• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit:Selenee



Beta: Chin✿



__________________



"Ba có tiền rồi thì không cần con phải không?" Hai lông mày của Diệp Nha dính vào nhau như sâu róm, ngón tay không kéo được lông trên tai thỏ, cho thấy cô đang rất lo lắng.



"Chuyện này không liên quan đến tiền bạc."



"Không liên quan cái gì?"Diệp Nha hỏi, "Ba vẫn rất ghét con đúng không?"



"Ba không có ghét con." Diệp Lâm Xuyên siết chặt tay lái. Hắn không biết phải giải thích như thế nào cho Diệp Nha hiểu, Triệu Bác Văn là tên Triệu tiến sĩ đã dùng trước đây, sau này từng nổi tiếng một thời, mọi người thường gọi hắn ta là Triệu tiến sĩ. Diệp Lâm Xuyên cũng không nghĩ tới Triệu Gia Minh thế mà cùng Triệu tiến sĩ là quan hệ cha con, còn nhớ rõ Triệu Gia Minh điền cột cha mẹ là mồ côi, hắn từ trước tới giờ cũng không chú ý lắm về tình hình gia đình của cấp dưới, họ "Triệu" cũng là họ thường thấy, sẽ không liên quan đến nhau.



Nếu lời của Triệu Gia Minh là thật, điều đó có nghĩa là hắn có trong tay bằng chứng cho thấy Diệp Nha đã bị nghiên cứu.



Con bé sẽ bị bắt đi, hoặc sẽ tiếp tục bị cục quản lý nhốt để nghiên cứu.



Cho dù là kết quả ra sao, Diệp Lâm Xuyên cũng đều không muốn.



"Nếu ba không đưa con đi, lúc con gặp nguy hiểm, người xấu sẽ mang con đi." Diệp Lâm Xuyên đối với đứa nhỏ vô tri ngây thơ nói một cách đơn giản, "Ba cũng không có cách nào chống lại bọn họ, chỉ có thể đem con giấu đi trước."



"Vậy em trai muốn đem con giấu bao lâu?"



Diệp Lâm Xuyên im lặng.



Đôi mắt Diệp Nha trong suốt trong veo, như pha lê sáng ngời: " Mẹ nói chỉ có người xấu mới bị giấu đi, con cũng không phải là người xấu, tại sao một hai phải giấu con? Bởi vì cái thân phận này sao? Mỗi người đều có một thân phận, thân phận của con chỉ là người nhân bản thôi mà, vì cái gì muốn giấu con đi?"



Diệp Nha đã sớm biết rõ tình cảnh của mình, đầu óc càng ngày càng rõ ràng hơn bao giờ hết.



Cô không muốn đi Australia xem động vật, cũng không muốn đến Paris cho bồ câu ăn, cuộc hành trình chỉ đi một mình thì rất vô nghĩa; cô muốn lớn lên cùng anh trai, muốn thật sự nhìn thấy những ngôi sao cùng Thần Tinh.



Diệp Lâm Xuyên cứng họng không nói được, sau đó cười một tiếng, "Được." Hắn nói, "Chúng ta không đi."



Hắn là ba, là chỗ dựa không thể phá vỡ của con nhỏ.



Ngoại trừ bên cạnh hắn, Diệp Nha không cần đi nơi nào hết.



Diệp Lâm Xuyên khởi động xe, lập tức hướng thẳng đến bệnh viện.



**



Kế đó là một vòng biến động, Diệp Lâm Xuyên mua được quan hệ mật thiết giám sát tình huống của Triệu Gia Minh ở trại tạm giam, đồng thời sắp xếp người bí mật giám sát xung quanh Triệu gia, nếu có tình huống ngoài ý muốn xảy ra, hắn có thể biết trước và phản ứng ngay lập tức.



Diệp Lâm Xuyên mấy ngày này rất bận, phải theo dõi hạng mục bên kia, bên Triệu Gia Minh cũng phải xử lý sạch sẽ, mỗi ngày cũng không quên đến bệnh viện nhìn Diệp Thanh Hà, mới có mấy ngày mà cả người đã sụt cân.



Hôm nay đến bệnh viện đã là 10 giờ tối, tiếng bước chân thanh thúy không nhanh không chậm vang vọng trên hành lang.



Diệp Lâm Xuyên đẩy cửa đi vào.



Phòng bệnh sáng lên ánh sáng của đèn ngủ, ánh đèn hòa cùng ánh trăng ngoài cửa sổ, lộ ra sự ấm áp.



"Ơ, ba?" Diệp Thanh Hà vừa mới chợp mắt đã bị đánh thức, ánh mắt ngái ngủ nhìn sang.



"Làm phiền con sao?" Diệp Lâm Xuyên bỏ túi trên tay, kéo ghế ngồi xuống.



Trên giường bệnh nhô ra một ngọn núi nhỏ, hắn tò mò nhìn vào trong.



Diệp Thanh Hà nhẹ nhàng chuyển động mở chăn ra, bên trong có một bóng trắng nhỏ cuộn tròn ngủ say, đôi tay nắm lấy quần áo trước ngực Diệp Thanh Hà, dựa vào trong ngực hắn mà ngủ ngon lành. Diệp Lâm Xuyên không khỏi phì cười, cưng chiều sờ soạng mấy sợi tóc mềm mại xõa tung của Diệp Nha.



"Nha Nha không chịu đi, nhất quyết muốn ở lại với con, hôm nay vừa đúng ngày không cần truyền dịch, nên cho em ấy ở lại."



"Hai ngày nữa là bọn nhỏ sẽ khai giảng, cũng không thể ở lại lâu với con được."



Nghĩ đến bọn họ đi học, trên mặt Diệp Thanh Hà lộ ra một chút thất vọng, ngược lại cười: "Không sao ạ, con sẽ uống thuốc, khi khỏe lên cũng có thể đi được."



Cả hai đều biết câu nói này của hắn đang tự an ủi mình cũng như an ủi người khác, Diệp Lâm Xuyên vẫn nhắm mắt, ánh đèn đong đưa trên hàng mi đen dài, trông có vẻ mệt mỏi.



"Ba, ba không cần ngày nào cũng tới thăm con đâu." Diệp Thanh Hà cảm động trước sự thay đổi của ba mình, cũng đau lòng trước tình cảnh hiện tại của ông. Hắn so bất cứ ai biết rõ có bao nhiêu gánh nặng trên vai Diệp Lâm Xuyên, không may hắn sinh ra cơ thể đã bị bệnh, càng không hiểu được có bao nhiêu sự dối trá trong thương nghiệp, không có cách nào giúp ông ấy chia sẻ phiền não của mình, điều duy nhất có thể làm là phải biết hiểu chuyện một chút, không cho ba thêm bất cứ cái gánh nặng nào nữa.



Diệp Lâm Xuyên ngực nóng lên, bàn tay lớn vò rối tung tóc trên đỉnh đầu Diệp Thanh Hà, khàn khàn nói: "Thanh Hà, con còn chưa lớn, nên có thể tùy hứng một chút."



Diệp Thanh Hà sửng sốt: "Ba......"



"Con có thể trốn học, có thể đánh nhau, có thể chơi xấu ba như em trai và em gái con. Con là một đứa nhỏ, không phải người lớn, không cần đứng trên lập trường vì ba mà suy nghĩ. Thời thơ ấu rất ngắn ngủi, ba không muốn con lớn lên hồi tưởng về lúc con nhỏ, chỉ toàn là áp lực."



Hắn khó có khi có được nhiều lời nói như vậy.



Mũi Diệp Thanh Hà chua xót, trong mắt cảm thấy đau đớn. Diệp Thanh Hà sợ hãi mình không có tiền đồ mà khóc ra tiếng, vội cúi đầu hung hăng dụi mắt, cảm xúc bình tĩnh trở lại, mới nhìn hắn rồi cười, gật đầu thật mạnh : "Con biết rồi."



"Phòng ở bên nhà đã sắp xếp xong, ta chuẩn bị dọn về trong tuần này đi."



"Nghe lời ba."



Diệp Lâm Xuyên lại nói: "Bọn Thẩm Trú cũng sẽ ở cùng chúng ta."



Hai thiếu niên bơ vơ không nơi nương tựa, Diệp Lâm Xuyên cũng sẽ không làm cho bọn họ không có chỗ ở cố định, lang thang khắp nơi. Nuôi ba người cũng là nuôi, nuôi năm người cũng vẫn là nuôi, không bằng để hai anh em họ ở cùng, đông người sẽ náo nhiệt hơn.



"Ba sẽ lấy ra 10% cổ phần nhà mình cho Diệp Nha, coi như là ba bồi thường cho con bé." Nói xong lại sờ sờ khuôn mặt Diệp Nha. Bạn nhỏ chậc lưỡi, không biết được bản thân mình bỗng nhiên trở thành phú bà.



Diệp Thanh Hà: "Ba lúc trước còn nói đem con bé vứt bỏ."



Đối mặt với sự chế nhạo của con trai, Diệp Lâm Xuyên mặt không biểu cảm nói: "Diệp Thanh Hà, nhớ kỹ đàn ông không sống trong trước đó."



Diệp Thanh Hà mím môi cười, hắn đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, ý cười vụt tắt, chậm rãi mở miệng: "Con hôm nay lúc ra ngoài tản bộ đi ngang qua một phòng bệnh, người ở bên trong lớn lên rất giống mẹ." Quá giống, ngay lúc đó hắn hoảng hốt cho rằng mẹ sẽ trở về bên cạnh hắn. Diệp Thanh Hà cứ như vậy đứng ở cửa một lúc lâu, một lúc lâu......



Nhớ nhung làm cho cảm xúc hắn trầm mặc. Mèo trắng đang nằm trên gối bỗng mở mắt ra, mềm mại liếm láp gương mặt của thiếu niên, ngay sau đó lại nhắm mắt chui vào trong người cậu hít thở. Thiếu hụt linh lực, mèo trắng đã mất đi kích thước như ban đầu, thoạt nhìn to như mèo nhà bình thường, hoặc thậm chí còn nhỏ hơn.



Diệp Thanh Hà cũng không biết điều này, vì vậy nhìn Diệp Lâm Xuyên xin lỗi, "Thực xin lỗi, con không nên nói điều này."



"Không có việc gì." Hắn đứng dậy với túi xách của mình, cuối cùng nhìn Diệp Nha, nói, "Ba đi trước đây, có việc gì thì gọi cho ba."



"Đi đường cẩn thận." Nhìn theo hướng Diệp Lâm Xuyên đi xa, Diệp Thanh Hà ôm lấy Diệp Nha một lần nữa nhắm mắt.



***



Thứ bảy trời trong.



Diệp Lâm Xuyên quyết định mang bọn nhỏ trở về nhà cũ.



Ánh mặt trời vừa lên cả lớn và nhỏ đều bị đánh thức, Diệp Nha ngủ còn chưa đủ, ngồi đung đưa trên giường, ánh mắt đờ đẫn nhìn phía xa.



Một lúc sau Thẩm Trú đi vào, bế Diệp Nha lên đi vào phòng tắm rửa mặt.



Cô cuối cùng hoàn hồn, cằm đặt trên vai thiếu niên, đôi mắt nhìn Diệp Lâm Xuyên thu dọn hành lý, cô cười cười hỏi: "Anh Thẩm Trú sẽ đi cùng chúng ta phải không?"



Diệp Lâm Xuyên không có ngẩng đầu: "Ừ."



Diệp Nha cười, gương mặt lộ ra lúm đồng tiền đáng yêu, "Vậy ba cũng sẽ đưa Thần Tinh đến sống cùng chúng ta phải không?"



Diệp Lâm Xuyên trả lời trôi chảy: "Không."



Diệp Nha tươi cười trầm xuống.



"Con cho rằng ba mở nhà trẻ?"



Cô không nói lời nào.



Đồ vật nhanh chóng được sửa sang lại, Diệp Lâm Xuyên gọi điện thoại cho tài xế qua đây, lập tức vừa chờ đợi vừa ăn sáng.



Bầu không khí trên bàn cơm im lặng, Thẩm Trú chờ Diệp Lâm Xuyên động đũa mới mở miệng: "Chú, cháu và Nhiên Nhiên rất cảm ơn chú đã quan tâm tới chúng cháu, nhưng mà cháu cảm thấy ở nơi này thì tốt hơn ạ."



Diệp Lâm Xuyên nhìn sang: "Lý do."



Thẩm Trú không tự chủ được mà quét mắt tới Diệp Nha yên lặng chờ hắn nói chuyện, lấy hết dũng khí nói: "Bởi vì...... Bởi vì tụi con đã gây cho chú rất nhiều phiền phức rất lớn, chú cũng chăm sóc tụi con lâu như vậy, thật sự khó lòng mà quấy rầy chú."



Người hai nhà ở chung một chỗ là rất bất đắc dĩ, bây giờ chỗ ai về chỗ người nấy, hắn cùng Thẩm Nhiên không có lý do gì mà mặt dày tiếp tục xâm nhập vào cuộc sống sinh hoạt của người khác.



"Không muốn đi thì học tập chăm chỉ vào, sau khi lớn lên còn có thể thi vào trường tốt, con nếu như nguyện ý, cũng có thể giúp chú chia sẻ một ít công việc, không muốn thì nói cho con làm việc con muốn." Diệp Lâm Xuyên nói, "Chú hy vọng con với Thẩm Nhiên có thể rõ ràng, chú chăm sóc cho mấy đứa vì xem mấy đứa như con của mình, cho nên không cần cảm thấy tăng thêm phiền phức cho chú. Thật khó mà nói, trong thời gian này là chú làm phiền mấy đứa mới đúng."



Khi nghèo túng nhất mới có thể thấy rõ phẩm chất của một người.



Hai anh em tuy tuổi nhỏ, nhưng bản chất lương thiện, thông minh lại biết kiềm chế, xứng đáng có được cuộc sống và sự giáo dục tốt hơn. Bên cạnh đó, tính cách Tử Dục không ổn định, còn Diệp Thanh Hà lại cưng chiều em trai em gái, bây giờ tìm một người tốt để chăm sóc bọn nhỏ là được.



Thấy bọn họ vẫn không nói, Diệp Lâm Xuyên cười nói: "Cháu cảm thấy Diệp Nha với Tử Dục phiền, cho nên mới không tới phải không."



Thẩm Trú vội vàng xua tay phủ nhận: "Không có không có, con rất thích Nha Nha với Tử Dục."



"Bên kia xong rồi." Diệp Lâm Xuyên nhìn thời gian, "Đi thu dọn một chút, xe sắp tới rồi."



Thẩm Trú thẹn thùng xoa xoa tai, kéo Thẩm Nhiên về phòng thu dọn hành lý.



Cùng lúc đó, tiếng chuông điện thoại vang lên.



Diệp Lâm Xuyên tưởng tài xế đã đến ở dưới, cũng không xem điện thoại, nào biết bên kia lại truyền đến tiếng phụ nữ khàn khàn mệt mỏi.



"Chào Diệp tổng , tôi là Điền Hựu Cầm."



Diệp Lâm Xuyên vừa nhíu mi, ngón tay không khỏi di chuyển đến nút cúp máy.



Điền Hựu Cầm dường như biết được ý đồ của hắn, hừ lạnh nói: "Diệp tổng đừng vội ngắt máy, lần này tôi tìm anh là có chuyện muốn bàn bạc với anh."



Diệp Lâm Xuyên nghe thấy buồn cười, "Triệu gia đã đủ phiền phức rồi, cô nói chuyện gì với tôi?"



Điền Hựu Cầm nói: "Con gái anh."



~Hết~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK