Cùng lúc đó, trong lòng cậu còn có một cảm giác may mắn thoát nạn sau cơn hoạn nạn.
May quá, may mà lúc đó mình không nói là muốn chuyển giới.
Giang Nam không để ý, vô thức lẩm bẩm câu này ra miệng.
Bạch Hồ nhướng mày, đôi mắt yêu mị lấp lánh:
“Ngươi nói rồi đấy.”
Giang Nam: “Hả?”
Bạch Hồ liếc cậu đầy ẩn ý:
“Lúc đầu, ngươi nói là muốn làm thái giám. Ta vốn định giúp ngươi toại nguyện, nhưng cuối cùng vẫn không ra tay nổi.
Nhà ngươi nhiều đời độc đinh, đến đời ngươi chỉ còn mỗi một mầm non như ngươi thôi, nếu ta thực sự cắt mất cái gốc rễ gây phiền não đó, e là cụ cố nhà ngươi sẽ bật nắp quan tài dậy mắng ta.
Nghĩ tới nghĩ lui, ta quyết định thực hiện điều ước thứ hai của ngươi — biến ngươi thành mỹ nhân.”
【Hahahaha, cười c.h.ế.t mất, hóa ra người không đàng hoàng lại chính là cậu ta.】
【Tôi thật tò mò, không biết cậu ta đã trải qua chuyện gì mới có sở thích đặc biệt như vậy.】
【Lúc tôi chưa vào mẫu giáo, người nhà cứ coi tôi là con gái, bắt tôi mặc váy, tết tóc, đến giờ nghĩ lại vẫn thấy xấu hổ.】
Giang Nam đưa tay che trán, né tránh ánh mắt kỳ quặc của hai người, lúng túng vén mấy sợi tóc mái trước trán.
“Bạch Hồ đại tiên, lời nói trong mơ sao có thể coi là thật được, tôi cũng không biết tại sao mình lại nói vậy, có khi là lời thoại trong phim hay tiểu thuyết gì đó thôi. Lòng tốt của ngài tôi xin ghi nhận, nhưng thật sự tôi không muốn gì cả, ngài đừng bận tâm nữa.”
Bạch Hồ nheo mắt nhìn cậu, môi cong lên cười:
“Thật sự không cần gì à? Ngươi có sở thích đặc biệt cũng không sao, không cần ngại, bản hồ tiên không chê cười ngươi đâu.”
Giang Nam: “……”
Còn bảo không chê, miệng cười đến tận mang tai rồi kia kìa.
Cậu xấu hổ đến mức muốn độn thổ:
“Tôi không có sở thích gì đặc biệt hết, thật đó, xin hai người tin tôi!”
Tô Nhiên tỏ vẻ đầy tò mò:
“Không có à? Đáng tiếc thật.”
Hết trò vui để hóng rồi.
“Thôi được,” Bạch Hồ tiếc nuối đứng dậy,
“Ngươi đã không muốn gì, vậy ta cũng rời đi. Duyên giữa ta và nhà ngươi đã dứt, ta cũng không lưu lại nữa.”
“Ngài đi luôn à?”
Trong mắt Tô Nhiên đầy vẻ không nỡ, chín đuôi hồ ly xinh đẹp như vậy đâu phải lúc nào cũng gặp được.
Bạch Hồ liếc cô một cái:
“Sao? Ngươi còn muốn ký khế ước với ta chắc?”
Trà Đá Dịch Quán
“Không, không có.” Tô Nhiên vội vàng xua tay,
“Ngài nghĩ nhiều rồi. Chỉ là ngài đẹp quá, tôi muốn nhìn thêm vài lần thôi.”
Huống chi cũng chỉ là một tia linh thức, có muốn ký khế ước cũng chẳng được.
Bạch Hồ nghe lời khen, tâm trạng tốt hẳn, nở nụ cười mãn nguyện.
Nụ cười ấy, khiến cả cảnh xuân cũng trở nên lu mờ.
“Thế thì được rồi, ta đi đây.”
Bà ta quay đầu nhìn Giang Nam:
“Đừng lo, người nhà ngươi đều thiện lương, chỉ cần không có kẻ gian ác xuất hiện, dù không có ta bảo hộ, vinh hoa phú quý cũng sẽ không thiếu đâu.”
Giang Nam cúi người hành lễ:
“Cảm ơn đại tiên đã chăm sóc mấy ngày qua.”
Bạch Hồ gật đầu, hóa thành một làn khói trắng rồi biến mất.
Bức tranh thêu hồ ly trắng trên tường vẫn xinh đẹp tuyệt trần, nhưng đã thiếu đi một phần linh động.
【Tôi giờ mới phát hiện, thì ra streamer cũng nhiều chuyện ghê.】
【Bạn nói thế cũng đúng, cô ấy làm nghề xem bói, không nhiều chuyện thì còn ai vào đây nữa?】
【Câu này làm tôi cứng họng rồi đấy…】
Ba lượt bói xong, Tô Nhiên dứt khoát tắt điện thoại.
Sau khi khắc xong phù văn lên ngọc bài, cô đến nhà Quan Húc đưa ngọc bội cho anh, sớm giải quyết để bản thân yên tâm hơn.
Cô còn hứa sẽ giới thiệu anh làm quen với đạo trưởng Nguyên Thanh, biết đâu ông ấy chịu nhận làm đệ tử.
Quan Húc cảm ơn rối rít.
Về đến nhà, Tô Nhiên đã thấy sư đồ Nguyên Thanh ngồi trước cửa đợi mình.
Thấy cô về, Nguyên Thanh cười tươi đến mức nếp nhăn cũng có thể kẹp c.h.ế.t ruồi, Mao Tiểu Phàm thì tay xách nách mang bao lớn bao nhỏ chạy tới đón.
“Tô tiểu hữu, cô về rồi à? Bọn ta cũng mới đến chưa lâu, cô đừng tự trách mình…”
Tô Nhiên không biết phải nói gì, cô có thấy áy náy gì đâu cơ chứ!
“Đạo trưởng về nhanh thế?”
“À, vốn phải mất mấy ngày, nhưng phù phi hành của cô dùng tốt quá, một ngày là đi về xong.”
Tô Nhiên gật đầu mở cửa:
“Đồ nhiều, mang theo cũng nặng, vào nhà rồi nói tiếp.”
Nguyên Thanh có chút ngượng ngùng giải thích:
“Tô tiểu hữu, cô giúp chúng ta việc lớn, vốn định mua chút lễ vật quý giá để tạ ơn, nhưng thật sự túi tiền eo hẹp, chỉ mang chút rau quả nhà trồng, tuy lễ mọn nhưng tình nghĩa nặng, mong cô đừng chê.”
Tô Nhiên cười đáp:
“Đạo trưởng quá khách sáo rồi, tôi sao có thể chê được.”
“Vậy thì tốt quá.” Nguyên Thanh vừa nói vừa bảo Mao Tiểu Phàm mở túi ra.
Hai túi lớn đầy ắp: cà rốt, khoai tây, cà tím, hành lá, còn có cả bánh lửa nhân thịt lừa đặc sản và đậu hũ non.
“Tô tiểu hữu đừng xem thường cà rốt của vùng chúng ta, không chỉ giòn ngọt mà còn tốt cho sức khỏe.
Người xưa nói: ‘Ăn cà rốt uống trà, tức c.h.ế.t thầy thuốc cả nhà phải bò’.
Cô nhất định phải nếm thử, còn bánh thịt lừa này ăn kèm với đậu hũ non thì ngon tuyệt cú mèo.
Tôi sợ bị nguội, nên đã ôm suốt dọc đường mang về đây, nào nào, mau nếm thử đi.”
Mao Tiểu Phàm cũng phụ họa:
“Đúng thế, bánh thịt lừa chỗ này ngon lắm, sư phụ mỗi lần ăn sáu cái bánh, hai bát đậu hũ non…”
Chưa dứt lời đã bị Nguyên Thanh gõ cho một cái:
“Thằng nhóc thối, không nói thì thôi, đã nói là lại bôi bác ta, không cho ăn cơm nữa!”
Hai thầy trò lăng xăng dọn đậu hũ ra bát, rửa sạch cà rốt cắt khúc, bày lên bàn rồi kéo Tô Nhiên ngồi xuống.
“Nếm thử đi.” Cả hai ánh mắt lấp lánh, nhìn cô đầy chờ mong.
Tô Nhiên bật cười, cầm lấy bánh thịt lừa cắn một miếng, rồi uống một ngụm đậu hũ non:
“Ừm, ngon thật!”
Đồ ăn vẫn còn nóng, xem ra đúng là Nguyên Thanh đã ôm suốt dọc đường, còn phảng phất mùi mồ hôi.
“Cảm ơn, tôi rất thích.” Tô Nhiên vui vẻ, quà cáp không quan trọng bằng tấm lòng.
“Thích là tốt rồi, những thứ này đều là của cô, cứ từ từ ăn.”
Thấy cô nói vậy, Nguyên Thanh cười tươi như hoa.
Tô Nhiên gật đầu cười, ăn một mình không hết, liền rủ hai người cùng ăn, tiện thể kể chuyện của Quan Húc cho Nguyên Thanh nghe.
Nguyên Thanh rất sảng khoái đồng ý, chỉ là thu thêm một đệ tử thôi mà, là việc tốt, sao lại không đồng ý chứ.
Tô Nhiên lấy từ trong phòng ra một quyển sổ nhỏ, đưa cho Nguyên Thanh.
“Đây là phương pháp tu luyện tôi viết riêng cho tu vi của ông, dùng cách này có thể giúp nâng cao cảnh giới nhanh hơn.”
“Thật sao!” Nguyên Thanh kích động đến mức râu rung rinh, lau tay sạch sẽ, hai tay nhận lấy cuốn sổ như bảo bối.
“Cảm ơn Tô tiểu hữu nhiều lắm.”
Mao Tiểu Phàm vươn tay định xem thì bị Nguyên Thanh đập một cái:
“Tránh xa bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra, đừng có làm bẩn báu vật của ta.”
Lại quay sang Tô Nhiên, mặt càng cười rạng rỡ:
“Vậy tôi đi thử ngay nhé?”
Tô Nhiên mỉm cười gật đầu, Nguyên Thanh bèn ôm sổ hí hửng chạy lên sân thượng.
Mao Tiểu Phàm chu môi, nhai cà rốt nhóp nhép:
“Không cho xem thì thôi, keo kiệt.”
“Sư phụ cậu thử trước, nếu luyện thành rồi thì sẽ dạy cậu.”
“Biết rồi mà, tôi chỉ than vãn tí thôi.”