Các bạn học lớp 11/1 mừng như điên, nhao nhao vây quanh các đại công thần reo hò ầm ĩ —— Ngoại trừ Tạ Lâm. Không phải họ không muốn đến gần Tạ Lâm mà nam thần thực sự quá xa cách, dù đoạt giải đặc biệt vẫn lạnh nhạt như mọi khi, rất có phong thái đại lão khiến mọi người phục sát đất.
Họ đâu biết người nào đó nhìn bề ngoài điềm tĩnh lạnh lùng nhưng giờ đây nội tâm giống hệt cuộn len bị mèo vờn rối tung rối mù.
Trên má vẫn còn vương vấn xúc cảm mềm mại kia như một dấu ấn nóng hổi nhắc nhở y đây không phải là mơ.
Ưu điểm lớn nhất của Tạ Lâm là bình tĩnh, bất kể tình huống gấp gáp hay bất ngờ đến mức nào cũng không làm y nao núng. Nhưng ngay khi Đường Cửu hôn y, lần đầu tiên trong đời y sâu sắc cảm nhận được thế nào là luống cuống tay chân.
Y đứng dưới ánh đèn sân khấu sáng rực, bên dưới là tiếng hò reo vang dội nhưng cái gì y cũng không thấy, cái gì cũng không nghe được, thế giới thoáng chốc yên tĩnh lại, trong mắt y chỉ có thiếu niên đeo cặp sừng màu đỏ và đôi mắt sáng ngời đong đầy ý cười của đối phương.
Cuối cùng thiếu niên khều tay y một cái thì y mới sực tỉnh, nửa linh hồn đã bay mất, nửa còn lại miễn cưỡng khôi phục lý trí, thuận theo lời thoại đột xuất của Đường Cửu để kết thúc vở kịch một cách mỹ mãn.
"Cửu Cửu, cậu cũng tài tình quá nha, trong đầu đựng gì thế hả!"
"Ha ha ha ha tớ cười xỉu, cậu sửa kịch bản đáng yêu chết mất, ác long và hoàng tử sống hạnh phúc bên nhau trọn đời!!"
"Cửu Cửu, sao tự dưng cậu lại muốn hôn Tạ nam thần thế?"
Tạ Lâm âm thầm ngước mắt lên, trong lòng như có một con thỏ nhỏ say rượu nhảy tới nhảy lui.
Đây cũng là điều y muốn hỏi.
Cửu Cửu...... sao lại hôn mình?
Chỉ vì hiệu quả biểu diễn, hay là......
Ngay khi con thỏ nhỏ đang nhảy múa tưng bừng, y nghe thấy thiếu niên ngồi phía trước vui vẻ cười nói với mọi người: "Hoa khôi lớp chúng ta xinh đẹp như vậy nếu tớ hôn thật thì kiểu gì cũng đồn đại lung tung! Mr. Krabs thì khác, cùng là nam sinh có hôn cũng chẳng sao."
Vẻ mặt Tạ Lâm cứng lại, chậm chạp cúi đầu.
Con thỏ nhỏ phấn khích trong lòng đụng đầu vào tường rồi ngã lăn ra đất nằm im.
——
Trên đường tan học, Đường Cửu và Tạ Lâm đi song song với nhau. Ánh hoàng hôn ấm áp rọi xuống làm hai bóng người đổ dài trên mặt đất.
Tạ Lâm lặng lẽ không nói lời nào.
Y vẫn luôn kiệm lời nên im lặng không có nghĩa là tâm trạng sa sút. Người khác rất khó phỏng đoán ý nghĩ và thái độ của y, nhưng Đường Cửu chỉ cần nhìn một cái là có thể nhận ra ngay.
Chẳng hạn như bây giờ rõ ràng y đang buồn.
Nghĩ lại thì thời trung học Tạ Lâm không thâm trầm kín kẽ như sau khi trưởng thành, tâm trạng thất thường vẫn rất rõ ràng, mặc dù Đường Cửu luôn đoán được những lúc tâm trạng y không tốt nhưng nghĩ mãi vẫn chẳng tìm ra lý do.
Ví dụ như lễ tình nhân nữ sinh lớp bên cạnh tặng hắn một hộp sô cô la, Tạ Lâm không vui. Ví dụ như khi chơi bóng rổ mấy nam sinh ôm hắn, Tạ Lâm lại không vui. Ví dụ như đi KTV chơi với đám bạn học, chơi trò mạo hiểm rút thăm c ởi quần áo, sắc mặt Tạ Lâm lập tức đen thui......
Lúc đó Đường Cửu vẫn không hiểu tại sao Mr. Krabs nhà mình lại dễ quạu như vậy, giờ nghĩ lại hắn chỉ muốn nói một câu với chính mình thời trung học, mi đúng là đồ ngốc mà......
Sau khi hiểu hết mọi chuyện, tâm tình Tạ Lâm trong mắt Đường Cửu không thể che giấu được nữa, hắn đã đoán ra nguyên nhân khiến đối phương buồn bực nhưng chưa vội giải thích ngay.
Đến trước nhà mình, Tạ Lâm nói: "Tớ về đây."
Đường Cửu lập tức níu y lại không cho đi: "Tới nhà tớ làm bài tập đi!"
Tạ Lâm đột nhiên dừng bước. Y vẫn chưa điều chỉnh tốt cảm xúc của mình nên tạm thời không muốn đối mặt với Đường Cửu, còn đang do dự thì đã bị đối phương chẳng chút khách khí lôi phắt về nhà.
Rất giống ác long bá đạo bắt đi tiểu hoàng tử mình ngấp nghé đã lâu.
Trong nhà vẫn không có ai, ông bà Đường lại đi hẹn hò. Đường Cửu đẩy Tạ Lâm vào phòng mình khóa cửa lại.
"Mr. Krabs," hắn ném balô rồi tiến lại gần Tạ Lâm, "Cậu không hỏi sao hôm nay tớ đột nhiên hôn cậu à?"
Không ngờ đối phương chủ động nhắc tới đề tài này, trong lòng Tạ Lâm lại đau nhói. Y cố giữ nhịp thở ổn định, rũ mắt không nhìn thiếu niên, cố gắng để giọng mình bình tĩnh như thường: "Chẳng phải cậu nói rồi à? Cùng là nam sinh hôn mấy cái cũng đâu có sao."
Mặc dù đã cố kiềm chế nhưng khi nói ra câu này y vẫn không giấu được ủy khuất giận dỗi.
Tạ Lâm thích sự ngây thơ của Đường Cửu nhưng đôi khi lại hận thấu sự ngây thơ này.
Ngày đêm mình dằn vặt bản thân, đau khổ kiềm chế, lo được lo mất, còn đối phương cái gì cũng không biết, không biết tâm ý mình, không biết tình cảm mãnh liệt trong lòng đã gần như đè bẹp mình.
Dù biết đây không phải lỗi của Đường Cửu nhưng mỗi lần đối phương vô tư nói ra những câu làm tim y đau buốt, y thật sự chỉ muốn ôm chặt đối phương vào lòng rồi hung hăng cắn mấy cái.
Đương nhiên...... cũng chỉ là nghĩ mà thôi.
Đường Cửu nhìn y rồi đi tới mấy bước đứng trước mặt y.
Tạ Lâm buộc lòng phải ngẩng đầu nhìn hắn, lúc này mới phát hiện khoảng cách giữa hai người dường như đã quá gần.
"Đúng là tớ nói thế." Đường Cửu nói, "Nhưng đó là nói cho những người khác nghe."
Tạ Lâm nhất thời không kịp phản ứng.
"Nếu hoàng tử là ai khác," Đường Cửu nhìn vào mắt y, "Thì tớ sẽ không hôn đâu."
Đôi mắt thiếu niên đen láy trong veo chứa đựng sự nghiêm túc và một tình cảm lạ lẫm, mặc dù Tạ Lâm chưa nhận ra đó là tình cảm gì nhưng trong lòng lại mơ hồ dâng lên một linh cảm mà có mơ y cũng không dám hy vọng xa vời.
"Lúc trên sân khấu tớ không tiện lộ liễu quá. Nhưng thật ra tớ muốn hôn cậu thế này cơ."
Nói xong Đường Cửu đưa tay ôm cổ Tạ Lâm rồi nghiêng đầu hôn lên môi y.
...... Là mơ nhỉ.
Chắc chỉ đang mơ thôi.
Con thỏ nhỏ trong lòng đột nhiên sống lại rồi nhảy vút lên trời, vung vẩy đôi tai dài điên cuồng nhảy nhót. Hai tai ù đi, máu xông thẳng l3n đỉnh đầu, hai tay khẩn trương run lên, quên cả hít thở làm lồ ng ngực đau nhói.
Nhưng những thứ này đều không quan trọng.
Quan trọng là Đường Cửu đang hôn y.
Cửu Cửu đang hôn y.
Dường như bất mãn vì y đứng đờ ra, Đường Cửu dùng răng nanh không nhẹ không nặng cắn môi y một cái, sau đó đầu lưỡi trơn mềm chui vào nghịch ngợm li3m răng y, thừa dịp y thất thần dương dương đắc ý xông vào bên trong.
Rốt cuộc Tạ Lâm đã có phản ứng. Y đưa tay ôm chặt eo Đường Cửu kéo cả người hắn sát vào ngực mình không chừa một khe hở, đảo khách thành chủ cắn môi đối phương, hung hăng điên cuồng hôn hắn. Y như kẻ lang thang trong sa mạc nhìn thấy nguồn nước, lại giống như mãnh thú bị đói lâu ngày rốt cuộc ngửi được mùi thịt tươi ngon, thoáng chốc đỏ mắt nhào tới bất kể phía trước có cạm bẫy nguy hiểm hay không, cũng mặc kệ trước mắt có phải là huyễn cảnh do sự mơ tưởng điên cuống của mình tạo ra hay không.
Hôn đến lúc triền miên kịch liệt, Tạ Lâm ôm eo Đường Cửu bế lên bàn học. Sách vở giấy bút bị gạt hết xuống sàn nhưng chẳng ai để ý. Y đặt Đường Cửu ngồi dựa vào tường rồi hôn càng sâu hơn, càng khát khao hơn.
Chẳng biết qua bao lâu, sự điên dại kia mới hơi rút lui, cuối cùng Tạ Lâm m*t mạnh môi trên của hắn một cái rồi lưu luyến ngẩng đầu lên.
Đường Cửu bị hôn bờ môi ướt át, gương mặt ửng hồng, ánh mắt hơi thẹn thùng nhưng vẫn chân thành bình tĩnh nhìn Tạ Lâm, hai tay còn ngoan ngoãn ôm vai y.
Tạ Lâm nhẹ giọng hỏi: "Tớ đang mơ đúng không?"
Đường Cửu đột nhiên chột dạ.
Đúng...... đúng vậy......
Nhưng hắn làm sao có thể phá hỏng bầu không khí ngay lúc này, thế là chồm tới hôn Tạ Lâm một cái: "Dĩ nhiên không phải rồi. Sự thật là tớ thích cậu, rất thích cậu."
"Không phải thích như bạn thân, không phải thích như trúc mã mà là thích kiểu muốn hôn cậu, muốn ôm cậu, muốn bên cậu từng phút từng giây, muốn nắm tay cậu sống hết đời."
Những gì trước kia không hiểu, không có cơ hội nói, chưa thể nói, giờ Đường Cửu đã nói ra hết. Mặc dù trong hiện thực hắn và Tạ Lâm đã sớm bên nhau nhưng không ngờ lúc tỏ tình vẫn khẩn trương như vậy: "Tạ Lâm, cậu có thích tớ không? Cậu muốn ở bên tớ không?"
Tạ Lâm nhìn hắn chăm chú thật lâu, vẻ lạnh nhạt điềm tĩnh thường ngày không còn nữa, khóe mắt từ từ ửng đỏ.
"Tớ thích cậu." Cuối cùng y lên tiếng, nắm chặt tay Đường Cửu đưa lên môi hôn rồi nhìn thẳng vào mắt hắn nói, "Tớ thích cậu, thích cậu cực kỳ lâu rồi. Tớ muốn ở bên cậu, tớ muốn yêu thương cậu, cưng chiều cậu, một lòng một dạ đối tốt với cậu, tay trong tay cùng cậu vượt qua cả đời."
Đường Cửu mỉm cười, khóe mắt có giọt nước nho nhỏ, hắn đưa tay ôm chặt Tạ Lâm, ôm lấy cả thế giới của mình.
——
Tỉnh mộng.
Đường Cửu quay đầu thấy người bên cạnh cũng đã thức giấc. Tạ Lâm nhìn hắn rồi đưa tay kéo hắn vào lòng, thật lâu không nói gì.
"Tớ chỉ có thể nghĩ ra cách này thôi." Đường Cửu nép vào ngực y thì thầm, "Tuy không bù đắp được gì nhưng tớ nghĩ ít nhất có thể làm cậu vui vẻ một chút......"
Lồ ng ngực hắn đang dựa vào nhẹ nhàng rung động, Tạ Lâm cười.
"Đã đủ lắm rồi." Y vuốt tóc Đường Cửu rồi hôn lên trán hắn một cái, "Quá khứ đâu còn quan trọng. Quan trọng là hiện tại và tương lai......" Tạ Lâm nắm tay Đường Cửu, vừa cười vừa nhéo ngón tay hắn, "Cậu đã là của tớ rồi, chạy không thoát nữa đâu."
Nắng sớm xuyên qua màn lụa trắng chiếu sáng mười ngón tay đan vào nhau và chiếc nhẫn lấp lánh.
Thời gian qua đi rốt cuộc thiếu niên kia đã ôm được tiểu trúc mã của mình về.
Những người có tình cuối cùng đã được bên nhau.
[HOÀN]