Tiên thần và yêu thú ký kết huyết khế là chuyện thường thấy, một khi hoàn thành huyết khế, yêu thú sẽ bị thần lực trói buộc, không dễ gây họa ở nhân gian.
Kiếp này Giang Vũ Dao là con người, thế nên nàng chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày mình ký kết huyết khế với hai con hung thú cường đại.
Nếu đối thành những tiên thần khác, có lẽ bọn họ sẽ cảm thấy nguồn sức mạnh từ thượng cổ này là cầu còn không được, vậy mà nàng lại lựa chọn thả tự do cho bọn họ.
Nàng không để ý đến thứ sức mạnh ấy, đồng thời cũng không muốn Tiệm Li và Nguyệt Chước làm trâu làm ngựa cho nàng suốt ngàn năm vạn năm, chết muôn lần cũng không chối từ.
Suy nghĩ của nàng rất đơn giản, chỉ cần hai con hung thú này thật lòng hướng thiện, sau này nguyện ý dùng sức mạnh ấy để bảo vệ nhân gian, nàng đã thấy mỹ mãn rồi.
Ba ngày sau, trận pháp ký khế ước hoàn thành, dưới sự chứng kiến của mọi người Tiệm Li và Nguyệt Chước ký kết huyết khế với Giang Vũ Dao.
Phu Chư có được sức mạnh của Phù Tang nên nàng và Họa Đấu sẽ không còn tổn thương nhau.
Thấy vậy, Diệc Thu không khỏi cảm thán một tiếng —— tốt quá đi!
Tam giới mênh mông, các nàng chưa từng được thế gian khoan dung, càng không được số mệnh đối xử tử tế, phải sống vô tri vô giác trong sự cô độc hơn một vạn năm, lại vì sai lầm mà bỏ lỡ suốt hai ngàn năm, đến cuối buông bỏ tất cả lỗi lầm mới có thể chính thức nắm tay nhau đi đến tương lai.
Huân Trì nói, kiếp này Nguyệt Chước đã tạo rất nhiều sát nghiệt, nhất định phải dùng quãng đời còn lại để chuộc tội, nhưng hôm nay nàng vẫn chưa thể kiểm soát được luồng sức mạnh đáng sợ trong cơ thể như Tiệm Li.
Hắn muốn mang Nguyệt Chước về núi Ngao Ngạn trước, đợi khi dạy nàng khống chế được sức mạnh, hắn sẽ để nàng và Tiệm Li đi khắp nhân gian, dùng sức mạnh ấy để bảo vệ, coi như chuộc tội cho những việc ở quá khứ.
Mà hắn sau khi chịu sự trừng phạt của Thiên giới cũng sẽ đi làm điều tương tự một mình.
Nhưng vì cơ thể Tiệm Li vẫn còn quá suy yếu, không tiện đi liền nên hắn và Nguyệt Chước đều tạm thời ở lại khu rừng này để chăm sóc cho Tiệm Li.
U Nghiên đang định rời đi thì lại đột nhiên nghe thấy lời nhắc nhở của Lạc Minh Uyên: "Có lẽ Triều Vân sư tỷ đang trên đường tới đây, nếu chúng ta lỡ dịp gặp nàng..."
Nếu không gặp nhau trên đường quay về, e là Triều Vân sẽ đi một chuyến tay không lần nữa.
Vì để Triều Vân khỏi đi một chuyến tay không, mọi người quyết định nghỉ ngơi hai ngày tại khu rừng này.
Nói mới biết được, đến tận bây giờ Lạc Minh Uyên và Giang Vũ Dao vẫn chưa biết thân phận thật sự của Triều Vân.
Diệc Thu do dự một lúc lâu, cho rằng Triều Vân vẫn luôn yên lặng bảo vệ hai người và cố gắng để ngăn cản chim Ế, nàng chỉ đành nói vài câu qua loa cho xong chuyện, tạm thời không nhắc đến chuyện cũ giữa Triều Vân và chim Ế, cũng như tiết lộ những gì mà nàng và U Nghiên đã suy đoán trong lòng.
Khi mặt trời chiều ngã về tây, U Nghiên lại ngồi nhắm mắt dưỡng thần bên cạnh.
Rầm rì suốt cả buổi nhưng vẫn chưa được đáp lại, Diệc Thu dứt khoát đứng dậy, phủi phủi bùn đất dính trên váy áo, lập tức chạy đến chỗ Giang Vũ Dao với vẻ mặt hóng hớt.
Giang Vũ Dao ngồi chống cằm bên bờ suối, đôi mắt xinh đẹp thẫn thờ nhìn dòng nước chảy, khi Diệc Thu đột ngột ngồi xuống bên cạnh nàng mới vội vàng định thần lại, ánh mắt dường như có chút mất tự nhiên, đôi mắt trốn tránh cứ như học sinh đang làm việc riêng mà bị giáo viên chủ nhiệm bắt quả tang vậy.
"Nghĩ gì đấy? Trông nghiêm túc ghê!"
"Không có gì..."
"Không có à?" Diệc Thu suy nghĩ, nhịn không được nhỏ giọng hỏi một câu, "Ngươi biết sức mạnh của hung thú Phu Chư và Họa Đấu lợi hại đến cỡ nào mà nhỉ, nếu có thể thu phục và để càng nàng ở bên cạnh ngươi, người trong tam giới khó có thể thương được ngươi, ngay cả yêu ma ngươi cũng không sợ, huống hồ là một con chim Ế lén lút giở trò sau lưng...!Vậy tại sao ngươi lại từ bỏ cơ hội ấy?"
Giang Vũ Dao suy nghĩ một lúc rồi nghiêm túc nói: "Bọn họ nên được tự do, hoặc nói đúng hơn là...!Sinh linh thế gian nên được tự do khi vừa mới sinh ra."
Trước khi gặp gỡ Huân Trì, thế gian chưa từng cho Phu Chư và Họa Đấu bất kỳ thiện ý nào.
Thế giới trôi nổi vô biên này bạc đãi bạc họ quá nhiều, nàng không muốn tạo thêm trói buộc cho bọn họ.
"Ngay cả chuyện ở Tiên Lộc Môn cũng không truy cứu?" Diệc Thu hỏi, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Mặc dù không ảnh hưởng đến tính mạng nhưng tổn thất thật sự không hề nhỏ."
"Huân Trì tiên thượng nói hắn sẽ bồi thường tất cả những tổn thất của Tiên Lộc Môn, ta không còn là người, vì thế hắn cũng không thể chối từ." Đang nói giữa chừng, khoé môi của Giang Vũ Dao bỗng chốc cong lên, ánh mắt bất giác nhìn xuống, khuôn mặt hiện lên nét đỏ ửng, thấp giọng hỏi, "Diệc Thu, ta nghe các ngươi nói Kim Ô và Phù Tang có một đoạn duyên tiền kiếp, ta là Phù Tang, vậy sư đệ ta hắn...!Thật sự là Tam Túc Kim Ô trong lời của các ngươi sao?"
Như sợ bị người nghe thấy được, Giang Vũ Dao vô thức nhìn sang Lạc Minh Uyên đang vội vàng kiếm củi để nhóm lửa nấu cơm ở đằng kia.
Diệc Thu nhướng mày nở nụ cười, trả lời: "Kim Ô đậu ở cành Phù Tang mấy ngàn năm, hắn và Phù Tang có duyên phận trời định, dù sao cũng sẽ ở bên nhau, nhưng mà..."
"Nhưng gì?" Giang Vũ Dao thấp thỏm dò hỏi.
Diệc Thu uốn gối, nghiêng đầu, một tay chống cằm, ra vẻ tự hỏi một lát rồi mới nói: "Tiểu trư chân đã không còn là Tam Túc Kim Ô."
Nghe nàng nói vậy, mày Giang Vũ Dao nhanh chóng nhíu lại, trong mắt đột nhiên hiện lên chống cự, định mở miệng nói gì đó thì lại thấy Diệc Thu đang che miệng cười trộm.
"Ngươi, ngươi cười gì thế.."
"Hắn không phải Tam Túc Kim Ô!" Tay phải Diệc Thu khẽ che lại nửa bên mặt, tiến gần đến bên tai Giang Vũ Dao, thủ thỉ, "Sau khi bắn rơi chín mặt trời, Hậu Nghệ vọt đến biển xanh chặt đứt một chân của hắn, tình lang trời định của ngươi đã không còn đủ ba chân rồi."
"Ngươi! Hay lắm, ngươi trêu ta..." Giang Vũ Dao cảm thấy dở khóc dở cười, dùng sức đẩy Diệc Thu hai ba cái, dưới tiếng cười trêu không ngớt của Diệc Thu mặt nàng đỏ bừng lên, "Đừng cười nữa! Ngươi đừng cười nữa!"
"Rồi rồi rồi, ta không cười nữa!" Diệc Thu nói, vội dùng đôi tay bịt chặt miệng mũi, nhưng ý cười trong mắt nàng quá dày đặc, hoàn toàn khó mà che giấu được.
Giang Vũ Dao quay đầu sang một bên trong cơn giận dữ và xấu hổ, hai hàng lông mày nhíu thật chặt, mà nét đỏ ửng trên mặt cũng đã lan đến bên tai.
Diệc Thu tò mò truy hỏi: "Phải rồi, ngươi tặng uyên ương chưa?"
Giang Vũ Dao cúi đầu nói: "Tặng, tặng rồi.
Ta không biết làm túi tiền túi thơm nên thêu xong liền mang đi tặng rồi."
"Khăn tay cũng không tệ!" Diệc Thu lập tức buôn chuyện, "Nè, tiểu tử kia có phản ứng gì sau khi nhận không?"
"Hắn, hắn không nói gì suốt cả buổi, qua một lúc mới ấp úng..."
"Trả lại cho ngươi?"
"Không phải, hắn tặng ta một cây trâm gỗ."
Nghe nàng nói vậy, Diệc Thu bèn đưa mắt nhìn vào búi tóc của Giang Vũ Dao, quả nhiên thấy một cây trâm gỗ, tức thì nhịn không được hỏi tiếp: "Vậy ngươi thích hắn vì lý do gì?"
Giang Vũ Dao mím môi, không dám ngẩng đầu lên mà chỉ rủ mi đáp: "Nào, nào có...!Lý do gì..."
"Tại sao lại không có lý do được nhỉ?" Diệc Thu phấn khởi, đứng dậy, nhảy hai ba bước đến trước mặt Giang Vũ Dao, "Nói cho ta nghe với, ngươi thích điểm nào của tiểu trư chân? Dáng vẻ đẹp hay là tính tình chăm chỉ chịu khó, biết nấu ăn?"
"Sao...!Sao lại chỉ có những điểm ấy được..."
"Hắn còn có ưu điểm khác ư?" Diệc Thu chống cằm bắt đầu suy nghĩ.
"Hắn có một tính cách kiên nghị, trái tim nhân hậu, đối nhân xử thế cũng tốt, không hề kể công những việc mình làm cho mọi người, bản thân chịu khổ cũng ít khi mở miệng oán trách...!Cho dù xảy ra chuyện, bị thương chồng chất, hay chỉ còn một hơi thở hắn cũng sẽ không dễ dàng bỏ cuộc..." Giang Vũ Dao nhẹ giọng nói, lắc lắc đầu, "Có lẽ những điểm này không là gì với ngươi, nhưng nếu ngươi muốn ta nói ra những điểm khác, ta cũng không biết phải nói gì...!Ta biết hắn rất tốt, người khác coi thường, ta coi trọng."
"Vẻ đẹp nằm trong mắt của kẻ si tình cũng không sai." Diệc Thu gật gù, sau đó thở dài cảm thán không thôi.
Thật ra lúc trước xem 《 Cành Héo Úa 》 nàng vẫn luôn suy nghĩ, sao Lạc Minh Uyên xứng với Giang Vũ Dao được? Chẳng lẽ vì hắn là nam chủ, là Kim Ô chuyển thế, là con trai độc nhất dưới gối của Thiên Đế nên dù khốn nạn đến mấy, Giang Vũ Dao cũng sẽ vì yêu mà đánh cược hết tất cả sao?
Nhưng hôm nay nhìn lại, nàng đã không còn nhiều bất mãn như trước.
Có thể tiểu trư chân sẽ có điểm không tốt, nhưng ít nhất ở trong thế giới này, hắn và Giang Vũ Dao không hề gây tổn thương cho đối phương, hơn nữa còn luôn nâng đỡ ủng hộ lẫn nhau.
Chẳng qua, không kể công những việc mình làm cho mọi người, chịu khổ cũng ít mở miệng oán trách, có vẻ giống với tác phong của điểu nữ nhân U Nghiên.
Không bàn đến cái khác thì những điểm ấy thật sự rất dễ dàng khơi dậy mong muốn được bảo vệ của mình.
Diệc Thu nghĩ, nếu bản thân nàng không nhỏ yếu, nếu bản thân nàng có thể gánh vác một phần nhỏ thay U Nghiên thì tốt biết bao nhiêu.
Nghĩ đến điều ấy, ánh mắt nàng không khỏi nhìn về phía U Nghiên cách đó không xa.
Sau khi nhìn qua, nàng phát hiện U Nghiên cũng đang nhìn mình.
Thoáng chốc, bốn mắt nhìn nhau khiến nàng thất thần, trong khoảng thời gian ngắn hoàn toàn không biết mình nên đặt tầm mắt mình ở đâu cho phải.
Hay là né tránh? Nhưng làm vậy có vẻ giống như nàng đang chột dạ.
Có lẽ, nàng nên tiếp tục nhìn thẳng vào mắt điểu nữ nhân, ánh mắt cũng có thể trở nên hung ác một chút, dù sao thì thua người chứ không được thua trận.
Nghĩ xong, đang định nhíu mày trừng mắt nàng chợt thấy U Nghiên bình tĩnh nhắm hai mắt lại.
Chậc, điểu nữ nhân đã không thèm nhìn nàng trước rồi.
Cũng đúng, nàng chỉ là một con Dương Đà có diện mạo bình thường, còn điểu nữ nhân thì có vẻ đẹp trời sinh khó bỏ hoài nên không có bất kỳ hứng thú là chuyện đương nhiên.
Không nhìn thì thôi, mặt khó ở làm như người ta muốn xem một con chim quý không bằng.
Nghĩ vậy, Diệc Thu bĩu môi, đảo mắt tỏ vẻ khinh thường.
"Ngươi nên qua chỗ U cô nương đi." Giang Vũ Dao ở bên nhẹ giọng nói.
"Mắc gì ta phải qua chỗ nàng? Nàng không thích nói chuyện!" Diệc Thu nói xong lại vô thức quét mắt nhìn U Nghiên một cái.
Giang Vũ Dao: "Ngươi qua với nàng, nàng sẽ thích nói chuyện ngay."
Diệc Thu: "Thôi đi, cái miệng mọc măng đó nên im lặng thì hơn..."
Điểu nữ nhân không thích nói chuyện, nhưng một khi đã mở miệng thì chỉ có những lời xã giao hoặc những lời làm tổn thương người ta thôi.
Hai ngày nay nàng đã để lộ rất nhiều chuyện rồi, nếu U Nghiên đột nhiên nhắc đến, nàng thật sự không biết mình nên giải thích thế nào.
"Vừa nãy nàng vẫn luôn nhìn ngươi, ngươi thật sự không qua với nàng à?" Giang Vũ Dao hỏi.
Nàng đang giám thị ta đấy!
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Diệc Thu vẫn cầm lòng không đậu mà đứng lên, phủi phủi bùn đất trên mông, xoay người đến chỗ U Nghiên.
Nàng tự nhủ trong lòng, đều do Giang Vũ Dao khuyên nàng đi, nàng thật sự không hề, một chút cũng hề muốn đi qua đó với điểu nữ nhân.
Một chút cũng không có!.
Danh Sách Chương: