Nếu khi nạn nhân chết, hoặc là nói khi nạn nhân bị thiêu cháy, người trong nhà đều không thể gây án, vậy còn có thể suy đoán người chết đúng lúc ở phòng chứa củi Văn gia.
Vì vị trí hẻo lánh, cửa sau lại quản lý không nghiêm, khả năng có người ngoài ra vào cũng không phải không có.
Nhưng thật ra người nhà Văn gia cũng không có bất luận chứng cứ gì chứng minh vị trí của mình, vậy trận lửa lớn kia, ngoại trừ Tôn quản gia, bất cứ kẻ nào cũng đều có thời gian gây án, như vậy người chết kia, bất cứ kẻ nào cũng đều có thể giết.
Ngay cả Văn Chính Thành lúc ấy ở nha môn, cũng có thể đốt lửa trước, sau đó đi Hộ Thành Tư, cuối cùng chờ Triệu Thụy tới.
Thời điểm Triệu Thụy đến đúng lúc thế lửa hung hãn, khiến cho hiềm nghi trên người hắn được rửa sạch.
"Chúng ta xem xét riêng về người chết này," Triệu Thụy nói, "Người chết là nữ tử, tuổi đã qua hai mươi, chưa từng mang thai, ngoại trừ Phan phu nhân, muội cảm thấy còn ai phù hợp?"
Văn gia ngoại trừ Phan phu nhân, không thiếu một ai, vừa rồi bọn họ cũng dò hỏi đến Văn đại tiểu thư, ngoại trừ nàng, nhà hoàn bà tử vốn có trong nhà đều đầy đủ.
Không phải người Văn gia, nhưng lại có quan hệ với Văn gia, vậy sẽ là ai đây?
Tạ Cát Tường trầm tư một lát, đột nhiên ánh mắt sáng lên: "Ngoại thất kia?"
Triệu Thụy cũng nghĩ tới nữ nhân này.
Căn cứ lời mấy người Văn gia đã nói, ngoại thất này trẻ tuổi, tuổi tác chỉ tầm hai mươi mấy, người rất xinh đẹp, cho nên Văn Chính Thành rất sủng ái nàng.
Nàng kỳ thật cũng rất phù hợp với đặc điểm của người chết.
Triệu Thụy không khỏi tán thưởng, đưa tay bóp nhẹ búi tóc trên đầu Tạ Cát Tường một chút: "Cát Tường thật lợi hại."
Tạ Cát Tường nhoẻn miệng cười.
Má lúm đồng tiền nhàn nhạt trên mặt nàng, lại lộ ra vẻ đáng yêu, Triệu Thụy ho nhẹ một tiếng, nói: "Chúng ta lập tức đi gặp nữ nhân, khiến Văn Chính Thành thương nhớ đêm ngày đi."
Sau khi dò hỏi Tôn Tam Lang chỗ ngoại thất kia ở, hai người lập tức cùng nhau ra khỏi Văn gia, ngồi trên xe ngựa rời đi.
*** Truyện chỉ đăng tại .wattpad.com/user/nhamy111***
Văn Chính Thành thực cẩn thận, nghe nói ngoại thất này tên gọi là Trịnh San Hô, ở nơi cách Quân Khí tư ba con phố, xe ngựa cũng cần một khắc (15) mới có thể đến nơi.
Ngoại thất này không thể nuôi trong phủ, chỉ có thể thuê một chỗ ở ngay phố Bình An, hơn nữa Văn Chính Thành không dám thuê trên danh nghĩa của mình, người thuê tòa nhà rất có thể là Tôn Tam Lang.
Khi xe ngựa đi vào phố Bình An, giáo úy trinh sát đến đây từ sớm cũng đã thăm dò được vị trí nhà, hơn nữa còn tìm một kẻ buôn người tới.
Hai người ngược lại cũng không nóng nảy đi đến nơi ở của ngoại thất, đầu tiên gọi kẻ buôn người lên xe ngựa dò hỏi.
Kẻ buôn người này cao cao gầy gầy, trên mặt lại không có tô vẻ son phấn, là người thoải mái thanh tân khó có được.
Nàng cũng rất rành quy củ, lên xe đầu tiên hành lễ cùng Triệu Thụy và Tạ Cát Tường, sau đó liền nói thẳng: "Tòa nhà kia là Tôn quản gia Quân Khí tư ra mặt thuê, đã thuê gần nửa năm, ngày bình thường Văn đại nhân thường xuyên lại đây thăm nom."
Nếu nói cần tìm người để hỏi chi tiết, thì loại chuyện này hỏi kẻ buôn người là thuận tiện nhất, các nàng rất quen thuộc những người thuê mướn tòa nhà của mình ở, hoặc là mướn nha hoàn gã sai vặt dưới tay mình, quả thực có thể sánh cùng hồ sơ tài liệu.
Tạ Cát Tường nói: "Văn đại nhân và vị tiểu thư này quen biết như thế nào?"
Nàng gọi đối phương là tiểu thư, cũng coi như thực khách khí.
Kẻ buôn người kia liền nhếch miệng cười cười, nói: "Văn gia tới Lưu Li trang cũng có độ hai ba năm, trong nhà có tình hình gì mọi người hẳn đều đã rõ, Phan phu nhân rất từ tâm, luôn làm việc thiện, mà Văn đại nhân tựa hồ đối với Phan phu nhân cũng là một mảnh tình thâm, trong nhà ngay cả thị thiếp đều không có.
Bất quá nam nhân mà......"
Kẻ buôn người ý vị sâu xa nói: "Nam nhân nào mà không ăn vụng."
Triệu Thụy đang uống trà tay hơi hơi khựng lại, hắn nhìn thoáng qua kẻ buôn người, nhưng cũng không nhiều lời.
Tạ Cát Tường căn bản không chú ý câu cảm thán này của kẻ buôn người, lực chú ý của nàng đều đặt trên người Văn đại nhân cùng vị ngoại thất.
"Cho nên nói, đại nương rất rõ hai người quen biết như thế nào?"
Kẻ buôn người rất là đắc ý.
"Tự nhiên là biết rồi, việc này người khác hoàn toàn không rõ ràng lắm, thậm chí ngay cả việc Văn đại nhân có ngoại thất cũng chưa nghe nói tới, nhưng toàn bộ quá trình lúc ấy ta đều chứng kiến."
Tạ Cát Tường cùng Triệu Thụy liếc nhìn nhau, đều có chút cảm thán, cư nhiên chó ngáp phải ruồi, hỏi đúng người rồi.
Kẻ buôn người kia cũng không vòng vo, trực tiếp liền nói: "Ước chừng là cuối năm ngoái, Văn đại nhân thúc ngựa về kinh, tựa hồ phải chạy về Lưu Li trang trong ngày, các đại nhân không quen đường xá tại Lưu Li trang, từ kinh thành trở về, đi đến nha môn Quân Khí tư, vừa vặn cần đi ngang qua phố Bình An."
Cho nên nói, sự tình hẳn đã phát sinh ở chỗ này.
Triệu Thụy cũng không đính chính lại với nàng, Văn Chính Thành chỉ là vào kinh báo cáo công tác, chỉ gật đầu nói: "Tốt lắm."
Kẻ buôn người được khích lệ, nói càng tỉ mỉ hơn.
"Aiz, lúc ấy đã sắp cấm đi lại ban đêm, cũng là lão bà tử ta tâm địa tốt, nghe được động tĩnh bên ngoài, liền chạy ra xem.
Thắp đèn lên mới phát hiện, thì ra ngựa của Văn đại nhân không cẩn thận làm một cô nương đi đường kinh sợ, dẫn tới người ta bị gãy chân, chỉ có thể nằm liệt dưới đất không thể động.
Cô nương kia chính là Trịnh tiểu nương tử, nàng tự mình nói là nàng tới Lưu Li trang cậy nhờ thân thích, kết quả thân thích đã mất, nàng không chỗ để đi, chỉ có thể ở tạm tại Lưu Li trang."
Hơn nửa đêm, đường phố yên tĩnh không bóng người, thiếu nữ nhu nhược bị xe ngựa làm kinh hách, té bị thương chân, không nhà để về đáng thương vô cùng, rất khiến người thương tiếc.
Kẻ buôn người nói sinh động như thật: "Ai iu...tình cảnh lúc đó, Trịnh tiểu nương tử khóc như hoa lê dính mưa, thật đáng thương, lúc ấy Văn đại nhân cũng luống cuống chân tay, lại không thể trì hoãn ở giữa đường, liền cho lão bà tử ta mười lượng bạc, để ta thay hắn trị thương cho Trịnh tiểu nương tử."
Khó trách kẻ buôn người biết rõ việc này như thế, nàng chính là đương sự đầu tiên, thậm chí còn thay thế Văn đại nhân chữa trị cho Trịnh San Hô.
Tạ Cát Tường cũng nghe thật sự nghiêm túc: "Sau đó thì sao?"
Kẻ buôn người nhướng mày cười: "Sau đó tự nhiên chính là, lâu ngày sinh tình, nảy sinh tình cảm, lúc ấy ta để cho ông già nhà ta đưa tiểu nương tử về nhà, lại mời đại phu trị chân cho nàng, chân nàng bị thương rất nặng, kẹp ván không thể nhúc nhích, nên dưỡng thương ở nhà ta."
Trong lòng Tạ Cát Tường vừa động: "Nói cách khác chân vị Trịnh tiểu nương tử này đã từng bị gãy xương? Là chân nào?"
Kẻ buôn người chỉ chỉ vị trí trên đùi mình: "Là nơi này, chỗ bắp đùi phải, Trịnh tiểu nương tử vẫn luôn dưỡng thương ở nhà ta đến ăn tết, trong lúc đó Văn đại nhân cũng đến thăm vài lần, lúc ấy ta còn tưởng rằng Văn đại nhân là thương dân, chịu trách nhiệm, không ngờ được nga......"
Kẻ buôn người cười hắc hắc: "Không ngờ sang năm, chân Trịnh tiểu nương tử vừa lành, Tôn quản gia liền tới đây tìm ta thuê một tòa nhà, đưa Trịnh tiểu nương tử qua đó.
Lão bà tử ta lúc ấy vừa thấy đã biết, đây là hai người vừa mắt nhau rồi."
Quả nhiên giống như lời kẻ buôn người nói, hai người xác thật xem như lâu ngày sinh tình.
Tạ Cát Tường nói: "Vị Trịnh tiểu nương tử này ở nhà đại nương cũng độ hai tháng, đại nương có biết nàng là người phương nào không?"
Kẻ buôn người nghĩ nghĩ, nói: "Nàng nói mình là người Giang Lê, lúc trẻ đã định thân, kết quả còn chưa qua cửa nam nhân đã chết, nàng ở lại nhà, không ai chịu cưới.
Sau đó cha mẹ qua đời, tẩu tẩu nàng không chịu chứa nàng, nàng liền muốn đến Lưu Li trang cậy nhờ dì."
"Chuyện sau đó thì giống như ta vừa mới nói, nhà dì nàng sớm đã không còn người nào, nàng chỉ phải ở lại Lưu Li trang làm mấy công việc lặt vặt, miễn cưỡng duy trì sinh kế, vừa vặn ngày ấy Văn đại nhân từ kinh trở về, còn nàng mới vừa giặt đồ từ một hộ gia đình trở về, thế là đụng phải."
Trùng hợp như vậy sao?
Tạ Cát Tường gật gật đầu, nói: "Sau đó Trịnh tiểu nương tử vẫn luôn ở tại số hai mươi phố Bình An?"
Kẻ buôn người nói: "Cũng không hẳn là vậy, nàng cũng không có chỗ nào để đi, có một quan lão gia chịu nuôi nàng, nàng tất nhiên vui mừng.
Bất quá vị Trịnh tiểu nương tử này cũng không thường ra ngoài, từ khi dọn vào nhà số hai mươi, ta cũng chưa gặp được mấy lần, nhìn dáng vẻ cũng là một người an phận."
Có thể làm ngoại thất cho người, cũng được coi là người an phận?
Tạ Cát Tường cười cười, biết các nàng kiến thức rộng rãi, chuyện như vậy nhìn mãi đã quen mắt, đã tập mãi thành thói quen.
Bất quá, Tạ Cát Tường vẫn cảm thấy, Trịnh tiểu nương tử làm ngoại thất cho người ta, xác thật không phải chuyện cô nương trong sạch có thể làm.
Tạ Cát Tường lại hỏi vài câu linh tinh về thân quyến của Trịnh tiểu nương tử, kẻ buôn người đều nói chưa gặp qua, từ lúc Trịnh tiểu nương tử đi vào Lưu Li trang thì vẫn luôn lẻ loi một mình, tựa hồ xác thật không có người thân ở chỗ này.
Chờ hỏi xong mọi chuyện, Triệu Thụy xua tay cho kẻ buôn người rời đi, sau đó liền nói: "Vị Trịnh ngoại thất này tuổi còn trẻ, vốn là rất đáng thương, kết quả lại có cơ duyên loại này, cũng coi như là mệnh tốt?"
Tạ Cát Tường lại nói: "Ta luôn cảm thấy việc này có chút không đúng, vị Trịnh tiểu nương tử này xuất hiện quá mức trùng hợp, cũng quá mức cố tình, nàng cứ như được đưa đến trước mặt Văn Chính Thành khiến hắn tâm thần điên đảo, làm hắn nhịn không được muốn đi nếm thử."
Vừa nói như vậy, Triệu Thụy như suy tư gì nói: "Phan phu nhân tên thật Lâm Lang, vị Trịnh tiểu nương tử này lại gọi là San Hô, tên hai người có chút tương đồng."
Điểm này, Tạ Cát Tường lại không nghĩ tới, bất quá hai cái tên này càng nói càng làm người cảm thấy quái dị, hai người bọn họ thảo luận nửa ngày cuối cùng cũng không có kết luận kế tiếp, Triệu Thụy liền nói: "Đi nhìn nhà số hai mươi phố Bình An trước."
Xe ngựa một đường chạy thẳng đến phố Bình An, hai người từ xe ngựa bước xuống, phát hiện phố Bình An có chút giống hẻm Thanh Mai ở Yến Kinh, người ở đây đều là người gia đình bình thường cũng không quá bần cùng, lúc này là sau giờ ngọ ngày hè, đường phố yên lặng như tờ, một chút hỗn tạp cũng không có.
Giáo úy đã chờ ở cửa nhà số hai mươi, trên cửa lớn còn treo khóa cửa bằng đồng thau.
Triệu Thụy nhìn thoáng qua giáo úy: "Trong nhà không có người?"
Giáo úy cao lớn bên trái hành lễ nói: "Vâng, lúc thuộc hạ chạy tới cũng đã có khóa, vừa mới tra xét, cũng không có người ở."
Ý của tra xét chính là chưa đi vào nhà, phỏng chừng giáo úy chỉ đơn giản nhìn thoáng qua trong phòng, phát hiện không có ai liền lui ra ngoài.
Triệu Thụy gật đầu, lệnh cho giáo úy trực tiếp phá hư khoá cửa, đưa Tạ Cát Tường thản nhiên tiến vào nhà từ cửa lớn.
Nhà số hai mươi phố Bình An nhỏ hơn nhà Tạ Cát Tường một tí, nhà chính chỉ có hai gian trái phải, không có sảnh chính ở giữa.
Bất quá trong viện được dọn dẹp thật sự sạch sẽ, ngoại trừ phòng tắm còn có một gian phòng bếp nhỏ, bên ngoài phòng bếp còn trồng một ít hoa cúc, nhìn dáng vẻ cũng có vài phần phong nhã.
Trịnh tiểu nương tử là một dân nữ bình thường, nhưng cũng có chút ánh mắt.
Trong một góc tường khác ở phòng bếp, còn bày một cái sào trúc dài, bên trên được treo hai cái áo yếm màu hồng, Tạ Cát Tường đi qua nhìn kỹ, phát hiện áo yếm kia dùng chính là vải mỏng, một tầng mông lung, xem ra cũng không che đậy được cái gì.
Nhìn như vậy, nàng tức khắc lại không còn cảm thấy phong nhã.
Hai người chỉ đơn giản nhìn nhìn trong sân một chút, liền trực tiếp vào nhà chính.
Vì chỉ có hai gian, gian phía bên phải kia đi vào chính là phòng ngủ, bất quá bên trong thực sạch sẽ, trên bàn trải tấm khăn trải bàn thêu hoa, lộ vài phần ấm áp gia đình.
Phòng ngủ bày một cái giá giường, bàn trang điểm cùng một bộ bàn ghế uống trà, ngoài ra cũng không còn đồ dùng nào khác trong phòng.
Bài trí như vậy, có thể được gọi là liếc qua thấy ngay.
Tạ Cát Tường cùng Triệu Thụy lại lập tức đi sương phòng phía đối diện.
Trong gian phòng bên trái này, bày một bộ tủ đứng, dưới cửa sổ đặt một cái hòm xiểng, bên trái tủ đứng còn có hai bộ hòm xiểng, vừa thấy liền biết là chỗ cất giữ đồ gia dụng.
Nhưng mà Triệu Thụy mới vừa đi vào, liền lập tức nhíu mày: "Nơi này có mùi máu.".
Danh Sách Chương: