Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: truyenyy.com
----------------------
Nhìn thấy bàn tử trước mắt hiện ra sắc mặt tái nhợt, hoảng sợ trán toát ra mồ hôi, rõ ràng lá gan không lớn, trong lòng Lý Dịch đã minh bạch.
Cửa hàng này khẳng định không có quỷ náo, không phải vậy, mập mạp đã sớm dọn đi.
Đã như vậy, thật chiếm tiện nghi vẫn rồi.
Hai trăm năm mươi lượng thuê một gian cửa hàng cộng thêm một tòa đình viện bên trong tại con đường phồn hoa nhất Khánh An Phủ Thành, thật sự có lời đến cực điểm.
Ngay sau đó thì ký khế ước cùng cò mồi kia, thời hạn mướn một năm, sảng khoái móc ra ba tấm ngân phiếu, mỗi tờ một trăm lượng, nhìn hỏa kế cuồng hỉ, một chút không thoải mái vừa rồi sớm đã bị hắn ném lên đến chín tầng mây.
Hai trăm năm mươi lượng, chỉ tính phầm trăm bên trong thì đã hơn mấy tháng tiền công của hắn.
Bất quá, thời điểm trả tiền, công tử kiên trì cho hắn hai trăm năm mươi hai lẻ một đồng vẫn để hỏa kế nghi hoặc rất lâu.
Đương nhiên, có lẽ đây vị công tử có tiền có đam mê đặc biệt, tất cả đều không trọng yếu với hắn.
Một tay giao tiền, một tay giao hàng, sau nửa canh giờ, Lý Dịch cầm trong tay khế ước được quan phủ ấn dấu đỏ, hài lòng đánh giá cửa hàng trước mặt, trong vòng một năm sau đó, quyền sử dụng nơi này thuộc về hắn.
Đây chỉ là một bước nhỏ trong kế hoạch vơ vét tiền tài. Lại đi từ Liễu Diệp Trại tới, chính thức bước vào Phủ Thành một bước dài.
- Này, tiểu huynh đệ, ngươi mới vừa nói... Cửa hàng này có quỷ nháo sự, thế nhưng là thật?
Cửa hàng vải sát vách, Bàn lão bản kia dựa vào cửa, vẻ mặt tái nhợt nhìn Lý Dịch hỏi.
- Trò đùa mà thôi, Hứa chưởng quỹ không cần nghĩ là thật.
Lý Dịch cho hắn một nụ cười hiền lành, quay người đi vào cửa hàng.
"Hô..."
Béo chưởng quỹ dài thở một hơi dài nhẹ nhõm, thân thể chậm rãi trượt xuống từ trên cửa chính, xụi lơ trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn về phía Lý Dịch, ánh mắt vô cùng u oán...
Chuyện thuê cửa hàng sự tình còn thuận lợi hơn Lý Dịch tưởng tượng nhiều, mà đối với căn cửa hàng mặt tiền này, hắn hết sức hài lòng.
Đương nhiên, thuê thì thuê xong nhưng chưa thể lập tức đưa vào sử dụng, tối thiểu còn phải chăm chú sửa sang một phen.
Về phần sửa sang như thế nào, Lý Dịch tạm thời còn chưa nghĩ kỹ, mà đám Lão Phương đang bận xây nhà xưởng, còn phải chờ bọn họ giải quyết chuyện của mình lại nói.
Cửa hàng đã thuê xong, Lý Dịch cũng không nóng nảy trở về, đóng cửa tiệm, khóa cửa cẩn thận, tản bộ trên đường phố trước cửa hàng, trước làm quen hoàn cảnh một chút.
Tên cò mồi kia thật đáng tin, khu vực chỗ này cực kỳ phồn hoa, xung quanh cửa hàng san sát nối tiếp nhau, đi mấy bước đã có thể nhìn thấy tửu lâu kỹ viện, cách cửa hàng không xa là một phường thị, người đến người đi, phi thường náo nhiệt.
Lý Dịch còn chú ý thấy, sát vách cửa hàng là một chỗ Câu Lan... Nói trắng ra là hí viện(*) hiện đại.
*: Nhà hát.
Tại thời đại không có điện thoại di động, truyền hình, điện ảnh, Internet, văn nhân tài tử dạo chơi thanh lâu, ngâm thơ làm phú, chính là hạng mục giải trí phổ biến nhất.
Mà người bình thường cũng chỉ có thể nghe một vài bài ca kịch, mà trong câu lan ngõa xá thì là nơi để biểu diễn những tiết mục giải trí này.
Về sau nếu nhàn rỗi nhàm chán, ngược lại có thể thường xuyên đi qua đây ngồi một chút, một chén trà xanh, nghe vài điệu hát dân gian cho qua ngày đoạn tháng thời gian cũng là một chủ ý không tệ.
Đương nhiên, hắn hiện tại tạm thời không có nhàn tình nhã trí.
- Lưu huynh, huynh nhìn xem, người kia không phải là ngày đó...
Lúc Lý Dịch đi ngang qua một thanh lâu, ba tên nam tử trẻ tuổi vừa lúc đi ra từ bên trong, một người bên trong ngẩng đầu nhìn phía trước, biểu hiện trên mặt khẽ giật mình, sau đó lập tức chỉ hắn, nói với người bên cạnh.
- Đúng vậy, Lưu huynh, đây không phải người ngày đó nhục mạ Phương Văn Thiên, xem nhẹ mặt mũi của Lưu huynh sao?
Một người bên cạnh nhìn theo phương hướng hắn chỉ, kinh hô.
- Là hắn!
Nam tử gọi Lưu huynh nhìn thư sinh trẻ tuổi đi qua bên cạnh bọn họ, sắc mặt không khỏi âm trầm.
Ngày đó trong hội thơ, hắn coi trọng thị nữ đối phương, tiếc rằng nói gì đối phương cũng không muốn trao đổi, hoàn toàn không để huyện lệnh công tử như hắn vào mắt, tuy lấy tính tình có thù tất báo của hắn, việc này sẽ không dễ dàng bỏ qua, nhưng ngày đó có nhiều người, mặc dù trong lòng của hắn tức giận nhưng không dễ làm gì.
Trong hội thơ Trung Thu, nghe nói người kia làm ra một bài Từ rất hay, ngay cả Trầm Chiếu cũng cam bái hạ phong, những ngày qua, danh tiếng ẩn ẩn có vượt qua Dương Ngạn Châu, trở thành Đệ Nhất Tài Tử Khánh An phủ, vì mâu thuẫn trước đó nên trong lòng hắn tự nhiên rất khó chịu.
Về sau tuy cũng điều tra qua hắn, nhưng lại không có thu hoạch gì, trong lòng suy đoán đối phương xác nhận không có bối cảnh gì, dậy lòng trả thù, nhưng sao tìm hoài không thấy người, mấy ngày kế tiếp đã sắp quên mất việc này.
Làm sao cũng không nghĩ tới, hôm nay đụng hắn ở chỗ này.
- Theo sau!
Thanh niên họ Lưu lạnh lùng nói một tiếng, bước nhanh chạy theo.
Cơ hội không dễ, nếu lần để đối phương chạy mất, lần sau cũng không biết lúc nào mới gặp lại.
Tuy nói phương pháp ổn thỏa nhất là tìm thêm một vài người đến nhưng bây giờ hiển nhiên không có thời gian, huống hồ đối phương chỉ có một người, ba người bọn họ, nhân số chiếm tiện nghi, ngược lại cũng sẽ không sợ hắn.
Hai người bên cạnh hắn liếc nhau, ánh mắt lộ ra một tia chần chờ, nhưng vẫn theo sau.
Ngay tại lúc đó, Lý Dịch đang đi trên đường bỗng nhiên nhíu mày, cước bộ không khỏi chậm lại.
Giờ trên chợ rất đông, không thể động tay, ba người kia vội vàng dừng bước, giả bộ như đang nhìn bốn phía.
Một tên hoàn khố cộng thêm hai tên thư sinh, trình độ theo dõi thực sự vụng về, diễn kỹ thì quá kém, Lý Dịch dù nói thế nào cũng được hai vị nữ hiệp dạy dỗ, rất nhanh đã cảm giác được có người theo dõi sau lưng.
Quay đầu nhìn xem, trò mèo của ba người rất dễ thấy trong đám người đông đúc trên đường.
Khóe miệng hiện ra mỉm cười, tăng nhanh cước bộ, nhanh chân đi về phía trước.
Ba người thấy thế, vội vàng đuổi theo.
Lần này, hắn ngược lại không có chọn địa phương nhiều người, mà ngoặt mấy cái đã đi vào một con đường tắt ít người lui tới.
Thanh niên họ Lưu thấy thế này, trên mặt hiện ra vẻ vui mừng, hắn đang lo lắng không biết động thủ ở nơi nào, không nghĩ tới đối phương thế mà chủ động đi đến địa phương dạng này, cho hai người bên cạnh một ánh mắt, hai người kia gật đầu, đột nhiên lao nhanh ngăn cản phía trước Lý Dịch.
- Các ngươi muốn làm gì?
Nghe được thư sinh kia phát ra tiếng kêu kinh hoảng, trên mặt thanh niên họ Lưu hiện ra một tia khoái ý, nói:
- Còn đứng ngây đó làm gì, động thủ!
- Ban ngày ban mặt, ban ngày ban mặt, các ngươi dám đánh người?
Thanh âm thư sinh kia tựa hồ càng thêm kinh hoảng.
Thanh niên Họ Lưu đi đến phía trước, cười lạnh nhìn Lý Dịch, nói:
- Đánh ngươi thì sao, có người nhìn thấy à?
Thanh niên họ Lưu nói xong câu này, ba người đều nhìn thấy, thư sinh hơi sững sờ một chút, sau đó nhìn qua xung quanh, trên mặt thế mà hiện ra vẻ tươi cười...