• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Giản Ninh Xuyên chỉ từng tham gia gameshow đúng một lần, chính là hồi tuyên truyền ≺Thành Phố Tội Ác≻, cậu và hai người Chu-Hoa cùng nhau tham gia một tiết mục sinh hoạt. Tuy tính hiệu quả không tồi, nhưng bản thân Giản Ninh Xuyên cứ thấy sao sao ấy, không ưa cái cảm giác show 360 độ trước máy quay, càng không muốn mất công “diễn” trên chương trình truyền hình.

Cậu thay mặt nhóm Giản Ái lên tiếng chất vấn: “Ông chủ Hoắc! Tiểu Giản đã hơn nửa năm rồi không đóng phim, tại sao công ty còn sắp xếp cho cậu ấy tham gia gameshow truyền hình? Chí hướng của cậu ấy là trở thành Marlon Brando của Trung Quốc! Cuộc đời diễn viên cứ hao mòn đi như vậy ư?”

Hoắc Phù: “…”

Giản Ninh Xuyên quay trở lại làm Giản Ninh Xuyên, tang thương nói: “Thầy Hoắc ơi, hay bởi vì gameshow nhanh hút fan, ván cược của anh với Khâu Thực lại sắp đến hẹn, cho nên anh muốn chạy đua thành tích à? Nếu vậy thì em sẽ nghe theo anh sắp xếp.”

Hoắc Phù cảm động nói: “Xuyên Xuyên, em đối xử với anh tốt quá.”

Nét mặt của Giản Ninh Xuyên như tổng tài bá đạo, thâm trầm nói: “Ai bảo anh là bà xã của em cơ.”

Hoắc Phù cười nói: “Nhưng doanh thu phòng vé của ≺Shoujo Mangaka≻ bùng nổ lắm, cổ phần của anh ở Thành Quả Entertainment đã an toàn rồi.”

Giản Ninh Xuyên vui vẻ, lập tức hoan hô: “Vậy em không tham gia gameshow nữa! Từ chối từ chối đi.”

Hoắc Phù tận lực đề cử: “Em xem qua phương án đã rồi hẵng quyết định, anh cảm thấy em sẽ rất thích.”

Giản Ninh Xuyên miễn cưỡng mở phương án ra nhìn.

GAMESHOW KẾ HOẠCH CỨU VỚT PHIM RÁC (tên tạm thời) ——

Mỗi tập phát sóng, ekip chương trình sẽ chọn ra một bộ phim có điểm số từ 5,5⋆ đến 6,5⋆ trên DOUBAN. Tiếp đấy sẽ mời đạo diễn phim đến trường quay để cùng ekip thảo luận những gì còn thiếu sót trong bộ phim đó. Đồng thời ekip sẽ chọn ra một cảnh quay kinh điển trong phim để tái hiện lại, từ quá trình thảo luận đến quay phim đều sẽ được cameraman ghi lại toàn bộ.

Giản Ninh Xuyên không dám tin, đọc đi đọc lại nhiều lần, kinh hãi nói: “Chơi vậy ai chơi cùng! Format thế này mà mời được đạo diễn đến á? Đạo diễn nào sẽ thừa nhận mình quay phim rác chứ?”

Hoắc Phù nói: “Đối phương bảo đã mời được một vài đạo diễn đồng ý tham gia.” Hắn tiết lộ tên của hai vị khách mời, đều là lớp đạo diễn trẻ có chút tiếng tăm, nhưng vẫn chưa có tác phẩm tiêu biểu và chất lượng nổi trội.

Giản Ninh Xuyên hiểu rất rõ, phim điện ảnh đạt 5,5⋆ thì chất lượng cũng không hẳn quá kém, những đạo diễn trẻ này chắc chắn là có năng lực, với lại tuổi nghề chưa cao, vẫn chịu được sự phê bình. Vị trí MC cố định sẽ do đại đạo diễn đảm nhận, như vậy nhóm đạo diễn trẻ này khi tham gia gameshow, vừa có thể mở rộng danh tiếng, vừa có thể được tiền bối chỉ bảo miễn phí, trăm lợi mà không có hại, quả thực là một phi vụ hời.

Quả nhiên Hoắc Phù nói tiếp: “MC cố định cũng đã mời được vài người, đều là đại đạo diễn, biên kịch và nhà sản xuất phim nổi tiếng trong nước. Ekip còn thiếu hai vị diễn viên, bên nữ thì đang đàm phán với Tô Thanh Quân, bên nam diễn viên thì chọn em.”

Tô Thanh Quân chính là nữ thần văn nghệ từng hợp tác với Giản Ninh Xuyên trong ≺Loạn Giang Nam≻, từng đoạt giải ảnh hậu của cả Kim Kê Bách Hoa Hoa Biểu, cô từ giã sự nghiệp khi đang ở trên đỉnh cao vinh quang, kết hôn xong liền thoái ẩn, chỉ thi thoảng đảm nhận vai diễn viên khách mời cũng gây được bão. Với tuổi nghề và năng lực của Tô Thanh Quân, cô hoàn toàn đủ tư cách để thảo luận chuyện quay phim với lớp đạo diễn trẻ.

Giản Ninh Xuyên nói: “Nhưng em thì không được đâu, em mới quay được mấy bộ phim chứ? Đi dạy đời người ta cách quay phim ư? Thế chả mặt dày quá mức rồi.”

Hoắc Phù nói: “Có đại đạo diễn, biên kịch và nhà sản xuất ra tay rồi, chuyện phê bình và nêu ý kiến không đến lượt em đâu. Công việc chủ yếu của em chính là học dự thính, tiếp đấy là phục chế cảnh quay. Chắc chắn ekip không thể nào mời hết được toàn bộ diễn viên gốc, đến lúc đó em sẽ nhận nhiệm vụ diễn thay.”

Giản Ninh Xuyên: “…”

Hoắc Phù nói: “Tiết mục có 12 tập tương đương với 12 bộ phim điện ảnh, nếu như ekip có thể mời được một nửa số diễn viên gốc, vậy thì em cũng có thể diễn đến 6 vai nam chính, thêm vào đó còn các vai phụ linh tinh. Tính ra em sẽ diễn từ 8 đến 10 bộ phim điện ảnh đấy, còn có thể một lần hợp tác với mười mấy đạo diễn lớn, cơ hội ngon ăn như thế này nhiều người thèm mà không được đâu.”

Giản Ninh Xuyên: “…”

Hoắc Phù: “Xuyên Xuyên? Em choáng quá à? Nói gì đi chứ?”

Giản Ninh Xuyên: “… Em chóng mặt quá.”

Hoắc Phù nở nụ cười: “Đây là lời thoại của anh mà?”

Giản Ninh Xuyên kích động đến mức ngồi cùng không yên, bật dậy, liên tục đi tới đi lui, rồi lại xoa xoa tay, nói: “Bà xã, em hưng phấn đến khó thở mất thôi, ôi thần linh ơi, tiết mục này trâu bò quá…”

Cậu lại cảnh giác hỏi: “Sao bên họ lại mời em? Phi vụ ngon ăn thế này thì phải mời minh tinh hạng A chứ? Tỷ như anh Phóng chẳng hạn?”

Hoắc Phù lườm cậu một cái.

Giản Ninh Xuyên chắp tay nói: “Bà xã đừng như vậy, em chỉ lấy ảnh làm ví dụ thôi mà.”

Hoắc Phù nói: “Gameshow này rất vất vả, một số phát sóng từ thảo luận đến quay phim phải công tác mất nguyên một tuần, mười hai số tương đương với ba tháng trời, có lẽ đến một ngày nghỉ ngơi cũng chẳng có. Như vậy thì ngoại trừ gameshow này, đừng nói là đóng phim, đến cả quảng cáo cũng đừng mơ nhận được, bên đó muốn mời Chu Phóng ít nhất phải chồng đủ 100 tỷ ra đấy. Với lại ekip còn phải trả chi phí bản quyền điện ảnh, cát xê của nhóm đại đạo diễn và biên kịch, rồi còn bối cảnh để quay phim, nhiều thứ phải chi như vậy đào đâu ra tiền để mời Chu Phóng? Quả thực có mấy diễn viên lưu lượng tự hạ giá để tham gia gameshow này, nhưng đạo diễn chương trình không muốn, sợ diễn xuất của nhóm lưu lượng không đủ trình, đến lúc đó không những không cứu được phim rác, có khi lại làm cho phim càng rác hơn.”

Giản Ninh Xuyên, diễn viên trẻ vừa giành được giải thưởng Kim Mã, lại vừa bước chân vào CLB doanh thu phòng vé 3000 tỷ, diễn xuất-tên tuổi-giá cả đều phù hợp với tiêu chí của chương trình.

Ngoài ra còn có một nguyên nhân sâu xa khác, đó chính là cái tên “Kế Hoạch Cứu Vớt Phim Rác”, các diễn viên khác dù ít dù nhiều cũng sẽ kiêng kỵ diễn viên gốc, ở trong giới Showbiz này ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, tương lai nếu chạm mặt sẽ tạo thành xấu hổ. Còn nghé con mới sinh Giản Ninh Xuyên thì đẻ ra đã mang trên người ánh hào quang “con nhà siêu sao nổi tiếng”, không hề có nỗi lo sợ về sau này.

Hoắc Phù và Thất Sắc Media cùng bàn bạc lại mấy chi tiết nhỏ, hợp đồng cứ thế được quyết định.

Ngày mùng 10 tháng 1, Tần Trận và Văn Oánh đi chứng nhận kết hôn, mời những người bạn thân nhất đến nhà ăn cơm.

Hai người thuê một gian nhà ở gần trường học, diện tích tuy không quá lớn nhưng được Văn Oánh bày biện sạch sẽ ấm áp, ngoài ra cô còn chuẩn bị sẵn một bàn đồ ăn.

Văn Oánh mang thai chưa đến 3 tháng nên bụng vẫn chưa lộ rõ, cô để mặt mộc, mặc một bộ quần áo rộng rãi thoải mái. Mấy cô bạn thân của Văn Oánh vui vẻ chụp ảnh chung với Giản Ninh Xuyên và Vương Tử Diệp, nhóm nữ sinh cũng không ăn được gì nhiều, tụ tập với nhau trong một phòng khác để thì thầm chuyện riêng tư.

Ba thanh niên 201 bị vứt lại ngoài phòng khách, cùng nhau uống rượu Thanh Hoa Phần 30 mà Tần Trận đem từ dưới quê lên, tiện thể mở hội buôn dưa.

Vương Tử Diệp: “Chúc mừng Trận cưa là thằng đầu tiên bước chân vào lâu đài hôn nhân, dô.”

Giản Ninh Xuyên không phục: “Tao mới là người đầu tiên kết hôn chứ.”

Tần Trận không tranh với cậu: “Ờ rồi là mày, dô nào!”

Vương Tử Diệp: “Chướng khí mù mịt, chỉ còn ông đây là cẩu độc thân, gâu.”

Giản Ninh Xuyên: “Diệp ca, sao mày không nhanh nhanh yêu đương đi?”

Vương Tử Diệp: “Yêu ai? Có đứa nào thích tao đâu.”

Tần Trận nói: “Rõ ràng là mày chướng mắt người ta thì có.”

Giản Ninh Xuyên: “Nếu tao đẹp giống Diệp ca thì tao cũng chướng mắt người khác.”

Vương Tử Diệp: “Tình trường không hài lòng, sự nghiệp cũng chẳng thuận lợi.” Cậu ta đột nhiên vô bàn một cái, nói: “Tiểu Giản, là bây có lỗi với tao!”

Giản Ninh Xuyên:???

Vương Tử Diệp: “Gameshow cứu vớt rác phẩm kia công ty tao đang thương lượng, bị bây hớt tay trên đó đa! Bây định đền cho tao thế nào đây?”

Giản Ninh Xuyên giật mình hỏi: “Thật á?” Lẽ nào diễn viên lưu lượng mà Hoắc Phù nhắc đến chính là chú Vương ư?! Trời má! Làm sao lại thế được!

Mặt mũi của Vương Tử Diệp nghiêm túc vô cùng.

Tần Trận cũng lúng túng nói: “Tử Diệp mày đừng như thế, Xuyên Xuyên nó có biết gì đâu, những việc này là do phía công ty phụ trách mà.”

Vương Tử Diệp: “Không được, Tiểu Giản bây đền cho tao đi.”

“…” Giản Ninh Xuyên đỏ mặt tới tận mang tai, nói: “Tao còn chưa ký hợp đồng, bây giờ tao gọi điện cho thầy Hoắc ngay, Diệp ca mày đừng tức giận.”

Cậu thật sự lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi.

Vương Tử Diệp giật nảy mình, vội vàng ngăn cậu lại: “Khoan đã! Tiểu Giản, tao nói đùa thôi, công ty tao đàm phán nhưng đàm phán không được, không phải do Hoắc Phù Phù nhà mày hớt tay trên đâu, là do tao chưa từng tham gia phim điện ảnh, không thù hợp với yêu cầu của gameshow đấy.”

Giản Ninh Xuyên: “…”

Tần Trận xông đến bóp cổ Vương Tử Diệp, nói: “Mày dám dọa Xuyên Xuyên nhà tao à! Nó sắp khóc rồi kia kìa!”

Vương Tử Diệp xin tha: “Trận cưa tao sai rồi, bây mau dừng tay lại! Tiểu Giản! Má bây sắp vặn đứt đầu tao rồi đó đa!”

Giản Ninh Xuyên: “Thôi thôi đừng đùa nữa.”

Tần Trận bèn buông tha cho Vương Tử Diệp.

Vương Tử Diệp nín thở đến mặt đỏ bừng, há to miệng hít thở, nói: “Bây là nam chính doanh thu 5000 tỷ đó đa, sao vẫn ngốc fufu thế hả? Người khác nói gì bây cũng tin à?”

Giản Ninh Xuyên cũng rất tức giận, nói: “Bọn mày có phải là người khác đâu, sao lại đùa cái kiểu đấy, lần sau còn làm thế tao bảo má tao vặn đứt đầu mày luôn, tin không?”

Tần Trận làm nóng người.

Vương Tử Diệp giơ tay xin hàng, oan ức nói: “Má con bây chỉ biết liên thủ lại bắt nạt đóa kiều hoa là tao thôi.”

Giản Ninh Xuyên và Tần Trận cùng nhau nôn mửa.

Sau đó Vương Tử Diệp quả thực uống nhiều đến phát ói, Thanh Hoa Phần 30 có vị ngọt thanh, nhưng uống xong mới ngấm, Vương Tử Diệp bất cẩn trúng chiêu, ôm bồn cầu ói nửa ngày chưa thấy ra.

Tửu lượng của Giản Ninh Xuyên không tốt, biết mình uống say sẽ mượn rượu làm càn, sợ bị bọn Văn Oánh chê cười cho nên không uống nhiều lắm, mặt chỉ hơi đỏ, còn lại không có chuyện gì.

Mấy hôm nữa Tần Trận sẽ về quê tổ chức đám cưới, xong xuôi mới quay lại Bắc Kinh. Nửa năm qua anh đã thể hiện rất xuất sắc, chờ đến hè sang năm sau khi tốt nghiệp xong, khả năng cao sẽ trở thành diễn viên chính thức của Nhà Hát Kịch.

Giản Ninh Xuyên hỏi anh: “Bọn mày định tiếp tục thuê căn hộ này, hay mua chỗ khác?”

Tần Trận: “Bọn tao muốn mua nhà, nhưng đắt quá, sang năm tao tốt nghiệp rồi tính sau. Bố mẹ hai bên có bảo sẽ hỗ trợ một phần, đến khi ấy xem tình hình thế nào đã.”

Giản Ninh Xuyên: “Nếu như cần tiền thì mày cứ ới tao, tao không mua nhà cũng chẳng mua xe, tạm thời không cần đến tiền.”

Tần Trận: “Xuyên Xuyên, hay mày cũng mua nhà đi, nhỡ đâu mày với Hoắc Phù cãi nhau thì còn có chỗ mà ở chứ.”

Giản Ninh Xuyên: “Má, má cứ yên tâm, bọn tao sẽ không cãi nhau đâu, mà có cãi nhau thật thì tao sẽ đi ăn bám mày với Diệp ca.”

Tần Trận cười nói: “Sang nhà tao thì lúc nào cũng được, Tử Diệp thì thôi, cẩn thận ban đêm nó đột kích mày đấy.”

Giản Ninh Xuyên: “Ha ha ha ha ha chưa biết ai đột kích ai đâu nhé, nó đẹp thế cơ mà, việc này tao có thiệt thòi miếng nào đâu.”

Vương Tử Diệp từ phòng vệ sinh đi ra, hỏi: “Thiệt thòi cái gì?”

Cậu ta uống đến đỏ cả mặt, cổ áo mở phanh ra, lộ hai đường quai xanh thẳng tắp.

Giản Ninh Xuyên mặt dại trai nói: “Chú Vương ơi mày đẹp quá đi mất.”

Vương Tử Diệp ngồi xuống, ôm lấy Giản Ninh Xuyên, mắt say mơ màng, nói: “Đến đến đến, chú Vương gả cho bây.”

Giản Ninh Xuyên và Tần Trận đều nở nụ cười.

Mấy cô bạn thân của Văn Oánh ra khỏi phòng, chào tạm biệt rồi đi về trước.

Giản Ninh Xuyên cũng đỡ Vương Tử Diệp đứng dậy, chào tạm biệt hai vợ chồng Tần Trận. Văn Oánh thấy Vương Tử Diệp say quá rồi, còn ăn mặc phong phanh, bèn bảo Tần Trận: “Anh lấy cho Diệp ca thêm cái áo khoác đi, cứ để vậy ra ngoài thì ảnh sẽ ốm mất.”

Giản Ninh Xuyên nói: “Chị dâu, em đúng là chị dâu tốt.”

Văn Oánh cười nói: “Hở? Chẳng phải sau lưng anh gọi em là ‘má nhỏ’ sao?”

Giản Ninh Xuyên: “…”

Tần Trận cầm áo khoác tới, Giản Ninh Xuyên phủ lên người Vương Tử Diệp, nói: “Má, má nhỏ, bọn này đi trước nhé.”

Văn Oánh cười hơ hớ, Tần Trận đứng bên cạnh ngại ngùng gãi gãi đầu một cái.

Tiểu Quang lái xe tới đón Giản Ninh Xuyên, hai người trước tiên đưa Vương Tử Diệp về nhà cậu ta.

Trên đường về chú Vương say đến độ thiêm thiếp, còn ôm chặt Giản Ninh Xuyên không buông tay, Giản Ninh Xuyên hết cách, đành để cậu ta gối nên chân mình. Điện thoại của Vương Tử Diệp vang lên không ngừng, chẳng biết là ai mà gọi mãi không thôi, như thể muốn Vương Tử Diệp nghe máy cho bằng được. Giản Ninh Xuyên thấy phiền quá bèn lấy ra để chế độ im lặng, vừa nhìn thì thấy người gọi điện là Tiết Đình Vân.

Giản Ninh Xuyên:?????????

Tiếng chuông bỗng chốc im bặt, điện thoại của Vương Tử Diệp hết pin tắt máy.

Ban đêm trời đổ tuyết, giao thông không tốt lắm, vừa đi vừa dừng, nhà của Vương Tử Diệp cũng không gần, đi đến hơn một tiếng đồng hồ mới tới nơi.

Giản Ninh Xuyên đánh thức Vương Tử Diệp, cậu ta ngây ngây ngất ngất nói mớ: “Tiểu Giản?”

Giản Ninh Xuyên nói: “Diệp ca, đến nhà mày rồi, mày tự đi được không?”

Vương Tử Diệp: “…”

Giản Ninh Xuyên cảm thấy cậu ta căn bản chưa tỉnh, đành phải nhờ Tiểu Quang hỗ trợ đem Vương Tử Diệp xuống xe, ai dè Vương Tử Diệp ôm chặt Giản Ninh Xuyên sống chết không chịu buông tay, Tiểu Quang muốn chạm cũng không chạm được. Cuối cùng Giản Ninh Xuyên đành nhọc nhằn tha lôi cậu ta lên tầng, Tiểu Quang đi phía sau xem trò vui, còn nói đểu: “Tiểu Giản em cứ yên tâm, anh sẽ không méc với Hoắc tổng chuyện em với Vương mỹ nhân lôi kéo ôm ấp nhau đâu há há há há há.”

Giản Ninh Xuyên: “Anh Quang ơi anh còn là người không thế?”

Tiểu Quang cười xấu xa nói: “Anh không phải người, anh là Tiểu Quang bản beta 4.0, hiện tại đang kiểm tra chức năng mới mắt hủ nhìn đâu cũng thấy gay.”

Giản Ninh Xuyên: “…”

Rốt cuộc cũng đến được cửa nhà của Vương Tử Diệp. Giản Ninh Xuyên và Tiểu Quang! Hai người đồng thời giật mình thon thót!

Trước cửa nhà Vương Tử Diệp có một anh chàng đẹp trai mặc toàn cây đen đang đứng chờ, không phải Tiết Đình Vân thì còn có thể là ai?!



Ngày hôm sau, Giản Ninh Xuyên đoán Vương Tử Diệp chắc hẳn đã tỉnh, nhắn wechat cho cậu ta, hỏi: “Sao hôm qua nhà khoa học lại đứng trước cửa nhà mày?”

Cậu hoài nghi Tiết Đình Vân muốn tán tỉnh Vương Tử Diệp, tướng mạo của Vương Tô Tô hoàn toàn phù hợp với giả thiết Jack Sue – chàng trai vạn nhân mê! Tiết Đình Vân vừa gặp đã thương Vương Tử Diệp cũng là chuyện quá hiển nhiên.

Nửa tiếng đồng hồ sau, Vương Tử Diệp liền gọi điện thoại tới, nổi giận đùng đùng nói: “Giản Ninh Xuyên, thằng nhãi nhà bây! Bây không biết tao là đóa kiều hoa ư! Sao bây nhẫn tâm giao tao cho tên vô lại Tiết Đình Vân chó má kia!”

Giản Ninh Xuyên: “Sao thế? Anh ta bảo rằng…”

“Hắn bảo cái loàn!” Vương Tử Diệp nói: “Bố mầy đệt cả tổ tiên tiền rễ nhà hắn.”

Cậu ta lại xổ một tràng tiếng Tứ Xuyên, điên cuồng mắng chửi Tiết Đình Vân, thi thoảng lại mắng lây hai câu sang Giản Ninh Xuyên.

Giản Ninh Xuyên câu hiểu câu không, chỉ biết cậu ta mắng mình là đứa ngốc, chờ Vương Tử Diệp chửi sướng mồm rồi cậu mới oan ức nói: “Tao có đưa mày cho anh ta đâu, tao còn không để Tiết Đình Vân bước chân vào cửa nữa kìa, anh ta bảo đến nhà mày làm khách, nhưng mày say quá rồi nên tao đã đuổi anh ta về trước.”

Vương Tử Diệp: “… Thế đứa nào thay quần áo cho tao?”

Giản Ninh Xuyên: “Tao chứ ai!”

Vương Tử Diệp giận dữ nói: “Tên khốn khiếp vô lại điêu toa bốc phét Tiết Đình Vân! Sáng nay hắn dám bảo với tao là hôm qua trông thấy tao cởi truồng! ** má nó!”

Giản Ninh Xuyên nghĩ thầm, quào! Tiết Đình Vân có thể nói mấy câu đùa giỡn kiểu đấy sao?! Thật khó mà tin nổi: “Chú Vương ơi! Nhà khoa học đang theo đuổi mày à?”

Vương Tử Diệp: “…”

Giản Ninh Xuyên: “Tao biết mày là trai thẳng, mày cứ từ chối anh ta đi, anh ta lịch sự lắm.”

Vương Tử Diệp tức giận nói: “Lịch sự cái lờ! Bây biết được à? Hắn ta đi thăm ban trường quay ≺Shoujo Mangaka≻, nhìn thấy bây mặc đồ nữ đáng yêu quá nên mới theo đuổi bây đó đa! Tên họ Tiết kia bị bệnh thần kinh, đù má nó một thằng biến thái!”

Giản Ninh Xuyên kỳ quái hỏi: “Nhưng mày có mặc đồ nữ bao giờ đâu?”

Vương Tử Diệp: “Trí nhớ của bây kém quá, Nam Truy Nguyệt ngày nào chẳng mặc đồ nữ?”

Giản Ninh Xuyên: “…”

Nước bọt tích nhiều quá, nhất thời chẳng biết nhổ kiểu gì.



Ngày 20 tháng chạp, Tần Trận và Văn Oánh tổ chức hôn lễ ở Thái Nguyên, Giản Ninh Xuyên và Vương Tử Diệp đều tới tham dự để làm phù rể cho Trận ca nhà mình.

Đây là một hôn lễ hết sức ấm cúng, cô dâu chú rể và quan viên hai họ đều rất hạnh phúc bình tĩnh, chỉ riêng phù rể Giản Ninh Xuyên là khóc bù lu bù loa, Trận ca cưới vợ rồi, chẳng mấy nữa sẽ làm ba ba, ôi xúc động quá hu hu hu.

Tết xuân được nghỉ, Giản Ninh Xuyên và bà xã Hoắc Phù cùng nhau tới đảo Tasmania ở Úc để đón giao thừa. Hòn đảo nhỏ này được mệnh danh là “trái tim của thế giới”, trên ngón áp út của hai người đều đeo nhẫn, tay nắm tay, thoáng cái đã cùng nhau trải qua mùa tết thứ hai.

Nghỉ lễ trở về, gameshow truyền hình ≺Kế Hoạch Cứu Vớt Phim Rác≻ do Thất Sắc Media và Studio Hoắc Phù liên hợp sản xuất chính thức được khởi quay.

[1] Thanh Hoa Phần 30 [2] Đảo Tasmania: Hòn đảo thiên đường ở phía nam nước Úc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK