ tất cả chi tiết phức tạp rườm rà, thì liệu tình yêu sâu đậm như vậy, có tồn tại không? Hôn nhân, cũng chưa chắc là phần mộ của tình yêu, mà ngược lại sẽ càng lắng đọng càng sâu đậm hơn sao?
Kiên trì với chủ nghĩa không cưới, có đúng không?
Câu hỏi này, sau khi Thành Dao nói chia tay với anh, cứ lẩn quẩn trong lòng của Tiền Hằng. Anh vô thức quan sát tất cả các cặp vợ chồng trong cuộc sống, thậm chí còn bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về điểm tốt của kết hôn. Chính anh cũng không ý thức được, anh đang không ngừng cố gắng thuyết phục bản thân, cố gắng lật đổ nguyên tắc mà anh ta đã kiên trì bấy lâu. Kiên trì không kết hôn thì sẽ mất đi Thành Dao, nhận thức này đã đẩy Tiền Hằng đến bước đường cùng. Lần đầu tiên trong đời, anh cảm thấy mâu thuẫn, xoắn xuýt mà không còn quyết đoán, thậm chí có chút bối rối đối với nguyên tắc của mình.
Hôn nhân có thể cũng không tệ như anh tưởng tượng, giống như Trần Lâm Lệ và Chương Khải vậy, trong hôn nhân vẫn có tình yêu, cũng có sự ấm áp.
Bởi vì bản thân đã xử lý quá nhiều vụ kiện hôn nhân phơi bày bản chất xấu xí của con người, nên đã nhận định hôn nhân xấu xí, đó có phải chỉ là một định kiến cố chấp hay không?
Mà quan trọng hơn chính là, Tiền Hằng càng không thể tự lừa dối mình.
Anh không muốn mất đi Thành Dao, ở bên cô, mới là cuộc sống anh hướng tới. Có cô cuộc sống mới rực rỡ mà tươi sáng, anh không thể mất đi cô, cũng sợ mất đi cô.
Tiền Hằng mơ hồ nhớ đến một câu thoại trong một bộ phim.
“Em là người đầu tiên anh muốn thấy khi thức dậy mỗi sáng, cũng là người duy nhất anh muốn hôn trước khi ngủ mỗi tối.”
Lúc đầu Tiền Hằng chỉ cảm thấy không đáng để ý đến, câu nói này quá đạo đức giả lại quá văn chương.
Nhưng cho đến bây giờ, anh mới thật sự hiểu được ý nghĩa của nó.
Khi bạn có một người bạn thật lòng yêu, đột nhiên, bạn sẽ hiểu được tất cả các cuộc đối thoại tình yêu trong phim, nghe hiểu tất cả các bài hát về tình yêu.
Nguyên tắc và tình cảm trong trái tim của Tiền Hằng đang đánh nhau dữ dội. Anh chỉ cảm thấy vào giờ phút này, đối với chủ nghĩa không cưới và DINK, anh càng ngày càng không kiên định như vậy nữa.
Anh đi ra quán cà phê, sau đó thấy Cố Bắc Thanh đang cởi khăn quàng cổ của mình quàng cho Thành Dao. Động tác dịu dàng kia, ánh mắt nhìn về phía Thành Dao kia của Cố Bắc Thanh, chỉ cần là một người đàn ông, thì cũng có thể nhìn ra là có ý gì.
Trong khoảnh khắc đó, Tiền Hằng chỉ cảm thấy có một ngôi sao đang nổ tung trong đầu. Anh còn chưa chết đâu! Cố Bắc Thanh lại dám cạy góc tường ngay trước mặt anh?!